Lúc này Dương Tịnh đang ngồi giặt lại đôi giày cho Đinh Đinh, lúc sáng cậu nhóc bởi vì chơi quá hăng say nên không may nhảy vào vũng bùn làm cho đôi giày nhỏ dính đầy vết bẩn, Dương Tịnh vừa mới giặt xong một chiếc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ rằng là Trần Chính, cô cười nói vọng ra: "Anh chờ một lát, em ra ngay đây."
"Không cần vội." Bên ngoài là giọng nói của một người phụ nữ.
Là giọng dì Uông?
Dương Tịnh hơi bất ngờ, hỏi: "Là dì Uông sao?"
"Phải, là dì."
Dương Tịnh nhanh chóng buông chiếc giày xuống, lau tay rồi đi ra khỏi nhà tắm, mở cửa phòng ra liền nhìn thấy dì Uông, mỉm cười chào hỏi: "Dì Uông, dì về rồi sao? Về bao giờ vậy ạ?"
"Ừm, cũng vừa mới về."
"Vào trong ngồi đi ạ." Dương Tịnh nhiệt tình mời Uông Lệ Mẫn vào phòng, xoay người đi lấy nước.
"Hai đứa nhỏ đâu?" Uông Lệ Mẫn hỏi Dương Tịnh, kỳ thực bà biết rõ hai đứa nhỏ bây giờ đã đi ngủ.
"Cả hai chơi đùa cả buổi sáng, vừa mới đi ngủ rồi ạ, ngủ ở đằng kia." Dương Tịnh chỉ tay vào cánh cửa nhỏ của phòng ngủ, nói: "Sợ sẽ đánh thức hai đứa nên đã đóng cửa phòng ngủ lại."
"Cũng thật tinh tế." Uông Lệ Mẫn nhìn thoáng qua phòng ngủ nhỏ.
Dương Tịnh cười bưng ấm nước đi đến: "Dì Uông, mời dì."
Uông Lệ Mẫn cũng cười nhận lấy ly nước, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, sắp xếp đơn giản nhưng lại vô cùng sạch sẽ ấm áp, trong ấn tượng của bà, nhà có con nhỏ sẽ có chút lôi thôi, nhưng phòng Dương Tịnh thì không, rất ngăn nắp sạch sẽ, quả thật Dương Tịnh là một người phụ nữ tốt, nhưng cho dù có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không xứng với con trai bà.
"Dì Uông, dì đến đây là có chuyện gì sao?" Dương Tịnh ngồi xuống hỏi.
Uông Lệ Mẫn nhấp một ngụm nước, nhìn Dương Tịnh rồi nói: "Chuyện là thế này."
Dương Tịnh nhìn Uông Lệ Mẫn, nghiêm túc ngồi đợi bà nói chuyện.
Uông Lệ Mẫn có chút không đành lòng, lời nói như bị chặn lại ở cổ họng, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Dương Tịnh, con cũng biết dì có một đứa con gái phải không?"
"Vâng, có nghe cảnh sát Trần nói qua ạ." Dương Tịnh nói.
"Con gái dì lúc mới sinh ra, bà nội con bé có tìm thầy tới đoán mệnh, người ta nói mệnh nó rất xấu, nếu nuôi trong nhà sẽ khắc chết người nhà, phải do người khác nuôi dưỡng.
Cho nên từ nhỏ con bé đã phải sống bên nhà ngoại.
Giờ con bé cũng đã lập gia đình, sự thật là dì nợ con bé quá nhiều, phải chịu ấm ức thua thiệt đủ điều từ nhỏ đến bây giờ, hiện tại sức khỏe chồng con bé không tốt, mấy hôm nay dì đến thăm hai đứa nó, lúc về dì nghĩ đi nghĩ lại, chắc là phải gọi hai đứa về đây ở một thời gian để tiện bề chăm sóc, cũng có thể sẽ ở đây luôn, nên là.." Uông Lệ Mẫn nói.
Dương Tịnh dường như đã hiểu ý của Uông Lệ Mẫn, nhưng không dám chắc chắn, vì thế hỏi: "Dì Uông, ý của dì là?"
Uông Lệ Mẫn nói: "Dì có một người bạn cũng cho thuê trọ, phòng còn tốt hơn so với ở đây, Dương Tịnh, nếu con đồng ý mang hai đứa nhỏ đến đó ở, dì sẽ nói giúp con, một tháng năm đồng cũng không thành vấn đề, siêu thị Đinh Đang cũng có thể dọn qua bên đó luôn, gần đấy còn có một công xưởng, công nhân ra vào cũng nhiều."
