Ký Sự Những Năm 80


Hàn Thục Cầm đau đớn mà rít lên, tất cả mọi người lập tức cả kinh, lúc này mới nhìn thấy, cái bóng nho nhỏ màu xám kia chính là con của Dương Tịnh, Đinh Đinh.
Đinh Đinh!
"Đinh Đinh!" Dương Tịnh vội vàng muốn ôm Đinh Đinh lại.
Nhưng Hàn Thục Cầm đã nhanh hơn một bước, duỗi tay hung hăng đẩy mạnh Đinh Đinh ngã sang một bên, Đinh Đinh bị đẩy mạnh, đầu đụng vào cái bốn sứ lớn trong sân, vang lên một tiếng 'bộp' thật lớn.
Mọi người trong sân rơi vào yên tĩnh.
Đinh Đinh!
Dương Tịnh trợn mắt khiếp đảm nhìn Hàn Thục Cầm, Đinh Đinh mới có ba tuổi, sao bà ta có thể hạ tay tàn nhẫn như vậy.
"Oaa" một tiếng, Đinh Đinh chợt khóc lớn.
Đang Đang chạy ở phía sau, vừa chạy đến thì nhìn thấy anh trai bị đẩy ngã, 'oaa' khóc theo: "Anh ơi." Đang Đang chạy tới đỡ anh trai.
Rốt cuộc cũng có người không nhìn nổi nữa, xông lên bế Đinh Đinh.
"Đồ con hoang." Hàn Thục Cầm nhìn Đinh Đinh Đang Đang hung hăng mắng một câu, sau đó duỗi tay xoa cái đùi bị cắn đau của mình.
Đồ con hoang?
Dương Tịnh đột nhiên không hề giãy giụa nữa, cô không tiến lên ôm Đinh Đinh Đang Đang, khuôn mặt không cảm xúc, bình tĩnh nhìn Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, ngước lên lầu nhìn Tôn Tiểu Hồng, Tào Quân Lượng và Tần Khả Khả, mấy người muốn gây chuyện đúng không? Đều nhằm vào cô đúng không? Đều hận không thể giết chết cô đúng không? Được! Muốn chết thì cùng nhau chết! Dương Tịnh bỗng xoay người, duỗi tay cầm lấy cái chổi dựng ở chân tường, không nói hai lời, xoay người hướng thẳng về phía Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mà quất, dốc hết sức lực mà quất thật mạnh.
Mẹ kiếp! Khốn nạn! Bọn khốn nạn!
Từng phát chổi quất liên tục lên hai người bọn họ, phát ra tiếng vang rất lớn, mỗi phát rơi lên người đau điếng, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng la hét thảm thiết.
"Dương Tịnh! Mày điên rồi!"
"Dương Tịnh!"
Hai người đàn bà la hô to chạy trốn.
Dương Tịnh mặc kệ không hề dừng tay, tay cầm cán chổi, đuổi theo Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, ra sức mà quật túi bụi.

Hai người bị đánh đến choáng váng, toàn thân phát đau, liên tục phát ra tiếng thét thảm thiết, chỉ biết cúi đầu chạy trốn, nhưng không có chỗ trốn, bởi vì cả hai chạy cùng nhau nên Dương Tịnh một phát đập luôn cả hai.
"Tiểu Hồng, Tiểu Hồng!" Tôn Đại Hồng vội vàng mà kêu: "Mau cứu cô với, Tiểu Hồng!"
Tôn Tiểu Hồng sửng sốt, ngay sau đó mới phản ứng lại, vội vàng chạy về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh cũng không khách khí, cầm cán chổi quất luôn lên người cô ta, Tôn Tiểu Hồng bị đánh đến hoảng sợ vội ngồi rạp xuống đất ôm đầu, sợ hãi kêu lên, nếu đã như vậy, cô cũng không ngại cho Tần Khả Khả ăn cán chổi.
Tần Khả Khả thấy cái chổi nhào vào hướng mình, bị dọa không nhẹ, la hét chói tai, lực đánh của Dương Tịnh đúng là không làm thất vọng với tiếng thét chói tai của cô ta.
Trong sân bây giờ đã loạn thành một mớ hỗn độn, tiếng thét không ngừng, mà cơn tức giận của Dương Tịnh chỉ vừa mới bùng nổ mà thôi.
"Mẹ nó, bọn khốn nạn! Khốn kiếp! Chửi nữa đi! Làm trò nữa đi!" Dương Tịnh hung hăng cầm chổi mà đập mà quất, cô tức sôi máu rồi đây, một đám đàn bà lòng lang dạ sói, bị chó ăn sạch lương tâm rồi sao? Dương Tịnh nghĩ đến việc Hàn Thục Cầm đẩy ngã Đinh Đinh, đầu đụng mạnh vào bồn sứ mà điên tiết, con cô cực khổ nuôi dưỡng, chiều chuộng, vậy mà bà ta dám đạp như đồ vật, càng nghĩ lực đạo trong tay càng lớn: "Một đám súc vật."
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng bị đánh liên tục lùi về phía sau.
Tôn Tiểu Hồng ôm đầu mà đỡ.
Tần Khả Khả đầu tóc rối tung thét chói tai như heo bị chọc tiết.
Những phát chổi liên tục quật xuống khiến cho bốn người hoàn toàn không có cách nào đoạt lấy cái chổi từ tay Dương Tịnh, chỉ biết ngồi không chịu đánh, tự ôm đầu che chắn, đám người đứng nhìn tâm loạn cào cào, không dám tiến lên cản sợ mình cũng bị vạ lây.
"Tào Quân Lượng! Tào Quân Lượng! Mau lên, mau đoạt cái chổi trên tay cô ta xuống, aaa, mau lên." Tần Khả Khả đột nhiên nghĩ đến Tào Quân Lượng, lập tức kêu to.
Tôn Tiểu Hồng cũng vội vàng nức nở kêu: "Quân Lượng, Quân Lượng, hu hu, mau lên! Mau bắt ả tiện nhân này lại!"
Tào Quân Lượng nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh chỉ vào Tào Quân Lượng lạnh giọng nói: "Tào Quân Lượng, anh, con mẹ nó dám đụng đến tôi thử xem! Tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời."
Tào Quân Lượng sửng sờ, ngơ ngẩn mà nhìn cơn thịnh nộ của Dương Tịnh, không hề nhúc nhích.
Nhóm người đứng chứng kiến cũng tự giác mà đứng im bất động, bởi vì họ biết vì sao Dương Tịnh lại giận dữ đến mức này, là do bốn người kia tự làm tự chịu.
Đinh Đinh Đang Đang lúc này cũng đã nín khóc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Dương Tịnh.
Dương Tịnh đánh đến đỏ mắt, lực độ càng đập càng lớn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó đem cán chổi chỉ thẳng vào người Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng: "Hàn Thục Cầm! Tôn Đại Hồng! Đem tiền trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi! Có nghe không!"
Hai người đàn bà hoảng sợ kêu to, tay run run lấy tiền trong túi áo, ném đến chân Dương Tịnh.
"Không đủ!" Dương Tịnh kêu: "Đem hết tiền của tôi trả lại hết!"
Hàn Thục cầm và Tôn Đại Hồng không dám giấu nữa, sợ đến toàn thân phát run, lại móc trong túi ra mấy hào đưa đến chân Dương Tịnh.
Đúng lúc này, Lý Vân và Uông Lệ Mẫn từ bên ngoài đi tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Tịnh cầm chổi dồn bốn người ngồi co ro ở góc tường, bị đánh đến hoảng sợ.
"Bốn người bọn họ chính là nguyên nhân khiến Dương Tịnh nổi giận đến mức đó." Lý Vân nói.
Uông Lệ Mẫn tức khắc xoay người, đóng cổng lớn lại, sau đó tiến lên, khuyên ngăn: "Dương Tịnh, Dương Tịnh, đừng đánh, đừng đánh nữa, đánh nữa là có chuyện đó."
Dương Tịnh cuối cùng cũng dừng tay hỏi: "Các người có muốn kiếm chuyện nữa không? Muốn nháo nữa không?"
"Không, không, không kiếm chuyện, không nháo nữa." Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng liên tục xin tha.
"Tần Khả Khả." Dương Tịnh kêu lên.
"Tôi, tôi không dám nữa!"
"Tôi nói có các người biết, con trai con gái là con của tôi, bọn chúng không trộm không cướp, có tên có tuổi rõ ràng, được quốc gia công nhận, các người dám mắng chúng là con hoang lần nữa xem, đừng tưởng rằng có thể khi dễ ba mẹ con tôi, có tin Dương Tịnh tôi sẵn sàng liều mạng lột da các người đem vứt hết cho chó ăn không." Dương Tịnh hung hăng mà nói, đem cái chổi dựng bên người mình.
Dương Tịnh đánh đến mệt mỏi.
Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, Tôn Tiểu Hồng, Tần Khả Khả cũng bị đánh đến tơi tả.

Giờ phút này, một đám người đầu tóc loạn như ổ gà, quần áo xộc xệch bẩn thỉu, chật vật không chịu nổi, Dương Tịnh đột nhiên nổi điên khiến bọn họ ám ảnh kinh hãi.
Đúng lúc này, Tần Khả Khả đột nhiên đứng bật dậy, hô to: "Tôi muốn đi báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát cái gì?" Uông Lệ Mẫn hỏi.
"Dương Tịnh cố ý đánh người." Tần Khả Khả một mặt sợ Dương Tịnh, một mặt thì không phục, thấy Dương Tịnh thu hồi cái chổi, lúc này mới dám nói.
"Được, đi báo đi." Dương Tịnh không hề sợ hãi mà nói: "Cô không nói thì tôi cũng đang muốn đi báo cảnh sát đây."
Dương Tịnh nói như vậy lại khiến cho bốn người kia chột dạ.
"Chúng ta bây giờ đi luôn." Dương Tịnh nói, quay đầu nhìn Đinh Đinh đang được một người hàng xóm ôm trong ngực.
"Con muốn xuống." Đinh Đinh nói hàng xóm buông mình xuống, Đinh Đinh lập tức chạy nhanh đến, Dương Tịnh ôm Đinh Đinh vào trong lòng, quay đầu nhìn Lý Vân nói: "Chị Lý, phiền chị trông Đang Đang giúp em, có thể đến khuya em mới về được."
"Được, em là đi.."
"Em muốn đi tố cáo." Dương Tịnh ôm Đinh Đinh đi ra cổng: "Tôi muốn đi hỏi xem, tội tự ý xâm phạm chỗ ở nhà người khác khi chưa được phép, tội bạo hành trẻ con, tội bịa đặt phỉ báng, chiếm đoạt tiền bạc, cố ý làm hư hỏng tài sản thư tín, những việc này rốt cuộc có tính là vi phạm pháp luật không? Liệu kẻ phạm tội có bị pháp luật trừng trị hay không?
Mọi người vừa nghe xong, biểu cảm trên mặt mỗi người mỗi khác.
Bịa đặt phỉ báng? Đây chẳng phải là nói Tần Khả Khả sao, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, cô ta muốn báo cảnh sát là để lấy lại mặt mũi mà thôi, cũng không phải thực sự muốn báo cảnh sát.
Xâm phạm chỗ ở, bạo hành trẻ em, cướp đoạt tiền bạc, cố ý làm hư hỏng tài sản thư tín mấy cái này chẳng phải là nói Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng sao, hai người ngồi trong góc tức khắc hoảng loạn.
Uông Lệ Mẫn thấy tình cảnh như vậy, nhìn Dương Tịnh âm thầm gật đầu, tuyệt nhiên tin tưởng, bà nhìn Dương Tịnh nói:" Nếu như vậy thì nên đi báo cảnh sát.

"
Bốn người nghe xong, mặt cắt không còn giọt máu, Tôn Đại Hồng nhỏ giọng nói đầu tiên:" Tôi không muốn đến đồn.

"
Tiếp theo Hàn Thục Cầm và Tôn Tiểu Hồng cũng lên tiếng nói không muốn đến đồn cảnh sát.
Mà lúc này Dương Tịnh đã ôm Đinh Đinh đi.
" Dương Tịnh! Dương Tịnh! "Hàn Thục Cầm đứng bật dậy xông lên, Uông Lệ Mẫn duỗi tay giữ chặt, nói:" Vị nữ đồng chí này, đừng vội, ở chỗ này đợi một lát, chốc lát nữa sẽ có cảnh sát đến mang các người về đồn giải quyết.

"
" Có đồ ngu mới chờ, tránh ra.

"Hàn Thục Cầm vung tay đẩy Uông Lệ Mẫn.
Uông Lệ Mẫn nói:" Đây là nhà tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi tránh ra? "
" Vậy bà dựa vào cái gì mà ngăn tôi? "Hàn Thục Cầm lập tức phản bác.
Uông Lệ Mẫn mở miệng nói:" Dựa vào gì hả, dựa vào việc tôi là chị gái của Lý Ngọc Phân chính là Lý chủ nhiệm thôn Sơn Loan, dựa vào việc tôi là mẹ của phó đội trưởng đồn cảnh sát huyện Vọng Thành, thành phố Nam Châu, như vậy đã đủ chưa? "
Chị gái Lý chủ nhiệm?
Mẹ cảnh sát Trần?
" Bà, bà, bà..

"Hàn Thục Cầm môi run run, một câu cũng không thốt ra được, toàn thân xụi lơ, ngã nhào xuống đất, xong rồi xong rồi, sao lại nháo đến tận nhà chị gái Lý chủ nhiệm, cái này, cái này, thật sự xong đời rồi.

Hàn Thục Cầm nhất thời bị dọa khóc rống lên.
Chị gái Lý chủ nhiệm? Tôn Đại Hồng ngây người.
Tôn Tiểu Hồng cũng không có khả năng giải quyết chuyện này.
Chỉ có Tần Khả Khả, Tần Khả Khả đột nhiên nhớ tới Tào Quân Lượng, cô ta quay đầu nhìn Tào Quân Lượng, nói:" Tào Quân Lượng, không phải bố của anh rất lợi hại sao? Anh mau nghĩ cách, nghĩ cách giúp Tiểu Hồng và bọn tôi nữa.

"
Tào Quân Lượng không lên tiếng, trong lòng hắn vô cùng khổ sở, bởi vì hắn chần chừ khiến cho Đinh Đinh bị thương, bởi vì hắn chần chừ khiến Dương Tịnh tức giận, hắn..
" Tào Quân Lượng.

"Tần Khả Khả kêu.
Uông Lệ Mẫn nói tiếp:" Có kêu cậu ta cũng vô dụng, pháp luật luôn công bằng.

"
Tần Khả Khả tức khắc há hốc mồm.
Mà lúc này, Dương Tịnh đã ôm Đinh Đinh đến đồn cảnh sát.
" Mẹ, mẹ thả con xuống đi, con tự đi được.

"Đinh Đinh đau lòng nói.
Dương Tịnh buông Đinh Đinh xuống, ngồi xổm trước mặt Đinh Đinh, nhìn khuôn mặt nhỏ bị cọ vào lớp xi măng trong sân trầy rách da, rỉ rỉ máu, còn có cái trán sưng to, nghĩ lại những người đứng xem thờ ơ lạnh nhạt, bao gồm cả Tào Quân Lượng luôn miệng nói thích cô, chỉ có đứa con trai nhỏ ba tuổi của cô không màng sợ hãi xông lên bảo vệ cô, kết quả còn bị Hàn Thục Cầm đẩy ngã, bị thương thành ra như vậy.
Dương Tịnh nghẹn đắng ở cổ, mũi đau xót, nước mắt cứ thế tuôn ra như mưa:" Đinh Đinh, đau không? "
" Mẹ, con không đau, mẹ đừng khóc.

"Đinh Đinh vươn tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Dương Tịnh:" Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ mau mau lớn, chờ khi con trưởng thành sẽ trở thành một đại nam tử hán, lúc đó con có thể bảo vệ mẹ và em gái.

Mẹ, ngoan, đừng khóc.

"
" Được.

"Dương Tịnh một tay bế Đinh Đinh lên, một tay gắt gao ôm cậu nhóc vào trong lòng, mặt chôn chặt vào bả vai nhỏ, trước đây, cô còn tha thiết nghĩ, bố của Đinh Đinh Đang Đang là ai, Đinh Đinh Đang Đang ưu tú như vậy thì bố bọn nhỏ nhất định không kém, vì thế luôn có suy nghĩ tìm bố cho bọn nhỏ, nhưng bây giờ cô từ bỏ rồi, con mẹ nó chứ bố, tất cả đều là đồ khốn, cuộc sống hiện tại của ba mẹ con cô cứ như vậy là quá tốt rồi, không cần người khác chen vào.
Cái gì mà Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, Tôn Tiểu Hồng, Tần Khả Khả, cô nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải chịu trừng phạt, không bao giờ dám đụng đến mẹ con họ nữa.
" Mẹ, mẹ đừng khóc! "
" Ừm, mẹ không khóc.

"Dương Tịnh đưa tay lau hết nước mắt, bế Đinh Đinh đi vào đồn cảnh sát.
Một lát sau, có ba người cảnh sát đi vào sân nhà họ Trần.
Mọi người ở đây thấy cảnh sát đột nhiên xuất hiện lập tức cả kinh, yên tĩnh không một tiếng động.
Một người cảnh sát nghiêm chỉnh gọi tên:" Hàn Thục Cầm, Tôn Đại Hồng, Tôn Tiểu Hồng, Tần Khả Khả, Tào Quân Lượng, phiền các người theo chúng tôi một chuyến."
Hàn Thục Cầm vừa nghe xong, trực tiếp bị dọa ngất xỉu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui