Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60


"Vậy cũng không thể gấp được," Hạ Khải Hàng dừng một chút rồi ném ra một quả bom nặng ký, "Hơn nữa tôi có nghe nói, vợ lão Triệu có ý định kết thân với nhà phó thị trưởng Hứa đấy."Mẹ Hạ trực tiếp bị quả bom tin tức này làm cho choáng váng: "?!"Không phải Học Quân đã vài lần ám chỉ rõ ràng là phải làm rể hiền nhà này à?Đột nhiên thay đổi thế là sao hả?*Phu nhân giám đốc nhà máy và phu nhân nhà phó thị trưởng thường xuyên liên lạc tiếp xúc dường như đã phát đi một tín hiệu nào đó cho những ai quan tâm.Không chỉ Hạ Khải Hàng cảm thấy hai nhà Triệu Hứa dù không nói ra nhưng đã ngầm định trong lòng, mà ngay cả em trai ruột của phu nhân giám đốc nhà máy cũng không hề nghi ngờ gì khi nghe tin tức này cả.Trần Bân ra vẻ đại gia, chân bắt chéo, thần sắc có chút kiêu căng, ngạo nghễ: "Cháu trai lớn nhà tôi, Học Quân, chẳng mấy chốc nữa sẽ là con rể của phó thị trưởng Hứa rồi.

Phó thị trưởng Hứa phụ trách lĩnh vực công thương của cả cái đất này, cho nên việc mối làm ăn này, người khác làm không được, nhưng tôi đây làm được!"Đới Dự nghe vậy thì nở nụ cười, ánh mắt anh thoáng dừng trên cổ tay của hắn.Ngoại trừ đầu bếp chính trong nhà ăn ra, anh chưa từng gặp qua người nào “phúc hậu” như vậy.Dây đeo kim loại của đồng hồ Enagler vậy mà lại có thể siết vào trong thịt luôn!Đều nói cháu ngoại trai giống cậu, Triệu Học Quân và Trần Bân này tính ra tuổi tác cũng xấp xỉ, mặt mày quả thật là có điểm giống, nhưng vẫn có sự khác biệt cơ bản giữa tấm bảng chạm khắc và miếng ván vẽ vội.Thời gian dài như vậy mà không nghe thấy tin tức gì, Đới Dự còn tưởng rằng kia vụ làm ăn 800 đồng kia nguội lạnh luôn rồi.

Thế mà không ngờ hôm nay lại đột nhiên nhận được lời mời của Trần Bân đến tiệm cơm ăn bữa tối.Tuy nhiên, nghe Trần Bân khua chiêng giống trống phát cờ nhảm nhí nãy giờ thì có vẻ như tên Trần Bân này đã có tính toán khác rồi.Đới Dự cười cười: "Đội trưởng Trần quả nhiên lợi hại." Trần Bân hiện đang làm đội trưởng bộ phận an ninh của nhà máy."Tôi có một biện pháp có thể vẹn toàn đôi bên, cậu có muốn nghe một chút không?" Trần Bân nhả ra một vòng khói, hai đùi rung bần bật như kim đồng hồ lên dây cót, rung đến mức rượu trong chén cũng nổi lên gợn song lăn tăn luôn."Mời nói." Đới Dự nâng ly."Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm nguồn tiêu thụ, hơn nữa cam đoan không để ai tra ra được chúng ta.

Còn cậu phụ trách nguồn cung cấp lương thực, lợi nhuận chúng ta chia năm năm, sao hả?"Đây là định dùng quan hệ với phó thị trưởng, chơi trò tay không bắt sói à?Đới Dự trong lòng cười lạnh, nếu anh nhớ không lầm, cái vị phó thị trưởng Hứa kia chưa đến hai năm nữa là rơi đài.Hẳn là Triệu Học Quân cũng biết rõ ràng chuyện này rồi, với tính cách và tham vọng của hắn, cho dù con gái của phó thị trưởng có là xinh đẹp như tiên, hắn ta cũng sẽ không cưới đâu."Ông anh là người có công ăn việc làm ổn định, không lo cơm áo gạo tiền, còn thằng em này vẫn đang là đứa thất nghiệp đây.

Cho dù buôn bán có được đồng lời thì tôi cũng nào dám quang minh chính đại mà vung tiền tiêu xài chứ.

Hiện tại tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm một công việc nhàn hạ thôi, không có việc gì thì có thể xin mẹ già ở nhà chút tiền tiêu vặt, đủ tôi tiêu là được rồi." Vẻ mặt Đới Dự ra chiều tự hào lắm.Trần Bân giật giật khóe miệng."Hai năm trước, chuyện làm ăn này còn lãi hơn bây giờ nhiều, nhưng tôi cũng đâu muốn bon chen.

Đội trưởng Trần biết tại sao không?” Đại Vũ nghịch ly rượu, trong giễu cợt lại pha chút bất cần đời.Trần Bân không muốn chi ra 800 đồng mua đứt nguồn hàng này cũng là vì trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ, lấn cấn.

Hắn nghi rằng xã Hồng Kỳ sẽ không thể cung cấp đủ hàng hoá trong một thời gian dài.“Anh nhìn tôi xem, trông có giống như người có thể chịu được cực khổ, vất vả không nào?” Đới Dự vươn đôi tay thon dài của mình đến trước mặt hắn, “Tôi chán phải đi chuyển lương thực lắm rồi, mệt thấy mẹ luôn! Tôi cũng không muốn phải bôn ba về vùng nông thôn chút nào hết! Nói thật với anh, tuy rằng tôi yêu cầu anh đưa 800, nhưng chuẩn bị xong hết quan hệ trên dưới thì cuối cùng về tay tôi được 300 là đã không tệ rồi.

Vì 300 đồng này, tôi còn phải tự đi một chuyến đến công xã Hồng Kỳ đó! Nghĩ thử coi mấy con đường làng lổm nhổm đất đá dưới quê hành hạ con người ta thế nào đi? Dù anh có đưa cho tôi 3000 đồng, tôi cũng không muốn phải chịu cái tội đó mãi đâu."Nhìn dáng vẻ biếng nhác, da mịn thịt mềm của Đới Dự, quả thật trông không giống như là người có thể chịu được cực khổ.Trần Bân vừa chào đời thì chị gái hắn đã gả cho giám đốc Triệu rồi, nên từ nhỏ hắn chưa từng phải trải qua khó khăn, vất vả.

Huống chi, đừng nói là về nông thôn chịu khổ, ngay cả các thị trấn nhỏ xung quanh tỉnh thành hắn còn chưa đến bao giờ nữa là..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui