Kỳ Thật, Cây Lim Có Thể Dựa

Xe vững vàng dừng trước lầu, Diệp Tử Nam đỡ Túc Kỳ xuống xe, tuyết đọng
trên mặt đất càng ngày càng dày, nhiệt độ ban đêm rất thấp, tuyết đọng
từ từ kết thành băng, Túc Kỳ nắm chặt tay Diệp Tử Nam, rất cẩn thận bước về phía trước, Diệp Tử Nam ôm eo Túc Kỳ vây vào trong ngực.

Trong ánh đèn đường mờ nhạt, tuyết trắng đọng trên mặt đất bị bao phủ một
tầng mỏng màu vàng óng, bóng dáng hai người phản chiếu lên lớp màu vàng
óng ánh trong suốt đó, hai bên quấn vào nhau, thân mật khăng khít.

Túc Kỳ quay đầu liếc nhìn Diệp Tử Nam, gò má anh cũng mang theo màu vàng mờ nhạt, cả khuôn mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng, ngũ quan khôi ngô, trong lòng cảm thán, bộ dạng người đàn ông này thật sự rất đẹp trai!

Đi được vài bước, không nhịn được lại quay đầu nhìn, sau khi nhìn vài
lần, Diệp Tử Nam bỗng nhiên dừng lại, nhướng mày cười nhìn cô, cũng
không nói gì.

“Ơ, sao anh lại không đi nữa?”

“Em nhìn chằm chằm anh làm gì?”

Túc Kỳ thành thật trả lời, “Em phát hiện, dáng dấp anh thật sự rất đẹp trai!”

“Mới phát hiện ra à, sao không sớm hơn đi? Lúc trước là ai nhĩ, còn muốn ly hôn với anh?”

Túc Kỳ lập tức vùi mặt vào lòng anh, kêu to hét lớn, “Ôi, em đã biết sai rồi, anh có thể đừng nói em nữa được không?”

“Không thể.”

“Anh...” Túc Kỳ chợt nhớ tới gì đó còn chưa nổi lên trong bụng, vênh váo hống
hách nói với Diệp Tử Nam, “Anh chú ý một chút..., em có con tin.”

Diệp Tử Nam chợt chèn lên eo ôm chặt cô, bộ dạng bị uy hiếp vẫn vui vẻ chịu
đựng, “Được, anh sẽ rất phối hợp, có yêu cầu gì thì cứ nói.”

Túc Kỳ ôm cổ anh, ghé vào ngực anh, càng lúc càng cảm thấy cái ôm của anh rất chất phác ấm áp, vừa lòng thỏa ý thở dài.

Không nghĩ tới trước cửa thang máy chạm phải một đôi vợ chồng già cùng tầng trệt, xa xa nhìn thấy bọn họ liền cười hiền lành.

Túc Kỳ vẫn trầm mê trong ngực ấm áp của Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam cũng không nhắc nhở, khiêm tốn cung kính gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi.

Mãi tới lúc đến gần, Túc Kỳ nghe được câu nói kia, “Có phải có bảo bảo rồi hả?”

Sau đó mới từ trong lòng Diệp Tử Nam giãy đi xuống, xấu hổ cười chào hỏi với hai cụ già.

Nghe nói, hai cụ đều là giáo sư già, cả đời không có con cái, nhưng rất ân
ái,Túc Kỳ và Diệp Tử Nam gặp vài lần trong thang máy, xách giúp giùm mấy thứ đồ, ấn tượng của hai cụ già với đôi vợ chồng nhỏ này rất tốt.

Tay phải Diệp Tử Nam vẫn đặt trên eo Túc Kỳ, vui sướng kiêu ngạo bay ra theo lời nói, “Đúng ạ.”

“Con trai hay con gái?”

Diệp Tử Nam đối với thời kỳ phụ nữ có thai và chuyện sinh em bé thì không
biết gì cả, dường như anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cau mày suy
nghĩ hồi lâu mới cúi thấp đầu vẻ mặt tò mò như đứa bé hỏi Túc Kỳ, “Con
trai hay con gái?”

Túc Kỳ lấy khuỷu tay hung hăng đập anh một cái, cười với cụ già nói, “Còn chưa đi kiểm tra ạ, chưa biết giới tính.”

Cụ bà cười nhìn Túc Kỳ, “Con trai con gái đều giống nhau, thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Ra khỏi thang máy, Diệp Tử Nam lấy chìa khóa mở cửa, Túc Kỳ từ ở phía sau vẫn dính lấy anh, như đang tìm tòi.

Vào cửa vẫn không buông tay, Diệp Tử Nam cảm thấy bây giờ bản lĩnh bám
người của cô vợ nhỏ này thật sự rất cao, ngược lại anh cực kỳ hưởng thụ
sự ỷ lại này.

Hai người tắm rửa rất lâu rồi làm tổ trên

giường nói chuyện phiếm, Túc Kỳ dán vào Diệp Tử Nam sưởi ấm, mặc dù
trong phòng đã bật máy sưởi ấm, nhưng Túc Kỳ cảm thấy bên cạnh mình có
công cụ sưởi ấm còn tốt hơn.

Lúc đầu Túc Kỳ kể chuyện tối nay cho anh nghe, về sau hai người còn nói đến việc đặt tên cho con, tay
Túc Kỳ đặt trong áo ngủ của Diệp Tử Nam, dán vào da thịt anh, Túc Kỳ
đang suy nghĩ tên đặt, tay không tự giác vuốt ve, sờ soạng mấy cái cảm
giác rất tốt, liền mở rộng phạm vi, mãi đến lúc rất lâu không nghe thấy
Diệp Tử Nam nói chuyện, hơn nữa bên tai tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, mới biết được mình đã đốt lửa.

Cô không dám động đến
người nào đó, rất cẩn thận chuẩn bị rút tay về, vừa mới có ý định này,
Diệp Tử Nam liền đè tay cô lại, giọng nói trầm thấp mờ ám vang lên trên
đầu cô, “Đốt lửa rồi nghĩ chạy đi hả?”

Nói xong cúi đầu ngậm chặt môi cô, hai tay bắt đầu tự do trên người cô.

Lâu lắm rồi anh không chạm vào cô, cảm giác ngọt ngào trong trí nhớ lập tức trở thành sự thật, anh có chút không giữ được.

Túc Kỳ chỉ cảm thấy anh kề sát vào phần bắp đùi cô, dường như máy sưởi bật
nhiệt độ hơi cao, cô cảm thấy trên cơ thể hai người đều nóng ran lên,
dường như một giây sau có thể hòa tan vào với nhau cô vươn hai tay trần
truồng ôm lấy cổ Diệp Tử Nam, nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.

Nhưng rất nhanh đè tay anh lại, sắc mặt ửng hồng, thở khe khẽ, “Em có rồi...”

Toàn thân Diệp Tử Nam cứng đờ, lửa đã đốt lên tới đỉnh điểm, nhưng đành phải đè xuống, loại tư vị này thật sự rất khổ sở.

Anh chôn trên vai Túc Kỳ, thở dốc không ngừng, cầm tay Túc Kỳ ấn vào ngực, sau đó từ từ đi xuống thắt lưng.

Dường như Túc Kỳ hiểu rõ gì đó, nói ra tiếng, cho tới lúc đụng phải vật gì đó nóng bỏng cứng rắn, mặt đỏ tới mức có thể chảy ra máu.

Mặc dù cô và Diệp Tử Nam ở chung đã lâu, nhưng cho tới bây giờ chưa khi nào đụng chạm trắng trợn như vậy.

Cô cảm giác vật trong tay mình đang nhảy lên, không biết làm sao rất mạnh
mẽ trốn tránh, đỏ mặt ngẩng đầu đáng thương tội nghiệp đề nghị, “Tự anh
đi nhà vệ sinh giải quyết được không?”

Diệp Tử Nam hơi híp mắt uy hiếp trả lời, “Em dám nói thêm một câu nữa thử xem.”

Túc Kỳ tự nhận là đồ nhát gan bậy bạ, đương nhiên không dám nhắc lại, theo tiết tấu của anh bắt đầu an ủi nó.

Môi lưỡi và đôi tay Diệp Tử Nam không ngừng lưu lại ấn ký màu hồng trên
người Túc Kỳ, Túc Kỳ cảm giác cơ thể Diệp Tử Nam càng lúc càng kéo căng, cuối cùng trên tay nóng lên, từ từ ngưng động tác.

Hô hấp
Diệp Tử Nam dần dần khôi phục, lại đem cô ôm vào trong ngực dán vào dái
tai không rời, Túc Kỳ cảm thấy vật nào đó trong tay rõ ràng đã mềm một
nửa đang có dấu hiệu ngẩng đầu lên, cô không tin cúi đầu nhìn, vật trong tay cô vậy mà mạnh mẽ nhảy lên một cái, như là đang gật đầu chào hỏi
với cô.

Vẻ mặt Túc Kỳ khổ sở, “Anh...” Nửa câu sau của cô bị Diệp Tử Nam ngậm vào trong miệng, lửa nóng trên người trong lòng lại bắt
đầu, cô còn dám trách anh!

Toàn thân cô da thịt hồng hào, bộ
dạng cái miệng nhỏ trắng mịn rên rỉ dưới thân anh không biết có bao
nhiêu mê người, cô còn dám trách anh! Trong lòng nghĩ lại, lực đạo ở tay không tự giác tăng thêm.

Túc Kỳ cũng bị anh làm cho không
chịu nổi, trong lòng như có lửa đốt, một chút lại một chút thiêu đốt lý
trí của cô, cái cảm giác ngứa ngáy trong lòng không xua đi được.

“Diệp Tử Nam, em rất khó chịu....”


Diệp Tử Nam hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, cúi đầu bên tai cô nói câu gì đó.

Túc Kỳ chợt mở đôi mắt ướt át, cau mày lắc đầu nguầy nguậy.

Thấy phản ứng của cô vẻ mặt Diệp Tử Nam cười xấu xa, lại cúi đầu nói câu gì đó.

Mặt Túc Kỳ càng lúc càng đỏ, dúi đầu vào lòng anh nho nhỏ nói thầm, “Em sẽ không....”

“Anh dạy cho em nhé.”

“Không tốt cho thai nhi...”

“Sao lại không tốt, để cho nó học trước một chút, đỡ phải sau này bị người ta chê cười.”

“Anh lưu manh! Dạy hư đứa bé!”

“Sẽ không, anh sẽ dạy tốt....”

“....”

Tay Diệp Tử Nam trượt vào chỗ nhụy hoa đã ẩm ướt lầy lội, từ từ chui vào,
anh lập tức có cảm giác bị chật hẹp bài xích, vừa co rút ngón tay vừa
cười bên tai Túc Kỳ, “Nó mút chặt anh rồi....”

Túc Kỳ thẹn
quá hóa giận, cắn lên cằm anh một cái. Diệp Tử Nam khẽ cười một tiếng,
ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi chui vào dây dưa trên chiếc lưỡi thơm tho
trơn bóng mát lạnh, kế tiếp không ngừng đi xuống phía dưới, sau cùng
ngậm chặt điểm hồng trước ngực kia, há miệng mút vào, một cánh tay còn
lại thì tự do trên thân thể.

Cảm giác cô không kiên nhẫn giãy dụa, anh nhét một ngón tay vào, tốc độ co rút cũng càng lúc càng nhanh.....

Tiếng rên rĩ vỡ vụn và tiếng hít thở nặng nề nhưng ấm áp vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, một phòng đầy cảnh xuân.

Học kỳ mới đã đến, bụng Túc Kỳ càng ngày càng thấy rõ, phản ứng của cô cũng càng lúc càng mạnh, nôn mửa và thích ngủ.

Hai bên cha mẹ nhà họ Diệp và cha mẹ nhà họ Túc vô cùng mong mỏi đứa bé sắp ra đời này, trong mắt họ Túc Kỳ cũng trở thành đối tượng quan trọng để
bảo vệ, mỗi ngày thay đổi đủ trò chăm sóc chu toàn.

Sau khi
trải qua ngạc nhiên mừng rỡ lần đầu được làm ba, niềm vui của Diệp Tử
Nam dần dần trở lại bình thường, mỗi lần nhìn thấy cô vừa ăn hết thì bị
phun ra hết sạch, trong lòng liền nhăn nhúm đau khổ, anh vừa đưa nước
cho Túc Kỳ súc miệng vừa vỗ về cô, “Em cố nhịn một chút, chỉ sinh một
đứa này, về sau không khiến em phải chịu tội nữa.”

Làm người
mẹ vì con của mình thì đau khổ gì cũng có thể nhịn, tay Túc Kỳ vuốt nếp
nhăn giữa chân mày của Diệp Tử Nam, “Không sao, qua khoảng thời gian này là tốt rồi.”

Giờ lên lớp học kỳ này của Túc Kỳ rõ ràng ít đi rất nhiều, mỗi tuần chỉ có năm buổi chiều và hai tiết vào ngày cuối,hơn nữa điều kiện phòng học tốt nhất, mới đầu Túc Kỳ cảm thấy rất lạ, vì
sao mà sắp xếp giờ lên lớp lại phù hợp cho cô nghỉ ngơi và làm việc như
vậy, ngẫm lại liền hiểu rõ.

Hôm này cô giảng bài vừa xong,
đang sắp xếp bài tập cho các học trò, bởi vì ngày mai là Chủ nhật, hơn
nữa cũng tới giờ ăn cơm, các học trò phía dưới đang rục rịch, cứ nhìn
xung quanh phía ngoài cửa sổ không thôi, mặc dù người đang ở đây, sợ là
tâm tư sớm đã bay đi rồi.


Cuối cùng có học sinh lớn tiếng hỏi, “Cô Túc, sao thầy còn chưa tới, cũng đã trễ năm phút rồi đấy!”

Trong lời nói dường như mang theo chút buồn bực và nôn nóng.

Lời này nói ra, lập tức chiếm được hưởng ứng, trong phòng học lập tức bắt đầu sôi nổi.

Túc Kỳ sửng sốt, vừa lắc đầu vừa mỉm cười, đám trẻ này...

Mỗi khi cô có giờ lên lớp, Diệp Tử Nam sẽ đến sớm đứng ngoài phòng học đón
cô về nhà, kiên trì vài tuần, các học sinh cũng tìm ra quy luật. Túc Kỳ
dơ tay nhìn đồng hồ, ừm, đúng là đã trễ năm phút rồi.

Mới vừa nghĩ, liền có học trò kêu to,” Đến rồi đến rồi!”

Trong phòng học lập tức im lặng, tất cả đều nhìn ra ngoài cửa sổ.

Túc Kỳ bị ảnh hưởng của các học sinh, phản xạ có điều kiện cũng nhìn ra ngoài.

Diệp Tử Nam đang bước xuống xe, sau đó tựa vào dưới tàng cây, cười tít mắt nhìn bên này.

Vậy mà các học trò ngang nhiên dám tiến lại gần mở toang cửa sổ, vừa kêu vừa vẫy tay, “Thầy! Vào đây ngồi ạ!”

Nhiệt tình và phấn khởi có trình độ, khiến cho Túc Kỳ dở khóc dở cười.

Khóe miệng Diệp Tử Nam cười càng sâu hơn, thật sự đi tới, từ cửa sau bước
vào ngồi ở phía cuối. Động tác các học trò lại cùng quay lại nhìn, sau
đó trở về nhìn Túc Kỳ.

Túc Kỳ biết suy nghĩ của bọn họ, làm
sao đồng ý cho bọn họ đùa bỡn, mỉm cười khép sách giáo khoa, dịu dàng
thùy mị nói câu, “Tan học.”

Cả phòng thiếu nam thiếu nữ hoan
hô một tiếng, ánh mặt ái muội thu dọn đồ đạc, rất nhanh phòng học to như vậy chỉ còn lại có hai người một trước một sau.

Diệp Tử Nam
ngồi phía sau không nhúc nhích, Túc Kỳ đứng trên bục giảng nhìn anh, sau khi hai người đối diện vài giây, cùng quay đầu cười rộ lên.

Sau một lúc, Diệp Tử Nam đứng lên đi về phía trước, “Anh làm chậm giờ dạy của em hả, cô Túc?”

Túc Kỳ dọn dẹp sach giáo khoa thở dài, “Diệp Tử Nam, em đang nghĩ, năm đó
lúc anh đi học, có học trò như anh ngồi phía dưới, sao giáo viên có thể
bình tĩnh như thường mà giảng bài được nhỉ?”

Vừa rồi cô đứng
trên bục giảng, mặc dù cách cả lớp học, nhưng nhìn thấy khóe miệng anh
tươi cười cùng ánh mắt ấm áp khi đó, vậy nên một câu cũng không nói
được, chỉ có thể cho tan học sớm hơn.

Hai người nắm tay từ phòng học đi ra, một tay Diệp Tử Nam nắm tay cô nhắc nhở cô cẩn thận, “Đứng lâu như vậy có mệt không?”

Túc Kỳ đỡ eo, “Không mệt đúng rồi, sao hôm nay lại tới muộn như vậy?”

Vẻ mặt tươi cười của Diệp Tử Nam chưa tan, giọng điệu bình tĩnh trả lời, “Anh đi thăm ông ngoại.”

Túc Kỳ đứng lại trước xe, bỗng nhiên bắt đầu khó chịu, cụ ông đó đã từng hiền lành bao dung đối với mình tốt vậy.

Diệp Tử Nam biết trong lòng cô nghĩ cái gì, cẩn thận ôm cô vào ngực, hôn nhẹ trán cô, “Anh nói cho ông ngoại, con của chúng ta sắp chào đời, đến lúc đó anh mang em và con đến thăm ông, có được không?”

Túc Kỳ mắt đỏ hồng gật gật đầu, theo Diệp Tử Nam lên xe rời đi.

Mấy tuần lễ sau đó, Túc Kỳ ở nhà dưỡng thai. Cách dự sinh càng ngày càng
gần, bụng càng ngày càng lớn, cô cũng càng ngày càng mệt, cơ thể sưng
phù đi lại khó khăn không nói, lại còn mỗi đêm nằm trên giường duy trì
một tư thế ngủ khiến cho cô càng thêm khổ sở.

Diệp Tử Nam cũng dần dần mỗi ngày tan tầm đúng giờ, từ chối tất cả xã giao, ở nhà với vợ con.

Mỗi ngày sau bữa cơm chiều, anh đều ghé vào bụng Túc Kỳ nói chuyện, bên
trong thỉnh thoảng còn đáp lại, đá Túc Kỳ vài cái, mỗi khi như vậy hai
người đều vui mừng không thôi.

Gần đây không biết Bảo bảo
trong bụng muốn làm gì, chưa tới nửa đêm luôn làm ầm ĩ trong bụng, đá

Túc Kỳ từng phát từng phát, dường như là rất sốt ruột muốn ra ngoài,
khiến cho cô khó có thể đi vào giấc ngủ.

Đêm nay, Túc Kỳ lại
bị giật mình tỉnh giấc, trong đêm tối, bàn tay đặt trên bụng cảm thụ cú
đá một phát lại một phát, chỉ có thể gượng cười hạnh phúc.

Không quá vài phút, Diệp Tử Nam cũng tỉnh lại, mở đèn tường, sờ sờ tóc Túc Kỳ, vẻ mặt không nỡ, “Đứa bé lại ầm ĩ với em rồi hả?”

Vẻ mặt Túc Kỳ đau khổ, “Diệp Tử Nam, nó ồn ào như vậy, chắc chắn là con trai.”

Lúc trước hai người giao hẹn là không hỏi giới tính đứa bé, phần kinh hỉ này phải chờ tới sau cùng.

Diệp Tử Nam phục vụ cô uống chút nước, từ từ ôm cô vào ngực, có lẽ ban đêm
quá yên tĩnh, có chút bình thường không nói được vậy mà trong lúc lơ
đãng miệng có thể vẽ ra được.

“Bé trai cũng được, nó có thể cùng anh bảo vệ em.”

Túc Kỳ sửng sốt một phen, bỗng nhiên khóe mắt ẩm ướt.

Diệp Tử Nam nửa nằm úp sấp, đặt bàn tay khô ráo ấm áp lên bụng Túc Kỳ, nhỏ
giọng nói chuyện với Bảo bảo, Túc Kỳ nâng tay khoác lên cổ bóng loáng
của anh nhẹ nhàng vuốt ve.

“Bảo bảo con ngoan nào, mẹ mang thai con rất vất vả, đừng làm khổ mẹ, ba sẽ đau lòng, con nghe lời được không?”

Có lẽ gần đây Diệp Tử Nam và nó giao lưu có hiệu quả, vốn đang vui sướng
đạp đá đứa bé nghe được giọng nói trầm thấp bỗng nhiên an tĩnh lại.

Vẻ mặt Túc Kỳ rất ngạc nhiên nhìn bụng mình rồi nhìn Diệp Tử Nam, từ từ cười rộ lên.

Từ sau đó, mỗi lúc trời tối rốt cuộc Túc Kỳ có thể ngủ ngon.

Có lẽ đứa nhỏ này thật khéo léo hiểu chuyện, từ sau hôm ấy cho đến lúc
sinh ra cũng chưa từng giày vò, cũng có thể chuyện khi đó Diệp Tử Nam
nói với nó, có tác dụng.

Sau này Túc Kỳ trở dạ cũng rất thuận lợi, ngay cả bác sĩ cũng nói khó có gặp được loại tình huống này.

Khi tiếng khóc to có lực vang lên, Diệp Tử Nam và Túc Kỳ cảm thấy toàn bộ vất vả đều đáng giá.

Túc Kỳ bị người hai nhà vây quanh, mệt rã rời hỏi Diệp Tử Nam, “Con trai hay con gái?”

Diệp Tử Nam khom lưng hôm xuống trán ướt đẫm mồ hôi của cô, đôi mắt dần dần
đỏ lên, “Là con trai, nó rất tốt rất khỏe mạnh, vợ, em vất vả rồi.”

Túc Kỳ cười một chút liền ngủ, dường như còn nghe được tiếng cười của cha mẹ hai bên.

“Chao ôi, giống như đúc Diệp Tử Nam hồi còn nhỏ!”

“Miệng rất giống tiểu Kỳ.”

“……”

Lúc Túc Kỳ tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ con Diệp Tử Nam và đứa bé trong
lòng anh. Túc Kỳ sớm vươn tay với Diệp Tử Nam, “Cho em nhìn đứa bé nào.”

Diệp Tử Nam đỡ cô từ từ ngồi dậy mang đứa bé đặt vào lòng cô, “Nghĩ em sẽ sớm tỉnh lại, liền kêu y tá mang nó qua đây.”

Trong tã lót một viên thịt tròn trắng mềm như bột lọc đang nhắm mắt, nhưng
cánh tay nho nhỏ lại hung hăng quơ lên, tình mẹ bị thức tỉnh, khóe miệng Túc Kỳ không tự giác dương lên.

Ánh mặt trời đầy đủ chiếu
vào phòng bệnh, Diệp Tử Nam ngồi trên giường, im lặng nhìn Túc Kỳ hết
sức phấn khởi đùa với đứa bé, chỉ cảm thấy ấm áp hạnh phúc. Lúc ở ngoài
phòng sanh y tá mang sinh mệnh bé nhỏ đặt vào lòng anh, anh vậy mà toàn
thân cứng ngắc không dám động đậy chút nào, sau lưng còn nổi lên một
tầng mồ hôi mỏng, một khắc đó anh mới chính thức nhận ra trên vai là
trách nhiệm người chồng và người cha.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đông ca đáp ứng mọi người phiên ngoại mới ra lò ~~~~~~ tung hoa ~~~~~.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận