Ký Sự Những Năm 80

Editor: Purple.

Chị họ của Dương Tịnh có một cậu nhóc, năm nay sáu tuổi, trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu, cả nhà trên dưới vô cùng sủng cậu nhóc việc gì cũng lấy nó làm đầu, thậm chí thằng bé ầm ĩ quậy phá duỗi tay đánh lên mặt ba mẹ đều là việc bình thường, chỉ cần xem trên TV thấy món ăn nào ngon cũng muốn mua, không mua lập tức khóc nháo không ngừng, người nhà đều nói nó chỉ là một đứa bé " Thằng bé còn nhỏ, đứa trẻ nào cũng giống như vậy " bởi vậy, lúc nào cũng nuông chiều.

Cho nên từ trước tới nay ấn tượng của Dương Tịnh đối với trẻ con chỉ dừng lại ở chỗ "Không hiểu chuyện, nuông chiều, quậy phá ầm ĩ " chưa từng nghĩ tới, trên thế giới sẽ có đứa nhỏ như Đinh Đinh đau lòng mẹ của mình.

" Mẹ! "

" Mẹ! "

Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh xuất thần một lúc, hai đứa nhỏ đã đứng lên, đi về phía bên này, Dương Tịnh bước nhanh tới hướng cửa đi, Đinh Đinh, Đang Đang chạy tới, Đang Đang ôm chân Dương Tịnh, Đinh Đinh nhón chân nhỏ nhìn rổ trứng Dương Tịnh đang cầm, ngẩng đầu nhỏ nhìn, sau đó kêu lên hỏi: " Mẹ ơi, trứng gà này mẹ bán xong rồi sao? "

Dương Tịnh gật đầu: " Đúng vậy. "

" Mẹ ơi, mẹ giỏi quá! " Đinh Đinh dựng ngón tay cái.

" Mẹ ơi, mẹ thật lợi hại! " Đang Đang phụ họa nói.

Dương Tịnh yên lặng không nói, Dương Tịnh thật phải có bao nhiêu lợi hại mới có thể làm cho hai đứa bé cảm thấy chỉ cần bán xong một rổ trứng gà là một chuyện vô cùng ghê gớm.

" Tiền đâu? " Lúc này, thanh âm chị dâu truyền tới.

Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn, cô ta đeo một cái tạp dề màu xám, tay cầm một cái bánh bao, vừa ăn vừa hỏi

Đinh Đinh vừa thấy cô ta liền dựa vào Dương Tịnh.

" Bán được bao nhiêu tiền? " Cô ta hỏi.

Dương Tịnh trả lời: " Một đồng hai hào tám xu. "

" Một đồng hai hào tám xu? "

" Ừm. " Dương Tịnh gật đầu

" Đưa cho tao. " Cô ta cắn hai ba miếng bánh bao, nhét vào trong miệng, ăn đến miệng thẳng dúm.

Dương Tịnh đem tiền đưa qua, cô ta lấy tiền đếm, ngước mắt nhìn Dương Tịnh, tựa hồ không tin Dương Tịnh có thể bán được hết số trứng gà đó, bất quá có tiền, cô ta cũng không hỏi nhiều, cũng không tính toán với Dương Tịnh, xoay người đi vào nhà.

" Đi thôi, đi ăn cơm. "Dương Tịnh xoa đầu Đinh Đinh, Đang Đang nói.

Đinh Đinh, Đang Đang lập tức đáp ứng: " Dạ. "

" Mẹ, con cho mẹ bánh bao, mẹ ăn cái này đi. " Đinh Đinh giơ lên tay nhỏ nói.

Dương Tịnh nhìn trong tay Đinh Đinh đang cầm bánh bao biến thành màu đen, nghĩ lại vừa rồi trong tay chị dâu cầm bánh bao trắng, trong lòng cô hụt hẫng, nhưng vẫn cười với Đinh Đinh: " Đợi chút, mẹ uống trước chén cháo. "

" Dạ. " Tay nhỏ của Đinh Đinh cầm bánh bao.

Chỉ là khi Dương Tịnh đi vào phòng bếp, trong phòng bếp đến một cái nồi nước cũng không có, cô thường ở nhà bà ngoại, nên biết bọn họ rất thích đem cơm thừa đặt vào trong nồi để hâm nóng, vì vậy Dương Tịnh đem hai cái nồi mở ra, đều rỗng tuếch.

" Mẹ ơi, không có cháo sao? " Đinh Đinh hỏi.

" Ừm. " Dương Tịnh trả lời.

Đang Đang hỏi: " Vậy phải làm sao? "

Dương Tịnh bỏ nắp nồi xuống, ra khỏi phòng bếp, thấy chị dâu ở ngoài sân nói chuyện với hàng xóm, đi lên hỏi: " Chị dâu, cơm sáng chị để chỗ nào rồi? "

Cô ta mặt không đổi sắc nói: " Cơm sáng đã ăn hết rồi, chờ bữa trưa liền cùng ăn. "

Dương Tịnh có chút hít thở không thông.

Cô ta quay đầu lại nói: " À đúng rồi, dê con không có cỏ xanh ăn, mày đến bờ sông cắt ít cỏ về cho chúng ăn, trở về lại giặt sạch hai kiện quần áo kia. "

Cô ta nói như chuyện thường ngày, Dương Tịnh không khỏi hoài nghi có phải Dương Tịnh thật thường xuyên bị ức hiếp hay không, vì buồn rầu nên chết đi, sau đó mới đột nhiên từ thời đại này biến mất, có một chị dâu như vậy đúng là mệt mỏi.

" Mày làm gì đó! " Đột nhiên cô ta hét lên một tiếng, làm Dương Tịnh hoảng sợ, tiếp theo liền thấy cô ta hấp tấp chạy về phía chân tường.

Dương Tịnh đi theo xem, thấy Đinh Đinh đang ở góc tường chỗ đất trồng rau nhổ củ cải. " Thằng con hoang này! Mày dừng tay cho tao! " Cô ta bước lên một bước, một tay đẩy Đinh Đinh ngã trên mặt đất, từ trong tay Đinh Đinh đoạt lại củ cải đầy bùn, giơ tay phải đánh Đinh Đinh.

Dương Tịnh lập tức chạy lên, ôm chặt Đinh Đinh vào lòng.

Cô ta đánh trúng đầu vai của Dương Tịnh, lực tay rất mạnh, Dương Tịnh đau đến mức chân mày nhăn lại, nghĩ thầm nếu cô ta đánh lên trên người Đinh Đinh, không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện, trong lòng một bụng hỏa, cô ôm Đinh Đinh đứng lên: " Chị làm gì đó?! "

" Sao mày không hỏi nó đang làm gì đi?! "Cô ta không cam lòng yếu thế.

" Tôi mặt kệ thằng bé muốn làm gì, chị chỉ vì một củ cải liền ra tay đánh thằng bé là không được! " Dương Tịnh nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt bùng lên ngọn lửa, Dương Tịnh thật sự tức giận, vô cùng tức giận, không nói đến chuyện Dương Tịnh thật cùng cô ta có quan hệ chị em dâu, hôm nay cô ta bắt hai đứa nhỏ đi nhặt đậu, hai đứa ngoan ngoãn đi nhặt đậu, lúc này bất quá chỉ nhổ một củ cải, cô ta hết mắng đẩy rồi lại đánh, rốt cuộc là đem bọn họ đặt ở vị trí nào, mới muốn đánh muốn mắng lúc nào cũng được?

" Đại Hồng, Tôn Đại Hồng, làm sao vậy? " Lúc này, hàng xóm sôi nổi tiến đến, sau đó hỏi: " Dương Tịnh sao lại chọc chị dâu cô nổi giận? "

Dương Tịnh không hé môi, ôm Đinh Đinh, Đinh Đinh ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Dương Tịnh, không dám lên tiếng.

" Đại Hồng, làm sao? " Hàng xóm lại hỏi.

" Có thể làm sao nữa? Còn không phải do thằng con hoang này nghịch ngợm! " Tôn Đại Hồng cũng chính là chị dâu nói.

" Ai là thằng con hoang, chị gọi ai là con hoang đó? " Dương Tịnh hỏi.

Ngày thường Dương Tịnh ôn nhu dịu dàng, Tôn Đại Hồng nói một, Dương Tịnh không dám nói hai, lần đầu tiên Dương Tịnh dám lớn tiếng như vậy, Tôn Đại Hồng kinh ngạc, cảm giác uy quyền của mình bị khiêu chiến, cô ta sao có thể nhẫn, lập tức lên tiếng: " Nói hai đứa con của mày đó, nói đến ai khác thì có lỗi với cô! Hai đứa con hoang, có bản lĩnh không biết xấu hổ đi câu dẫn đàn ông, thì đừng sợ người khác nói! "

Tôn Đại Hồng nói lời này thật sự khó nghe, hàng xóm cũng cảm thấy không thích hợp, tiến lên lôi kéo Tôn Đại Hồng, nhỏ giọng khuyên: " Đại Hồng, đừng nói nữa, đừng nói nữa, đều là người một nhà. "

Không ai khuyên còn tốt, càng khuyên Tôn Đại Hồng mắng càng hăng, trực tiếp dọa Đang Đang khóc.

Sắc mặt Dương Tịnh trầm xuống, kêu một tiếng: " Chị dâu. "

Tôn Đại Hồng, vẫn tiếp tục mắng, nói Dương Tịnh không biết xấu hổ, mới học xong cao trung liền ở cùng đàn ông, sinh ra hai đứa con hoang, cả ngày chỉ biết ăn.

Dương Tịnh thật sự nghe không nổi nữa, lớn tiếng kêu: " Tôn Đại Hồng! "

Tôn Đại Hồng cùng nhóm hàng xóm đứng bên cạnh bị kêu sửng sốt, đây là lần đầu tiên mọi người thấy Dương Tịnh tức giận, thế nhưng đột nhiên Dương Tịnh lại bật cười.

Tôn Đại Hồng cùng nhóm hàng xóm càng tò mò.

Tuy Dương Tịnh đang cười, nhưng ánh mắt lại cực lạnh, cô nhìn Tôn Đại Hồng hỏi: " Chị dâu, nơi này có phải là số 88 Thành Phố Nam Châu, huyện Vọng Thành, thôn Sơn Loan không? "

Tôn Đại Hồng ngẩn người.

Dương Tịnh lại hỏi: " Chị dâu, tên của tôi là Dương Tịnh, con trai của tôi có phải là Đinh Đinh, còn con gái là Đang Đang hay không? "

Tôn Đại Hồng không rõ Dương Tịnh muốn làm gì.

Dương Tịnh hỏi tiếp: " Chị dâu, những chuyện này có phải đều được viết trên hộ khẩu hay không? "

Không những Tôn Hồng Thẫm không hiểu, cả nhóm hàng xóm cũng bối rối, Dương Tịnh đây là đang làm gì?

Dương Tịnh hơi mỉm cười, nói: " Chị dâu, tôi nói cho chị biết, hộ khẩu có hiệu lực pháp lý có thể chứng minh tư cách công dân, mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình, là trưởng thôn của thôn Sơn Loan, huyện trưởng của huyện Vọng Thành, thị trưởng thành phố Nam Châu, thậm chí cả đất nước này đều thừa nhận, chị dâu, con trai tôi có tên có họ trong hộ khẩu, chị dựa vào cái gì mà mắng thằng bé là con hoang, chị đây là coi thường thôn trưởng, huyện trưởng, quyền uy thị trưởng, căn bản là coi thường pháp luật! "

Dương Tịnh biết, phàm là những người đã trải qua những năm nhạy cảm của thập niên 60-70 sợ nhất bốn chữ " Thượng cương thượng tuyến ", chỉ cần liên lụy đến " Đảng " cùng " Nhà Nước ", ai cũng không dám qua loa. Huống chi hiện tại giao thông, khoa học kỹ thuật không phát triển, trước mắt Tôn Đại Hồng cùng hàng xóm đều chưa thấy qua việc lớn trong đời, cho nên càng sợ nghe những lời này.

Quả nhiên, vừa rồi cãi cọ ồn ào, lúc này kim rơi còn có thể nghe thấy.

Tôn Đại Hồng trái ngược với vẻ kiêu ngạo lúc nãy, bắt đầu đổ mồ hôi như mưa, sắc mặt trắng bệch.

Trên mặt đám hàng xóm cũng khó coi, bởi vì mọi người ở đây sau lưng cũng mắng Đinh Đinh, Đang Đang trước kia Dương Tịnh luôn không hé răng nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ tới lần này lại lên tiếng, chuyện này quá đáng sợ. Mọi người sau lưng còn nói đi học vô dụng, hiện tại ngẫm lại, đi học như thế nào vô dụng, nói một chữ cũng không thô tục, lại đem bọn họ mắng kinh hồn táng đảm*.

Kinh hồn táng đảm*: Sợ hãi, kinh hoàng, mất hết tinh thần.

Tôn Đại Hồng nói không nên lời.

Hàng xóm không biết nói như thế nào cho phải, muốn khuyên nhủ cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Đinh Đinh, Đang Đang đều ngây người, cảm thấy mẹ thật lợi hại.

Dương Tịnh không tính cho mọi chuyện kết thúc như vậy, cô ôm Đinh Đinh, không nói một lời đi vào nhà tranh, từ trong tủ ngăn thứ năm trong ngăn kéo lấy ra sổ hộ khẩu, ôm Đinh Đinh vào trong lòng ngực, nhét trong lòng Đinh Đinh, cho Đinh Đinh cầm chặt, sau đó đi ra nhà tranh nói với Đang Đang: " Đang Đang, đi theo mẹ. " Tiếp theo liền quay đầu đi ra ngoài sân.

Đang Đang bước chân ngắn nhỏ vội vàng đuổi kịp, tay nhỏ bắt lấy góc áo Dương Tịnh, đi theo ra sân.

Dương Tịnh cầm hộ khẩu là muốn làm gì? Trong sân mọi người đều không hiểu rốt cuộc đây là tình huống gì, chỉ là cảm thấy có việc không ổn.

" Dương Tịnh, Dương Tịnh, cô đây là định đi chỗ nào? " Mọi người thường mắng Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang, trong lòng có chút sợ, vội vàng hỏi.

Dương Tịnh cũng không kiêng dè, trực tiếp trả lời: " Đi tìm trưởng thôn, tìm cán bộ, tôi thật muốn hỏi họ một câu, tôi có tên có họ có trong hộ khẩu, tôi không thể ở chỗ này hay sao? Nhổ củ cải trong nhà mình liền bị đánh mắng, đây là xã hội cũ sao? "

Tôn Đại Hồng nghe xong, trợn tròn mắt.

Hàng xóm vội vàng tươi cười khuyên bảo: " Dương Tịnh, Dương Tịnh, chuyện này đâu có lớn lao gì. "

" Chính là, người một nhà sống với nhau, làm sao không cãi nhau được."

" Đúng vậy, người một nhà sao có thể có thù hận gì, hơn trưởng thôn bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ quản mấy việc nhỏ nhặt này, đúng không? "

"......"

Hàng xóm ngươi một câu ta một câu khuyên Dương Tịnh, thậm chí có người tiến lên kéo Dương Tịnh.

Đột nhiên Dương Tịnh dừng bước, quay đầu lại hỏi: " Việc nhỏ? Đây là việc nhỏ? Vậy lát nữa tôi phải hỏi trưởng thôn xem đây có phải là việc nhỏ hay không? " Hàng xóm sửng sốt.

Dương Tịnh ôm Đinh Đinh đi về phía trước.

Tôn Đại Hồng thấy hàng xóm giữ không được Dương Tịnh, muốn nháo lớn chuyện này, nhớ tới năm 60-70 khi phát sinh " Thượng cương thượng tuyến ", bị dọa " Oa " một tiếng khóc lên: " Ông trời ơi, tôi đây là đã tạo nghiệt gì! Đã gây ra chuyện gì cho gia đình này chứ! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui