Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Hôm Cốc vũ, hoa đào khắp thượng kinh nở rộ, toàn thành chìm trong sắc hồng tươi thắm, tiên cảnh nhân gian.

Đại Lương vừa bình ổn một hồi phản loạn, bá tánh không phải chịu nhiều quấy nhiễu.

Bữa tiệc mừng xuân hôm cốc vũ, cũng được hoàng đế sửa thành đại yến khánh công.

Đối với Bùi Diên mà nói, hôm cốc vũ, lại là ngày Tư Nghiễm phải đi.

Có lẽ bởi vì hoàng đế còn cảnh giác, sợ Phủ Viễn Vương thay đổi cấu kết với Đậu Vi, liền kéo dài ngày trở về của Tư Nghiễm.

Bùi Diên bệnh nặng mới khỏi, liền bắt đầu khua chiêng gõ mõ luyện điệu múa Đôn Hoàng.

Nàng vẫn luôn hy vọng, trước khi Tư Nghiễm đi, có thể nhìn nàng nhảy một điệu cuối cùng.

Nhưng không như mong muốn, sáng sớm hôm cốc vũ, Tư Nghiễm đã rời phủ thừa tướng khởi hành về Dĩnh Quốc.

Đêm trước hôm khởi hành, Tư Nghiễm tặng cho Bùi Diên một chiếc đàn tỳ bà do hắn tự tay chế tạo trong nhiều ngày.

Khi Bùi Diên tập múa, cũng có lúc sẽ mặc vũ y đẹp đẽ quý giá mà Bùi hoàng hậu cố ý tìm người giúp nàng may.

Vũ y được phối màu phỏng theo vũ y của người Hồ, váy dài lộ eo, có dải lụa choàng qua hai tay, khi vũ giả múa, dải lụa và chuông vàng tinh xảo ở cổ chân sẽ theo làn gió mát rung động, làn váy nhẹ nhàng đón gió khởi vũ, có thể nói là tiên nữ hạ phàm, đạp mây ngắm hoa.

Tư Nghiễm thấy Bùi Diên rất để ý lần múa này, cũng phát hiện khi nàng khiêu vũ phải dùng tới một chiếc đàn tỳ bà, mà chiếc đó không hợp tay, không thể hiện được sự lưu loát trong điệu múa của nàng.

Mấy ngày cuối cùng ở thượng kinh, Tư Nghiễm liền tự mình chế tạo một chiếc đàn tỳ bà hợp với cơ thể nàng, còn vẽ lại hình nàng mặc vũ y trên đó làm hoa văn.

Tư Nghiễm còn nhớ rõ, đêm hôm Bùi Diên nhận được đàn tỳ bà rất vui vẻ, còn năn nỉ hắn, trước khi đi hãy giúp nàng vẽ hoa điền trên trán.

Thỉnh cầu của Bùi Diên, Tư Nghiễm tất nhiên đồng ý.

Nguyên nhân Bùi Diên thỉnh cầu, Tư Nghiễm cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cho là tiểu cô nương thích cái đẹp, muốn hoa điền trên trán cũng tương xứng với y phục.

Giờ Thìn hôm Cốc vũ, Bùi Diên chỉnh đốn y phục, khuôn mặt nhỏ không hề lộ ra một chút vẻ uể oải hay tinh thần sa sút, vừa gặp được Tư Nghiễm, mắt cười doanh doanh, đón hắn vào phòng.

“Thế tử, ngài tới giúp ta vẽ hoa điền đi.”

Tư Nghiễm ôn thanh nói: “Được.”

Hai người cùng ngồi xuống, Tư Nghiễm một tay nâng chiếc cằm tinh xảo, tỉ mỉ chấm màu, ngay sau đó hơi cúi người, biểu tình chuyên chú giúp Bùi Diên vẽ hoa điền giữa trán.

Khoảng cách giữa hai người cực gần, cử chỉ cũng rất thân mật.

Nhiều ngày nay, hạ nhân trong phủ thừa tướng đều lặng lẽ nghị luận nói Tư Nghiễm tàn nhẫn, nghe nói Đậu phu nhân bị ác lang cắn đến chỉ còn lại một ít xương, máu chảy đầm đìa, ngay cả ngỗ tác trong cung đến thu dọn thi thể cũng suýt nữa đương trường nôn mửa.

Nhưng khi thế tử Dĩnh Quốc cùng chung với tiểu thư của các nàng, lại cực kỳ ôn hòa, kiên nhẫn.

Tương phản lớn như thế, càng làm cho họ cảm thấy sởn tóc gáy.

Mặt mày Bùi Diên tinh xảo kiều vũ, vô cùng mỹ lệ, Tư Nghiễm lại đem tầm mắt dừng trên trán trắng nõn.

Tư Nghiễm cảm giác đầu nhỏ đang muốn lộn xộn, hại hắn suýt nữa vẽ hỏng hoa điền, liền nói: “Đừng nhúc nhích.”

Bùi Diên nhướng mắt, nhìn khuôn mặt thâm thúy lạnh lùng của Tư Nghiễm.

Tư Nghiễm cũng rũ mắt, đối diện với nàng, hắn liếc nàng một cái, lại nói: “Bùi tiểu thư, tạm thời đừng nhúc nhích.”

Bùi Diên nghe giọng nói ôn trầm quen thuộc, lại nghĩ, qua hôm nay, nàng rốt cuộc không thể gặp lại hắn, cũng không thể nghe được giọng hắn, cuối cùng cái mũi chua xót.

Lông mi Bùi Diên rũ xuống, ngay sau đó, nước mắt không tiếng động đọng trong hốc mắt, chảy ra.

Tư Nghiễm thấy vậy liền buông lỏng tay, làn da tiểu cô nương rất tinh tế, hắn chỉ dùng ít sức, cái cằm trắng nõn của nàng đã hiện lên dấu tay đỏ.

Tư Nghiễm không biết tại sao Bùi Diên khóc thút thít, chỉ cho là vì hắn không thể thực hiện lời hứa ngày đó, không thể xem nàng khiêu vũ.

Tư Nghiễm hạ giọng, ngữ khí mang theo nhàn nhạt thương tiếc mà chính hắn cũng không phát hiện, hỏi: “Khóc cái gì?”

Hắn vừa giúp Bùi Diên lau nước mắt trên mặt, vừa khuyên nhủ: “Đừng khóc, trang điểm như vậy, không thể khóc trôi đi được.”

Bùi Diên gật đầu, mềm mại nói ừm.

Tư Nghiễm giúp nàng vẽ hoa điền xong, không trì hoãn nữa, lập tức trở về.

Bùi Diên mạnh mẽ khống chế cảm xúc, cùng cha mẹ và các huynh trưởng nhìn theo xe ngựa của hắn từ phủ thừa tướng dần đi xa.

Sau khi xe ngựa của Tư Nghiễm khởi hành, Bùi Diên cũng ngồi xe đến Vị Ương Cung. Đợi nàng ngồi ổn định trên xe, Bùi Diên lại phát hiện, tự nàng đã ổn định được cảm xúc của mình, cũng tiếp nhận sự thật Tư Nghiễm rời đi.

Nàng không nghĩ tới, mình lại có thể đi ra từ nỗi thống khổ ly biệt nhanh như vậy.

Đúng vậy, trong cuộc sống của nàng, không chỉ có một mình Tư Nghiễm, nàng còn có rất nhiều người nhà.

Bùi hoàng hậu vẫn luôn hy vọng nàng có thể múa điệu Đôn Hoàng trên bữa tiệc, cho nên nàng không thể làm Bùi hoàng hậu thất vọng, không thể bị loại này u sầu ly biệt nhiễu loạn, nàng nhất định phải kiên cường.

Hôm nay mọi việc rất trôi chảy, cho dù múa trước mặt rất nhiều người xa lạ, Bùi Diên lại không hề khẩn trương.

Lần múa này, cũng là lần nàng múa tốt nhất.

Nàng không khẩn trương là bởi vì nàng biết, người nàng để ýnhất, không ở trong bữa tiệc này.

Âm cuối sắc bén của đàn tỳ bà kết thúc màn vũ đạo, Bùi Diên nghe mọi người tán thưởng, reo hò, nhảy xuống khỏi mâm ngọc, vững vàng rơi xuống đất, cảm giác bi ai lần thứ hai thống trị cõi lòng nàng.

Bùi Diên ảm đạm xuống sân khấu, chân nhỏ trần trụi, chưa kịp mang giày. Nàng chuẩn bị đi ngoài điện hít thở không khí, lại gặp được Bùi Hao cũng ở bên ngoài.

Bùi Diên hỏi: “Tiểu hổ, ngươi......”

Lời nói còn chưa xong, Bùi Hao bỗng cầm tay nàng, kéo nàng chạy nhanh trên mặt đất phủ phiến đá xanh.

Bùi Diên không biết vì sao Bùi Hao đột nhiên làm vậy, muốn tránh tay hắn: “Tiểu hổ, sao ngươi lại kéo ta chạy?”

Bùi Hao trầm giọng hỏi: “Ngươi có muốn gặp lại Tư Nghiễm lần cuối cùng không?”

Nghe thấy hai chữ Tư Nghiễm, tiểu cô nương chỉ cảm thấy tim ngừng đập một nhịp.

Sao hắn lại về rồi? Hắn tới tìm nàng sao?

Bùi Diên cắn cắn môi, cuối cùng kiên định trả lời: “Ta muốn gặp hắn.”

Bùi Hao trả lời: “Vậy ngươi mau câm miệng, chạy theo ta.”

Bùi Diên không nói nữa, hai chân trần trụi, non mềm thỉnh thoảng dẫm lên cát đá tinh mịn, làm nàng hơi đau.

Nàng bất chấp những cái đó, nàng chỉ hy vọng Bùi Hao có thể chạy nhanh một chút.

Hai người chạy tới Hoành môn trong Vị Ương Cung.

Hoa đào trong cung bị trận gió xuân càn quét, phiêu phiêu rơi xuống đất.

Bùi Diên đứng vững, chân trần dẫm lên cánh hoa đào non mềm, ngày xuân mới tới, phiến đá xanh trên mặt đất vẫn có chút lạnh.

Vừa qua một lần vận động mạnh, hô hấp của Bùi Diên có chút dồn dập.

Bùi Diên đang cố điều chỉnh hơi thở, lại thấy cách không xa, có một nam tử vóc người cao lớn đang đi tới chỗ nàng.

Người nọ dung mạo cử chỉ cao triệt bất quần, mặt mày lãnh đạm tối tăm, lớn lên tuấn mỹ y như những gì nàng thích.

Bùi Diên sững sờ tại chỗ, giọng Tư Nghiễm ôn đạm nói: “Thực xin lỗi, vốn ta muốn đi vòng vèo về, xem muội nhảy xong điệu múa kia sẽ đi, nhưng ta không tới kịp.”

Trong gió tràn đầy mùi thơm của hoa đào, Bùi Diên ngửi được mùi hoa thấm vào ruột gan, cảm giác hương thơm nhàn nhạt có chút tàn nhẫn.

Nàng thật sự rất muốn nói với Tư Nghiễm, cầu ngài mang theo ta cùng nhau đi, ta không muốn chia xa ngài.

Ta rất thích ngài, ta thật sự rất thích ngài.

Cầu xin ngài đừng bỏ lại ta.

Nhưng lời nói tới bên miệng, lại biến thành: “Thế tử, ngài......”

Ánh mắt Tư Nghiễm thâm trầm, hắn cũng không biết vì sao, mình lại vì tiểu cô nương này vòng vèo hồi cung.

Giờ phút chia ly sắp tới, trong lòng hắn cũng có chút không tha.

Nhưng với hắn mà nói, bất luận kẻ nào cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của hắn.

Tiểu cô nương này cũng chỉ là một trong số đó, hắn sẽ không vì ai mà dừng lại.

Nhưng vừa nãy ở trên đường, hắn lại cảm thấy, hắn và tiểu cô nương này dường như có ràng buộc nào đó, đã được số mệnh chú định.

Tư Nghiễm không rõ vì sao mình lại đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy, thấy mã phu đứng cạnh xe ngựa đang nôn nóng, nhìn quanh bốn phía.

Vô luận như thế nào, hiện tại, hắn cần phải đi.

“Bùi tiểu thư, bảo trọng.”

Bùi Diên thật vất vả mới cố lấy dũng khí, muốn nói mọi cảm xúc luôn được cất giấu trong nội tâm với hắn, nhưng nàng còn chưa kịp nói ra nửa chữ, Tư Nghiễm cuối cùng vẫn xoay người rời đi, lên xe ngựa.

Ngựa xe càng lúc càng xa, chỉ còn lại cánh hoa bị đè nát trên mặt đất.

Bùi Diên không nhịn được, đôi tay run nhè nhẹ che khuôn mặt, nàng khóc thành tiếng, phát tiết mọi thống khổ những ngày này luôn chịu đựng.

“Đừng khóc.”

Bùi Hao ôm muội muội vào trong lòng, hắn không biết an ủi người, chỉ cảm thấy dùng phương thức này, có thể giúp nàng dễ chịu hơn một chút.

Bùi Diên cảm thấy, Bùi Hao đang ôm nàng hình như cao thêm một ít, nàng khóc nức nở trong lòng hắn, nói: “Tiểu hổ… Cảm ơn ngươi dẫn ta tới gặp hắn.”

Bùi Hao hơi rũ mắt, chỉ ừ một tiếng, lại nói: “Nhưng ta… Không thể bồi ngươi lâu, buổi chiều ta cũng phải theo ông ngoại về Bắc quân rồi.”

“Bùi tiểu heo, ta đi rồi, ngươi nhất định phải kiên cường lên.”

Bùi Diên nghe Bùi Hao dùng ngữ khí không tính ôn nhu dặn dò mình, lại cảm thấy nội tâm mình cũng dần có lực lượng, rúc trong lòng hắn, nặng nề gật đầu.

Trước khi Tư Nghiễm đến cạnh nàng, cuộc sống của nàng vô ưu vô lo.

Mấy tháng hắn ở đây, tinh phong huyết vũ ùn ùn kéo đến bên ngoài tháp ngà voi, không cho nàng cơ hội thở dốc. Tựa như có một bàn tay vô hình, đẩy nàng lớn lên.

Tư Nghiễm đi rồi, năm tháng vô ưu vô lo của nàng, cũng đi theo hắn.

Tuy Bùi Diên vẫn đang khóc lóc trong lòng Bùi Hao, nhưng cũng trở nên kiên cường hơn.

Tựa như khi sâu bướm sắp phá kén, phải chịu đựng nỗi đau khắc cốt ghi tâm, nhưng trong lòng Bùi Diên tin tưởng vững chắc, khi những chuyện không vui trôi qua, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Cho dù, trong cuộc đời nàng không còn Tư Nghiễm, nàng cũng nhất định có thể sống tốt, thuận lợi trưởng thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui