Sắc mặt Dương Tịnh liền trầm xuống, ngữ khi lạnh băng, hỏi: "Hai người đến đây làm gì?"
Tôn Đại Hồng cười thân thiện.
Hàn Thục Cầm tiến vào sân: "Đến thăm con và Đinh Đinh Đang Đang."
Dương Tịnh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hai người trước mặt, bọn họ ăn mặc đơn giản, có vẻ đen và gầy hơn trước, lúc này còn đứng cười hiền từ với cô, hẳn là có việc muốn nhờ vả.
Quả nhiên, hai người Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đi vài bước, mở miệng khen Dương Tịnh thời thượng, biết cách ăn mặc, phong cách Tây, càng ngày càng xinh đẹp.
Dương Tịnh cười lạnh trong lòng, cô đâu phải Tần Khả Khả, được khen vài ba câu là bỏ qua mọi chuyện.
Dương Tịnh tiếp tục đi kéo dây phơi chăn trong sân.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đứng đấy năm phút, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói vào vấn đề chính, nguyên nhân bọn họ tới đây là muốn mượn tiền Dương Tịnh mua sắm tết, người trong thôn không ai chịu cho họ mượn nên mới nhất trí chạy đến đây, dưới danh nghĩa của Dương Đông mượn tiền.
Thấy Dương Tịnh thờ ơ, hai người bắt đầu bán thảm.
*Bán thảm: Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là người bị hại.
Dương Tịnh hừ cười.
"Dương Tịnh, con xem anh trai thương yêu con nhiều như vậy, hiện tại trong nhà không gạo không gà không vịt, làm sao mà ăn tết bây giờ?"
Dương Tịnh hỏi: "Lúa gạo ở căn phòng phía Đông đâu?"
"Đã bán đi rồi."
"Bán làm gì?"
"Mua gà vịt con về nuôi để năm sau lấy trứng bán."
"Vậy gà vịt trong nhà đâu hết rồi?"
"Đã chết hết rồi." Hàn Thục Cầm nói.
Dương Tịnh nghĩ thầm trong đầu, từ khi ba mẹ con cô rời đi, lúa gạo thì bán, gà vịt thì chết? Hai người này rốt cuộc làm được gì vậy? Còn có, cô biết hàng tháng Dương Đông đều gửi tiền sinh hoạt về cho Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng.
Vậy mà vẫn không đủ tiền, phải mang lúa gạo, gà vịt trong nhà ra bán, nói không chừng một ngày nào đó, bọn họ sinh dã tâm bán đi mảnh đất của Dương Đông cũng nên.
Hai người này chỉ biết bòn rút tiền, tạo thêm gánh nặng cho Dương Đông thôi, không biết phải đưa bao nhiêu cho đủ.
Dương Tịnh nghĩ đến cảnh Dương Đông phải làm việc quầng quật, nai lưng khiêng vác đá lên tòa nhà cao tầng..
cô cảm thấy xót xa, đau lòng không thôi, nhìn lại hai người đàn bà trước mặt, ở nhà ngồi không chờ tiền bạc dâng tới trước mặt.
Cô thật sự rất muốn Dương Đông và hai cái con người này không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
"Được không? Dương Tịnh, cho mẹ mượn 100 đồng đi, khi nào Dương Đông quay về nhất định sẽ trả lại cho con, bây giờ con đang làm kế toán, lại còn có siêu thị Đinh Đang, rồi bán sỉ bắp bung, nghe người ta nói con còn làm thêm ở bên ngoài nữa, chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền, phải không? Một trăm đồng đối với con đâu có là gì?" Hàn Thục Cầm mặt dày cười nói.
Dương Tịnh nghiêm mặt: "Mời hai người rời khỏi đây!"
"Sao?" Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng bất ngờ, bọn họ đã cố tình ăn nói nhỏ nhẹ, khép nép thế này là đã nể mặt lắm rồi, vậy mà Dương Tịnh lại từ chối không cho mượn tiền, khuôn mặt hai người lập tức đanh lại.
"Dương Tịnh, cô nói cái gì?" Hàn Thục Cầm hỏi.
"Tôi nói là một xu cũng không có."
Vừa nghe không có tiền, rõ ràng là không muốn cho mượn, Hàn Thục Cầm đứng phắt dậy, giơ tay định tát vào mặt Dương Tịnh.
"Muốn vào đồn cảnh sát, muốn bị phạt một lần nữa sao?" Dương Tịnh cất cao giọng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Hàn Thục Cầm, ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến cho bà ta rùng mình một cái, bàn tay run run chậm rãi hạ xuống, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, bởi vì bị Dương Tịnh chỉnh nhiều lần nên giờ phút này có chút e ngại.
Tôn Đại Hồng thức thời, biết hiện tại Dương Tịnh rất ngang ngạnh, cô ta và Hàn Thục Cầm không thể làm gì được Dương Tịnh nữa, vì thế tiến đến cầm lấy tay Hàn Thục Cầm nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi."
Mặc dù trong lòng Hàn Thục Cầm rất cay cú nhưng cũng không dám làm gì Dương Tịnh, mất mặt không để đâu cho hết, liếc mắt sau đó nhổ một đống nước bọt dưới chân Dương Tịnh, nói: "Mày nhớ mặt tao! Đi!" Nói xong hấp tấp kéo Tôn Đại Hồng rời đi.
Vừa ra khỏi cổng nhà họ Trần, hai mẹ con Hàn Thục Cầm lại chúi đầu thì thầm.
"Mẹ, bây giờ phải làm sao đây? Dương Tịnh không chịu đưa tiền, chúng ta phải ăn uống thế nào!" Tôn Đại Hồng cất giọng lo lắng hỏi.
"Tất cả là tại mày, ngày nào cũng đòi ăn thịt, mấy ngày nữa có khi đến cơm trắng còn không có mà ăn đâu."
Tôn Đại Hồng thầm nghĩ: 'Không phải mẹ cũng ăn thịt sao?', tuy vậy cô ta vẫn không dám nói ra lời này, hỏi lại: "Vậy bây giờ làm sao?"
"Đến mượn tiền bố mày đi, chúng ta không thể chết đói được? Đến khi Dương Đông về thì bảo nó trả lại."
Tôn Đại Hồng khó xử.
"Cùng lắm là đưa căn nhà cho bố của mày."
"Vậy được rồi." Tôn Đại Hồng nói.
Tôn Đại Hồng và Hàn Thục Cầm vừa đi vừa nói, sau đó rẻ qua con ngõ rồi biến mất.
Lý Vân nhìn bóng dáng của hai người, bĩu môi, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đúng là không biết xấu hổ.
"Đi rồi sao?" Dương Tịnh hỏi.
"Đi rồi." Lý Vân nói: "Hai cái con người này thật là..
Anh trai của em phải chịu khổ rồi."
"Chi bằng dứt ra cho đỡ khổ." Dương Tịnh hỏi.
Lý Vân nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh cười cười nói: "Không có gì đâu ạ, à, em đang vội phơi chăn."
"Ừ." Lý Vân gật gật đầu, đi vào trông siêu thị Đinh Đang.
Dương Tịnh đứng yên tại chỗ, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt cô, ý nghĩ lúc trước dấy lên trong lòng ngày càng mãnh liệt, đó là thật lòng khuyên Dương Đông ly hôn, nếu không sớm muộn gì hai người này cũng vắt Dương Đông đến kiệt sức mất thôi.
Đúng vậy, khuyên Dương Đông ly hôn!
Dương Tịnh nghĩ vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, phải đợi Dương Đông trở về.
"Mẹ! Mẹ ơi! Gối của chú có phơi không ạ?" Giọng nói của Đang Đang ở trên lầu vọng xuống.
Dương Tịnh đứng trong sân, nhìn xuyên qua hàng lan can, thấy Đang Đang đang ôm chiếc gối màu xanh lục, chiếc gối còn cao hơn cả người của cô nhóc, Dương Tịnh buồn cười, nói: "Có phơi!"
Sau đó Dương Tịnh cười cười đi lên lầu, cầm lấy gối của Trần Chính xuống phơi.
Việc nhà cuối cùng cũng làm xong, Dương Tịnh lại bắt tay vào làm bắp bung, bây giờ không chỉ Phùng Vệ Cường muốn tăng thêm số lượng bắp bung mà siêu thị Đinh Đang cũng buôn bán rất tốt, có một vài tạp hóa nhỏ lấy hàng của siêu thị Đinh Đang, tuy một cái bắp bung kiếm không được bao nhiêu, nhưng nếu là số lượng lớn thì số tiền kiếm được khá lớn, có thể mua được quần áo cho bản thân và Đinh Đinh Đang Đang, không những thế cô còn tiết kiệm được không ít.
Lần trước Phùng Vệ Cường thuyết phục cô bán công thức làm bắp bung cho anh ta, nói rằng bắp bung ở chỗ khác không ngon và đặt biệt như chỗ Dương Tịnh, cho nên ra giá 1000 đồng.
Dương Tịnh từ chối, bởi vì cô đang muốn trải đường cho tương lai của Dương Đông, sau này siêu thị Đinh Đang và làm bắp bung đều sẽ giao lại cho Dương Đông làm chủ.
Tiền lương của cô và Trần Chính cũng đủ cho gia đình bốn người rồi, huống chi sau này cô còn có thể tìm một công việc khác tốt hơn, tóm lại không thể để Dương Đông phải cực khổ nữa.
Phùng Vệ Cường cũng là người thấu tình đạt lý, không cưỡng cầu, vẫn tiếp tục lấy hàng từ chỗ Dương Tịnh.
Dưới sự giúp đỡ của Lý Vân, cuối cùng Dương Tịnh cũng làm ra được một bao bắp bung, lúc này ngoài trời cũng đã tối sẫm.
Ăn tối xong, Dương Tịnh cùng Đinh Đinh Đang Đang ngồi chơi trong sân một lát, trước khi đi ngủ, theo thói quen Dương Tịnh lấy cuốn sách nhỏ, bắt đầu kể truyện cổ tích cho Đinh Đinh Đang Đang nghe, kể chưa bao lâu, Dương Tịnh nhìn xuống thì thấy một đứa nằm bò trên người cô, một đứa thì nằm sấp trên giường, ngủ từ bao giờ.
Dương Tịnh mỉm cười dịu dàng, xoay người đắp chăn cẩn thận cho hai đứa con.
"Cũng thật nặng!" Dương Tịnh thầm nghĩ, đem quyển sách nhỏ đặt lên đầu giường, nghĩ đến bức thư kia của Tào Quân Lượng, nghĩ đến Dương Đông, nghĩ đến Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, cuối cùng lại nghĩ đến Trần Chính.
Trần Chính..
Dương Tịnh nằm trên giường nhìn ánh đèn mờ mờ treo trên nóc nhà, chợt cảm thấy có chút nhớ nhung, dường như từ lúc hai người bắt đầu xác định mối quan hệ chưa từng xa nhau lâu đến thế! Không hiểu sao cô lại nhớ đến những khoảnh khắc ở bên Trần Chính, những lúc anh giận dỗi làm mặc nghiêm túc, những lúc anh không biết xấu hổ động tay động chân với cô, nắm tay rồi cả ôm eo cô, hay là lúc anh bị cô làm cho đỏ mặt..
Dương Tịnh nghĩ đến khóe môi không tự chủ được cong lên, mãi đến khi tiếng gà trống gáy ngoài cửa sổ vang lên, Dương Tịnh mới ngẩn ra, đã trễ đến vậy rồi sao, vội vàng ngồi dậy, kéo dây tắt bóng đèn, quay trở lại giường ôm Đinh Đinh Đang Đang, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đinh Đinh ghé sát vào mặt Dương Tịnh, gọi: "Mẹ ơi, dậy thôi, thức dậy thôi!"
Dương Tịnh còn chưa tỉnh.
Đinh Đinh hôn lên mặt Dương Tịnh ' chụt, chụt, chụt' mấy cái, lúc này Dương Tịnh mới từ từ hé mắt, Đinh Đinh lập tức đưa tay che miệng nhỏ của mình, hì hì cười trộm.
Đang Đang ngồi ở đầu giường, chuẩn bị leo xuống mang giày, quay mặt nhìn Dương Tịnh, nói: "Mẹ, mẹ bị anh trai đánh thức."
Đinh Đinh cười khanh khách.
Dương Tịnh ngẩng đầu xem đồng hồ treo tường, nhanh chóng ngồi bật dậy, nói: "Sắp trễ làm mất rồi!"
Căn phòng nhỏ lập tức sôi động hẳn lên.
Dương Tịnh chuẩn bị nước ấm cho Đinh Đinh Đang Đang đánh răng rửa mặt, bỏ sách vở vào ba lô, sửa sang lại quần áo cho hai đứa nhỏ, bôi kem dưỡng da, rót nước ấm vào bình, sau đó nói: "Nhanh lên nhanh lên!"
Đinh Đinh cũng nói: "Nhanh lên nhanh lên."
Đang Đang cũng nói theo: "Nhanh lên nhanh lên."
Ba mẹ con vội vàng chạy xuống lầu, cô ghé vào mua cho Đinh Đinh Đang Đang sáu cái bánh bao, ba cái nhân thịt, ba cái nhân rau củ, chia đều cho cả hai, sau đó cả ba chạy vội đến nhà máy, Dương Tịnh dặn dò: "Lát nữa ăn bánh bao thì nhớ uống nước nhé!"
"Dạ." Đinh Đinh Đang Đang gật đầu nghe lời.
Nhìn hai đứa trẻ đã đi vào trường, Dương Tịnh ngay lập tức chạy như bay đến văn phòng tài vụ, gấp gáp đến phút cuối, thật may là không bị trễ.
Buổi chiều trước khi tan tầm, chị Hoàng quay sang hỏi Dương Tịnh: "Dương Tịnh, em có định đi thăm bệnh không? Đi thăm Viên Sinh Sinh."
"Có cần phải góp tiền hay gì không ạ?" Dương Tịnh hỏi.
"Không cần, mua chút trái cây và đường nâu là được rồi." Chị Hoàng nói.
"Nhưng chắc em không đi được chị ạ, em rể của bạn trai em mới qua đời nên ở nhà không có ai trông bọn trẻ, em không thể đi quá lâu được." Dương Tịnh nói.
"Vậy thôi em cứ ở nhà đi."
"Chị Hoàng, chị giúp em mua hai cân đường nâu gửi đến được đó nhé!" Dương Tịnh cười, rồi lấy tiền ra đưa.
"Được." Chị Hoàng nhận lấy.
Khi tan tầm, Dương Tịnh manh theo Đinh Đinh Đang Đang trở về nhà trọ, cứ như vậy, bốn ngày trôi qua nhưng Uông Lệ Mẫn và Trần Chính vẫn chưa thấy trở về, trong lòng Dương Tịnh không khỏi lo lắng.
"Mẹ ơi, chúng ta đã ăn bốn bữa cơm tối rồi mà sao bà Uông vẫn chưa về nữa ạ?" Đinh Đinh buồn bã hỏi.
Dương Tịnh sửng sốt, cô biết Đinh Đinh rất nhạy cảm, cậu nhóc vẫn luôn để ý chuyện sau bốn bữa cơm tối Uông Lệ Mẫn sẽ trở về, Dương Tịnh không khỏi nghĩ đến chuyện, nếu như một ngày nào đó cô đột nhiên quay trở về thế kỉ 21 thì Đinh Đinh phải làm sao đây? Ý niệm này vừa xuất hiện đã bị Dương Tịnh lập tức xóa bỏ, không được, ít nhất phải sống đến khi chết già ở đây, rồi hẳn quay về.
"Mẹ ơi!" Đinh Đinh lại kêu.
Dương Tịnh ôm Đinh Đinh nói: "Mẹ nói là sau bốn bữa cơm tối đúng không? Chúng ta vẫn còn ' sau', tức là trước khi ăn bữa tối thứ năm thì vẫn còn hiệu lực, đúng không nào?"
"Khi nào chúng ta sẽ ăn bữa tối thứ năm ạ?"
"Tối ngày mai."
"Khi đó bà Uông sẽ trở về thật sao?"
Dương Tịnh thầm nghĩ, việc xử lý tang sự thường thì sau ba ngày sẽ hạ táng, Uông Lệ Mẫn và Trần Chính nhất định phải ở lại để giúp Trần Kim Linh xử lý những vấn đề trong tang lễ, sau đó mới quay về nhà, đoán chừng ngày mai sẽ trở về, vì thế Dương Tịnh nói: "Sẽ."
Buổi chiểu tan tầm ngày hôm sau, khi Dương Tịnh cùng Đinh Đinh Đang Đang từ chỗ làm quay về nhà, quả nhiên nhìn thấy Uông Lệ Mẫn đang đứng ở trong sân cùng hàng xóm nói chuyện.
"Chồng con bé bị bệnh tật dày vò cũng đã mấy năm trời, lần này đi cũng coi như được giải thoát." Uông Lệ Mẫn nói.
Hàng xóm nói tiếp: "Không sai, mẹ Trần Chính à, chị cũng đừng quá đau buồn."
"Ừ." Uông Lệ Mẫn gật gật đầu.
"Thế con gái chị có về đây ăn tết không?"
Uông Lệ Mẫn đáp: "Chắc mùng sáu mới về, mười sáu Trần Chính kết hôn, sau đó cùng Dương Tịnh dọn sang nhà mới, tôi với Kim Linh sẽ sống ở đây, từ nhỏ đến giờ con bé mới sống cùng tôi được có vài ngày."
"Trần Chính vẫn có thể kết hôn vào năm sau." Hàng xóm nói, ý là mặc dù đám tang, đám cưới có hơi cận kề nhau nhưng đã sang năm mới cho nên 16 tháng Giêng âm lịch, Trần Chính và Dương Tịnh vẫn có thể kết hôn.
Khi vài người đang an ủi Uông Lệ Mẫn thì Đinh Đinh nhanh chân chạy về phía bà, gọi: "Bà Uông."
Uông Lệ Mẫn vừa quay đầu liền nhìn thấy Đinh Đinh, nỗi buồn lập tức tan biến, nở nụ cười tươi, vươn tay tới: "Đinh Đinh."
Đinh Đinh nhanh chóng lao đến.
Uông Lệ Mẫn ôm Đinh Đinh lên.
Đinh Đinh vui mừng nói: "Bà Uông, bà cuối cùng cũng về rồi."
"Phải, bà về rồi đây."
Hàng xóm cười nói: "Nhìn là biết chị rất thương đứa trẻ này."
Uông Lệ Mẫn cười.
Trước đây mọi người còn nói thầm sau lưng rằng Trần Chính thật là mù quáng khi quyết định cưới một người phụ nữ đã có con.
Sau này mới biết Dương Tịnh rất giỏi giang, Đinh Đinh Đang Đang cũng rất đáng yêu, quan trọng nhất Dương Tịnh và Trần Chính đều là người tốt, chuyện của Đại Quân xảy ra lần trước đều nhờ hai vợ chồng son đứng ra giúp đỡ, khi nhìn Trần Chính và Dương Tịnh ngọt ngào bên nhau, không ít người tỏ vẻ hâm mộ.
"Bà Uông ơi!" Đang Đang đi theo Dương Tịnh tiến lại.
Uông Lệ Mẫn ngồi xổm xuống, ôm cả Đang Đang lên.
"Dì Uông." Dương Tịnh mỉm cười chào Uông Lệ Mẫn, sau đó hỏi thăm tình hình.
Uông Lệ Mẫn nói vài câu, sau đó nhớ ra, nói: "Trần Chính đang ở trên lầu, con lên gặp nó đi! Đinh Đinh Đang Đang để dì chăm, lúc nãy nó định đi đón con và bọn trẻ nhưng đoán giờ này chắc con cũng sắp về rồi nên nó ở nhà dọn dẹp một chút."
"Vâng." Trên mặt Dương Tịnh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại gấp không đợi được mà muốn gặp anh ngay lập tức, cúi đầu chào hàng xóm vài câu, sau đó gấp gáp đi vào.
Hàng xóm nhìn Dương Tịnh rời đi, cười trêu Uông Lệ Mẫn: "Đôi vợ chồng son ngọt ngào quá, dính nhau như sam."
Uông Lệ Mẫn cười cười, Trần Chính rất dính Dương Tịnh.
Dương Tịnh đi vào sân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng của Trần Chính, cửa đang mở, Dương Tịnh bước nhanh lên lầu, đi đến trước cửa phòng Trần Chính, nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng ở trước giường, trên người đang mặc áo khoác lông màu đen, quần quân phục dài, dáng người thẳng tắp đĩnh đạt, bàn tay to lớn rắn chắc, đôi mắt nghiêm nghị thu hút, vô cùng đẹp mắt.
Dương Tịnh dựa người vào khung cửa, mở miệng cười: "Cảnh sát Trần."
Khi Dương Tịnh vào sân, anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, cố gắng khống chế bản thân không được chạy về phía cô, lúc này hơi hơi nghiêng đầu, nói: "Lại đây."
"Không." Dương Tịnh cười.
Trần Chính thẳng tắp nhìn cô.
Dương Tịnh mỉm cười, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Anh lại đây."
Trần Chính nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên bật cười, nụ cười cực kỳ quyến rũ, nhấc chân bước đến, khi sắp đến cửa thì nhanh chóng vươn tay ôm lấy, kéo cô vào phòng, đóng cửa lại, áp người cô lên cửa, nhìn không chớp mắt, hỏi: "Nhớ anh không?"
Dương Tịnh đón nhận ánh mắt của anh, khóe miệng cong lên, hỏi: "Anh nhớ em à?"
Trần Chính cũng cười, bởi vì biết có cô vẫn luôn đợi mình ở nhà, nội tâm liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, anh thấp giọng, giọng nói trầm ấm quyến rũ chết người, hướng sát vào tai cô thì thầm: "Nhớ, nhớ muốn chết đi được!".