"Dì Uông, con gái và con rể dì không có chỗ ở sao?" Dương Tịnh nghi hoặc mà hỏi lại.
Uông Lệ Mẫn nói: "Phòng này tương đối thích hợp."
"Dì Uông, dì nói con rể thân thể không tốt, nếu sống ở lầu hai không phải sẽ rất bất tiện sao?" Dương Tịnh lại hỏi, tuy rằng nhà trọ này cho thuê không ít phòng, nhưng chẳng lẽ không còn phòng trống nào sao, hơn nữa nếu để cho con gái sống ở phòng cô thì cũng đâu nhất thiết phải bắt dời siêu thị Đinh Đang đến chỗ khác?
Rõ ràng là dì Uông có ý muốn đuổi cô.
Uông Lệ Mẫn trầm mặc, bà biết Dương Tịnh đã hiểu ý bà.
Dương Tịnh cũng trầm mặc.
Một lúc sau, Dương Tịnh bỗng nhiên nhớ tới Trần Chính, sau đó hỏi: "Dì Uông, có phải bởi vì Trần Chính không?"
Uông Lệ Mẫn nhìn về phía Dương Tịnh, đúng vậy Dương Tịnh rất tốt, từ diện mạo cho tới phẩm chất, năng lực mọi mặt đều rất tốt, điều này bà hoàn toàn đồng ý, tuy nhiên bà không thể chấp nhận được chuyện Dương Tịnh từng kết hôn sinh con, rồi tái giá với con trai bà.
Con trai bà từ ngoại hình, phẩm chất hay năng lực mọi thứ đều xuất sắc, phải cưới một cô gái ngây thơ trong sạch, như vậy mới không bị hàng xóm láng giềng chê cười.
Uông Lệ Mẫn dứt khoát nói: "Dương Tịnh, cô đi đi."
Dương Tịnh ngẩn ngơ, quả nhiên là bởi vì Trần Chính, xem ra bà ấy đã biết chuyện giữa cô và Trần Chính rồi.
"Trần Chính là một đứa rất cứng đầu, nếu tôi trực tiếp nói với nó chuyện này, nó nhất định sẽ không đồng ý.
Mấy hôm trước, có người hàng xóm giới thiệu một cô gái, tư chất và ngoại hình đều xứng với Trần Chính, tôi định để cho hai đứa xem mắt tìm hiểu nhau, nếu thích hợp thì cuối năm này sẽ bàn bạc chuyện kết hôn." Uông Lệ Mẫn nói, đây là suy nghĩ thật của bà, ý tứ chính là muốn Dương Tịnh nghĩ cũng đừng nghĩ, mọi chuyện bà đều đã an bày ổn thỏa.
Dương Tịnh lại cảm thấy buồn cười, sao giống tình tiết trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết quá vậy, hôm qua cô vừa mới đồng ý cùng Trần Chính hẹn hò, hôm nay đã bị mẹ anh phát hiện rồi đuổi đi? Dương Tịnh nhất thời không kịp thích ứng, lồng ngực vô cùng khó chịu, đồng thời sinh ra một loại bất mãn với Trần Chính, thật sự rất kỳ quái.
Thấy Dương Tịnh không động đậy, tựa hồ như không muốn đi, Uông Lệ Mẫn đột nhiên đứng dậy, móc từ trong túi ra 35 đồng đưa cho Dương Tịnh, nói: "Dương Tịnh, tôi biết cô là người tốt, lại rất hiểu chuyện, ở đây có 35 đồng, là tiền thuê nhà lúc trước cô đưa cho tôi, bây giờ tôi sẽ trả lại hết, tiền trọ lúc ở đến bây giờ coi như tôi cho cô, cho nên nhanh thu dọn đồ đạp rồi rời khỏi đây đi, nếu không có chỗ đi thì tôi tìm giúp cô."
Uông Lệ Mẫn trông có vẻ mất kiên nhẫn, cố gắng nhét 35 đồng vào tay Dương Tịnh.
"Dì Uông, dì Uông." Dương Tịnh từ chối.
"Dương Tịnh, cô cũng có con mà, cũng hiểu rõ sự kỳ vọng của một người mẹ đối với con mình đúng không, đi đi, đi nhanh đi, đi ngay bây giờ." Uông Lệ Mẫn cứng rắn nói: "Bây giờ thu dọn đồ đạc đi, nhân lúc Trần Chính còn chưa về."
Dương Tịnh bị Uông Lệ Mẫn kéo tay đi về phía phòng ngủ: "Dì Uông.."
"Dương Tịnh, dì biết con rất tốt, hai đứa nhỏ cũng rất ngoan, nhưng mà con dì.." Uông Lệ Mẫn đôi mắt đỏ hoe, dường như sắp khóc lên.
Đúng lúc này, cửa phòng mở toang.
Uông Lệ Mẫn và Dương Tịnh sửng sốt, đồng thời nhìn ra cửa, Trần Chính bước tới nhìn hai người, sắc mặt ngưng trọng, hỏi: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Uông Lệ Mẫn bị con trai phát hiện, nhất thời không biết phải giải quyết thế nào.
Trần Chính nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh cúi đầu.
Trần Chính nhìn đống tiền trên tay mẹ mình đang cố gắng nhét vào tay Dương Tịnh, rồi nhớ lại vừa rồi có mơ hồ nghe được bà ấy nói ' đi nhanh đi, đi ngay bây giờ', Trần Chính từ từ dời tầm mắt, nhìn Uông Lệ Mẫn, hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đuổi mẹ con Dương Tịnh đi sao?"
Uông Lệ Mẫn cúi đầu không lên tiếng.
"Mẹ, Dương Tịnh không thể đi." Trần Chính kiên định mà nói.
Uông Lệ Mẫn lập tức ngẩng đầu, bà biết, bà hiểu rất rõ con trai bà là người thế nào, chỉ cần nó kiên quyết với chuyện gì hay với một người nào đó thì dù có chín trâu cũng không thể kéo lại được! Trong lòng Uông Lệ Mẫn từ bi thương thoáng chốc hóa thành phẫn nộ, bà trừng mắt nhìn Trần Chính, răn dạy: "Trần Chính, sao lại ngu xuẩn như vậy! Dương Tịnh đã có con rồi!"
"Mẹ, con thích Dương Tịnh." Trần Chính nói.
Dương Tịnh nghe xong trái tim liền run rẩy, ngước mắt nhìn Trần Chính.
"Chát" một tiếng, Uông Lệ Mẫn trực tiếp tát một cái lên mặt Trần Chính.
Dương Tịnh trợn mắt sửng sờ.
Sắc mặt Trần Chính trầm xuống nhưng không có ý định sẽ rời đi.
Uông Lệ Mẫn cảm thấy khó thở, chỉ thẳng vào mặt Trần Chính quát: "Những chuyện khác mẹ không quan tâm, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự, là chuyện cả đời, Trần Chính, con ra ngoài mà tìm đứa con gái nào mà chưa kết hôn, chưa có con, muốn hẹn hò liền hẹn hò, muốn kết hôn liền kết hôn..
còn Dương Tịnh, nó đã kết hôn rồi, cũng sinh con rồi, hai đứa nhỏ ở ngay trước mặt, con muốn nuôi chúng sao? Con định nuôi con cho kẻ khác sao? Đã biết rõ như vậy..
sao lại ngu xuẩn đâm đầu vào hả?" Uông Lệ Mẫn hận không thể đập Trần Chính một trận.
"Mẹ, hai đứa là con của con." Trần Chính đột nhiên cắt ngang lời của Uông Lệ Mẫn.
Dương Tịnh cả kinh, sao anh lại?
Uông Lệ Mẫn ngây người.
Ngay cả Tần Khả Khả, người vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nghe lén cũng bị sốc, sao có thể? Không có khả năng! Tần Khả Khả không tin, cô ta không bao giờ tin chuyện Đinh Đinh Đang Đang là con của Trần Chính, không tin, không tin!
Đồng thời, còn có Uông Lệ Mẫn cũng không tin, giờ phút này bà chỉ nghĩ rằng Trần Chính là quyết tâm muốn cùng Dương Tịnh ở chung một chỗ nên mới xem Đinh Đinh Đang Đang là con ruột của mình, bà ngây người một chút sau đó giơ tay đánh liên tiếp vào người Trần Chính: "Cái thằng điên này, những lời này sao có thể nói bừa như vậy hả, mày với Dương Tịnh chỉ mới quen biết nhau ba tháng trước thì con ở đâu ra, mày còn muốn để mẹ mày sống không! Mẹ nói cho mà biết, không đồng ý là không đồng ý, mẹ nhất quyết phản đối hai đứa ở chung một chỗ."
Dương Tịnh nhìn Uông Lệ Mẫn không ngừng đánh Trần Chính, Trần Chính mày cũng không nhăn lên một cái, đứng thẳng người chịu trận, Dương Tịnh tiến lên ngăn cản: "Dì Uông, dì Uông, đừng đánh, đừng đánh nữa."
"Đừng lo." Trần Chính kéo Dương Tịnh sang một bên, dùng thân mình che chở cho cô.
Ngay khi Dương Tịnh tiến lại gần can ngăn, Uông Lệ Mẫn lập tức ngừng đánh con trai mình, thay vào đó, bà nắm lấy cánh tay Dương Tịnh, vội vàng nói: "Dương Tịnh, đi đi, mang theo hai đứa rời đi được không, dì xin con, con trai dì thật sự không thích hợp đâu, nó chỉ là nhất thời xúc động, chờ đến khi nó bình tĩnh lại, nhất định sẽ khinh thường con, ghét bỏ chuyện con cùng kẻ khác sinh con."
"Mẹ, mẹ nói bậy gì thế, con sẽ không." Trần Chính ngăn Uông Lệ Mẫn tiếp tục nói.
Dương Tịnh được Trần Chính che chở, bị Uông Lệ Mẫn lôi kéo, hai mẹ con một người ngăn một người kéo, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
"Dương Tịnh, Dương Tịnh, lời dì nói đều là thật lòng, đàn ông chỉ là những kẻ yêu thích cảm giác mới mẻ, khi cảm giác đó qua đi nhất định sẽ lộ bản chất, con là một đứa hiểu chuyện, đừng để Trần Chính lừa, con đi đi, mang theo Đinh Đinh Đang Đang đi đi." Uông Lệ Mẫn khuyên: "Nó chỉ là nhất thời xúc động, nó không nghiêm túc đâu."
"Mẹ!" Trần Chính không vui mà kêu lên một tiếng.
"Dương Tịnh có thể đi nhưng Đinh Đinh Đang Đang thì phải ở lại đây." Lúc này ở cửa vang lên một giọng nói cắt ngang lời Trần Chính.
Trần Chính, Dương Tịnh, Uông Lệ Mẫn đồng thời nhìn về phía cửa.
Đứng ở cửa là Tào Quân Lượng, Tôn Tiểu Hồng, còn có Tần Khả Khả.
Tào Quân Lượng? Tôn Tiểu Hồng?
Dương Tịnh nghi hoặc nhìn hai người, hai người kia đột nhiên biến mất, hôm nay lại xuất hiện ở đây, bọn họ định làm gì?
Tào Quân Lượng di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm Dương Tịnh bằng ánh mắt nóng rực, mặt Trần Chính sầm xuống, anh bước một bước, đem Dương Tịnh che khuất sau lưng mình, không để Tào Quân Lượng nhìn thấy.
Tào Quân Lượng ngay lập tức khó chịu.
"Tại sao Dương Tịnh có thể đi còn Đinh Đinh Đang Đang thì phải ở lại đây?" Uông Lệ Mẫn hỏi, Dương Tịnh đi rồi, Đinh Đinh Đang Đang để lại đây cho ai nuôi?
Tào Quân Lượng nhìn Uông Lệ Mẫn nói: "Bởi vì Đinh Đinh Đang Đang là cháu trai cháu gái của bà, còn Dương Tịnh là người của tôi.
Giải thích như vậy đã hợp lý chưa?"
Lời vừa thốt ra đã khiến cho cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh, kim rơi còn có thể nghe thấy, trên mặt mỗi người mang một biểu cảm.
Dương Tịnh sửng sốt, Đinh Đinh Đang Đang thật sự là con Trần Chính?
Trần Chính cũng giật mình, Đinh Đinh Đang Đang thật sự là con trai con gái anh?
Tần Khả Khả há hốc mồm.
Tôn Tiểu Hồng ngơ ngác nhìn Tào Quân Lượng, hắn nói Dương Tịnh là người của hắn, vậy còn cô thì sao? Hắn xem cô là gì? Cô ở bên cạnh hắn lâu như vậy, vì muốn đẩy Dương Tịnh cho Trần Chính nên mới chạy ngược chạy xuôi cùng hắn tìm sự thật, còn bây giờ rốt cuộc là thế nào?
Uông Lệ Mẫn chấn kinh, nếu vừa rồi Trần Chính nói hai đứa nhỏ là con của nó, bà chỉ cho rằng Trần Chính chỉ đang nói hươu nói vượn, nhưng giờ khắc này, sau khi nghe Tào Quân Lượng lặp lại lần nữa, bà có chút run rẩy, thậm chí là tin tưởng, bà chậm rãi xoay đầu nhìn Dương Tịnh không thể tin được, sau đó mới dời tầm mắt về phía Trần Chính, hỏi: "Là thật sao?"
Trần Chính cũng mơ hồ không xác định.
Uông Lệ Mẫn chuyển hướng nhìn Tào Quân Lượng hỏi: "Lời vừa rồi của cậu là có ý gì?"
"Ý chính là Đinh Đinh Đang Đang là con trai và con gái của Trần Chính, cháu trai cháu gái của bác đây." Tào Quân Lượng nói.
.