Mọi người trên bàn cơm càng nói càng rôm rả, trước khi Tần Thanh kịp phản ứng thì mọi thứ đã được quyết định.
Ngũ Tân rất có trách nhiệm, ngay ngày hôm sau đã gọi điện thoại cho Tần Thanh hẹn thời gian: “Chừng nào cậu tới? Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Tần Thanh: “…….
Chuyện này hay là thôi vậy.” Cô không có hứng thú đối với con ma trong nhà vệ sinh nam đâu.
Ngũ Tân chợt hiểu ra: “Cậu ngại phải không? Không sao đâu, trước đó tôi sẽ để biển báo đang dọn dẹp WC, hai chúng ta có thể vào trong xem.” Nói xong lại ngập ngừng, “Chỉ là mấy ‘thứ’ đó hình như nửa đêm mới gặp…..
Cậu có dám đến vào buổi tối không?”
“Tôi không dám.”
Ngũ Tân bị thái độ thản nhiên quá trực tiếp của Tần Thanh làm cho hãi hùng, bội phục mà nói: “Cô bạn, cô cũng đặc biệt quá đấy.
Nhưng nếu đã là nghiên cứu học vấn thì phải có tinh thần nghiên cứu, nếu cậu sợ, tôi có thể kêu thêm vài người nữa đi cùng cậu.”
Tần Thanh rất muốn nói mình tìm hiểu mấy chuyện này là vì vô tình có mắt âm dương, ôm tinh thần “so với sợ hãi vì vô tri kém hiểu biết không bằng cứ tìm hiểu, sau khi hiểu rồi nói không chừng sẽ hết sợ” mới đâm đầu vào cái hố này, trong đó cũng có tác dụng của lời cổ vũ “sức mạnh trong tay, thoải mái mà dùng” của giáo sư Đại.
Nhưng thật lòng mà nói, nếu cô không tìm hiểu cũng sẽ không trở ngại cuộc sống bình thường; lại thật lòng nói thêm câu nữa, ma quỷ trên đời này không ít, không chỉ có trong WC ký túc xá nam mà chỗ khác cũng đầy ra.
Nói tóm lại, cô cần gì phải tự làm khó mình đi khiêu chiến với một con ma trong nhà vệ sinh nam?
Thế nhưng mọi chuyện luôn phát triển theo chiều hướng ngoài dự đoán.
Tần Thanh không bao giờ ngờ dưới tiền đề nhân viên nghiên cứu là cô đây đã nói “Không” rồi mà Ngũ Tân vẫn kéo Tôn Minh Minh và Kha Phi tới cho được, hơn nữa ba con người này còn tích cực hơn cả cô, đã thống nhất thời gian hành động: vào đúng 12 giờ khuya tối thứ Bảy vì hôm đó ký túc xá vắng người nhất.
Tần Thanh là đối tượng được mọi người giúp đỡ nên thật sự không có cách nào cự tuyệt, chỉ là cô cũng nói nếu có vấn đề gì (ví dụ như chạm mặt người khác) sẽ lập tức đi về.
***
Hiện tại đang là 11 giờ 23 phút tối, cả đám trốn trong phòng ngủ của Ngũ Tân.
Vì “cuộc hẹn” tối nay, Ngũ Tân đã thúc giục các bạn cùng phòng về nhà thăm ba mẹ vào hôm thứ Sáu.
“Tới giờ rồi này.” Kha Phi nhìn di động nói.
“Giờ đi luôn sao?” Tôn Minh Minh nóng lòng muốn thử.
Chỉ có Tần Thanh là lẻ loi: “…….
Muốn đi thật hả? Lỡ bị ai nhìn thấy ba nữ sinh cùng một nam sinh chui vào toilet nam sẽ mất mặt chết luôn í!”
Ngũ Tân rón ra rón rén chạy ra hành lang xem xét, sau khi trở lại thì hưng phấn nói: “Không có ai hết! Chúng ta đi!”
Tần Thanh bị Tôn Minh Minh và Kha Phi kéo ra ngoài.
Nhà vệ sinh nam có ma ở lầu bốn, Ngũ Tân ở lầu hai, lúc cả đám đi lên đụng độ người khác là chuyện quá bình thường!
Khi Tần Thành trông thấy bốn người bọn họ thì trợn tròn hai mắt.
Ngũ Tân, Kha Phi và Tôn Minh Minh đều định giả ngốc nhưng rất nhanh đã phát hiện người đối diện có quen một trong số bọn họ, ba người đồng loạt nhìn về phía Tần Thanh, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho cô.
Sinh viên mỗi một tầng của ký túc xá đều không cùng năm học, thậm chí nhiều người cũng không cùng khoa, mấy người Ngũ Tân đều không quen Tần Thành nên rất sợ Tần Thành hỏi câu “Các cậu tìm ai?”
Cùng tầng chắc chắn sẽ quen mặt, bốn người lạ hoắc nửa đêm xuất hiện trong ký túc xá, nếu nhẹ thì nói là trộm cắp, lỡ nói nặng thì ai biết họ đang có “hoạt động” gì đây? Nếu cậu ta lớn tiếng hô lên, bọn họ sẽ là không ăn được thịt dê mà còn chọc cho một thân họa.
Tôn Minh Minh và Kha Phi là xấu hổ nhất, lúc chưa gặp ai đều nghĩ chắc sẽ không “xu” như vậy đâu, giờ thật sự gặp rồi cũng chỉ có thể trợn tròn mắt.
Hên lắm mới gặp người quen, hai cô lập tức đưa ánh mắt cầu cứu qua nhìn Tần Thanh.
“……” Tần Thanh chỉ có thể tiến lên một bước, nhỏ giọng nói, “Có chút việc……”
Dù không tính mối quan hệ trước đây của hai người, chỉ xem mặt mũi Phương Vực thôi thì Tần Thành đã không thể làm như không thấy.
Cậu cũng nhỏ giọng hỏi lại: “Sao lại thế này?” Vừa hỏi vừa hoài nghi nhìn Ngũ Tân, đây là ai? Không cùng lớp cũng không cùng năm học, cả ba người nọ đều không phải, sao Tần Thanh lại cùng ba người khác hơn nửa đêm chạy tới đây làm gì?
Tần Thanh đành phải giải thích: “Không phải nhà vệ sinh lầu bốn có ma đấy sao? Tôi theo chân bọn họ đến xem.”
Vẻ mặt Tần Thành lập tức vi diệu hẳn lên, như kiểu “Cậu vậy mà cũng làm ra mấy chuyện này, trước đây tôi đã hiểu về cậu quá sai rồi!” Tam quan hoàn toàn đổi mới.
Ngũ Tân thấy chuyện đã được giải quyết, sợ đêm dài lắm mộng bèn thúc giục: “Đi thôi!”
Khi ba người đi ngang qua Tần Thành đều cẩn thận nhìn cậu ta, sợ cậu ta kêu người khác tới, Tần Thanh thì khẽ gật đầu, bốn người ngoặt qua khúc quanh liền bước vội lên cầu thang, lúc này mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
“Làm tớ sợ muốn chết.” Tôn Minh Minh ôm ngực, cô có hơi hối hận vì đã quá tò mò.
Kha Phi cũng hối hận: “Biết vậy thì chờ kỳ nghỉ đông hãy đến, lúc đó chắc chắn là không còn ai ở đây.”
Chỉ còn vài bậc thang nữa, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Cả đám hoảng hồn, đang đi lên cầu thang làm gì có chỗ trốn! Giữa lúc sốt ruột thì người đằng sau đã đuổi kịp, là Tần Thành.
Cả đám thở phào nhẹ nhõm.
Tần Thành nói: “Tôi đi cùng các cậu.” Vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Tần Thanh.
Sau khi về phòng, càng nghĩ cậu càng không yên tâm nên vẫn đuổi theo.
Nói gì đi nữa cũng không thể để Tần Thanh cùng ba con người xa lạ ở cùng nhau, cậu đi theo cũng yên tâm hơn.
Tòa nhà này tổng cộng tám tầng nhưng ba tầng cao nhất không có ai ở.
Lầu năm là tầng cao nhất có người ở, bình thường Tần Thành chưa bao giờ đặt chân lên đây.
Ngũ Tân cũng chỉ mới tới lần thứ hai, lần đầu là đi thăm dò địa hình, cậu thì thào nói: “Tôi vừa để biển báo đang sửa chữa hồi lúc chiều, hy vọng đừng có ai lấy xuống.”
Đêm khuya yên tĩnh, trên hành lang chỉ có vài ánh đèn mờ nhạt, tất cả các phòng đều đã đóng cửa, mọi người hẳn đã đi ngủ hết rồi.
“Không còn ai thức đấy chứ…..” Trải qua vụ Tần Thành, Tôn Minh Minh đã rén thật sự, nếu bị phát hiện nửa đêm nửa hôm chạy tới ký túc xá nam, sau này làm sao cô dám nhìn mặt bạn bè? Hiện tại lòng hiếu kỳ đã lắng xuống, cô chỉ muốn nhanh nhanh xem xong rồi nhanh nhanh chạy về.
Ngũ Tân nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “Chưa tới kỳ thi, chắc là không ai thức khuya đâu.”
Toilet nam có ma nằm ở cuối hành lang phía Tây, vừa đến gần đã có thể nhìn ra, sàn nhà phía trước toilet có nước đọng, khá dơ.
“Sau khi xảy ra chuyện thì không ai tới đây nữa.” Ngũ Tân chỉ vào miếng bìa cứng treo trước cửa toilet, nói, “Thật ra không treo cái này cũng không có ai tới.”
Trên bìa cứng là ba chữ “Đang sửa chữa” xấu hoắc được viết bằng bút lông, cửa khép hờ, có thể thấy bên trong có đèn.
Nhưng lúc này cả năm người đều đứng trước cửa phát ngốc.
Tần Thanh cảm thấy đây là nhà vệ sinh nam, một cô gái như cô không tiện dẫn đầu bước vào nên mới chờ, Ngũ Tân có thể là bây giờ mới khiếp đảm, quay đầu lại nhìn bọn họ.
Vẫn là Tần Thành lên tiếng hỏi: “Không vào sao?”
“Thì vào.” Lúc này, Ngũ Tân mới duỗi tay đẩy cửa.
Cánh cửa kèn kẹt một tiếng mở ra, mọi người giờ mới thấy có một cái vòi nước vẫn chưa được khóa, nước đang chảy ào ào, hèn chi trước cửa toàn nước là nước.
Ngũ Tân, Kha Phi và Tôn Minh Minh thật cẩn thận đi vào, không đụng tới vòi nước, Tần Thanh đi ngang qua tiện tay khóa nó lại dọa cho ba người đằng trước nhảy dựng.
“Sao thế?” Tần Thanh bị tầm mắt họ nhìn sang cũng hoảng hồn.
Ngũ Tân che lại lồng ngực đang phập phồng dữ dội, vừa rồi vòi nước đột nhiên “két két” làm cậu ta sợ tới mức hồn muốn bay đi luôn, “Đừng lộn xộn.”
Tôn Minh Minh càng siết chặt lấy cánh tay Kha Phi.
Tần Thành đi sau lưng Tần Thanh nhìn thấy hết, ba người kia mới là sợ nhất.
Cậu lại nhìn Tần Thanh, cảm thấy cô có phần giống như đứng ngoài cuộc vậy, hay là vì lá gan cô quá lớn? Cô có gì đó để dựa vào sao? Vì chắc chắn nên mới không sợ?
Tần Thành lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Tần Thanh giơ tay xin tha, tỏ vẻ kế tiếp sẽ không đụng vào cái gì nữa hết.
Trong toilet có một mùi ẩm thấp lâu ngày, có lẽ không ai sử dụng nên cũng không bị hôi hám, vẫn còn may.
Diện tích bên trong khá nhỏ, một bên là bồn cầu còn một bên là bồn tiểu đứng, dưới cửa sổ là bồn rửa tay, gạch men cũ ố vàng loang lổ vệt nước.
Ngoại trừ cũ kỹ thì cái toilet này không có chỗ nào bất thường.
Năm phút sau, hứng thú của Ngũ Tân, Tôn Minh Minh và Kha Phi đã biến mất, sợ hãi cũng mất theo.
