Ký Sự Thôn Quỷ

Tác giả: Bao Bao Thạch

Editor: Chymteo

---

Khi tôi bước vào ngôi làng nơi có những ngôi nhà mái ngói trông mới mẻ, tôi cảm thấy một bầu không khí lạ lùng.

Đường giao thông nông thôn đã được sửa chữa, san bằng nhưng vẫn không thể chứa được các loại xe di chuyển, sau khi bàn bạc với đồng nghiệp, chúng tôi quyết định đi bộ thẳng vào thôn làng.

Những ngôi nhà gạch hai bên đường bụi bặm và xám xịt, thế nhưng những bức tường bên ngoài ướt đẫm mưa lâu ngày vẫn không bong tróc chút nào. Hầu hết các cửa sổ gỗ hướng ra đường đều đóng chặt, qua lớp kính bụi bặm không thể nhìn thấy gì, trong đó có vài cửa sổ mở ra để buôn bán nhỏ, có một số người già đang đứng vô cùng yếu ớt mở đôi mắt mờ sương ngơ ngác nhìn về phía trước, toát ra mùi hôi thối thoang thoảng.

Đồng nghiệp Dung Lịch của tôi vốn dĩ đang đi trước tôi, nhưng không lâu sau cậu ta đã đi xuống phía sau tôi, có chút run sợ nhìn xung quanh: "Anh Trình, sao nơi này trông kỳ lạ thế?"

Không cần cậu ta nhắc nhở, tôi cũng biết đây là ngôi làng quái lạ nhất mà tôi từng bước vào, chỉ vì khi tôi đi qua con đường nhỏ này rồi bước vào khu vực trống trải hơn của những ngôi nhà mái ngói, một khung cảnh còn kinh hoàng hơn bỗng đập vào mắt tôi.

Đó là một khu nhà ngói xám nối liền nhau, mỗi căn nhà ngói đều được quấn một lớp băng trắng rộng, giống như một bệnh nhân với những vết thương khắp người. Ngoài ra còn có tấm lụa trắng đặt trên khung cửa của ngôi nhà lợp ngói, toàn bộ cánh cửa được bố trí như một phòng tang lễ: dưới những mảnh vải lụa trắng, một chiếc bàn Bát Tiên chặn ở cửa, có vài trái cây khô để cúng cùng với mấy con ruồi đậu trên bánh kẹo. Phía sau đồ cúng có một bức ảnh đen trắng đặt nghiêng, nhìn dáng vẻ trông giống như một chàng trai trẻ đang mỉm cười.

Cửa mỗi nhà đều có cách trang trí giống nhau, bức ảnh đen trắng chụp cùng một người, như thể người này là một anh hùng truyền thuyết trong thôn làng, cái chết của người đó đáng được mọi người tôn thờ.

Dung Lịch dại ra nhìn cách sắp xếp khó tả này rồi kéo tay áo tôi: "Anh Trình, người chết ở đây không có vấn đề gì cả..."


Cô gái tóc bí ngô bên cạnh đang kiểm tra điện thoại không vui, đây chính là đồng nghiệp nóng nảy của tôi, Tiêu Ngọc Tuyết, cô ấy túm lấy tai Dung Lịch mắng: "Anh có nghĩ ra cách nào hay hơn không? Đại gia kia đã nói, nếu tìm được người còn sống, phí hoa hồng của chúng ta sẽ tăng gấp đôi!"

Dung Lịch đau đớn run run, hết lần này đến lần khác xin tha, tôi thì không có ý định nghe bọn họ cãi nhau, từ phía xa một cô gái tóc dài mặc áo trắng đi chậm tới đã cướp đi toàn bộ tầm mắt của tôi.

Làm thế nào để mô tả đây, dù sao thì trong cuộc sống 25 năm độc thân cằn cỗi của tôi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người con gái xinh đẹp có chút tái nhợt như vậy, trái tim tôi trong nháy mắt rung động dữ dội.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng tinh khiết giống như một chiếc áo choàng tắm, đường viền cổ chéo vừa tầm cổ, chiếc thắt lưng bó sát tôn lên vòng eo thon và cặp mông cong tròn, dưới cổ tay áo được thắt chặt, trên mu bàn tay trắng như tuyết có hình xăm một bông hồng đỏ rực đang nở rộ. Mái tóc đen dài thẳng được tết thành bím dày sau lưng, đuôi tóc được buộc bằng lá cỏ có nụ hoa.

Trên gò má cô hơi ửng hồng, như thể cô đã để lại dấu vết sau khi thở quá nhiều, phía trên đôi môi ửng hồng là sống mũi hơi đẫm mồ hôi, và một đôi mắt với hàng mi mỏng. Con ngươi đen trong suốt như có một vầng sáng trắng phản chiếu, khóe mắt hơi cong, cô hướng về phía tôi nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy quyến rũ.

"Mọi người đến từ bên ngoài, tới thôn Lam Vụ để làm gì vậy?"

Tôi tỉnh táo lại từ vẻ ngoài dịu dàng và bắt mắt của cô, đồng thời ngạc nhiên nhận ra đây không phải là con gái, từ giọng nói tôi nghĩ đây là một thiếu niên xinh đẹp không quá 20 tuổi. Và xét theo hình dáng cơ thể thì bờ vai rộng hơn so với con gái bình thường.

Cảm thấy như đã xúc phạm tới giới tính của người ta, tôi cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, chúng tôi là một nhóm nghiên cứu khoa học đến thôn Lam Vụ để tìm hiểu phong tục dân gian. Không biết ở thôn Lam Vụ có trang trại hay nhà dân nào có phòng trống có thể ở không?"

Chàng trai trẻ có chút ngạc nhiên nhìn nhóm chúng tôi, cậu nhìn từng người một bằng ánh mắt tươi cười, chợt cười nói: "Đây là lần đầu tiên có người đến nghiên cứu phong tục dân gian của thôn Lam Vụ đấy. Có chút thú vị, tôi tên là Thu Nhiễm, mọi người đi theo tôi đi."

Thu Nhiễm không trò chuyện với chúng tôi nữa mà trực tiếp quay người đi về hướng mình vừa đi.

Dọc đường đi có rất nhiều người từ cửa phụ của ngôi nhà lợp ngói quấn vải trắng đi ra, nếu là phụ nữ, họ sẽ nhìn Thu Nhiễm bằng ánh mắt ghê tởm hoặc ghen tị, nếu là đàn ông, họ sẽ tiến tới hoặc cười dâm đãng hoặc nghiêm túc nói chuyện với Thu Nhiễm, Thu Nhiễm sẽ giữ khoảng cách khoảng nửa mét với họ, nở một nụ cười nhàn nhạt đầy xa cách.


Tôi nhìn thấy một số người đàn ông đang cố gắng đưa tay chạm vào cơ thể của Thu Nhiễm, thế nhưng từng người một đều bị Thu Nhiễm né tránh, đáp lại bằng ánh mắt giận dữ nhưng lại ngầm có ý dụ dỗ.

Hầu hết mấy tên đàn ông đều không còn cách nào khác đành phải ngượng ngùng rời đi, nhưng có một gã đàn ông có vết đen to tướng ở bên trái khuôn mặt lợi dụng lúc Thu Nhiễm không để ý nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, vuốt ve hình xăm trên mu bàn tay cậu: "Mẹ kiếp, ba ngày nữa đợi em trở thành góa phụ, ông đây sẽ chịch chết em, nhanh chóng rửa sạch cái mông trắng nõn của em đợi ông đây đi!" Sau đó, gã nhìn chằm chằm vào mắt Thu Nhiễm, trêu chọc xấu xa: "Tối nay đến lượt tên Vương mặt rỗ đúng không, cái thứ đồ kia của tên đó sao có thể so được với tôi."

Trong mắt Thu Nhiễm hiện lên vẻ chán ghét, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ sợ hãi và ngượng ngùng. Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay thô ráp của gã đàn ông, giục gã rời đi, đồng thời cúi đầu xin lỗi chúng tôi, khi cậu cúi người chiếc cổ áo hơi hé ra khiến tôi có xúc động muốn xé nó ra ngay lúc đó.

"Xin lỗi mọi người, ở đây có một số dân làng không mấy thân thiện. Chuyện vừa xảy ra có thể không đưa vào nghiên cứu của mọi người được không?"

Tôi từ trong ánh mắt ngượng ngùng cậu phục hồi lại tinh thần, thầm chửi bản thân sao lại có ý nghĩ thiếu tôn trọng với Thu Nhiễm như vậy, nhanh chóng bịa chuyện: "Không sao, không sao, tôi sẽ không viết vào, chúng tôi chủ yếu kiểm tra phong tục trong thôn làng thôi."

Thu Nhiễm gật đầu tiếp tục đi về phía trước.

"Trong thôn ít người, cũng không có ai kiếm sống bằng nghề cho thuê trọ. Đây là nhà anh trai tôi, anh ấy đi làm công bên ngoài nên nhà để trống, nhưng tôi thường xuyên đến đây dọn dẹp, mọi người cứ tùy ý chọn phòng là được."

Thu Nhiễm đứng trước cửa sổ tầng một của ngôi nhà lợp ngói, đột nhiên mở tấm rèm dày và cửa sổ kính ra.

Gió mát ùa vào, xua tan mùi hương thoang thoảng trong phòng.

"Vậy tôi đi trước, trong nhà còn có việc tôi phải xử lý." Thu Nhiễm xoay người đi đến cửa nhà ngói, quay lại mỉm cười với chúng tôi: "Tôi ở nhà đối diện với mọi người. Nếu có chuyện muốn hỏi cứ gõ cửa là được."


"Được, được! Chúng ta sẽ làm!" Dung Lịch ở phía sau hưng phấn đáp lại, trên đầu như mọc hai cái tai, chứng tỏ cậu ta đã bị Thu Nhiễm thu phục, nhìn theo bóng dáng của Thu Nhiễm biến mất ở cửa.

"Thằng nhóc cậu thích kiểu người như vậy à?" Tôi không khỏi kinh ngạc, nhìn thân hình nhỏ nhắn của Dung Lịch không phải cậu ta nên thích kiểu người cơ bụng tám múi sao?

Dung Lịch không nói nên lời nhìn tôi: "Anh Trình, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em là người nằm trên, thích mấy cậu thiếu gia trắng nõn ấy."

Tôi không phải gay, cũng không quan tâm đến sở thích của Dung Lịch, tôi chỉ tò mò những gì đã nhìn thấy và nghe thấy về Thu Nhiễm trên đường đi trong thôn làng.

Chắc hẳn là Thu Nhiễm kết hôn với người trong làng nhưng chồng cậu đã đi trước một bước, để Thu Nhiễm đơn độc thủ tiết, ba ngày sau Thu Nhiễm sẽ góa chồng, đến lúc đó cậu có thể chọn một người chồng khác, nhưng nhìn dáng vẻ Thu Nhiễm bị mấy gã đàn ông trêu chọc ở trên đường, có lẽ cậu không hẳn trong sạch như lúc ban đầu.

Chỉ là phong tục dân gian ở đây cởi mở quá, tôi tự nhủ.

Gạt những suy nghĩ về Thu Nhiễm sang một bên, tôi nhận ra rằng mình đã quá chú ý đến cậu, nên đã gọi cho những đồng nghiệp đã chọn phòng trước đó lấy giấy ủy thác từ trong ba lô ra bắt đầu sắp xếp công việc.

"Hôm nay Ngọc Tuyết và Tiểu Phan sẽ đi đến con phố bình thường phía trước hỏi thăm người. Tôi và Dung Lịch đi ra phía sau ngọn đồi nhìn xem. Chú Đặng chỉ cần đi dạo quanh những ngôi nhà ngói xám này rồi hỏi người ta thôi." Tôi giống như thường lệ, chỉ định điểm đến cho từng người, "Người mất tích tên là Trương Thật. Khách hàng nói Trương Thật đến thôn Lam Vụ để thắp hương cho người anh trai đã mất của mình. Trước tiên đi hỏi thăm xem gần đây có ai đã mất không. Nếu không có thì hỏi thông tin về người đã mất trên ảnh, mọi người hiểu chưa?"

Sự ngầm hiểu về sự hợp tác lâu dài khiến mọi người đều hiểu ẩn ý của tôi, họ thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài hỏi thăm.

Trong hai ngày, chúng tôi thay đổi địa điểm để hỏi tung tích của Trương Thật, nhưng những người dân trong thôn đều không biết đến người này, một vài người già dường như đã nhìn thấy anh ta đều do dự, không ai trong đội có thể nghe rõ họ đang nói gì, thần trí của họ từ lâu đã không còn tỉnh táo, không thể xác thật biết chút gì đó.

Gần đây tôi thường xuyên gặp Thu Nhiễm mặc nhiều kiểu áo trắng khác nhau, giọng điệu nhẹ nhàng và khuôn mặt tươi cười của cậu là niềm an ủi duy nhất của tôi khi làm việc mệt mỏi.

Tôi dần dần bắt đầu nghi ngờ xu hướng tính dục của mình, nhưng việc thiếu thông tin về Trương Thật thực sự khiến tôi không còn sức lực để suy nghĩ quá nhiều.

Hai ngày sau chúng tôi lại ngồi trên tầng một của ngôi nhà lợp ngói, mọi người đều cảm thấy bất lực.


"Trương Thật thật sự tới đây sao? Hay là anh ta đi nửa đường rơi xuống núi mất rồi?" Tiêu Ngọc Tuyết bực bội chống cằm.

"Trước tiên đừng hoảng. Mọi người chia sẻ tất cả những thông tin hữu ích mà mấy ngày nay chúng ta nghe được đi." Tôi cầm cốc trà do Thu Nhiễm chuẩn bị bên cạnh lên nhấp một ngụm.

"Vậy để em nói trước." Tiểu Phan vừa mới tốt nghiệp đại học xung phong nói: "Ở đây không phải nhà ngói đều quấn vải trắng, trước cửa đều có bàn thờ sao? Em đã hỏi rồi, người trong ảnh là chồng đã mất của anh Thu Nhiễm, dường như ba năm trước anh Thu Nhiễm đã cầm theo tấm bia và mấy bức ảnh đi đến thôn làng này. Nhiều người đàn ông trong làng có tâm tư như vậy đối với anh Thu Nhiễm, phỏng chừng anh Thu Nhiễm cũng không từ chối nên chỉ nói lấy lụa trắng quấn quanh nhà, trước cửa phải thờ cúng chồng của anh ấy, chỉ cần như vậy đàn ông trong nhà này ban đêm có thể vào nhà anh Thu Nhiễm, còn làm chuyện gì bên trong thì không biết."

"Còn có thể làm gì? Không phải chỉ có loại chuyện đó hả." Tiêu Ngọc Tuyết chế nhạo, "Cậu ta khá giỏi đó. Một bên thì đong đưa với đàn ông, một bên thì giả vờ thủ tiết."

"Ngọc Tuyết, giữ miệng sạch sẽ." Tôi cau mày, "Phong tục ở thôn này đã lạc hậu rồi, Thu Nhiễm còn độc thân, cậu ấy muốn làm gì thì làm."

Tiêu Ngọc Tuyết mím môi, như thể cô đã định sẵn tiền đề rằng mình phải thủ tiết, cô không khỏi thở dài trước sức mạnh tàn dư của chế độ phong kiến, "Được rồi, vậy em nói mấy chuyện nghe được, gần đây có vài người già không thể già hơn đã qua đời. Chắc hẳn người anh trai mà Trương Thật nhắc đến chính là chồng của Thu Nhiễm."

Nghe được lời này tôi không khỏi vui mừng, nếu là chồng của Thu Nhiễm vậy thì mọi manh mối chắc chắn đều nằm ở Thu Nhiễm. Nếu Trương Thật thực sự đến thôn Lam Vụ, anh ta chắc chắn đã gặp Thu Nhiễm, sau đó thông qua Thu Nhiễm sẽ tìm thấy nơi chôn cất chồng của cậu.

Tiến độ của nhiệm vụ được đẩy mạnh khiến tôi cuối cùng cũng cảm thấy được chút thư giãn hiếm có, mấy ngày kế tiếp có thể liên lạc với Thu Nhiễm làm tôi càng vui mừng hơn, có lẽ tôi thật sự không thể thẳng được nữa. Tôi tự nghĩ không biết Thu Nhiễm nghĩ gì về tôi. Tôi có thể có cơ hội vào nhà cậu ấy không?

Bây giờ đã có phương hướng, mọi người cũng không còn suy nghĩ nữa, tôi dẫn đầu lên lầu tắm rửa chuẩn bị đánh một giấc thật ngon lấy lại tinh thần để ngày mai gặp Thu Nhiễm.

Nhưng tôi không ngờ rằng đây sẽ là giấc ngủ cuối cùng của tôi ở thôn Lam Vụ.

- ------------------

"Tôi" thuật lại câu chuyện theo góc nhìn thứ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận