Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân

Tháng 5 cuối cùng cũng đến hồi kết, học sinh sinh viên cũng lục tục nghỉ hè, khoản thời gian này là thích hợp nhất cho các hoạt động vui chơi giải trí. Sự kiện “Mùa hè rực rỡ” cũng đã bắt đầu.

Do bộ đồ Thất tịch đã thuộc danh sách ngoài tầm với tới của Lê Tư Thanh, nên cậu quyết định phải cày cật lực, hoàn thành đủ điểm để đổi bộ thời trang hè rực rỡ! Vừa sáng sớm, Nhìn Thấy Mỹ Nhân đã lên game, lăng tăng chạy đi làm nhiệm vụ.

Chuỗi nhiệm vụ “mùa hè rực rỡ” này được chia thành bốn nội dung chính: nhiệm vụ cá nhân, nhiệm vụ hảo hữu, nhiệm vụ tổ đội và nhiệm vụ bang. Trong đó nhiệm vụ cá nhân cho số điểm ít nhất, nhưng lại có số lượng nhiều, dễ làm dễ ăn điểm, thường chỉ là tìm kiếm đồ vật, đánh số lượng quái nhất định, giao hàng hóa,…

Nhiệm vụ hảo hữu cần hai người chơi là bạn bè cùng tổ đội, trong một khoản thời gian ngắn cả hai phải hoàn thành nhiệm vụ. Loại nhiệm vụ này không có phần thưởng gì giá trị, nhưng do độ khó khá cao và yêu cầu cả hai người phải hoàn thành trong thời gian ngắn, nên số điểm nhận được cũng khả quan và đặc biệt độ thân mật giữa hai người sẽ lên nhanh hơn so với việc tổ đội giết quái.

Nhiệm vụ tổ đội đơn thuần là tổ đội đi đánh phó bản được chỉ định, hoàn thành sẽ nhận được điểm và phần thưởng tương đối.

Nhiệm vụ bang là nhiệm vụ khó nhất, thưởng cũng to nhất, yêu cầu cả bang hội cùng hoàn thành. Nhiệm vụ này chỉ có bang chủ nhận được, trong một tuần phải thu thập đủ danh sách vật phẩm chỉ định, đồng thời danh sách phó bản chỉ định, đánh số lượng quái được chỉ định. Tuy thời gian thực hiện là một tuần, nhưng với số lượng người chơi đông đảo và số bang hội lên đến mấy trăm, việc tìm đủ vật phẩm hay giết đủ quái cũng là một vấn đề lớn. Tất nhiên độ khó càng cao thưởng càng bự, nhiệm vụ hoàn thành không chỉ mỗi thành viên đều nhận được điểm, mà còn tăng quỹ bang, nhận được vật phẩm giá trị.

Lê Tư Thanh làm thử một vài nhiệm vụ cá nhân, phát hiện rất dễ làm, một hơi nhận hết 20 nhiệm vụ giao hàng, rồi theo đường đi lần lượt hoàn thành hết, hoàn toàn không có chút trắc trở. Thế nhưng loại nhiệm vụ giao hàng cũng có chút trắc trở, đó là khi nhận nhiệm vụ rồi không thể truyền tống tới thành khác, mà chỉ được lết bộ qua các map. Giải pháp cho vấn đề này cũng khá dễ, trước tiên truyền tống tới chỗ mục tiêu trước, rồi nhận nhiệm vụ, giao cho tất cả nhân vật trong thành. Thế là xong chuyện.

Đến 8 giờ sáng, mấy đứa trong bang cũng lục tục online hết, vì đây là ngày đầu tiên của sự kiện, ai cũng háo hức nhìn thử xem mấy cái nhiệm vù này ra sao, nên số lượng người lên game đến hơn 2/3. Cơ bản mấy đứa đầu sỏ bang Nữ Nhi Hồng đều lên đủ cả. Lê Tư Thanh thảo luận với bọn nó một chút rồi quyết định nhận ngay nhiệm vụ bang luôn.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Trời má, mười nghìn tên đạo tặc, đâu ra mà đánh bây giờ? Nguyên cái map có đạo tặc là nơi người ta cướp quái đó bang mình sao cướp nổi…

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Nhưng nhìn về mặt sáng, hình như mấy cái vật phẩm trong danh sách bang mình có đủ hết nhỉ?

Hồng Hoa: Dư luôn là đằng khác. Vận may của anh bộc phát rồi, trong danh sách toàn là thảo được cấp thấp với rau củ cấp thấp, đá cấp thấp, bang mình đầy ra có ai động tới đâu. Từ khi bọn mình nâng cấp nghề cuộc sống lên đại sư mấy cái nguyên liệu đó cứ bỏ xó, tích lại ngày càng nhiều.

Bột Lọc Nhỏ: Ôi dào tiễn vong mấy thứ đó đi giúp em, chật kho quá. Hôm trước định bỏ vào trăm gốc hoa hồng lại chẳng có chỗ để.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Ừ để giờ anh giao luôn dọn kho. Mà mấy đứa coi thử, trong đám nhiệm vụ cá nhân có nhiệm vụ nào bắt phải đánh đạo tặc không thì nhận hết đi, sẵn tiện làm nhiệm vụ bang một thể.

Diễm Lệ Trần Gian: Thật sự… Từ đầu năm tới giờ đây là lần đầu tiên em thấy cả bang mình tràn ra ngoài…

Hắc Lưu Ly: Ừ bình thường bọn nó cứ ru rú trong thành…

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Lần này spam map đạo tặc nhé, mấy đứa kéo lên hết nào, ráng nhanh lên còn có điểm mua trang phục!

Trong trò chơi này chỉ có một bản đồ duy nhất có quái đạo tặc, số lượng quái xuất hiện cũng rất nhiều, kinh nghiệm phong phú, là nơi thích hợp để luyện nội công cũng như cấp kỹ năng. Thế nhưng buồn một điều, map này quá nhiều người lui đến, mỗi sáng dạo qua toàn là kín người, giờ cao điểm không tắt hiển thị người chơi khác chắn chắn sẽ lag bần bật.

Diễm Lệ Trần Gian: Không được rồi mỹ nhân ơi bọ nó ks quái ghê quá, team em đánh mười lăm phút mà đoạt được có 12 con!


Hồng Hoa: Bên team tui cũng vậy, nó ks ghê quá…

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Trời mẹ mười nghìn đạo tặc…

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Thôi thì cứ đánh đi, tích tiểu thành đại vậy…

Hồng Hoa: Em đề nghị chia lịch spam quái mỹ nhân ạ, chứ cả bang mình cứ tuồn ra mà chẳng được gì hết, team người ta sát thương cao quá toàn hốt mạng quái, bọn em chưa kịp làm gì luôn.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Con Đen đâu, chia lịch giúp anh, mỗi lần 2 team spam quái, cứ một tiếng đổi một lần.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Khoảng đêm tới sáng sớm cứ để anh spam.

Hắc Lưu Ly: Được rồi, để em chia team…

Nhân lúc mấy đứa trong bang lo chia đội thay phiên nhau đánh quái, Lê Tư Thanh đem vật phẩm nhiệm vụ nộp cho NPC sự kiện. Vì số lượng quá nhiều, túi vật phẩm vốn đã max ô của Nhìn Thấy Mỹ Nhân cũng không đủ dùng, phải chạy đi chạy lại gần mười lần. Lúc giao hàng xong thì cái kho công hội cũng sạch sẽ thoáng mát hơn hẳn, nguyên liệu cấp thấp đi hết, chỉ còn nguyên liệu cao cấp, nguyên liệu quý nằm chễnh chệ chờ hưởng dụng.

Đi cùng với sự kiện mùa hè, cả bang Nữ Nhi Hồng cũng tất bật chuẩn bị cho bang chiến đầu tháng tới. Trong ba ngày đầu tháng bảy, chắc chắc tình hình sẽ rất căng thẳng. Đã nói đi nói lại rất nhiều lần, bang của cậu là bang sinh hoạt, chủ yếu vui chơi học kỹ năng sống, thực lực thật sự không có bao nhiêu. Toàn ỷ lại vào vật tư phong phú, thuốc men đầy đủ để cầm cự. Một năm trôi qua, tình thế cũng chẳng khác trước chút nào, vì vậy cần phải chuẩn bị thật nhiều thuốc men, độc được, vật tư trước khi chính thức bang chiến.

Thời điểm này các dược sư đã có kinh nghiệm từ lần bang chiến trước, cộng với nỗi sợ hãi với từ “bang chiến” nên từ lâu đã lo lắng tích trữ thuốc. Nữ Nhi Hồng ngoài giao dịch với các bang hội khác còn giữ lại một lượng thuốc men cho bang mình dùng. Nếu như bang người khác tiêu tốn rất nhiều thuốc vào việc hạ phó bản, phải dùng liên tục, thì Nữ Nhi Hồng lại chẳng xài mấy, thuốc chất trong kho thành phẩm công hội đầy ra. Thật sự là, Nữ Nhi Hồng không đi phó bản cùng nhau nhiều lắm, mấy đứa con gái cũng không ham hố đánh đấm gì, nên cũng không xài nhiều thuốc. Phần thuốc men chia cho bang chúng mỗi tháng bọn nó cũng tuồn ra ngoài bán kiếm chút vàng tiêu vặt nâng tu vi…

Loại thuốc cần nhất vẫn là thuốc hồi máu hồi lam, trực tiếp làm loại cao cấp nhất, một lần có thể hồi gần đầy cây máu, so với thương phẩm hạn chế trong shop ngọc cũng không thua kém.

Hiện tại là buổi sáng, người trong bang đã chia lịch spam đạo tặc, Lê Tư Thanh được sắp vào buổi khuya, lúc người ta ngủ hết. Cho nên hiện tại cậu rất rảnh rang mà đi xử lí nhiệm vụ cá nhân, loại nhiệm vụ này vô hạn, muốn là có, làm xong cái này lại có cái khác nhảy ra để nhận, thậm chí một nhiệm vụ có thể nhìn thấy nhiều lần. Đa phần đều là dùng vật tư để hoàn thành hoặc đi giao hàng, Lê Tư Thanh tài đại khí thô, đại gia nhiều tiền, vật phẩm nhiệm vụ dứt khoát bỏ tiền ra mua, lại còn không ngại dùng bùa truyền tống để bay qua bay lại. Một buổi sáng phải nói là xử lí xong cực kì nhiều nhiệm vụ, tuy số điểm mỗi nhiệm vụ khá ít nhưng hòan thành quá nhiều nên tổng điểm nhận được hiện tại rất nhiều.

Lại nhắc tới, trong chuỗi sự kiện này có một cái bảng xếp hạng điểm thưởng, cuối kì hoạt động này 10 người trong top đầu sẽ được thưởng. Lê Tư Thanh bật bảng xếp hạng lên, phát hiện mình đang ở vị trí thứ hai, mà ngay phía trên chính là cái tên Đại Gia chết bầm kia! Số điểm khoảng cách của hai người không nhiều lắm, Lê Tư Thanh bực mình liền nhanh tay nhận thêm một đống nhiệm vụ nữa, tới giữa trưa nhìn bảng xếp hạng thấy mình đã vượt lên dẫn đầu, còn cách hơn nghìn điểm mới thoải mái tắt game đi siêu thị.

Vừa bước ra khu chung cư, ánh mặt trời mùa hè liền chói rọi xuống rát cả da mặt, Lê Tư Thanh nhăn mặt nhíu mày nhanh chóng khoác một lớp áo khoác, đội mũ lên chạy thật nhanh về phía siêu thị.

Khu chung cư này vị trí thiên thời địa lợi, xung quanh đủ tiện nghi, siêu thị, trung tâm mua sắm, trường học, blabla,… cái gì cũng có, cũng đâu phải khi không mà giá phòng chung cư ở đây đắt đến như vậy.

Siêu thị cách tòa nhà Lê Tư Thanh ở chỉ vài trăm mét, đi bộ tí là tới, khoảng hơn mười phút cậu đã đứng trước cửa siêu thị. Vội chạy vào trong, làn hơi lạnh phả vào mặt đúng sướng!

Hiện tại đã là hè, cũng giống như trong game, siêu thị này cũng có nhiều chương trình giảm giá, chương trình khuyến mãi, mua một tặng hai mua hai tặng một gì đó, Lê Tư Thanh cầm tờ rơi mà cô nhân viên đứng trước cửa phát cho, hai mắt sáng cả lên.


Hôm nay thực phẩm tươi sống giảm giá quá trời, Lê Tư Thanh dạo quanh khu vực bày bán rau củ, chọn nào là cà chua, khoai tây, dưa leo, nấm đông cô,… tất tần tật những thứ mà cậu thích ăn. Còn mua cả cải thảo, dự định về làm kim chi Hàn Quốc, thứ này chua cay rất ngon miệng. Tất nhiên ở quầy thực phẩm chế biến sẵn cũng có kim chi, nhưng Lê Tư Thanh vẫn thấy tự mình làm ăn ngon hơn nhiều.

Lúc ra tình tiền, Lê Tư Thanh xách túi nặng quá trời! Đa phần là rau củ tươi, thịt chỉ có một chút. Lê Tư Thanh cũng không quá thích ăn thịt, vả lại vì làm đẹp nên cậu càng hoan nghênh rau củ quả.

Tay xách nách mang đi giữa trời nắng là một loại cực hình, Lê Tư Thanh vũ trang áo mũ đầy đủ vẫn cảm thấy như đang bước trên nham thạch. Mùa hè mới vào mà đã nóng quá trời nóng, không biết về sau sẽ như thế nào nữa.

Về tới cổng tòa chung cư, Lê Tư Thanh vừa mới bước vào tòa nhà đã bị một bóng người va vào làm cậu ngã ra sau, xay xẩm cả mặt mày. Một ít đồ vừa mua nằm trong túi nhựa cũng rớt ra ngoài, vài quả cà chua không biết bằng cách nào mà lăn ra luôn khỏi cái bọc lưới nhìn nom chắc chắn kia, Lê Tư Thanh không suy nghĩ nhiều vội chồm tới nhặt lại trước khi nó lăn ra xa hơn.

“Này, đi đứng kiểu gì thế hả!?”

Lê Tư Thanh bực bội quát, cái lối vào rộng như gì, cớ sao lại đụng trúng cậu cơ chứ? Báo hại ngã đau như vậy, lỡ trầy chân trầy tay thì ai đền?

“Xin lỗi cậu, tôi đang vội!”

Ngước đầu nhìn lên, Lê Tư Thanh nhìn thấy người vừa xô mình ngã không ai khác chính là tên hàng xóm đáng ghét mới dọn tới kia. Trên tay anh ta cầm vài thứ vừa rớt ra, nhanh chóng nhét lại vào túi nhựa của cậu. Cũng chẳng chờ Lê Tư Thanh nói gì, gã này liền chào cái rồi chạy đi mất, bộ dạng vô cùng gấp rút.

Thật sự thiện cảm vốn không có bao nhiêu giờ càng giảm xuống nữa!

Âm luôn rồi!

Lê Tư Thanh ngồi dậy, ghét bỏ phủi phủi quần áo, lại xách cái túi nhựa toàn đồ ăn lên, nặng nề kéo vào thang máy. Vừa về đến phòng liền bực bội không thể chịu được, trong lòng đem dao kéo lưỡi cưa muốn đâm vào người cái tên đáng ghét kia.

Nhịn lại cơn giận trong lòng, cậu thở dài một hơi, được rồi, có vẻ anh ta có chuyện gấp, phải nhịn, phải nhịn. Theo cậu biết thì gã hàng xóm này là cảnh sát, tuy đồng phục anh ta mặc nhìn có vẻ lạ lắm, hình như không phải cảnh sát thông thường đâu. Vừa nãy anh ta nhìn có vẻ gấp, có khi là phải truy án hay có nhiệm vụ đột xuất. Được rồi, Lê Tư Thanh cậu là quân tử, không phải kẻ tiểu nhân, được rồi, xem như tạo phúc cho dân chúng vậy.

Vừa nhịn xuống vừa luôn tay làm, chẳng mấy chốc mấy thứ rau củ quả vừa mua về đã được xử lý gọn gàng, cái cần sơ chế thì đã xong, thứ nào cần cất vào tủ lạnh cũng đã làm, thịt thà cũng đem đi rửa rồi cho vào ngăn lạnh, chỉ chừa lại một phần nhỏ để nấu bữa trưa và bữa tối.

Sống một mình, Lê Tư Thanh cũng không nấu quá nhiều, đơn thuần là nấu những gì mình thích, những gì mình muốn thử, hôm nay cậu thử làm một nồi súp nấm, xào một chảo cơm chiên nhỏ, cứ như vậy là đủ ngon lành rồi.

Lúc lên game, lại phát hiện mấy đứa trong bang đang thảo luận gì đó, náo nhiệt lắm.

Hắc Lưu Ly: Úi trời, mỹ nhân lên kìa~

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Chào mấy cưng.


Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Đang nói gì vui thế cho nói với?

Hồng Hoa: À bọn em đang bàn trước vụ bang chiến đó mỹ nhân. Năm nay không biết thế nào bang chiến lại gộp chung với thất tịch, thành ra theo lịch âm, mà tháng 7 âm lịch là vô học cmnr. Bang mình đa phần sinh viên đại học với ra trường nên cũng có thể sắp xếp thời gian, nhưng còn mấy bé đang học cao trung nữa.

Hồng Trần: OTL em năm cuối cao trung rồi chắc không động đậy được quá…

Đậu Hà Lan: Em cũng rứa… Thật sự em muốn góp sức lắm…

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Không sao.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Mấy đứa nào đang năm cuối cao trung thì lo chăm chỉ học đi, game thì mỗi năm lại có sự kiện không sao cả. Còn việc học hành thì mấy đứa phải dứt khoát tập trung vào.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Chậc chậc thua rớt hạng cũng không sao, bang mình vốn chỉ vui vẻ với nhau thôi, không có tí quà hệ thống cũng không vấn đề gì hết. Năm nay mấy đứa phải đậu hết đại học cho anh, nếu bang mình đậu 100% anh mở pặc ty S thị, bao ăn bao ở bao vé tàu xe luôn nhé.

Hồng Hoa: ĐM CÁC CẬU NGHE THẤY CHƯA TỚ PHẢI CHỤP MÀN HÌNH LẠI NGAY MỚI ĐƯỢC!!!!

Trà Trân Châu: Ý da mấy đứa cao trung tắt máy học bài liền đi nghe chưa PẶC TY S THỊ BAO ĂN Ở XE CỘ KÌAAAAAAA!!!!!!!!!!

Hắc Lưu Ly: Tao cap màn hình rồi hi hi.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân:

Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Vui mừng sớm quá nhỉ? Phải đậu 100% đấy nhé!

Hồng Trần: Vì tổ quốc, vì mỹ nhân, vì pặc ti S thị em xin hứa sẽ đậu đạiiiiiii họccccccccc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đậu Hà Lan: Em xin hứa sẽ bán mạng làm tất cả để đậu đại họccccccccc!!!!!!!!!!

Ghét Lắm Luôn: A A A A A em cũng sẽ cố gắng TAT



Buổi tối mùa hè tại thành phố S mát mẻ hơn so với buổi sáng, căn hộ của Lê Tư Thanh nằm ở tầng 16, mở cửa ban công gió thổi vào lồng lộng. Nhìn ra phía xa xa là thành phố đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, thật là cảnh đẹp ý vui.

Tối ngày hôm nay Lê Tư Thanh không lên game, tuy là đã hứa với mấy đứa trong bang là lên spam đạo tặc, nhưng tất nhiên mấy chuyện phí sức như vậy cậu sẽ không tự tay làm rồi. Buổi đêm là lúc đi ngủ, thức khuya để hại thân á? Đạo tặc hả? Cứ giao cho dịch vụ cày thuê là được rồi!

Thời buổi hôm nay dù là game nào cũng có các đồng chí cày thuê tâm huyết với nghề, chỉ cần bỏ ra chút tiền, thế là các cu cậu sẽ bán mạng cày giúp mình bất kể loại hình thức gì. Lê Tư Thanh có quen với một hội cày thuê chuyên nghiệp, cực đáng tin tưởng, mấy cái hoạt động yêu cầu spam quái cường độ cao hay quá tổn thất tinh thần suy nhược cơ thể cậu sẽ giao cho mấy bạn cày thuê, còn mình cứ phè phởn hưởng thụ thôi. Giàu mà, có tiền thế nào lại chẳng được.

Mười giờ tối là thời điểm Lê Tư Thanh bắt đầu chuẩn bị đi ngủ, cậu đã tắm rửa sạch sẽ, lên đồ ngủ lồng lộn chuẩn bị lăn giường trong cô đơn. Vừa định tắt đèn thì nghe ở ngoài hành lang có tiếng gì đó ầm ầm, giống như người đang đập cửa. Lê Tư Thanh tò mò nhìn qua lỗ mắt mèo, phát hiện tên hàng xóm quý hóa của mình, người bận bộ đồng phục ban sáng, không ngừng đập đập cửa phòng anh ta, thình thoảng còn chửi thề vài câu nữa.


Lê Tư Thanh nghĩ bụng, thằng cha này tối trời rồi mà còn làm trò ồn ào như vậy, xem chừng có bệnh trong người, tốt nhất nên tránh xa ra một chút.

Thế nhưng chưa kịp tránh xa ra thì người ta đã tiến về phía cửa phòng cậu, nhẹ nhàng gõ ba cái. Lê Tư Thanh làm ra cái vẻ bất ngờ lắm, vội vàng vuốt vuốt lại đầu tóc của mình, chừng chục giây sau mới hé cửa ra, thò đầu đối diện với hàng xóm quý hóa của mình.

“Xin lỗi đã làm phiền.” Anh ta mở lời trước, dáng vẻ cực kì thảm hại. Lê Tư Thanh để ý áo quần anh ta bẩn hề hề, gương mặt lại đầy mệt mỏi. “Tôi để quên chìa khóa phòng ở cơ quan mất rồi, cậu có số điện thoại của ban quản lý tòa nhà hay không cho tôi xin với?”

Nhìn bộ dạng thảm hại như vậy Lê Tư Thanh cũng có hơi mềm lòng, nghĩ nghĩ liền nhẹ nhàng đáp lại:

“Số điện thoại thì tôi có, nhưng mà giờ này ban quản lý không làm việc đâu…”

Lê Tư Thanh nghe anh ta chửi thầm cái gì đó, chết tiệt hay cái gì đó, chẳng rõ nữa, chỉ thấy hàng mày của anh ta nhăn lại, nom cực nam tính, mỗi tội thẳng quá ăn không tiêu mà thôi.

“Nè nè, anh có nghe tôi nói gì không vậy, đêm khuya rồi đó nha, giờ anh đập cửa cũng không có tác dụng gì đâu, cửa này chắc chắn lắm có lấy búa đập cũng không bể đâu hay là anh đi tìm chỗ nào qua đêm đỡ…. Á, anh chảy máu kìa!”

Hàng xóm của cậu mặc đồng phục dài tay, ban đầu Lê Tư Thanh không để ý lắm, sau mới phát hiện cánh tay áo càng ngày càng nhiễm đỏ, nhất định là máu rồi!

“À, vết thương nhỏ thôi không sao đâu…”

Hàng xóm nhìn Lê Tư Thanh cười trừ, vừa định quay đi tìm chỗ qua đêm tạm thì bụng sôi sùng sục rõ to, anh ta ngượng nghịu gãi đầu, rõ tội nghiệp.

Được rồi, một cảnh sát hay gì gì đó vì làm nhiệm vụ mà bị thương rồi lại còn bị nhốt ngoài cửa thật sự quá tội nghiệp mà. Lê Tư Thanh cậu là thanh niên yêu nước yêu tổ quốc yêu đồng bào học tập tốt lao động tốt giữ gìn vệ sinh thật…. bé cái nhầm tổ lái! Được rồi trong tình huống này cậu quyết định sẽ ra tay cứu giúp chiến sĩ công an vậy!

Lê Tư Thanh mở toang cửa căn hộ của mình, trong ánh mắt ngạc nhiên của hàng xóm, cậu ngoắt ngoắt anh ta: “Vào đi!”

Thấy người ta đứng trân ra nhìn mình, Lê Tư Thanh bực bội giận dỗi nói:

“Nói anh vào thì vào đi, sợ gì chứ? Đàn ông cao hai mét bộ sợ tôi làm gì anh hả?”

Căn hộ của Lê Tư Thanh quá sạch sẽ so với tiêu chuẩn thông thường của một người đàn ông, hàng xóm bước vào liền cảm thấy lúng túng. Cậu cũng không hề hấn gì, liên tục chỉ đạo anh ta để giày ở nơi này, treo áo khoác lên giá đỡ nơi nọ,…

“Ôi không được rồi anh bẩn ghê đó, đi tắm, đi tắm ngay!”

Lê Tư Thanh chạy đến tủ đồ của mình, luc lọi hồi lâu mới móc ra một bộ áo thun quần dài cỡ bự, dúi vào tay hàng xóm đang nhìn mình bằng ánh mắt không – thể – tin – được, rồi đẩy anh ta về phía phòng tắm.

“Phòng tắm bên kia, đi thẳng, quẹo trái, cửa màu hồng, có vòi nước nóng. Xà phòng treo trên kệ, khăn tắm sạch trong tủ treo tường, anh nhớ tránh vết thương ra nhé!”

Đẩy được người vào phòng tắm rồi, Lê Tư Thanh mới thở dài, chậc chậc, cậu thành thiện tốt bụng quá mà!

Được rồi chiến sĩ công an, đêm nay tui sẽ chăm sóc anh từ gốc tới ngọn luôn á!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận