Gió thu mát mẻ, một ngày cuối tuần của cuối tháng Chín, giáo sư Thi gọi Tần Thanh đến văn phòng.
“Sinh viên của tôi đã bắt đầu viết luận văn rồi.” Giáo sư Thi nói.
“Viết sớm như vậy ạ?” Tần Thanh rất kinh ngạc vì tháng Tư mới nộp mà giờ chưa tới tháng Mười, phải tốn nửa năm để viết luận văn ư?
“Không sớm đâu.
Có khi tôi còn giao đề tài sớm hơn cả năm để sinh viên chậm rãi mài giũa, nghiên cứu học vấn là không thể sốt ruột.” Giáo sư Thi giáo dục theo kiểu cũ, đối với sinh viên hướng dẫn từng bước, cẩn thận dạy dỗ.
Tần Thanh cảm thấy có phần hâm mộ, cô đến đây học là được đối xử đặc biệt nên đáng tiếc giáo sư Thi không thể xem là thầy của cô.
Tuy ông từng đề nghị Tần Thanh chuyển từ khoa Văn sang khoa Lịch sử nhưng cô đã nhẫn tâm từ chối!
Cô cứ cảm thấy chỉ cần chuyển sang khoa Lịch sử, cả đời này của cô cũng đừng hòng chạy khỏi lòng bàn tay giáo sư Thi.
Không hiểu sao mà giáo sư Thi hình như đặt kỳ vọng rất lớn vào Tần Thanh, lớn đến mức cô còn định đi xem tướng xem tướng mạo mình có chỗ nào đặc biệt khiến ông yêu mến hay không.
Cho nên khoảng thời gian này cô đến tham gia giờ giảng của ông hay liên lạc với ông còn thường xuyên hơn so với giảng viên khoa Văn đều là vô ích.
Tần Thanh đoán giáo sư Thi gọi cô đến là vì ông sắp hướng dẫn sinh viên viết luận văn, thời gian tới sẽ không rảnh quan tâm tới cô (yeh yeh!) nên nói trước với cô một tiếng.
Cô đã chuẩn bị sẵn thái độ hợp tác khéo léo ngoan ngoãn rồi….
Giáo sư Thi: “Em cũng viết một bài đi.
Vừa hay hiện giờ em chỉ mới năm hai, chưa gấp lắm.
Tôi ra đề tài cho em, em về viết [Phong tục tập quán làng Từ Gia], chọn phần nào am hiểu nhất thì viết.
Mấy tư liệu tôi đưa cho em tham khảo đã đọc hết chưa? Không được phép viết nó vào nội dung luận văn! Luận văn của em, tôi sẽ kiểm tra kỹ càng nên cái tôi muốn là tự em viết.
Không cần giới hạn số lượng từ, viết nhiều viết ít tuỳ em.” Giáo sư Thi nói xong mới để ý đến cô bé đối diện đang ôm vẻ mặt khó thể tin, ông tằng hắng một cái, làm bộ lấy mắt kính xuống lau lau.
Cũng không thể thả lỏng được, tụi trẻ bây giờ mà không siết chặt sẽ chẳng chịu học hành đàng hoàng, gần đây ông bận bịu nên tìm chuyện cho con bé làm, đỡ phải qua khỏi khoảng thời gian này hỏi đến lại quên hết kiến thức học được lúc trước.
Tần Thanh dù thế nào cũng không ngờ tới đây một chuyện mà lại thêm một phần việc! Còn không thể không viết nữa! Giáo sư Thi đã bảo sẽ kiểm tra kỹ càng! Khóc xỉu trong WC luôn…
Đã nói là phải làm, Tần Thanh phản xạ có điều kiện lên kế hoạch, phát hiện cũng thật trùng hợp, gần đây không bận gì! Mà sắp tới lại là lễ Quốc khánh được nghỉ dài ngày, đúng là cơ hội tuyệt vời để viết luận văn! Dù viết không xong cũng có thể hoàn thành được phần đề cương!
Thật nhanh, Tần Thanh đã quyết định được sẽ viết phần nào, vì [Phong tục tập quán làng Từ Gia] có hơn 1300 chương…….
Viết ngay chương đầu tiên đi! Bởi vì cô vừa gặm xong chương này, mấy chương còn lại đều chưa xem, muốn viết về nó cũng không biết nội dung mà viết.
Giáo sư Đại đã phân tích hết mười mấy trang về câu chuyện mẹ hai của Từ Nhị Mao, nội dung tương đối phong phú.
Tần Thanh như có thể thông qua từng câu văn ấy nhìn trộm được nội tâm của vị giáo sư này, ông quả nhiên là một người không theo bất cứ khuôn mẫu nào.
Trong phần phân tích, giáo sư Đại còn viết lý do ông đặt câu chuyện mẹ hai của Từ Nhị Mao ở chương đầu tiên: thứ nhất, vì ở thời ấy, cha Từ Nhị Mao chỉ dựa vào mấy câu nói dối mà đã lừa được vợ nhỏ về thôn là một chuyện vô cùng dữ dội, ai trong thôn cũng biết, tư liệu sống rất nhiều.
Thứ hai, câu chuyện này tập hợp nhiều nguyên tố hấp dẫn ánh nhìn của người khác như vợ nhỏ, vợ lớn, lừa gạt v.v.., muốn tìm hiểu sâu hơn có thể bắt đầu từ gia cảnh nhà Từ Nhị Mao, một người bán hàng rong còn muốn cưới vợ nhỏ, điều này cũng có thể phân tích về phương diện nhân tính; mà con hát, người bán hàng rong và nông dân là ba tầng lớp giai cấp thấp nhất, về mặt này cũng sẽ viết được nhiều thứ.
Tần Thanh chỉ viết đại cương sơ sơ đã chốt ra được bảy, tám ý thì lập tức vững bụng hơn nhiều.
Lúc Phương Vực gọi điện thoại tới, cô đang tìm hiểu về làng Từ Gia.
Ngôi làng này thật sự đã không còn tồn tại, người dân ở đó đã chuyển đi lâu rồi, đền thờ thì vẫn còn nhưng không phải chỗ cũ, chỗ đó đã bán đi, sau khi di dời, đền thờ lại được dựng lên ở một chỗ khác.
Nếu Tần Thanh định thừa dịp nghỉ lễ đến xem chắc có lẽ chỉ xem được cái đền thờ second-hand này thôi.
Phương Vực vừa nghe xong bèn nói: “Để tôi đưa em đi, vừa lúc công ty của tôi cũng ở hướng đó, chỗ đó gọi là phố Đền Thờ, là chỗ bán hàng, cái gì cũng có.
Em có thể đi dạo một chút.”
Tần Thanh cảm thấy hấp dẫn vô cùng, chỉ có điều nếu lại lần nữa đơn độc ra ngoài cùng Phương Vực thì có hơi xấu hổ nên định rủ Tư Vũ Hàn cùng đi, kết quả là Tư Vũ Hàn nói mình đã có kế hoạch cho kỳ nghỉ lễ rồi, còn muốn trốn cả nửa buổi học cuối, “Lần tới sẽ đi cùng cậu.” Tư Vũ Hàn cứ thế vứt bỏ Tần Thanh.
Đã hẹn vào buổi sáng nên sáng sớm ngày ấy, Tần Thanh chờ ngay cổng trường.
Lúc ngồi trên xe, Phương Vực còn mang bữa sáng cho cô, “Đi ngang qua McDonald’s nên mua đồ ăn sáng ở đó, em ăn đi.”
Tần Thanh khó mà nói mình đang ăn kiêng, đối với bánh quẩy bánh mì này nọ…..
Nhưng thịnh tình không thể chối từ, cô đành phải ăn, vì như vậy vừa khéo sẽ không cần trò chuyện.
Phương Vực cứ như không cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, giới thiệu phố Đền Thờ với Tần Thanh.
“Đến buổi sáng sẽ thấy rất nhiều xe con đang nhập hàng, xe ba bánh xe bán tải đủ loại.
Em đến đó là muốn thăm đền thờ phải không? Ngoài đền có bán nhiều tràng hạt và thẻ bài bằng gỗ đàn hương lắm.”
Tần Thanh nghe anh nhắc tới tràng hạt liền tò mò hỏi: “Chỗ đó có coi tướng số ạ?”
Phương Vực cười đáp: “Có, không ít nữa là khác.
Bất quá em cũng không cần đâu? Tôi đoán chẳng ai ở đó lợi hại hơn em.”
Tần Thanh ngượng ngùng: “Em cũng có lợi hại gì đâu.” Cô là muốn nghe mấy người xem tướng ở đó nói về Kinh dịch Bát quái, những người ở khoa bọn cô sau khi đọc Kinh dịch đặc biệt thích đi tìm thầy xem tướng, có người đúng thật là nói có đầu có đuôi, không phải ai cũng nghiệp dư, chỉ là lúc đầu nói dễ hiểu, lúc sau vừa nói đến chính chủ là bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Phương Vực thả cô ở đầu đường phố Đền Thờ, chắc chắn di động của cô đủ pin và tín hiệu rồi mới nói: “Công ty tôi làm ở ngay phía trước, em đi chơi ở đây xong rồi có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón em tới công ty tham quan.”
Tần Thanh vội vàng xua tay, anh cười, nói: “Không sao, tôi đưa em đi thì cũng đưa em về an toàn, nếu không phải ăn nói sao với ba mẹ em đây? Em gọi điện thoại cho tôi sớm chừng nào, tôi sẽ có thể được đi ăn trưa sớm chừng ấy.”
Phương Vực vừa nói thế, Tần Thanh liền nghiêm túc hỏi: “Vậy khoảng mấy tiếng thì gọi cho anh được ạ?”
Phương Vực cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ, trả lời: “Mười một giờ đi, giờ đó em gọi, tôi có thể tới ngay lập tức, tôi sẽ dẫn em đi ăn món thịt nướng Hoàng gia(1), tôi biết một tiệm chính tông, làm đặc biệt ngon.”
(1)Là món ăn nổi tiếng với lịch sử ba trăm năm của nhà họ Hoàng ở vùng Tế Nam, có nguồn gốc từ cuối thời Minh và đầu thời Thanh, nổi tiếng với món lợn quay nguyên con, phần da vàng và giòn, béo nhưng không ngấy, độ giòn giữ được lâu.
Mang theo lời mời cơm trưa, Tần Thanh bắt đầu đi dạo ở phố Đền Thờ.
Con phố này gần đại lộ, phía trước hầu như đều là cửa hàng bán hàng hiệu, Tần Thanh tốn hết hai tiếng đồng hồ trong mớ cửa hàng đó mới gian nan trốn thoát, suýt chút nữa cô đã cà thẻ mua một đôi giày!
Ra cửa mang theo thẻ tín dụng thật sự là sai lầm! Mà vấn đề là con phố này sao lại nhiều cửa hàng thế chứ?!
Thấy cũng sắp mười giờ, Tần Thanh bèn cắm đầu đi thẳng về phía trước, giả vờ như không thấy mấy cửa hàng bên cạnh, lúc ấy mới rốt cuộc tìm được ngôi đền kia.
Nó hoàn toàn khác so với tưởng tượng của Tần Thanh.
Trong ảnh chụp tư liệu, ngôi đền đứng sừng sững dưới bầu trời trắng xám, bên dưới nó là những người dân đứng nghiêm, thoạt nhìn rất có không khí.
Thế nhưng ngôi đền hiện giờ lại không cao bằng cả mấy ngôi nhà xung quanh, bên cạnh là cây cột điện, từng bó dây điện bằng thép đan xen như mắc võng, trên thân cột điện dán đầy số điện thoại quảng cáo.
Nằm kế bên là mấy cửa hàng buôn bán nhỏ, bên ngoài đậu hàng loạt xe điện, ở giữa xen lẫn hàng bán trái cây và sạp coi bói.
Nói tóm lại là rất không có khí thế.
Tần Thanh chỉ có thể thò lại gần nhìn tường gạch, đáng tiếc cô liếc mắt một cái đã nhận ra ngoại trừ gạch nền hình như là gạch nguyên thủy, ngoài ra xếp bên trên đều là gạch mô phỏng lại.
Cô chen vào giữa hai chiếc xe điện chụp hình hoa văn của viên gạch nền, chụp xong chỉ có thể thở dài một tiếng, thứ gọi là văn hoá này thật sự cần kế thừa, nếu không được kế thừa, nó sẽ dần dần bị quên lãng.
Có điều dưới nền có một ít rêu xanh, Tần Thanh chụp trông cũng rất có hơi hướng nghệ thuật.
Đắc ý thưởng thức một hồi, cô bèn đến “tham khảo” sạp coi bói, coi hết ba sạp thì cũng đã mười một giờ, cô vừa gọi điện thoại, Phương Vực nhận cuộc gọi ngay.
“Đi dạo xong rồi? Tôi sẽ đến ngay, em đứng ở đầu đường chờ tôi nhé.”
Tần Thanh đi ngược trở lại đầu đường, đứng ở một nơi tương đối dễ thấy, mắt nhìn chằm chằm dòng xe cộ, cô nghĩ Phương Vực bảo anh sẽ đến ngay… Vậy chắc hẳn đã canh sẵn thời gian, đến lâu rồi.
Anh ấy… là thật tình sao?
Không thể không nói, sau khi chứng kiến đoạn tình cảm của Tần Thành và Dung Dung, Tần Thanh đã có yêu cầu cao hơn đối với chuyện yêu đương.
Cô cũng muốn cảm nhận được tình yêu sâu nặng như Tần Thành đối với Dung Dung.
Thế nhưng dễ gặp được vậy sao? Không phải Tần Thanh muốn so sánh Phương Vực và Tần Thành, chỉ là từ trên người Tần Thành, cô đã hiểu được một khi đàn ông không thèm để ý sẽ như thế nào mà để ý sẽ như thế nào.
Cô không muốn lại rẻ rúng tình cảm của mình, nếu bỏ công ra thì đối phương phải thật tình mới được.
Phương Vực cần phải xứng với tình cảm mà cô trao!
Nếu Phương Vực không đủ nghiêm túc, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
Năm phút sau, xe Phương Vực đã dừng lại bên cạnh.
Sau khi Tần Thanh ngồi lên xe, Phương Vực nhắc cô cài dây an toàn, “Chờ sốt ruột lắm phải không? Tôi đã đặt chỗ trước, chúng ta cứ đi thẳng đến đó thôi……” Anh vừa nói chuyện vừa hoà vào dòng xe cộ, thế nhưng giây tiếp theo, anh bỗng dồn sức đánh ngang tay lái!
“Cúi xuống!” Dưới loại tình huống này mà Phương Vực vẫn còn để dư một tay ấn xuống đầu Tần Thanh, bảo vệ mặt cô, “Đừng ngẩng đầu!”
Tiếp theo chính là va đập mãnh liệt! Chiếc xe như đã bị đụng thẳng vào! Đất trời xoay chuyển!
Tần Thanh có dây an toàn ghìm lại, ngực cô như bị siết gãy, nháy mắt trong miệng bị cắn tới chảy máu.
Thế nhưng cô không rảnh chú ý tới bản thân vì Phương Vực bị một chiếc xe tông thẳng vào! Vừa rồi anh gấp gáp đánh tay lái khiến cô được xoay về phía an toàn!
Kính cửa sổ bắn tung toé, phần kính phía trước bị nứt một mảng lớn, cạnh cửa sổ xe bị bể hơn phân nửa, cửa xe lõm vào một lỗ lớn.
Phương Vực bị xe tông như muốn bay ra ngoài, may mắn có dây an toàn kéo lại.
Bọn họ bị một chiếc xe khác tông trượt thẳng vào lối dành cho người đi bộ, cuối cùng bị hàng cây bên đường chặn lại.
Trên đường hỗn loạn vô cùng, tiếng người tiếng xe tiếng bóp còi vang lên không dứt.
Tần Thanh có thể nghe thấy không dưới mười người hô hoảng lên, “Gọi xe cứu thương! Báo cảnh sát!”
“Cảnh sát đâu?”
“Ngã tư phía trước có! Đã tới rồi!”
Tần Thanh duỗi cánh tay đang run rẩy dữ dội sờ lên mặt Phương Vực.
Anh nắm lấy tay cô, mơ màng xoay mặt lại nhìn cô, “Em không sao chứ?”
Tần Thanh không học y nhưng lập tức nhận ra phản ứng của anh thế này là bị đụng vào đầu! Anh đã mơ hồ không rõ rồi!
“Em không sao.” Cô vội đáp, tay thì kiểm tra lồng ngực anh, “Hít thở thuận lợi không? Lúc hít vào có đau không? Choáng váng không? Nếu choáng váng thì đừng cử động, không cần xoay đầu.”
Phương Vực cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi giống như thả lỏng, tiếp theo là ngất luôn.
Rất nhanh, cảnh sát đã lái mô tô tới.
Trước tiên họ kiểm tra chiếc xe đã gây ra tai nạn rồi mới chạy đến chỗ Tần Thanh.
“Không sao chứ? Thế nào rồi?” Một cảnh sát hỏi, thấy Phương Vực như thế thì lập tức nói vào bộ đàm, “Có một người bị hôn mê! Nhanh tay lên!”
Tần Thanh hô: “Có lẽ anh ấy bị đụng vào đầu!”
Có thể Phương Vực nghe thấy giọng Tần Thanh nên anh càng siết chặt lấy tay cô.
Cảnh sát: “Được rồi, được rồi, đừng nóng vội, xe cứu thương lập tức đến ngay.
Cô thế nào? Có bị thương hay không?”
Lúc này Tần Thanh chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, cô cắn môi lắc đầu, nức nở đáp: “Tôi không sao… Anh ấy chuyển hướng……”.