Dù sao cũng đã xem rồi, mạo hiểm đã kết thúc, vậy có thể trở về được rồi.
Tần Thanh vừa bước vào đã lập tức nhìn ra nơi này không có gì cả, đối với việc trở về không có ý kiến.
Cô cảm thấy hơi có lỗi với Tần Thành, hơn nửa đêm mà vẫn phiền cậu ta đi cùng một chuyến.
“Không có gì đâu.” Tần Thành nói, “Anh Phương luôn quan tâm chăm sóc tôi, việc nên làm thôi mà.” Trước đây, khi cậu được Phương Vực chăm sóc vẫn luôn muốn trả ơn nhưng không có cơ hội, hiện tại có thể báo đáp tuy không nhiều nhưng cũng khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng.
“Vậy thì về thôi?” Ngũ Tân nói xong liền dẫn đầu đi về phía cửa, Tôn Minh Minh và Kha Phi cùng kéo tay nhau đi phía sau cười hì hì.
Tôn Minh Minh bảo: “Cứ tưởng ghê lắm nhưng thật ra cũng chả có gì.”
Kha Phi hỏi: “Vậy lần tới có chuyện tương tự, cậu tham gia nữa không?”
Tôn Minh Minh ngẫm nghĩ một thoáng, “Có chứ!” Hai người lại cùng phì cười.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì Ngũ Tân đã đột nhiên ngồi xổm xuống, hét chói tai: “A!!!!!!!!!!”
Toàn bộ nhà vệ sinh đều là âm thanh vọng lại từ tiếng hét này.
Tiếng hét của Tôn Minh Minh và Kha Phi chưa kịp ra khỏi cổ họng đã bị cậu ta dọa cho nuốt trở về.
Tần Thanh cũng sợ tới mức tim thót lên một cái, vừa nhìn thì thấy bước vào là một người.
Nửa đêm người ta vào nhà vệ sinh làm gì?
Tất nhiên là đi vệ sinh!
Người nọ thấy trong toilet có nam có nữ thì trên mặt lộ ra sự ghê tởm: “Các người có thấy tởm lắm không?”
Ngũ Tân hét xong mới phát hiện đây là người, mới vừa yên tâm được một xíu, nghe thấy câu này thì lắp bắp.
Tôn Minh Minh và Kha Phi cũng phản ứng lại kịp, không rảnh lo giải thích mà vọt ra bên ngoài.
Tần Thanh cũng bối rối, cô bị Tần Thành kéo chạy ra ngoài, cả đám đều chạy ra khiến người nọ bị đẩy qua bên cạnh.
Sát bên toilet là cầu thang xuống lầu, Tần Thành túm Tần Thanh chạy ở phía trước, trực tiếp kéo cô vào phòng mình, chờ hai người họ đóng cửa lại vẫn còn nghe tiếng bước chân ba người kia chạy xuống dưới.
Còn cả tiếng quát của đội kiểm tra hội học sinh: “Làm gì vậy? Đều về phòng ngủ hết đi! Lát nữa điểm danh!”
Xong đời rồi!!
Tần Thanh và Tần Thành hai mặt nhìn nhau.
Làm sao bây giờ?
Có mắt âm dương không có nghĩa là biết bay, Tần Thanh bắt đầu cảm thấy năng lực phải càng toàn diện mới càng tốt.
Tần Thành cũng trợn tròn hai mắt, đầu óc trống rỗng.
Lúc này có hai cậu nam sinh ở hai chiếc giường khác lén vạch tấm màng lên, nhìn Tần Thành “hừ” một tiếng: “Ầy, làm gì vậy? Còn đứng như trời trồng ở đó? Xíu nữa kiểm tra thấy phòng chúng ta như này xem cậu làm thế nào?”
Một cậu chàng trực tiếp nhảy xuống giường: “Còn có thể làm gì? Vừa hay thằng Ba về nhà, mượn tạm giường của nó đi!” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tần Thanh, “Hình như cậu học cùng lớp chúng tôi…..”
Tần Thanh: “Suỵt!”
Hai cậu nam sinh nọ sửng sốt, họ ở cùng phòng với Tần Thành ngay từ năm nhất nên biết Tần Thanh.
Trong nhất thời, hai người đều nhìn Tần Thành bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tần Thành không có thời gian giải thích, vừa đẩy Tần Thanh lên giường của nam sinh vắng mặt vừa dặn: “Cậu leo lên giường trước đi, cứ nói là ngủ rồi, lát nữa có ai gõ cửa đừng ngẩng đầu đừng nhúc nhích.”
Tần Thanh trèo lên giường tầng thì không khó nhưng đắp chăn người lạ mới khó, trong lúc cô đang lưỡng lự, Tần Thành đã mở tủ lấy một tấm chăn mới ra ném lên cho cô: “Dùng cái này đi!”
Khá lắm chàng trai trẻ!
Tần Thanh mở chăn ra trùm lên đầu, nằm xuống giả bộ ngủ.
Còn dư lại hai người kia mang vẻ mặt “Tớ có rất nhiều chuyện muốn giao lưu cùng cậu nhưng lúc này thật sự không tiện nói” mà trèo lên giường, chờ bốn người vừa nằm xong xuôi, có người tới gõ cửa.
Một người trong đó lúc nãy ngủ đầu tóc rối bù, giờ vừa mới nằm lại phải vất vả bò xuống mở cửa, vẻ khó chịu trên mặt không cần phải diễn: “Cái gì?”
Hội học sinh cũng rất hùng hổ: “Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, mấy người không nghe sao?”
Cậu chàng kia hỏi lại: “Làm sao vậy? Không phải là đánh nhau à? Phòng nào đánh nhau thế?”
Hội học sinh: “Có người bên ngoài chạy vào, có thể là trộm, để tôi vào xem, phòng các cậu đủ mặt hết chứ? Thứ Bảy không ai về thăm nhà à?”
Cậu chàng kia dựa cửa, một lát còn phải đóng cửa, “Nghỉ có hai ngày, rảnh đâu mà về.”
Hội học sinh rọi đèn pin vào từng giường, Tần Thành thì đưa cái ót ra ngoài, một cậu khác diễn kịch diễn đến nghiện, nhíu mày mắng: “Bị bệnh à! Có biết phiền không vậy!”
Đến lượt Tần Thanh nghe tiếng bước chân tới sát bên giường thì trên lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Hội học sinh thấy người này trùm đầu kín mít không tiện kéo ra kiểm tra, bất quá cũng đủ sĩ số bốn người, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Người kia đắp chăn dày như vậy không thấy nóng sao?”
Cái chăn Tần Thành ném cho Tần Thanh là chăn mùa đông! Cô nóng tới nỗi mồ hôi đổ đầy đầu rồi đây này!
Cậu chàng đứng cạnh cửa: “Cậu ấy đang bệnh!”
Hội học sinh cười cười rời đi, sau khi đóng cửa lại, Tần Thanh tung chăn ra, thở dài một hơi.
Hai nam sinh trong phòng lúc này mới cười hì hì, trèo lên giường.
Tần Thanh ngồi dậy định xuống dưới thì một người trong đó nói: “Bên ngoài chắc chắn lại khóa cửa nữa rồi, cậu không về được đâu.
Cứ ngủ lại đây đi, sáng mai hãy về.”
Một người khác cũng nói: “Đúng rồi, cứ vậy đi.” Sau đó hai người đều không nói gì nữa, một người trong đó còn bắt đầu ngáy o o.
Tần Thanh chỉ có thể nhìn Tần Thành.
Tần Thành bảo: “Để tôi ra ngoài xem thế nào.” Cậu làm bộ đi vệ sinh mà đi ra ngoài một chuyến, thấy ngay cả quản lý ký túc xá cũng đã có mặt, ba người kia thật ra không bị tóm.
Cậu trở về nói với Tần Thanh, “Nếu không….
Cậu cứ ngủ lại đây một đêm đi?”
Tần Thanh lặng lẽ liên lạc với ba người kia.
Tôn Minh Minh và Kha Phi trốn trong phòng Ngũ Tân, hai cô cũng đang phát sầu vì không ra ngoài được, nghe Tần Thanh nói vậy liền quyết định: “Thế thôi ở lại một đêm, hai, ba tiếng nữa trời cũng sáng rồi.”
Kha Phi thoải mái nhất, hỏi Tần Thanh có muốn đến chỗ họ hay không.
“Tớ và Tôn Minh Minh ngủ cùng nhau, bên kia là ba nam sinh đúng không? Như vậy hơi bất tiện, cậu muốn lại đây không?”
Một tiếng sau, dưới sự hộ tống của Tần Thành, Tần Thanh lẻn được xuống dưới lầu vào ký túc xá của Ngũ Tân, một đêm náo loạn rốt cuộc cũng kết thúc.
Bốn người không dám ngủ, Ngũ Tân muốn ngủ nhưng ba cô gái còn thức nên cậu ta cũng không dám ngủ một mình, đành phải thức theo.
Họ nói tới chuyện cậu sinh viên đã thắt cổ trong nhà vệ sinh.
Ngũ Tân kể: “Nghe bảo là bị bạn cùng phòng ăn hiếp, người đó muốn đổi sang phòng khác nhưng không ai đồng ý đổi phòng.” Ngừng một lát lại nói, “Nghe bảo còn có chuyện khác nhưng chuyện khác thế nào thì không rõ lắm.” Ai cũng mặc định là bị bạn cùng phòng ăn hiếp, cuối cùng người đó phải thắt cổ nhưng kỳ lạ chính là trong lớp hay ký túc xá không có bất cứ lời đồn đãi nào truyền ra ngoài, nói cách khác, cái chết của anh ta có phần khuất tất.
Não của Tôn Minh Minh hoạt động hết công suất: “Sẽ không phải là bị giết chứ?”
Ngũ Tân nói: “Lúc đó cảnh sát có tới, nếu thật có án tử sẽ bị điều tra bắt người.”
Nói nói một hồi, khi trời gần sáng thì cả bọn đều buồn ngủ, Tần Thanh lại không, cô chơi game một lát rồi nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, cảm thấy hiện tại là cơ hội tốt để ra ngoài nhưng thấy Tôn Minh Minh và Kha Phi đang ngủ ngon lành nên không kêu họ dậy, nếu cô có thể đi lọt thì gọi điện thoại cho họ đi vẫn kịp.
Tần Thanh lặng lẽ đứng dậy mở cửa ra ngoài, nếu tình hình dưới lầu ổn thỏa, cô sẽ trực tiếp đi về.
Ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng, hành lang cũng không quá tối.
Cô đi xuống lầu một, quả nhiên không có ai canh, cổng lớn cũng mở rồi, cô lập tức đi ra ngoài, ra khỏi đó liền lập tức gọi cho Kha Phi, điện thoại vừa được bắt máy cô đã thấy phía trước cách đó không xa có một nam sinh đang đứng.
Anh ta đứng dưới ánh đèn đường, lúc này đèn vẫn chưa tắt, tại thời điểm trước hừng đông trông có vẻ cực kỳ quạnh quẽ.
Tần Thanh không nhìn nữa mà chạy vụt qua, thế nhưng cô a lô mấy tiếng vẫn không nghe đầu dây bên kia trả lời, cô bèn nhìn điện thoại, tín hiệu và pin vẫn đầy mà? Cô sắp đi khỏi khu ký túc xá nam luôn rồi.
Tần Thanh đành phải đứng bên cạnh bồn hoa, cúp máy rồi gọi thêm một lần nữa, hiện tại cô và nam sinh kia đứng cách nhau không quá vài bước.
Cô vừa chờ Kha Phi tiếp điện thoại vừa đánh giá người nọ, thầm nghĩ sớm như vậy mà anh ta đứng ở đây làm gì nhỉ?
Nam sinh này mặc một chiếc áo T-shirt bình thường, khoác bên ngoài là áo sơ mi kẻ ca rô, quần tây màu xám và giày thể thao màu xanh biển.
Anh ta đứng nghiêng nên Tần Thanh không thấy rõ mặt.
Điện thoại vẫn không ai nhận, Tần Thanh hơi sốt ruột nhìn nhìn tín hiệu di động, vừa chuẩn bị cúp máy gọi lại lần thứ ba —— trong tích tắc này, cô đột nhiên hiểu rõ..