Ký Sự Những Năm 80


"Dì Uông, lần này chúng ta phải dạy dỗ 'Bạch cốt tinh Dương Tịnh' mới được." Tần Khả Khả nghiến răng nghiến lợi nói.
Uông Lệ Mẫn lập tức tỉnh táo, bà chuyển tầm mắt từ người Trần Chính và Dương Tịnh nhìn lên sân khấu, sau đó đảo mắt nhìn lại thì không nhìn thấy bóng dáng của hai người đâu nữa, ánh đèn chỗ Trần Chính và Dương Tịnh bị chuyển đi khiến cho chỗ đó trở thành một mảnh tối đen không nhìn thấy gì nữa.
Mà lúc này Trần Chính cũng không có ý định buông tay Dương Tịnh ra, vẫn đè chặt tay cô lên ngực mình.
"Buông tay tôi ra." Dương Tịnh nói.
"Em đồng ý với anh đã." Trần Chính nói.
"Đồng ý cái gì?"
"Cùng anh hẹn hò."
Dương Tịnh im lặng không lên tiếng, thầm nghĩ sao đột nhiên anh lại mặt dày mặt dạn, lưu manh không cho người khác kịp thích ứng vậy?
"Đồng ý không?" Trần Chính dùng ngón cái xoa xoa bàn tay mịn màng của Dương Tịnh, nhìn cô với vẻ chờ mong.
"Mẹ ơi! Nhìn kìa, là một con khỉ, là một con khỉ." Đinh Đinh đột nhiên chỉ lên sân khấu, phấn khích gọi Dương Tịnh.
Dương Tịnh nhìn lên sân khấu nói: "Đúng vậy, là con khỉ, là Tôn Ngộ Không, con còn nhớ cảnh Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh không?"
"Con nhớ, con nhớ, là trong phim ' Tây Du Ký', mẹ ơi, lát nữa Sư phụ sẽ niệm chú, sau đó Tôn Ngộ Không sẽ bị đau đầu." Đinh Đinh nghiêm túc nói: "Đầu Tôn Ngộ Không đau đớn nên không thể đánh bại Bạch Cốt Tinh, đánh ba lần mới có thể giết chết."
"Đúng vậy." Dương Tịnh cười nói: "Đinh Đinh giỏi quá."
Đinh Đinh được Dương Tịnh khen ngợi, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, sau đó tiếp tục chăm chú xem kịch.
Dương Tịnh quay đầu lại nhìn Trần Chính, thấy Trần Chính vẫn nắm tay mình không muốn buông, cô thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim đập ' thình thịch, thình thịch' của anh, phải một lúc sau cô mới mở miệng nói: "Trần Chính, bếp lò anh mua lại tắt lửa nữa rồi."
"Lửa tắt thì châm lại." Trần Chính đáp, anh vẫn đang chờ đáp án từ cô nhưng cô lại nói về vấn đề bếp lò khiến anh hơi hụt hẫng.
"Tôi không biết châm." Dương Tịnh.
Trần Chính nghe xong liền sửng sờ, sau đó vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh, Dương Tịnh nhân cơ hội rút tay ra, cố ý quay mặt sang một bên nhưng Trần Chính vẫn bắt được khoảnh khắc khóe môi cô mỉm cười, anh tràn đầy vui sướng, nói: "Anh sẽ châm."
"Vậy lát nữa về nhà hãy châm." Dương Tịnh nói.
"Được." Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Trần Chính dịch ghế ngồi bên cạnh Dương Tịnh.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh, sau đó tiếp tục xem kịch.
Sau màn biểu diễn ba lần đánh Bạch Cốt Tinh của Tôn Ngộ Không thì trên sân khấu chỉ còn xuất hiện người vẽ mặt mèo, không phải người giả động vật nữa nên Đinh Đinh Đang Đang mất dần hứng thú muốn xem, nhìn mọi người xung quanh rồi thở dài muốn về nhà.
"Không xem nữa sao?"
"Vâng." Đinh Đinh Đang Đang gật đầu.
"Vậy thì bây giờ chúng ta về nhà nhé?"
"Vâng." Đinh Đinh Đang Đang đều đồng ý.
Vì thế Dương Tịnh ghé đến tai Lý Vân giải thích tình huống, nói rằng bây giờ cô sẽ mang Đinh Đinh Đang Đang về trước, còn ghế thì Lý Vân lát nữa mang về cũng được.
"Một mình em dẫn hai đứa nhỏ về có ổn không?" Lý Vân nói: "Nếu không thì chị cùng em trở về."
"Không cần không cần, chị cứ ngồi xem đi, em tự về được mà." Dương Tịnh nhìn ra được Lý Vân thật sự rất thích xem diễn kịch.
"Được không?"
"Được mà, đừng lo.

Em về trước đây, chị cứ từ từ xem nhé."
"Được rồi, đi đường nhớ chú ý an toàn."
"Em biết rồi, bây giờ đèn đường vẫn chưa tắt, không sao đâu." Nói xong Dương Tịnh đưa tay ôm lấy Đang Đang, đặt cô bé xuống đất, tay trái dắt Đang Đang, tay phải dắt Đinh Đinh, cùng nhau đi về hướng đỗ xe đạp ở ven đường.
Cùng lúc đó Tào Quân Lượng vẫn đang tìm kiếm bóng dàng của Dương Tịnh trong đám người, nhưng mà do khán đài quá đông, người đến người đi, kẻ đứng kẻ ngồi vô cùng hỗn loạn, cho nên hắn không hề phát hiện ra Dương Tịnh đã không còn ở đó.
Ngay cả Uông Lệ Mẫn và Tần Khả Khả cũng bị sự chen lấn, xô đẩy của dòng người mà mất dấu Dương Tịnh, không nhìn thấy cô đã dắt hai đứa nhỏ đi ra phía đường lớn.
Con đường vắng tanh không một bóng người, ánh đèn từ sân khấu chiếu sáng đường đi, cũng như chiếu rõ Trần Chính, người đang đứng ở ven đường dắt chiếc xe đạp của mình.
"Chú!" Đang Đang hô to chạy tới.
Đinh Đinh lập tức nói: "Này, em gái, em đừng để chú bế nữa được không?"
"Vì sao?" Đang Đang quay đầu lại hỏi.
"Em ngồi xem biểu diễn lâu như vậy, tự mình đi lại một chút không được à?" Đinh Đinh ghét bỏ mà nói.
Trần Chính vừa khom lưng định bế Đang Đang lên thì cô nhóc vội vàng khua khua tay nói: "Không, không, đừng ôm con con muốn tự mình đi bộ."
Dương Tịnh nhịn cười, nói: "Được rồi, hai đứa nắm tay nhau cùng đi đi."
"Dạ." Đang Đang chạy đến bên cạnh Đinh Đinh, nói: "Anh ơi, nắm tay em rồi chúng ta cùng đi."
"Ừm, chúng ta đi nhanh để mẹ đuổi không kịp luôn." Đinh Đinh kéo tay Đang Đang đi lên phía trước.
Dương Tịnh buồn cười nhìn hai đứa nhỏ.
Trần Chính đẩy xe đạp hỏi: "Xe đạp của Đại Quân?"
"Ừm."
"Tại sao lại mượn cậu ta?" Trần Chính hỏi.
"Bởi vì có người tức giận mấy ngày không về nhà." Dương Tịnh nói.
Trần Chính làm bộ như không biết, một lúc sau mới nói: "Mai anh mang xe đạp trả cậu ấy, còn em lấy xe của anh dùng."
"Được rồi." Dương Tịnh đồng ý.
"Ăn cơm tối chưa?" Trần Chính hỏi.
"Ăn rồi."
"Ăn no không?"
"Cũng được."
"Muốn ăn nữa không?"
"Hả?" Dương Tịnh nghiêng đầu nhìn anh.
Trần Chính ho khan một tiếng rồi nói: "Hôm nay có đi ngang qua nhà hàng, họ nói có làm món mới, cá kho dưa cải chua, nói là ăn rất ngon nên anh đã mua về một phần." Thật ra Dương Tịnh rất thích ăn cá, mấy ngày nay không gặp cô, vừa mới gặp thì bị cô phớt lờ, nên anh cố ý mua món cá kho dưa cải mà Dương Tịnh thích ăn.
"Cá đâu?" Dương Tịnh vui vẻ hỏi.
"Ở nhà."
"Còn nóng không?"
"Ừm, anh để trong nồi giữ nhiệt." Trần Chính nói.
"Vậy về nhà nhanh thôi." Dương Tịnh túm lấy cánh tay Trần Chính nhanh chân đi về phía trước, khóe miệng Trần Chính khẽ cong lên, tùy ý để cô dẫn đi, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
"Đinh Đinh Đang Đang, nhanh lên, chúng ta về nhà ăn cá." Dương Tịnh kêu lên.
Đinh Đinh Đang Đang vui vẻ chạy nhanh hơn.
Sau khi về đến nhà, Trần Chính bưng một đĩa lớn lên lầu hai, khi đến phòng Dương Tịnh, cá kho trong đĩa vẫn còn nóng, mùi thơm thoảng thoảng bay ra.
Đinh Đinh Đang Đang thèm thuồng.
Nếu món Trần Chính mua không phải cá kho mà là thịt thì Dương Tịnh sẽ không định cho Đinh Đinh Đang Đang ăn, bởi vì không dễ tiêu hóa, nhưng nếu là cá thì cũng không cần quá lo lắng, hơn nữa ban nãy Đinh Đinh cũng ra sức bán đồ, có lẽ đã đói bụng lại rồi, vì thế để cho hai đứa nhỏ cùng ăn.
Dương Tịnh gỡ xương cho hai đứa nhỏ.
"Em ăn đi, để anh làm cho." Trần Chính nói xong thì gắp thịt cá, gỡ hết xương sau đó đặt vào chén cho Đinh Đinh Đang Đang.
Dương Tịnh cũng không khách khí, bắt đầu ăn, thật sự quá lâu rồi cô không được ăn cá kho dưa cải, ngon quá đi mất.
Đinh Đinh Đang Đang ngồi đối diện Trần Chính đợi anh gắp cho.
Trần Chính cẩn thận gỡ từng mảnh xương, kiểm tra kĩ lưỡng mới gắp cho hai đứa, thẳng đến khi cả hai ăn no căng bụng, Dương Tịnh cũng no rồi, nói: "Anh không ăn sao?"
"Ăn chứ." Trần Chính cầm đũa lên, ăn phần cá kho và bốn cái bánh bao còn thừa lại.
Dương Tịnh nhìn chằm chằm Trần Chính, Trần Chính hỏi: "Sao vậy?"
Dương Tịnh nói: "Anh thật tốt."
Trần Chính: "..."
"Ga lăng lại nam tính." Dương Tịnh bồi thêm câu nữa.
Mặt Trần Chính nhất thời đỏ lên, cũng may trời tối nên Dương Tịnh không nhìn thấy, một lúc sau Trần Chính hỏi: "Em thích không?"
Dương Tịnh ngáp một cái rồi đứng lên, nói: "Ôi, ăn no quá nên giờ thấy buồn ngủ rồi."
Trần Chính nhìn cô cười, sau khi dọn dẹp xong bát đũa trên bàn, anh kiểm tra bếp lò một lượt, sau đó xuống lầu lấy lõi ngô và củi mang lên lầu, bắt đầu dẫn bếp lò.
Đinh Đinh Đang Đang tò mò ngồi xổm bên cạnh nhìn.
"Qua bên này đi, bên trái có khói, cẩn thận bị sặc khói." Trần Chính nói.
Đinh Đinh Đang Đang đứng lên, di chuyển sang bên phải, rồi tiếp tục ngồi xổm xuống xem.
Trần Chính quạt gió, một lúc sau thì bếp lò bắt được lửa, anh nhìn vào trong phòng Dương Tịnh, thấy cô ngồi trên bàn với cây bút máy trên tay hí hoáy tính tiền, trên bàn là đống tiền, chủ yếu là một xu, năm xu; một hào, hai hào, năm hào đều rất ít.
Dương Tịnh đem tiền giấy vuốt thẳng, còn tiền xu thì sắp xếp chúng theo từng mệnh giá rồi để bên cạnh, sau đó cúi đầu ghi ghi chép chép.
Trần Chính nhìn, cười rộ lên: "Được rồi, bếp lò đỏ lửa rồi, Đinh Đinh Đang Đang vào nhà thôi."
"Dạ." Đinh Đinh Đang Đang ngoan ngoãn đi vào.
Trần Chính mang bếp lò đặt trong bếp, tiếp đó nấu nước nóng, sau khi đã dọn dẹp nhà bếp gọn gàng thì đi ra ngồi trước mặt Dương Tịnh nói: "Nước nóng đã nấu rồi, lát nữa nhớ pha nước ấm tắm rồi hẳn đi ngủ."
Dương Tịnh đang viết thì ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp, ấm nước đặt trên bếp lò đã sôi, vang lên tiếng kêu, cô lại xoay mặt nhìn Trần Chính.
"Nhìn anh làm gì?"
"Cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn." Trần Chính ngồi đối diện, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, nếu không có hai đứa nhỏ ở đây anh thật muốn hôn cô một cái, một lát sau mới lên tiếng: "Viết xong chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy làm tiếp đi, anh đi rửa mặt cho Đinh Đinh Đang Đang." Trần Chính nói.
"Đinh Đinh có thể tự mình rửa mặt, anh giúp Đang Đang là được rồi." Dương Tịnh nói.
"Ừm." Trần Chính gật đầu, bắt đầu giúp Đinh Đinh Đang Đang rửa mặt và tay chân, sau đó ôm lên giường, để hai đứa tự mình chơi đùa.
Đến khi anh quay lại thì Dương Tịnh vẫn còn đang ngồi ghi chép.
"Vẫn chưa xong sao?" Trần Chính hỏi.
"Còn một chút, cũng sắp xong rồi." Dương Tịnh đang giải quyết sổ sách của lò gạch Lý Phương Nguyên, thuận miệng hỏi một câu: "Buổi diễn vẫn chưa kết thúc sao?"
"Bình thường thì đến nửa đêm mới hết." Trần Chính nói.
Dương Tịnh đặt bút xuống, uống chút nước rồi hỏi: "Trước kia anh cũng hay đi xem sao?"
"Mẹ anh xem, anh không thích xem.

Hôm nay bà ấy không có ở nhà, nếu có ở nhà thì nhất định sẽ chạy đến xem, khi nào kết thúc mới chịu về."
"Bao giờ dì ấy về lại?"
"Chắc hai ba ngày nữa." Trần Chính nói: "Khi mẹ về anh sẽ nói chuyện với bà."
"Nói gì cơ?"
"Chuyện của chúng ta."
Dương Tịnh nói: "Nói Đinh Đinh Đang Đang là con anh sao? Trần Chính, nếu em nói đó không phải là con anh thì sao?"
"Anh có nói sẽ không nhận hai đứa nhỏ sao?" Trần Chính hỏi lại.
Dương Tịnh nhìn Trần Chính, sau đó cười nói: "Được rồi, anh mau về ngủ đi, đừng ở đây cản trở em làm việc."
"Thế là xong rồi?" Ví dụ như ôm một cái hay hôn một cái chẳng hạn.
"Anh mà không đi là em đuổi anh ra khỏi cửa đấy." Dương Tịnh nói.
"Được rồi, anh đi anh đi." Trần Chính đứng dậy, đi tới cửa thì quay đầu lại, nói: "Ngủ sớm một chút."
"Ừm." Dương Tịnh gật đầu.
Trần Chính đi rồi, Dương Tịnh cũng không có tâm trạng làm tiếp, cô đồng ý cùng anh hẹn hò rồi sao? Ở thế kỷ 21, cô cũng thử yêu đương, nhưng bất kể là ai theo đuổi cô, cô cũng chỉ cảm thấy khó xử, nhưng với Trần Chính thì khác, khác ở chỗ..

cô tiếp nhận anh, rõ ràng vừa mới đồng ý sẽ cùng nhau nhưng lại tự nhiên như hai vợ chồng già, cảm giác thư thái không thể giải thích được.
"Mẹ ơi, đi ngủ thôi!"
"Đi ngủ thôi mẹ!"
Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói của Đinh Đinh Đang Đang, Dương Tịnh đáp lời: "Được được được, mẹ xong ngay đây."
"Vào đi ạ, đừng thức khuya." Đinh Đinh nói.
Đang Đang cũng nói theo anh trai: "Đừng thức khuya."
"Được rồi, mẹ biết rồi." Dương Tịnh khép quyển sổ, dọn dẹp lại giấy tờ trên bàn.
Mãi đến nửa đêm chương trình biểu diễn mới kết thúc, những người ở trọ mới lục tục đi về, khu trọ lại náo nhiệt một hồi.
Uông Lệ Mẫn trở về liền đi thẳng vào phòng ngủ, Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng vẫn còn ý định tìm Dương Tịnh nhưng bởi vì đã là nửa đêm, Tào Quân Lượng mới lưu luyến nhìn phòng cô, sau đó rời khỏi nhà trọ định tìm một nhà nghỉ ở qua đêm.
Tần Khả Khả gọi bọn họ lại hỏi: "Hai người mấy hôm nay đi đâu vậy?"
"Có chút việc bận nên bọn tớ đi hơi vội." Tôn Tiểu Hồng đáp.
"Chuyện gì thế?" Tần Khả Khả hỏi, bởi vì vị khách trọ nhờ cô ta giữ chìa khóa phòng giúp đã trở lại, không thì Tào Quân Lượng vẫn có thể ở lại đây.
"Cũng muộn rồi, có gì mai nói sau." Tào Quân Lượng nói.
Tần Khả Khả cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng có chuyện gì đó, nếu bọn họ nói ngày mai nói, vậy thì ngày mai nói, dù sao bây giờ cô ta cũng đang vô cùng mệt mỏi, tạm biệt Tào Quân Lượng và Tôn Tiểu Hồng xong liền xoay người đi về phòng.
Một lúc sau, toàn bộ khu trọ đều trở nên yên tĩnh, ở tầng một, Uông Lệ Mẫn nằm trên giường nhưng bất luận thế nào cũng không thể chợp mắt được, bà nhớ đến cảnh con trai mình nắm tay Dương Tịnh ấn lên ngực mình còn nhìn Dương Tịnh bằng ánh mắt si mê đó, khiến cho lòng bà cảm thấy khó chịu, trong lòng có vướng mắc nên không thể ngủ nổi.
Cho đến khi phương đông bắt đầu chớm đỏ, Uông Lệ Mẫn mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ không sâu, qua khung cửa sổ đang mở, bà nghe thấy trong sân có tiếng bước chân, là tiếng bước chân của con trai bà Trần Chính, Uông Lệ Mẫn ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ vén tấm màn mỏng, nhìn thấy con trai mình từ bên ngoài trở về, trên tay còn cầm theo bữa sáng bước nhanh lên lầu, sau đó đi đến trước cửa phòng Dương Tịnh gõ cửa, bởi vì quá nôn nóng nên để quên bánh quẩy trên xe đạp, phải chạy xuống lấy, rồi nhanh chóng chạy lên lại lầu hai, thì vừa vặn Dương Tịnh mặc áo ngủ ra mở cửa.
"Sao lại ra ngoài? Hôm nay trời rất lạnh, lát nữa đi làm nhớ mặc thêm quần áo giữ ấm." Trần Chính nói với vẻ mặt dịu dàng, sau đó kéo Dương Tịnh vào phòng, đem cửa đóng lại.
Uông Lệ Mẫn ngây người, tay chân lạnh ngắt, đây là từ khi nào? Dương Tịnh và Trần Chính là từ khi nào?
Uông Lệ Mẫn đứng ngồi không yên, cơm sáng không ăn, cơm trưa cũng không nuốt trôi.

Cho đến khi Dương Tịnh tan tầm vào buổi trưa, hai đứa nhỏ đã đi ngủ, Trần Chính cũng không có ở nhà, toàn bộ khu nhà trọ đều đã nghỉ trưa, lúc này Uông Lệ Mẫn mới điều chỉnh tâm trạng, sau đó đi lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Dương Tịnh, đưa tay gõ cửa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui