Ký Sự Những Năm 80


Ánh mắt của Dương Đông và Trần Kim Linh chạm nhau, cả hai đồng thời ngơ ra.
Dương Đông hiện tại so với trước đây thay đổi rất nhiều, sau khi siêu thị Đinh Đang đi vào hoạt động, anh đi theo Trần Chính vào nam ra bắc, tiếp xúc với rất nhiều người ở nhiều vị trí khác nhau, thái độ khác nhau, bởi thế từ cách nói năng đến từng cử chỉ hành động dần dần trở nên thành thục và trưởng thành hơn trước, ngoài ra, Dương Đông cũng giống Dương Tịnh, có khuôn mặt rất đẹp, dáng người cao lớn, chuẩn chỉnh.

Bình thường, khi Dương Tịnh mua quần áo cho Trần Chính thì cũng sẽ mua cho Dương Đông.

Vì thế, hiện giờ nhìn Dương Đông rất khác, trầm ổn và có mị lực, hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái trong siêu thị.
Nhưng Uông Lệ Mẫn vẫn không thích Dương Đông.
"Khụ." Uông Lệ Mẫn ho khan một tiếng.
Dương Đông vội vàng ngoảnh mặt đi.
Trần Kim Linh cũng rũ đôi mắt xuống.
"Ăn cơm trước đã, ăn xong thì lại nhuộm trứng gà." Uông Lệ Mẫn nói.
"Chờ một chút, một chút nữa thôi ạ, trứng gà sắp nhuộm xong rồi." Đinh Đinh nói.
Uông Lệ Mẫn cười cười, nói: "Được, vậy chúng ta sẽ chờ một chút, được không?"
"Để cậu giúp con." Dương Đông khom lưng đem rổ trứng gà đã bóc vỏ trắng tươm đổ vào thau nước nhuộm, nhận lấy vợt trứng từ tay Đinh Đinh, đảo qua vài vòng, sau đó thành thạo vớt lên, hỏi: "Đinh Đinh, con xem trứng nhuộm thế này đã được chưa?"
Đinh Đinh đứng dậy, nghiêm túc kiểm tra, sau đó mới nói: "Được rồi ạ."
"Vậy bây giờ đã có thể ăn cơm chưa?"
"Được ạ, cậu ơi, con cảm ơn cậu vì đã giúp con nhuộm trứng gà cho em trai của con."
"Không cần khách sáo."
"Vậy con với em gái vào ăn cơm ạ."
"Đi thôi nào."
Đinh Đinh nắm tay nhỏ của Đang Đang đi theo Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh vào hướng bếp.
Dương Đông đứng tại chỗ nhìn Trần Kim Linh.
"Dương Đông, bàn bên này chưa có cá." Lý Vân kêu lên một tiếng.
"Vâng, em biết rồi, em đi lấy ngay đây." Dương Đông đáp một tiếng, cầm khay đi vào bếp bưng thức ăn, sau đó bắt đầu dọn món cho tất cả các bàn.
Trong sân nhà họ Trần náo nhiệt tưng bừng, vui vẻ cười nói, ăn uống linh đình, Dương Đông và Trần Chính chạy hết bàn này đến bàn khác, vô cùng bận rộn.
Mà nhân vật chính là Đô Đô thì vẫn đang nằm trong vòng tay mẹ ngủ ngon lành, dường như sự náo nhiệt ngoài kia không hề ảnh hưởng gì đến cậu, Dương Tịnh nằm nghiêng ở trên giường, vừa ngắm đứa con bé bỏng của mình ngủ vừa cười ôn nhu.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, ăn cơm thôi." Lúc này, Đinh Đinh chạy từ bên ngoài vào, vừa chạy đến cửa thì động tác lập tức trở nên nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhỏ lại, chậm rãi đi đến mép giường.
"Con trai." Dương Tịnh cười hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
"Em gái đâu rồi?"
"Em gái vẫn còn đang ăn." Đinh Đinh ghé người lại gần nhìn Đô Đô đang được bọc bằng chiếc khăn bằng vải nhung màu đỏ, ngón tay nhỏ nhỏ hồng nhuận, Đinh Đinh quay sang Dương Tịnh hỏi: "Mẹ ơi, em trai ngủ rồi ạ, con có thể chạm vào em một chút không?"
"Được chứ!" Dương Tịnh cười nói.
Đôi mắt Đinh Đinh lập tức sáng lên, vui mừng lại gần hơn, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt của Đô Đô, mi mắt cong lên, nói khẽ: "Em trai, sao em vẫn còn ngủ?"
Đô Đô vẫn ngủ say sưa.
Dương Tịnh ngồi dậy, dựa lưng vào gối, nhận lấy canh gà mà Uông Lệ Mẫn vừa bưng đến.
"Em trai nhỏ, sao em lại giống Đang Đang thế, ăn xong rồi lại ngủ." Khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh cọ nhè nhẹ vào khuôn mặt Đô Đô, ngửi được mùi sữa thơm lừng phát ra từ người Đô Đô, tay nhỏ lại sờ vào mặt em trai, nói: "Em trai, em là tiểu heo lười."
"Oa! Oe oe oe!.." Đột nhiên, Đô Đô há miệng khóc to làm cho Đinh Đinh sợ tới mức phải lùi lại.
Uông Lệ Mẫn và Dương Tịnh quay đầu nhìn Đô Đô, Đô Đô đột nhiên ngừng khóc, sau đó lại chìm vào giấc ngủ như chưa có chuyện gì.
Uông Lệ Mẫn: "..."
Đinh Đinh nhìn về phía Dương Tịnh, nói: "Mẹ ơi, em trai khóc còn to hơn Đang Đang nữa."
Dương Tịnh cười.
Uông Lệ Mẫn ôm Đinh Đinh nói: "Em trai khóc to như vậy chứng tỏ rất khỏe mạnh."

"Nhưng em trai vừa khóc xong rồi lại ngủ tiếp."
"Quả tim lớn." Uông Lệ Mẫn nói: "Sau này nhất định sẽ là một đứa trẻ mập mạp, cứng cáp."
Đinh Đinh quay đầu sang nhìn em trai nhỏ, nghĩ nghĩ một lát rồi lại bò đến chỗ em trai, lần nữa nhìn em trai ngủ say, nhìn mãi nhìn mãi nhưng không thấy Đô Đô thức dậy.
Đô Đô vẫn luôn sống theo một quy luật đó là ăn, ngủ, khóc, ăn, ngủ, khóc, cứ ăn xong sẽ ngủ, tỉnh ngủ sẽ khóc, khóc xong lại ăn, ăn xong lại lăn ra ngủ tiếp.
Dương Tịnh cuối cùng cũng có thể đi làm lại.

Cô ở cữ khoảng chừng 45 ngày, trong 45 ngày này cô chủ yếu là nằm trên giường, thỉnh thoảng lại đi loanh quanh trong phòng, hôm nào thời tiết dễ chịu, ánh sáng mặt trời chiếu khắp, cô có thể đi dạo trong sân viện nhà họ Trần một chút, còn lại thì không cần phải làm gì cả.

Ví như công việc của siêu thị Đinh Đang hay vấn đề cơm nước, tắm rửa, giặt giũ quần áo của Đinh Đinh Đang Đang, của Đô Đô đều do một tay Trần Chính làm hết.
Trần Chính rất giỏi trong việc chăm con, thậm chí là thay tã, giặt giũ, ru con đều thực hiện một cách nghiêm túc và vô cùng thuần thục.

Bởi vì chuyện Dương Tịnh vì sinh con mà xém chút mất mạng, Trần Chính đối với cô càng thêm trân trọng, mọi việc đều tự tay làm lấy, vì thế, trong thời gian ở cữ 45 ngày, Dương Tịnh tăng thêm mười cân, Đinh Đinh tăng hai cân, Đang Đang tăng ba cân, còn Trần Chính thì sụt tận mười lăm cân.
"Anh gầy đi nhiều quá." Buổi tối, Dương Tịnh nằm trong lòng Trần Chính, sờ soạn hết ngực rồi đến eo.
"Không sao." Trần Chính cũng không nhàn rỗi, Dương Tịnh béo thêm mười cân, Trần Chính rất thích như vậy, Dương Tịnh lúc trước quá gầy, sinh con xong béo lên một chút, ngực lớn hơn, mông nảy hơn lúc trước, trên eo còn có chút thịt, có thể nói việc tăng thêm cân này cực kỳ hợp với tâm ý của anh, lúc này Trần Chính vuốt ve cơ thể Dương Tịnh, cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.
"Không được." Dương Tịnh cười xấu xa nói.
"Không được thế nào?" Trần Chính trầm giọng hỏi, áp mặt vào mặt cô.
"Gầy quá không vui." Dương Tịnh cười nói, hai từ cuối cùng cố ý kéo dài âm thanh, phong thái mị hoặc làm cho Trần Chính không kìm lòng được, đè cô xuống dưới thân, cắn lỗ tai cô rồi nói: "Hửm, hầu hạ em chưa đủ sao?"
"Anh nghĩ sao?"
"Yêu tinh!"
Mới đầu Dương Tịnh là người chiếm thế thượng phong, trêu chọc Trần Chính đến khi cả người anh bốc hỏa, nhưng chỉ vài phút sau, tình thế hoàn toàn thay đổi, hành động của anh ngày càng trở nên ngông cuồng.
"Vợ à, nơi này tiết ra sữa này."
"Ưʍ."
"Không thể lãng phí được, anh thay con trai nếm thử."
"Anh đừng nói nữa."
"Vợ à, căng to thế này thì có đau không, hửm?"
"Anh im miệng."
"Được, vậy chúng ta làm chuyện vui hơn nhé!"
"..."
Mãi đến khi Trần Chính ném bαo ƈαo sυ vào thùng rác bên cạnh giường, thì Dương Tịnh đã mệt rã rời nằm trên giường.
Trần Chính hôn lên bờ vai mượt mà của cô, hỏi: "Gầy quá không vui sao?"
"Có có có có." Dương Tịnh lập tức nói nhanh.
"Ngoan." Trần Chính cong khóe miệng, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó đứng dậy mặc quần áo, nói: "Ngủ đi, anh sang phòng mẹ xem con thế nào."
Trước kia Đinh Đinh Đang Đang chỉ muốn ngủ cùng Dương Tịnh, không muốn tách ra ngủ riêng, nhưng từ khi Đô Đô xuất hiện, hai cô cậu nhóc liền cảm thấy bản thân đã trở thành người lớn, vì thế quyết định sẽ ngủ một mình, chỉ có em trai còn nhỏ mới có thể ngủ cùng với mẹ.

Bởi vậy, khi Dương Tịnh và Trần Chính nói muốn chia phòng ngủ, hai nhóc Đinh Đinh Đang Đang lập tức đồng ý.

Uông Lệ Mẫn thì cảm thấy Đinh Đinh Đang Đang vẫn còn nhỏ, ngủ phòng riêng như vậy không tốt lắm, vừa hay phòng ngủ của Uông Lệ Mẫn ở phía đông rất rộng rãi, trong phòng còn có một tấm rèm lớn, còn có hai cái giường nhỏ mà lúc trước Đại Quân làm tặng cho Đinh Đinh Đang Đang.
Sau đó, mỗi đêm Đinh Đinh Đang Đang đều ngủ cùng Uông Lệ Mẫn cách nhau một tấm rèm vải, Uông Lệ Mẫn rất yêu cháu trai cháu gái của mình, khi Đô Đô vừa làm lễ đầy tháng, bà đã ôm Đô Đô đến ngủ cùng mình, thật ra còn là để cho con trai và con dâu có không gian riêng tư.
Lúc này, Đô Đô đang nằm trong lòng Uông Lệ Mẫn, đôi mắt to tròn đen láy nhìn quanh khắp nơi, cậu nhóc không ngủ được, Đinh Đinh Đang Đang thì vui vẻ mặt quần áo ngủ, nằm bò trên giường Uông Lệ Mẫn, chăm chú nhìn Đô Đô, nhỏ giọng nói chuyện với Đô Đô.
"Em trai, em trai, là chị gái của em đây." Đang Đang mềm mại gọi, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve khuôn mặt Đô Đô, 'chụt' hôn một cái, 'chụt' hôn một cái nữa, sau đó còn muốn hôn thêm thì bị Đinh Đinh cản lại, nói: "Tiểu Đang Đang, em đừng hôn nữa, em mà hôn thêm thì em trai sẽ khóc đấy."
"Em muốn hôn em trai."
"Đừng hôn nữa."
"Anh, em chỉ hôn một tí xíu thôi."

"Vậy được rồi, hôn một cái cuối cùng."
Đang Đang vuốt ve mặt Đô Đô, sau đó 'chụt' một miếng thật kêu, tiếng khóc cao vút của Đô Đô lại vang lên: "Oe oe oe aaa.."
Uông Lệ Mẫn: "..."
Đinh Đinh: "..."
Đang Đang: "Anh..

anh, tiếng khóc của em trai thật là to." Miệng mở cũng lớn.
Người trong dãy trọ đều có thể nghe được tiếng khóc.
Trần Chính vội vàng bước nhanh tới, bế Đô Đô lên, nhờ hôm nay mà cả sân viện nhà họ Trần đầu biết tiếng khóc của Đô Đô đặc biệt to.
Sáng sớm hôm sau, Dương Tịnh chính thức đi làm lại, sau khi ăn sáng xong liền cùng Trần Chính đi đến siêu thị Đinh Đang ở thành phố Nam Châu.
Đinh Đinh Đang Đang thì ở lại nhà họ Trần cùng với Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh.
Trước khi Dương Tịnh và Trần Chính đi, Đinh Đinh Đang Đang còn đặc biệt dặn dò: "Bố, mẹ, bố mẹ nhất định phải về nhà sớm đó nha."
Nhưng Dương Tịnh và Trần Chính đã không thể về sớm như đã hứa.
Hiện tại siêu thị Đinh Đang rất khác so với trước đây, thời điểm bắt đầu vô cùng gian nan và bận rộn, đều phải tự tay chạy qua chạy lại giữa siêu thị và nhà máy để kiểm hàng, sau đó nhập hàng, tuyển dụng nhân viên..

Dù vậy, Trần Chính và Dương Đông vẫn luôn kiên trì, không ngại cực, ngại khổ.

Thỉnh thoảng Dương Tịnh sẽ đóng góp một vài ý tưởng của mình nhằm phát triển siêu thị lớn mạnh hơn.
Hiện giờ siêu thị Đinh Đang vô cùng nổi danh ở khu vực bến xe của thành phố Nam Châu, không chỉ cư dân trong khu vực mà những vị khách đi đường nếu muốn mua đồ đều sẽ lựa chọn siêu thị Đinh Đang.
Cùng với danh tiếng ngày một vang, Trần Chính và Dương Đông cũng không còn phải vất vả chạy ngược chạy xuôi tìm đến các tạp hóa nhỏ để xuất hàng nữa, trực tiếp đẩy mạnh tiêu thụ tại siêu thị.

Các nhà máy sẽ giao hàng đến tận nhà cho Trần Chính, nhờ thế mà Trần Chính và Dương Đông tiết kiệm cả tiền bạc lẫn thời gian.
Cho nên Trần Chính mới có nhiều thời gian chăm sóc cho Dương Tịnh và Đô Đô.
Siêu thị Đinh Đang dần đi vào guồng hoạt động, Dương Tịnh, Trần Chính và Dương Đông ngày càng trở nên thành thục, vì thế công việc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khi Dương Tịnh và Trần Chính vừa đến siêu thị đã nhìn thấy một số nhân viên nhà máy đến muốn hợp tác kinh doanh, Trần Chính và Dương Đông cùng đi xem xét.
Dương Tịnh bước vào siêu thị, nhân viên siêu thị hoan nghênh chào hỏi.
Dương Tịnh cười cười nói: "Cảm ơn mọi người, mọi người cứ tiếp tục công việc của mình đi."
Dương Tịnh vừa mới rời đi, mấy nhân viên bán hàng ghé vào xì xào nói chuyện, chủ yếu là chuyện Dương Tịnh vừa sinh được một đứa con xinh đẹp.
Đến khi Dương Tịnh quay trở lại, phát hiện Bình Bình cũng đang nói chuyện với những nhân viên bán hàng khác.
Dương Tịnh hơi ngạc nhiên, Bình Bình thật sự thay đổi rồi? Cô thử quan sát thái độ của các nhân viên, quả nhiên trong ánh mắt họ đã không còn địch ý đối với Bình Bình.
Dương Tịnh vui vẻ mỉm cười, tiện thể đi qua văn phòng tài vụ xem thử, cô cùng với một nhân viên kế toán mới bắt đầu chỉnh lý lại một số giấy tờ, trong lúc đang làm việc thì Trần Chính có ghé lại một chút, dặn dò Dương Tịnh đừng làm việc quá sức, đừng để bản thân mệt nhọc, chọc cho nhân viên kế toán ngồi bên cạnh cười trộm.
Dương Tịnh bận đến giữa trưa, khi vừa bước ra khỏi văn phòng thì thấy Bình Bình ở cửa siêu thị đi tới đi lui.
"Bình Bình." Dương Tịnh gọi một tiếng.
Bình Bình nhanh chóng chạy đến: "Bà chủ."
"Bây giờ vẫn còn làm sao? Đến giờ nghỉ trưa rồi sao vẫn chưa đi ăn cơm?"
Bình Bình xấu hổ một lát, sau đó nói: "Bà chủ, em có việc muốn nói với chị."
"Chuyện gì?" Dương Tịnh hỏi.
Bình Bình ấp a ấp úng một hồi rồi mới mở miệng: "Em muốn xin nghỉ việc."
"Nghỉ việc?"
"Dạ."

"Sao lại muốn nghỉ?" Trước đó, Bình Bình còn bướng bỉnh muốn làm việc ở siêu thị Đinh Đang cho bằng được, dù cho lần trước có xảy ra xung đột với nhân viên trong siêu thị nhưng vẫn không muốn nghỉ việc, bây giờ là sao đây? Dương Tịnh đang định mở miệng thì trong đầu đột nghiên nghĩ đến một việc: "Em muốn đi học lại?"
Bình Bình gật đầu: "Phải ạ."
"Thật sao?" Dương Tịnh kinh ngạc hỏi lại.
"Thật ạ." Bình Bình thấp thỏm nhìn Dương Tịnh, hỏi: "Bà chủ, chị không giận sao?"
"Giận cái gì?"
"Em nói sẽ ở đây học hỏi bản lĩnh từ chị nhưng chưa học được gì đã muốn đi, chị không giận sao?"
Dương Tịnh cười: "Giận gì chứ, vui còn không kịp nữa là, quyết định nói ra thế này hẳn là em đã suy nghĩ kỹ rồi."
Bình Bình ngẩn ngơ nhìn Dương Tịnh, chưa từng có người nào hiểu cô giống như Dương Tịnh, vừa nói qua liền phát hiện ra suy nghĩ trong lòng cô, cô trở thành một đứa ngang bướng tùy hứng cũng chỉ vì muốn che giấu đi sự tự ti cùng mặc cảm, khi có người hiểu được tâm tư này, cô thực sự cảm thấy vô cùng cảm động.
Dương Tịnh thấy cảm xúc của cô gái trước mặt, liền cười nói: "Cảm ơn em, đi học đi, bây giờ chị phải về nhà với Đô Đô, lát sau chị sẽ tính toán tiền lương rồi gửi cho em."
"Vâng." Bình Bình gật đầu, nói: "Bà chủ, khi nào em nghỉ đông với nghỉ hè sẽ đến làm việc giúp chị."
"Học cao trung bận lắm, em cứ chăm chỉ học tập, khi nào vào đại học đã, đến lúc nghỉ hè hay nghỉ đông thì có thể đến siêu thị làm thêm."
"Dương Tịnh!" Lúc này, Trần Chính đang ngồi trên xe máy gọi Dương Tịnh.
"Vâng." Dương Tịnh đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn Bình Bình nói: "Chị về trước đây, lát nữa tiểu Anh đến thay ca, em cứ về nhà chuẩn bị sách vở trước, chăm chỉ học hành, biết chưa? Bây giờ chị phải chạy nhanh về nhà, nhóc con ở nhà mà khóc thì đau đầu lắm."
"Vâng." Bình Bình gật đầu, nhìn Dương Tịnh vội vàng ngồi lên xe máy, nhìn Trần Chính ân cần đội mũ bảo hiểm cho Dương Tịnh, sau đó nhìn hai người lái xe rời đi, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy bồi hồi, bản thân có thể gặp được Dương Tịnh và Đinh Đinh quả là một điều may mắn mà ông trời đã ban cho cô.
"Bình Bình tìm em có chuyện gì sao?" Trần Chính vừa lái xe vừa hỏi Dương Tịnh.
Dương Tịnh gắt gao ôm chặt Trần Chính nói: "Bình Bình muốn đi học lại."
"Vậy thì tốt rồi."
"Đúng vậy, cuối cùng em ấy cũng nghĩ thông suốt, em phải về nhà nói cho con trai lớn của em biết mới được, cũng nhờ Đinh Đinh kiên trì khuyên nhủ Bình Bình đi học lại." Dương Tịnh cười lớn nói.
Trần Chính nghe xong cũng cười cười.
Hai vợ chồng đi mười mấy phút là về đến nhà, vốn dĩ hai người còn cho rằng Đô Đô nhất định là đang khóc.
Thực tế thì Đô Đô đúng là đang khóc thật.
Uông Lệ Mẫn ôm Đô Đô dỗ dành: "Đô Đô không khóc, không khóc, mẹ sắp về rồi."
Đang Đang ngẩng đầu nói: "Em trai, em đừng khóc nữa, tiếng khóc của em làm cho chú Đại Quân bị dọa chạy mất rồi."
Trần Kim Linh bị Đang Đang làm cho bật cười.
Trên tay nhỏ của Đinh Đinh đang cầm bình sữa đã pha, đưa lên cao nói: "Em trai, em đừng khóc nữa, uống sữa đi, sữa ngon lắm sao em lại không chịu uống?"
Đô Đô vẫn khóc òa như cũ.
Trần Chính lái xe máy, vừa tiến vào sân đã nghe rõ ràng tiếng khóc của Đô Đô, Dương Tịnh vội tháo mũ bảo hiểm xuống, chạy nhanh vào nhà, bế Đô Đô vào lòng, nói: "Aii, con trai của mẹ lại khóc nữa rồi."
Vừa nói Dương Tịnh vừa ôm Đô Đô tiến vào phòng ngủ, ngồi xuống giường, kéo áo lên để Đô Đô bú sữa, Đô Đô lập tức ngừng khóc.
Uông Lệ Mẫn đứng ở sân nói chuyện với Trần Chính: "Tiểu gia hỏa này vẫn thích sữa mẹ nhất, sữa bột chỉ uống mấy ngụm là lắc đầu, ngủ dậy lại khóc ré lên."
"Để con vào xem thử." Trần Chính đi vào nhà chính.
Đinh Đinh cầm theo bình sữa nói: "Sữa, sữa này thì phải làm sao ạ?"
Đang Đang nhìn chằm chằm bình sữa, liếm miệng nói: "Anh ơi, hay là cho em uống đi."
Trần Kim Linh bị bộ dạng ngốc ngốc đáng yêu của Đang Đang làm cho bật cười.
"Em lớn như vậy rồi mà vẫn đòi uống sữa của em bé?"
Đang Đang nói: "Nhưng mà..

nhưng mà em trai không uống, em trai không uống, cái đó..

nhà chúng ta trừ em trai thì em là bé nhất, em có thể uống sữa mà."
"Thôi được rồi, em đừng có uống quá nhiều." Đinh Đinh nói xong liền đem núm cao su trên bình sữa đưa đến trước miệng Đang Đang, Đang Đang ngậm núʍ ѵú cao su rồi hút một hơi thật sâu: "Anh ơi, anh cũng uống đi."
"Anh không uống."
"Anh, anh uống đi mà.";
Sau đó, Đinh Đinh Đang Đang cứ thế mỗi người uống từng ngụm từng ngụm, cuối cùng bình sữa của Đô Đô đã được uống cạn sạch, khi đem bình sữa đưa cho Dương Tịnh, Dương Tịnh mới chợt nhớ ra rằng Đinh Đinh Đang Đang rất hiếm khi được uống sữa, từ khi cô xuyên đến đây thì Đinh Đinh Đang Đang đã bắt đầu ăn cơm.

Dương Tịnh nhớ rõ ở thế kỷ 21, trẻ con khoảng ba bốn tuổi, buổi tối trước khi ngủ hay những lúc khóc đều sẽ được cho uống một bình sữa, Đinh Đinh Đang Đang chưa từng được như vậy.

Nhớ lại trước đây cũng do cô quá nghèo, không có nhiều tiền để mua sữa bột cho Đinh Đinh Đang Đang, lúc này cô hỏi: "Uống có ngon không?"
"Ngon ạ." Cả Đinh Đinh Đang Đang đều trả lời.
"Vậy sau này sữa bột của Đô Đô đều cho các con uống có được không?" Dương Tịnh hỏi.

"Không được đâu." Hai nhóc đồng thanh nói.
"Sao lại không được?" Dương Tịnh hỏi.
Đang Đang nhỏ giọng mà nói: "Bởi vì con thích ăn giò heo cơ."
"Còn con thích mì sợi." Đinh Đinh nói.
Dương Tịnh thở dài bất lực, cứ tưởng lúc này có thể bù đắp sữa bột cho Đinh Đinh Đang Đang, xem ra là đã quá muộn, hai nhóc con đã qua cái tuổi muốn uống sữa bột rồi.
Dương Tịnh không hề miễn cưỡng, cúi đầu nhìn Đô Đô, nhóc con vừa ăn no xong là lăn đùng ra ngủ, Dương Tịnh kéo áo xuống, ôm Đô Đô thêm một lát rồi đặt cu cậu lên trên giường.
Những ngày sau đó, Trần Chính và Dương Tịnh vẫn đi làm cùng nhau rồi tan làm cùng nhau, mỗi ngày Uông Lệ Mẫn đều pha sữa bột cho Đô Đô uống vào thời điểm cậu nhóc đói, uống được nửa bình thì sẽ yên ổn trong chốc lát, mỗi lần đến giữa trưa hoặc lúc Dương Tịnh gần tan tầm, cậu nhóc sẽ bắt đầu gân cổ lên khóc lớn, cũng may Dương Tịnh và Trần Chính nắm đúng đồng hồ sinh học của tiểu Đô Đô nên lần nào cũng về nhà đúng giờ.
Chính vì Đô Đô quá mức ầm ĩ, hai nhóc Đinh Đinh Đang Đang cũng đã nắm được quy luật hoạt động của em trai Đô Đô.
Tè ra quần, khóc.
Bị chị gái Đang Đang hôn ba lần, khóc.
Bị anh trai Đinh Đinh hôn ba lần, khóc.
Thức dậy vào ban đêm nhưng không có đèn, khóc.
Buổi tối buồn ngủ nhưng bật đèn sáng, khóc.
* * *
Uông Lệ Mẫn và Trần Chính đôi khi còn nghĩ, nhóc con Đô Đô này xuất hiện trên đời là để lấy lại công đạo cho anh trai chị gái mình, Uông Lệ Mẫn và Trần Chính lần nào cũng phải vật lộn với tiếng khóc của cu cậu, ấy vậy mà chỉ cần nằm trong vòng tay Dương Tịnh thì sẽ lập tức nín khóc ngay.
Cứ như vậy, Trần Chính và Dương Tịnh thì bận rộn công việc, Đinh Đinh Đang Đang Đô Đô thì ngày một lớn lên, rất nhanh đã sắp hết năm.
Thời điểm này chính là lúc mà siêu thị bước vào giai đoạn bận không kịp thở, Dương Tịnh đã sớm lên ý tưởng để Trần Chính và Dương Đông mở thêm một quầy chuyên bán các loại thịt và rau sạch, xưởng chế biến thịt giao đến mỗi ngày, phía nhà máy thực phẩm Lợi Dân thì cũng bắt đầu nhập các loại bánh kẹo, quà tết được đóng gói cẩn thận, tỉ mỉ, nhập một lượng lớn để trong nhà kho, đồng thời, Dương Tịnh còn đẩy mạnh các hoạt động ưu đãi nhằm tăng khả năng tiêu thụ hàng hóa của siêu thị.
Mới đầu Dương Đông còn khá lo lắng vì sợ sẽ không thể bán hết được, kết quả trước khi bước sang năm mới mấy ngày, siêu thị tiến vào trạng thái điên cuồng hoạt động, cho dù là giá cả có cao hơn bình thường một chút nhưng vẫn không ngăn được việc khách hàng mua sắm nhiệt tình, hàng hóa trữ trong kho hầu như không đáp ứng đủ nhu cầu, các nhà máy cung cấp ngày nào cũng phải chạy xe đưa hàng mới đến.
Dương Tịnh, Trần Chính, Dương Đông và nhân viên trong siêu thị làm mãi không ngơi, vì thế Uông Lệ Mẫn để Trần Kim Linh và Lý Vân chạy đến siêu thị phụ giúp, Bình Bình đến kỳ nghỉ đông cũng chạy đến hỗ trợ.
Còn siêu thị nhỏ ở Huyện Vọng Thành đã có Uông Lệ Mẫn và Đinh Đinh lo liệu.
Đinh Đinh như được di truyền khả năng từ Dương Tịnh, tương đối mẫn cảm với những con số, còn chưa đi học nhưng đã có thể thành thục tính toán, hơn nữa còn có Uông Lệ Mẫn ở bên cạnh giúp sức nên mọi chuyện cực kỳ suôn sẻ.
"Cái này, cái này..

con thối lại cho dì hai đồng ạ." Đinh Đinh đứng trên ghế trước cửa sổ của siêu thị, đưa ra hai đồng, sau đó nói: "Người tiếp theo, chú ơi, chú mua gì ạ?"
"Bán chú hai bao đường đỏ."
Đinh Đinh quay đầu lại: "Bà nội ơi, lấy cho chú hai bao đường đỏ ạ."
"Có ngay có ngay." Uông Lệ Mẫn liền đi lấy hai bao đường đỏ.
Lúc Đinh Đinh và Uông Lệ Mẫn còn đang bận bán hàng thì Đang Đang ngồi trong nhà cầm một chiếc trống bỏi lắc qua lắc lại, tay kia đung đưa nhè nhẹ chiếc nôi, nhỏ giọng hát: "..

Ốc sên cõng chiếc vỏ nặng trĩu trên lưng từng bước từng bước..

một cây nho.."
Đô Đô nằm trong nôi, bây giờ khuôn mặt nhỏ đã trở nên trắng nõn bụ bẫm, không còn màu đỏ hỏn như lúc trước nữa, tuy rằng tính tình không tốt lắm nhưng diện mạo vô cùng đẹp mắt, là tập hợp hết những ưu điểm của cả Trần Chính và Dương Tịnh, lúc này đôi mắt to tròn đầy nước đang chuyển động linh hoạt, cái miệng nhỏ thổi phì phò thổi ra bong bóng.
Xung quanh miệng toàn là nước bọt.
"Ai da, sao em lại thổi đầy bong bóng ra thế này, dơ quá." Đang Đang nói, sau đó dùng khăn lau miệng cho cậu nhóc, Đô Đô vẫn tiếp tục thổi phì phò.
Cả nhà cứ bận bận rộn rộn mãi đến ngày 30 tết, siêu thị Đinh Đang chỉ mở hết sáng 30 sau đó đóng cửa ăn tết.
Dương Tịnh, Trần Chính, Dương Đông và Trần Kim Linh cuối cùng cũng có thể trở lại.
Dương Tịnh vừa đi đến cổng đã nghe thấy giọng của Đinh Đinh: "Nhà con hết đường đỏ mất rồi, hôm nay đã bán hết rồi, không thì chị đi mượn nhà người khác xem, à, hay là chị đến mượn bà nội của em được không?"
Dương Tịnh vừa nhìn qua liền thấy Đinh Đinh đang đứng trên chiếc ghế gỗ nhỏ, nói chuyện với người mua hàng, Dương Tịnh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cậu mà lòng không khỏi ấm áp, gọi: "Đồng chí Đinh Đinh."
Đinh Đinh quay đầu lại: "Mẹ đã về."
Dương Tịnh đi về phía trước rồi ôm lấy Đinh Đinh, đem Đinh Đinh bế lên: "Đúng vậy đúng vậy, vất vả cho con rồi."
"Không vất vả ạ."
"Hôm qua mẹ không về, con có nhớ mẹ không?"
"Nhớ lắm ạ."
"Hôn mẹ một cái."
"Chụt." Đinh Đinh hôn Dương Tịnh thật mạnh.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh, hôn Đinh Đinh một cái thật kêu, chọc cho cậu nhóc cười khanh khách không ngừng: "Mẹ, mẹ.."
Dương Tịnh nói: "Đi, đi xem mẹ mua rất nhiều quần áo mới cho các con, rất đẹp đó nha!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận