Tác giả: Bao Bao Thạch
Editor: Chymteo
---
Nửa đêm tỉnh dậy trên chiếc giường gỗ lạnh lẽo, thật ra tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng những âm thanh ngắt quãng bên tai như tiếng mèo nhà rên rỉ xin tha dần dần kéo tôi ra khỏi giấc mơ nặng nề.
Tôi xuống giường đi đến cửa sổ, phát hiện phòng mình đối diện với một phòng ngủ có cửa sổ đóng kín, lộ ra ánh sáng mờ ảo màu cam, lúc này phát ra tiếng cọt kẹt của ván giường cọ sát và tiếng rên dâm đãng không thể phân biệt được của nam hay nữ.
Mặt tôi đỏ bừng, nghe lén góc tường nhà người ta sẽ bị thiên lôi đánh, tôi đang định rời khỏi cửa sổ và đổi phòng nhưng chợt nhớ ra chủ nhân của ngôi nhà lát gạch đối diện chính là Thu Nhiễm.
Cảm giác có chút ghen tị và phấn khích thầm kín xâm chiếm lý trí của tôi, tôi lại quay trở lại cửa sổ, cố gắng nuốt hết giọng nói dịu dàng vào tai.
Đột nhiên, tiếng cọt kẹt của cánh cửa đối diện dừng lại, sau đó giọng nói run rẩy của Thu Nhiễm vang lên: "Mở cửa sổ, mở cửa sổ ra, em ngột ngạt quá không thở được, chồng ơi."
Im lặng vài giây sau, cửa sổ kính màu vàng cam bị đẩy ra, một bàn tay trắng như tuyết đẫm mồ hôi vươn ra mép cửa sổ, trước khi rơi hẳn xuống, ván giường ma sát và tiếng rên cao lại vang lên.
Tôi chợt mừng vì đèn trong phòng không bật, chỉ bằng cách này tôi mới có thể nhớ được thân hình xinh đẹp của Thu Nhiễm và hương thơm trong phòng ngủ mà không bị phát hiện.
Trong phòng ngủ đối diện, Thu Nhiễm đang quỳ trên giường đối diện với cửa sổ, mái tóc đen dài buông xõa trên đầu vai, cơ thể lắc lư cọ xát vào tấm đệm sẫm màu, cổ cậu đầy vết đỏ lớn bé phủ một lớp nước mỏng. Trên vòng eo thon trắng có một bàn tay to lớn màu lúa mạch đang điên cuồng vuốt ve, thỉnh thoảng một cú va chạm nặng nề sẽ gợi lên tiếng thở dốc gợi tình từ Thu Nhiễm; dấu tay đỏ rải rác trên cặp mông trắng như tuyết, khi cơ thể phía trên va chạm, mông thịt mềm mại bị khuấy động từng đợt sóng cuộn.
Bàn tay to lớn màu lúa mạch đó thuộc về người đàn ông đang quỳ sau lưng Thu Nhiễm, thân hình to lớn của hắn được bao phủ bởi những cơ bắp rắn chắc. Hắn cúi đầu không ngừng đong đưa hông mạnh mẽ, để bộ lông mu dày cắm sâu vào mông Thu Nhiễm. Thỉnh thoảng hắn dừng lại, chăm chú trêu chọc liếm gáy Thu Nhiễm, hoặc cắn nhẹ, hoặc mút mạnh, tạo thêm chút run rẩy cho tiếng rên ngắt quãng của Thu Nhiễm.
Không biết qua bao lâu, Thu Nhiễm run rẩy trên giường, người đàn ông phía sau vẫn chưa hề từ bỏ ý định xúc phạm cậu dù chỉ một giây.
Tôi cảm thấy nhịp tim mình tăng tốc trong bóng tối dày đặc, tôi không khỏi tưởng tượng rằng đây là bữa tiệc đêm của Thu Nhiễm với những người đàn ông trong thôn làng. Nếu tôi mua một ngôi nhà trong thôn, nếu tôi quấn ngôi nhà trong vải trắng, nếu tôi đề nghị sẽ thờ cúng người chồng đã mất của cậu thì tôi có thể chạm vào thân thể của cậu và có được cậu không?
Đang lúc tôi miên man suy nghĩ trong đầu, tôi đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đáng sợ hướng về phía cửa sổ trước mặt tôi, tôi đưa mắt nhìn xuống phía dưới thì phát hiện ra người đàn ông đang không ngừng đong đưa vào cơ thể đỏ bừng của Thu Nhiễm đang nhìn chằm chằm vào tôi. Mái tóc hắn ướt đẫm mồ hôi che gần hết tầm mắt, nhưng tôi vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi bịt miệng lại, chân trái không biết cố gắng lùi lại nửa bước.
Người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào tôi không đến mười giây, đột nhiên mỉm cười tà ác.
Tôi còn chưa kịp thắc mắc về hành vi của hắn thì tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến máu trong người muốn phun trào: tay trái của người đàn ông tóc ướt đột nhiên giữ lấy chiếc cổ trắng nõn và mềm mại của Thu Nhiễm, kéo cậu ngồi dậy khỏi tư thế quỳ, để lưng của Thu Nhiễm áp vào khuôn ngực rộng của hắn.
Thu Nhiễm thở hổn hển, ánh mắt mê mang tràn ngập thoả mãn nhìn gương mặt phía sau mình: "Chồng ơi, sao vậy... ưm a..."
Thu Nhiễm chưa kịp nói xong, người đàn ông đã ngậm lấy môi Thu Nhiễm, mơ hồ nhìn thấy hai chiếc lưỡi đỏ tươi trong khe hở, những sợi chỉ bạc từ khóe môi của Thu Nhiễm chảy ra, nhỏ trên xương quai xanh đầy vết đỏ.
Tôi chưa kịp chú ý đến cảnh hôn mãnh liệt này, mắt tôi đã bị thân hình khiêu gợi của Thu Nhiễm thu hút.
Trên bộ ngực trắng như tuyết hơi lồi lõm, núm vú hồng đậm sưng tấy bị chiếc nhẫn vàng xuyên qua bị chà đạp tàn nhẫn, chiếc nhẫn run rẩy đung đưa khi người đàn ông di chuyển, làn da eo hồng hào cũng phủ đầy vết đỏ tươi; bụng dưới nơi mồ hôi đang nhỏ giọt, một chất lỏng sền sệt màu trắng đục mơ hồ đông đặc lại.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy một dương v*t màu đỏ tím thô to thọc vào rút ra giữa đùi của Thu Nhiễm. Thứ đáng sợ đó bắt đầu từ đáy chậu của Thu Nhiễm, chà xát phần thịt chân vốn đã đỏ bừng đánh mạnh vào dương v*t trắng nộn của cậu, đè ép hai túi trứng đáng thương. Mỗi cú va chạm sâu khiến tiếng hét của Thu Nhiễm càng vỡ vụn hơn.
Sau qua một lúc, cơ thể Thu Nhiễm đột nhiên căng thẳng, tiếng rên dâm đãng của cậu đột nhiên dừng lại, một dòng chất lỏng màu trắng đục bắn ra từ dương v*t đang nảy lên của cậu, một phần bắn tung tóe vào cửa sổ kính đang hé mở.
Tiếng thở lại vang lên trong phòng ngủ, người đàn ông đặt Thu Nhiễm vẫn chưa hoàn hồn lại trên giường, đột nhiên bắt chéo chân trái qua người Thu Nhiễm cưỡi lên người của cậu.
Thu Nhiên tựa hồ cũng ý thức được người đàn ông này muốn làm gì, hoảng sợ xin tha: "Chồng ơi, trên cửa sổ có cái đó."
Người đàn ông cúi xuống hôn lên mắt cậu, thì thầm điều gì đó rất nhỏ mà chỉ có hai người họ mới nghe được.
Mặt Thu Nhiễm lập tức đỏ hơn, yếu ớt đẩy lồng ngực rắn chắc của người đàn ông: "Ngày mai em phải ra ngoài... Em chỉ có thể làm một lần thôi - a ưm -"
Người đàn ông nóng lòng không đợi được tiếng đồng ý như mèo con của Thu Nhiễm, hắn trực tiếp ngồi mạnh xuống nuốt chửng toàn bộ dương v*t mềm mại của Thu Nhiễm, đổi lại là tiếng hét cao vút và hơi thở ngắn ngủi của Thu Nhiễm.
Người đàn ông đó lại quay đầu nhìn tôi lần nữa.
Tôi biết mình không thể tiếp tục như thế này nữa nên nghiến răng vội kéo rèm lại, chặn hết những ảo tưởng đẹp đẽ của mình ra ngoài cửa sổ, vì hoảng sợ quá mức nên tôi cũng không để ý đến có một ông già sắp chết đang nằm trên mặt đất bên cạnh giường của họ. Cũng không có nhận ra khuôn mặt của người đàn ông này giống với chàng trai trẻ trong bức ảnh đen trắng đến mức nào.
Sau khi quay người lại, toàn thân tôi chợt cứng đờ sau đó tôi ngã ngồi xuống trước cửa sổ không còn chút sức lực nào.
Tôi nhìn Thu Nhiễm làm tình với người đàn ông trong thôn, bản thân tôi đã xuất tinh.
*
Sáng hôm sau, khi tôi đi xuống tầng 1 với con mắt thâm quầng, các đồng nghiệp đều giật nảy mình.
"Sao vậy anh Trình?" Dung Lịch lo lắng nhìn tôi, "Ván giường cứng quá phải không?"
Tôi lắc đầu gọi mọi người lại, đang định tiếp tục phân công nhiệm vụ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau từ cửa nhà đối diện.
Câu trả lời của Tiêu Ngọc Tuyết xuất hiện trước câu hỏi của tôi: "Hôm nay Thu Nhiễm thủ tiết xong, nhiều tên đàn ông trong thôn đến gặp cậu ta."
Bởi vì trải nghiệm đêm qua, sự khao khát của tôi đối với Thu Nhiễm đã đạt đến mức tôi không thể phủ nhận nỗi. Nội dung nhiệm vụ đã đến bên miệng nhưng không thốt ra được.
"Tôi đã có manh mối về Trương Thật. Mọi người đi về báo cáo kết quả công việc của mình trước. Chỉ cần nói một tuần sau tôi sẽ đưa Trương Thật về."
Khi tôi nói điều này, thường là khi tôi phải hành động một mình và sử dụng một số phương tiện không thể truyền đạt cho người khác để tìm người, và lần nào tôi cũng thành công trong việc tìm được người. Các đồng nghiệp tuy lo lắng cho sức khỏe của tôi nhưng cũng không hề nghi ngờ về khả năng chuyên môn của tôi, họ lập tức thu dọn đồ đạc, chất lên chiếc xe địa hình ở đầu thôn rồi rời đi.
Nhìn chiếc xe địa hình biến mất ở cuối đường núi, tôi nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy lo lắng vô cớ.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp được người mình yêu, tôi còn phải đấu tranh vì nó.
Tôi tự nhận bản thân mình tốt hơn nhiều so với những gã đàn ông thú tính trong thôn, tôi bước nhanh về thôn làng chẳng mấy chốc đã đến trước ngôi nhà lợp ngói của Thu Nhiễm.
Một giờ trước ngoài cửa còn đông đúc nhưng giờ đã không có ai, có lẽ là Thu Nhiễm đã từ chối tất cả. Nghĩ đến đây, lòng tin của tôi càng lớn hơn rất nhiều, tôi lập tức gõ cửa.
Một lúc sau cánh cửa mở ra.
Sau khi rời khỏi thời kỳ thủ tiết, Thu Nhiễm không còn mặc quần áo trắng đơn điệu nữa mà thay vào đó là bộ quần áo thường ngày sáng màu. Cậu mặc một chiếc áo cổ cao màu trắng kem và một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ tươi, mái tóc dài óng mượt xõa qua vai, từ trán đến xương đòn có vài sợi rũ xuống trên xương quai xanh.
Tôi chợt đỏ mặt vì cậu đang mỉm cười nhẹ với tôi.
"Sao anh Trình lại đến đây? Chuyện xảy ra sáng nay khiến anh chê cười rồi. Mời vào."
Thu Nhiễm cho tôi vào nhà sau đó đóng cửa lại.
Sau khi vào nhà, chân tay tôi có chút lóng ngóng, nghĩ đến người đàn ông tối qua có được Thu Nhiễm ở đây, ngọn lửa trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt.
Tôi quay lại, nhìn thấy Thu Nhiễm đang chậm rãi đi về phía mình, tôi lấy hết can đảm hô lên: "Thu Nhiễm! Tôi -"
Nói được nửa chừng, tôi đột nhiên cảm thấy cổ mình hít thở không thông, khiến tôi không thể nói được những lời còn lại.
Cảm giác ngột ngạt càng lúc càng mạnh, tôi cảm thấy tứ chi như bị dây thừng trói chặt, khung cảnh trước mắt trong nháy mắt trở nên mờ ảo, cơn hoảng loạn quá lớn khiến nhịp tim tôi đập dữ dội cơ hồ muốn móc tim tôi ra ngoài.
"Thu Nhiễm!!"
Tiếng hét này dường như là ngòi nổ, khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm thấy mình đột nhiên bay lên không trung sau đó nhanh chóng lao sang một bên.
Tiếng gió xé toạc vang lên điên cuồng bên tai tôi, vài giây sau trong đầu tôi vang lên một tiếng gầm lớn hơn, tiếp theo là tiếng cơ thể tôi nặng nề rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng xương sườn bị gãy đau đớn dữ dội.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng xương mình gãy, tôi bàng hoàng nghĩ thầm.
Một giây trước khi tôi sắp ngất đi, tầm nhìn mờ mịt của tôi chợt trở nên rõ ràng trong giây lát, tôi nhìn thấy một thi thể vô hồn nằm trước mặt, tôi cố gắng hết sức co đồng tử lại nhưng chỉ kịp nhìn trước khi ý thức hoàn toàn ngủ thiếp đi, trên mặt người đàn ông sắp chết có một vết đen to bằng đồng xu.
*
"Anh có thể duy trì hình dạng con người của mình vào ban ngày không? Anh có thể ra khỏi nhà sao?" Đột nhiên, giọng nói của Thu Nhiễm vang lên trong đầu tôi, kèm theo tiếng sàn sạt của vật gì đó bị kéo đi.
"Ừ, mấy năm nay ít nhiều cũng có người thờ cúng và âm khí của bé cưng mang tới." Một giọng nam kỳ lạ đáp lại Thu Nhiễm, trong lời nói lộ ra vẻ cưng chiều, "Ban ngày anh có thể hôn em, may quần áo đẹp cho em."
"He he." Thu Nhiễm cười hai tiếng, lại có chút làm nũng nói: "Chúng ta cũng có thể ra ngoài chơi, người ở Quỷ vực của anh đều muốn chạm vào em, đúng là phiền."
"Chỉ cần đưa người này lên là được, còn những tên nói bậy về em đều đã chết." Một tiếng "chụt" vang lên, hẳn là người đàn ông đang nhẹ nhàng hôn Thu Nhiễm, "Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa, anh sẽ mua đồ chơi làm bằng kẹo em thích nhất, hình dương v*t lớn của anh."
"Xì -" Trong giọng điệu làm nũng của Thu Nhiễm đột nhiên chen chút âm thanh tức giận, "Anh cũng phiền!"
"Sau này anh nhất định sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi, cố gắng để vợ không thấy anh phiền." Người đàn ông dịu dàng mỉm cười, "Vợ anh vẫn chưa hài lòng hả?"
Thu Nhiễm hừ nhẹ qua mũi, sau đó cả cậu và người đàn ông đều dừng lại, nói: "Chúng ta tới rồi, anh ta còn sống không? Em nhớ lúc hút âm khí của anh ta em vẫn còn chừa lại một ít."
Trong lúc họ trò chuyện, tôi cuối cùng cũng định thần lại, khi mở mắt ra tôi nhìn thấy một đôi đồng tử đen không đáy.
Tôi kinh hoàng nhận ra khuôn mặt của người đàn ông này giống hệt với người trong bức ảnh đen trắng trước ngôi nhà ngói xám.
Tôi cố gắng mở miệng nói chuyện nhưng các dây thần kinh và cơ bắp của tôi đã quá mệt mỏi để làm rung dây thanh âm.
Tôi nhìn thấy Thu Nhiễm đang ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của tôi rồi nở nụ cười quyến rũ như khi chúng tôi lần đầu gặp nhau.
"Anh có cảm thấy giữa anh và bọn họ có gì khác biệt không?" Cậu nhặt một hòn đá phủ đầy đất trên mặt đất, đuôi mắt thon dài ngước lên, "Thân thể của tôi trông có đẹp không? Nhìn lâu như vậy, còn tự bắn trong quần."
Xấu hổ và hoảng sợ dâng lên trong lòng, tôi há miệng kêu to ê ê a a, lần đầu tiên tôi có cảm giác mạng sống của mình đang bị đe dọa. Truyện Thám Hiểm
Thu Nhiễm chán nản nghịch đá, sau đó cậu đứng dậy quay lưng về phía tôi, nhẹ giọng nói: "Thấy máu của người tha hương trong cơ thể anh có chút tác dụng, tôi sẽ tha mạng cho anh." Sau đó cậu chuyển hướng đi về phía người đàn ông kia, kiễng chân hôn nhẹ lên cằm hắn.
"Chồng ơi, ra tay đi."
"Ừ." Người đàn ông trả lời ngắn gọn, cánh tay cơ bắp rắn chắc của hắn đột nhiên nâng người tôi lên, vai hắn áp vào bụng tôi vác tôi đi về phía trước, lúc này tôi mới nhận ra tay chân tôi đều bị trói, không thể cử động chút nào.
Người đàn ông bước đi khoảng hai ba bước rồi ném tôi lên một phiến đá cứng, khiến sống mũi tôi đau nhói.
Máu của người tha hương là gì? Máu của tôi có chức năng đặc biệt gì?
Nhưng giây tiếp theo tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa, bởi vì sau lưng tôi lại xuất hiện một cơn đau xé rách, tôi cảm thấy máu nóng ùng ục đang chảy ra khỏi cơ thể, luồng khí lạnh theo vết thương hở chui vào mạch máu, nỗi đau đớn lan từ vết thương đến tim rồi đến não tôi.
Trong phút chốc tôi như ở trên mây, không biết hôm nay là hôm nào, cơn đau trên lưng đột nhiên biến mất, dường như tôi nhìn thấy một bóng người gầy gò đứng ngơ ngác nhìn thi thể nằm trên mặt đất, sau đó cảnh tượng thay đổi, bóng người bị rất nhiều bóng đen kỳ quái lao tới, nhưng khi bọn họ chuẩn bị chạm vào thân hình đó thì lại bị một cơn lốc đen tối xung quanh bóng người đó nuốt chửng.
Hình ảnh tiếp tục lóe lên, ngôi nhà ngói xám được bao quanh bởi dây leo của Thu Nhiễm đột nhiên xuất hiện, cửa sổ ban đêm lộ ra ánh sáng màu cam được mở ra, có một bóng người ngồi trên giường trước cửa sổ, cơn gió đen vuốt ve chiếc eo thon của cậu. Người đó dường như thấy tôi đang nhìn trộm, cậu mỉm cười ngọt ngào với khoảng không.
Nụ cười này khiến tôi xác nhận danh tính của người này, cậu chắc chắn là Thu Nhiễm.
Hình ảnh lại thay đổi, lần này là tới cửa nhà ngói của Thu Nhiễm, vầng trăng treo cao trên bầu trời, một bóng người cường tráng gõ cửa Thu Nhiễm. Gã sốt ruột đi vào phòng ngủ của Thu Nhiễm, khi gã đang định đưa tay chạm vào cơ thể Thu Nhiễm thì đột nhiên Thu Nhiễm đưa tay ra nắm lấy cổ tay gã.
Thân thể gã đàn ông nhanh chóng khô quắt lại, từ một người đàn ông cường tráng trở thành một ông già suy nhược, chỉ còn lại hơi thở nhợt nhạt.
Thu Nhiễm buông tay gã ra, trên tay cậu tràn ngập luồng khí không khác gì sương đen trước đó, không khí đen đặc trong phòng từ từ tụ lại thành hình người, thành kính liếm hôn ngón tay cậu.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy linh hồn mình kinh hãi, như thể có một thế lực tà ác to lớn nào đó đã thức tỉnh đang nhanh chóng gặm nhấm trái tim tôi.
Trước khi tôi có thể nhìn thấy sự thay đổi tiếp theo của khung cảnh trước mắt, nó đột nhiên trở lại bóng tối.
Mà ý thức của tôi đột nhiên trở lại bóng tối.
- -----------
Tác giả: chân giao + tề cam