Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi


Quế Chi khóc suốt một đêm, khóc xong lại ngủ, thức dậy lại khóc, vòng lặp ấy đến tận sáng sớm mới bình thường lại.

Sáng ra bước xuống giường, nhìn mình trong gương suýt thì té ngã.

Quế Chi vỗ vỗ hai má, có lẽ cô vỗ quá mạnh nên má đỏ ửng đau đến tỉnh ngủ, hai mắt khóc đến nỗi mở không ra nữa, tóc rối mi cong, nhìn thảm hại vô cùng.
Quế Chi càng nghĩ càng thấy không đúng, vì sao người khác làm mình buồn, rốt cuộc thì người khác lại sống vui sống khỏe hơn mình kia chứ? Vậy là cô lần theo cầu thang, tìm đến tủ lạnh lấy đá viên.

Quế Chi gói vào túi chườm, rồi nằm trên giường chườm lạnh một hồi.

Mắt đỡ xót hơn, điện thoại vang lên ngay cạnh tay.

Cô lần mò tìm đến tiếng chuông.
"Alo, ai vậy?"
“Tớ này, cậu nghĩ ai mới sáng sớm đã nhớ cậu nữa?"
Quế Chi nghe giọng Trì Tuyết khá hào hứng, đặt túi chườm sang bên nhìn mặt mình trong gương.

Vẫn xinh đẹp ngời ngời, ổn cả rồi.

“Có gì thì nói đi, chị bận lắm".
Trì Tuyết nghe giọng Quế Chi khác hẳn thường ngày, cứ như vừa khóc xong, Trì Tuyết lo lắng không thôi, nhưng vẫn không lộ ra chút nào qua điện thoại.
“Hôm nay anh Nhiên ra viện, tớ định chuyển về nhà mới, cậu cùng đi nhé".
“Chà chà, anh ấy định dọn đến đâu vậy? Bây giờ Trì Tuyết nhà ta thành đại gia rồi nhé, cứ một tháng đổi ba ngôi nhà."
"Còn không biết đường ôm chân chị đi!"
Trì Tuyết bật cười.

Quế Chi nghe xong giả vờ thở dài.
“Đúng là người có tiền có khác, đâu giống công nhân lương ba đồng như tớ".
Trì Tuyết suýt thì vứt điện thoại đi luôn, cô nghiến răng nói, “Quế Chi, cho cậu nửa tiếng chuẩn bị.

Tớ đến đón ngay bây giờ đấy."
“.” Quế Chi nhìn đồng hồ điểm bảy giờ.

Quýnh quáng cả lên.
“Cậu đùa tớ à? Mới sáng sớm thôi đó cô nương!!!"

Đáp lại Quế Chi là âm thanh tích tích của điện thoại.

Quế Chi không tin nổi vào mắt mình, nhìn con số năm phút trên màn hình một lúc, rồi đành cam chịu bước xuống giường lao vào phòng tắm.
Trì Tuyết vừa tắt máy, Hải Đăng đã dõi mắt nhìn cô, “Sao rồi? Arian có đi cùng không?”
Trì Tuyết vừa mới biết Arian là tên thật của Quế Chi.

Cô cứ ngỡ trước đây Quế Chi đã bất thường rồi, bây giờ nghe xong thân phận dòng họ của Quế Chi mới cảm thán, có lẽ Quế Chi là con cưng của trời, nên mới chịu nhiều đau khổ như vậy.

Dù như vậy, cô vẫn nhắc nhở Hải Đăng.
“Quế Chi là Quế Chi, anh đừng gọi cậu ấy là Arian nữa.

Cho dù có gọi bao nhiêu lần, Quế Chi vẫn sẽ không từ bỏ nơi mình đã lớn lên”.
Hải Đăng nghe vậy gật đầu, "Không phải vậy”.
Kỷ Nhiên bước lên choàng vai Trì Tuyết, gật đầu, “Đúng vậy, anh đừng gọi Quế Chi là Arian.

Cho dù anh có muốn cô ấy rời bỏ nơi này, thì chúng ta vẫn không thể rũ bỏ sự thật Quế Chi có tình cảm với Minh.

Cô ấy sẽ không phải là Arian của mình anh".
Hải Đăng nhìn anh, tự hỏi mình biểu lộ rõ ràng như thế sao? Đến cả hai người này cũng nhận ra anh có tình cảm với Quế Chi, Hải Đăng thở dài, “Tôi chỉ nóng lòng thôi.

Được rồi, nghe hai người."
Cô đến nhà Quế Chi rất nhanh, phần vì Hải Đăng có vẻ như không muốn chờ thêm một giây phút nào nên trong nội thành mà dùng tốc độ ánh sáng để phóng đi.

Phần vì buổi sáng đường khá thoáng, nên không bị kẹt xe mấy.
Trên xe khi này ngoài Kỷ Nhiên và Trì Tuyết, ghế phụ lái còn có Layla.

Hải Đăng lái xe nhanh đến đâu, Layla cũng không thèm chớp mắt một cái nói luyên huyên không dứt, "Khi nào rảnh đi bay không?"
Hải Đăng nhướn mày không đáp cô, Layla cũng chẳng vì anh lạnh nhạt mà âu sầu, ngược lại càng nói hăng say.
"Hồi đó chúng ta ăn kem ở đây này, anh không ăn được đồ lạnh còn dám thách em ăn.

Cuối cùng hôm sau đau bụng hai ngày".
"À, hay là tối sang bên kia ăn đi.

Nhà hàng chỗ nọ xây mới rồi, chủ vẫn như xưa".

“Yên lặng" Hải Đăng chịu hết nổi nói một câu, Layla xoa cằm thở dài.

“Lái xe chán vậy, em sợ anh buồn ngủ nên nói cho anh tỉnh ngủ, anh còn mắng em.

Thứ đàn ông bạc tình".
Hải Đăng dặm phanh, Kỷ Nhiên ôm chặt Trì Tuyết vào lòng, cô ngơ ngác một lúc đã thấy Hải Đăng nhìn sang Layla, anh nhoài hẳn người về phía cô.

Anh thấy vậy đưa tay che mắt Trì Tuyết, Trì Tuyết cầm tay anh kéo xuống, Kỷ Nhiên đã nói, "Trẻ nhỏ không nên xem, ảnh hưởng con anh".
Trì Tuyết cạn lời, cô tách mấy ngón tay anh, nhìn lên trước đã thấy Hải Đăng với sang Layla, gằn giọng.
“Tôi nói em yên lặng.

Em cố tình không hiểu phải không?"
Layla chớp mắt, đôi mắt màu trời nhìn sâu vào mắt anh.

Hải Đăng hơi bàng hoàng, thì ra mắt cô xanh đến vậy.

Anh khịt mũi, tách khỏi Layla về ghế lái.

Layla khi này mới yên lặng.

Trì Tuyết thều thào với anh, "Họ lúc nào cũng thế này à?"
Kỷ Nhiên gật đầu, Trì Tuyết lấy làm lạ, quan sát kĩ hai người đằng trước.

Layla là con lai, nét của cô rất đẹp không giống người phương đông, một người như vậy lại vừa ý Hải Đăng, thật lạ.

Trì Tuyết đang bận cảm thán tình yêu diệu kì, thì xe dừng trước cổng nhà Quế Chi.

Quế Chi vừa ra ngoài, mặc một quần jeans áo phông đơn giản, thấy Trì Tuyết đã đi sang mở cửa xe.

Hải Đăng nhanh nhảu giúp cô, Layla nhìn sang Quế Chi, đưa tay chào hỏi, “Cô bé, lại gặp rồi."
Quế Chi ngơ ngác nhìn Layla, nét của Layla đúng gu thẩm mĩ của Quế Chi, mắt xanh như trời biển.


Nhưng chị này là ai, cô không quen.
"Chị là ai vậy?"
“Chị tên là Layla”.
Layla đến gần Quế Chi, thì thầm vào tai Quế Chi, "Lúc trước em say, chị có giúp em thay đồ.

Chẹp, điện nước đầy đủ nha".
"..." Quế Chi đỏ mặt tía tai, nhưng Layla quá thoải mái, cô muốn khóc không được cười chẳng xong.

Layla nháy mắt với Quế Chi chẳng khác nào lưu manh, Quế Chi mới hoảng leo lên xe.

Layla nhìn như vậy càng buồn cười hơn, "Đừng lo, chị sẽ chịu trách nhiệm."
"..."
Cả ba người còn lại ngơ ngác nhìn hai người, không biết họ vừa nói gì với nhau.

Quế Chi vội leo lên ngồi sát Trì Tuyết.
“Chào buổi sáng".
Trì Tuyết nhìn Quế Chi từ trên xuống dưới, không phát hiện ra điểm gì khác biệt, chỉ trừ đôi mắt.

Quế Chỉ nhìn thấy cô nhìn mình, ở đây còn nhiều người, cô không tiện nói gì với Trì Tuyết, nên đành nở nụ cười, "Sao? Một
ngày không gặp đã nhớ chị à?"
“Cậu không sao chứ?” Trì Tuyết lo lắng không thôi.

Quế Chi gật đầu.
“Ổn cả.

Chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy".
Trong xe chìm trong yên tĩnh, đến khi xe chạy xa nội thành, đến một nơi hoang sơ, Quế Chi mới há hốc nhìn Trì Tuyết, "Cậu ở đây thật à?"
Trì Tuyết chưa biết nhà mới hình dạng ra sao thật, khi đi xa nội thành, vào con đường khá hoang vu cô cũng hơi hoảng, mà không dám nói.

Đến khi dừng trước cổng biệt thự, hoảng hốt biến thành cảm động.

Cô nhìn sang anh.
"Anh nhớ sao?"
Kỷ Nhiên không đáp, ánh mắt dịu dàng.

"Em thích không?”
Trì Tuyết chỉ thấy sống mũi cay cay, cô may mắn nhường nào mới gặp được anh.

Trì Tuyết gật đầu khẽ, hình như gật đầu chưa đủ biểu đạt thành ý, cô còn nói liên tục: "Em thích lắm, thích lắm...!Cảm ơn anh".

Nhà mới của họ nằm khá xa nội thành, Trì Tuyết ưa yên tĩnh, lại thích phong cách châu á gần gũi với thiên nhiên, nên căn nhà này hoàn toàn được xây dựng theo lối kiến trúc đó.

Đi vào cửa nhà sẽ thấy một sân vườn, đủ thứ cây cỏ hoa thơm, đi theo mấy con đường trải sỏi đến cạnh hai gian nhà chính bằng gỗ, trên trần nhô ra treo mấy chuông gió nhỏ, khi này đang ting tang rất vui tai.

Căn nhà rộng rãi, không kém phần ấm cúng.

Trì Tuyết vừa đi vào, đã có hơn mười người đang chờ sẵn.

Kỷ Nhiên giới thiệu.
“Đây là người giúp việc trong nhà, sau này em dưỡng thai cứ ở đây, anh biết em thích nhà như vậy nên xây từ lúc mình còn ở nhà cũ, gần đây mới xong."
Sau lời anh hầu như mọi người đều cúi chào Trì Tuyết.

Cô bối rối gật đầu chào, nhìn thấy rõ sự tò mò trong ánh mắt họ.
“Chào bà chủ."
“.

"
Trì Tuyết chưa quen lắm, nhưng vẫn cười thẹn thùng đáp lại, “Chào mọi người."
Kỷ Nhiên kéo Trì Tuyết vào nhà, đi lên cầu thang chỉ có mấy phòng.

Phòng ngủ của họ khá rộng rãi, xung quanh lối kiến trúc bằng gỗ xen lẫn với kính cường lực, ngồi trong nhà có thể thấy được vườn hoa bên dưới.

Trì Tuyết đi theo Kỷ Nhiên xem giường màu tím, ánh mắt nhìn ra bàn trà nhỏ hóng gió trên sân thượng.

Càng đi càng cảm động.
Quế Chi đi theo hai người, vừa đi vừa kinh ngạc.

Đây là chốn bồng lai gì vậy trời, nhìn ra vườn có hồ cá Koi, phía sau còn chòi cắm trại, kính viễn vọng...! Layla và Hải Đăng đã đến đây một lần, nên tự biết đường ra sau vườn, thuận tay kéo Quế Chi theo, để lại không gian cho hai người.
Kỷ Nhiên đặt đồ xuống, rồi dẫn Trì Tuyết lên trên sân thượng.

Khi này ở trên sân thượng không có ai, gió mát hay hay phả vào mặt.

Xung quanh cây có xanh rợp ngợp, xa xa có mấy căn nhà điểm giữa nền xanh lá, như chứng minh nơi này còn có người khác sống, không phải biệt lập với xung quanh.
Trì Tuyết xoay người lặng lẽ ôm anh, Kỷ Nhiên hơi bất ngờ, vẫn đứng trụ vững.

"Sao vậy?"
“Cảm ơn anh đã yêu em nhiều đến vậy.”
Anh tựa cầm trên đỉnh đầu cô, phóng mắt về mấy dãy núi phía xa, “Anh đã nói rồi, em muốn gì, anh cũng cho em...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận