Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi


Gần đây ông chồng nhà Trì Tuyết có sự thay đổi lớn.
Trì Tuyết ở nhà thường không có gì làm ngoài ăn rồi ngủ.

Ăn no ngủ kĩ rồi cày phim, đọc sách, chăm hoa giết thời gian.

Có lúc học đòi phong nhã còn mua thêm một ấm trà bằng sứ để ở trong nhà, rồi pha đủ loại trà thử xem loại nào hợp với mình.

Trì Tuyết còn chưa cảm thụ được trà ngon ra sao, Kỷ Nhiên nhà cô đã nghiện thức uống hơi đắng thơm tho này.
Say trà cũng không có gì lạ, sự kì lạ của Kỷ Nhiên bắt nguồn từ việc anh đọc quá nhiều sách, xem quá nhiều tin tức từ sức khỏe bà bầu đến tâm lí sau khi sinh dẫn đến việc anh có biểu hiện của việc lo âu quá độ cộng suy diễn quá đà.
Như thể Trì Tuyết ngồi cạnh cửa sổ, lãng đãng nhìn ra bên ngoài sương giăng phủ mờ đường đi, Kỷ Nhiên sẽ cuống quýt đến gần cô, khi thì rủ cô chơi bài cào, lúc rủ cô chơi cờ cá ngựa.

Nếu Trì Tuyết không chơi anh sẽ mở phim xem cùng cô, đến khi cô không xem nổi Tom &Jerry nữa, anh đổi địa điểm dẫn cô đi mua sắm một vòng.
Trì Tuyết bày tỏ:" Em thật sự không sao đâu, sao anh có vẻ sợ em buồn chán vậy."
Kỷ Nhiên nhìn cô một lúc, sau mới nói: "Không phải sợ em buồn chán, mà lo em ở nhà không có gì làm, nên anh mới dẫn em ra ngoài đấy chứ."
Trì Tuyết cạn lời, thầm nghĩ bình thường Kỷ Nhiên bận rộn như vậy, thôi thì cũng tùy anh.

Mãi cho đến khi Kỷ Nhiên ở nhà gần cả tháng trời, Trì Tuyết mới thở dài thườn thượt nhìn chồng mình đang gọt trái cây cạnh cô, dỗ dành cô ăn thêm một chút.

Kỷ Nhiên nghe tiếng cô thở dài, suýt thì trượt tay.
“Em sao vậy? Anh làm sai gì rồi ư?" Kỷ Nhiên nơm nớp lo sợ như thể Trì Tuyết sắp đánh anh đến nơi.

Trì Tuyết oan uổng quá, từ bao giờ cô có uy đến như vậy trong nhà rồi?
“Kỷ Nhiên, anh là tổng giám đốc, anh ở nhà thế này không thấy có lỗi với nhân viên sao?"
"Trì Tuyết à, anh già rồi.

Mười năm qua anh toàn ở trên cương vị giám đốc, rất áp lực.

Bây giờ vợ anh đang có thai, anh đang giúp tập đoàn phát triển nhân tài đây, nhân viên không cảm kích anh thì thôi còn phê bình anh sao?"
Trì Tuyết vậy mà có cảm giác anh nói có lý mới tài.

Vậy là khoảng thời gian sau đó, chỉ cần cô nhíu mày suy tư, Kỷ Nhiên sẽ chạy đến tìm cách để cô thư giãn.

Thậm chí đêm nào cũng chong đèn đọc sách đến tận khuya, tìm hiểu còn kĩ càng hơn đọc sách kinh tế nữa.

Đến khi Trì Tuyết mơ màng ngủ mất, Kỷ Nhiên vẫn còn đang đọc một quyển sức khỏe bà bầu, những điều cần biết.

Cô thoáng mỉm cười, chợt nghe Kỷ Nhiên âu lo.
“Em đừng lo gì cả, cứ an tâm nghỉ ngơi, lúc nào anh cũng ở bên em.


Nếu con anh không ngoan cứ cho nó ra ngoài đường ngủ, không cần em phiền lòng".
”.

” Trì Tuyết nghe vậy tỉnh táo hẳn, khẽ đánh anh một cái rõ đau.

Kỷ Nhiên chịu đựng không rên tiếng nào.

Trì Tuyết mới nói, “Anh làm sao vậy? Gần đây anh lạ lắm nhé".
"Anh lo em bị trầm cảm sau sinh, trong sách viết thế mà."
"Ai nói với anh cứ sinh xong là sẽ bị trầm cảm? Sách nào viết thế?"
Kỷ Nhiên không nói, nhìn về mấy quyển tiểu thuyết trên bàn của Trì Tuyết.

Trì Tuyết nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy quyển tiểu thuyết ngược tâm ngược thân quắn quéo mà mình đọc gần đây, vậy là bật cười.
“Anh đọc tiểu thuyết á?”
Kỷ Nhiên không nói, không phải vì đêm rồi mà Trì Tuyết còn không ngủ, vừa đọc vừa lén lau nước mắt hay sao.

Anh còn sợ cô thấy mình đồng cảm với nhân vật trong truyện, con gái là thế này mà.

Trì Tuyết nhìn anh ngẩn tò te, ngồi dậy hôn lên má anh.

Kỷ Nhiên nhận ra hơi ấm trên má mình, Trì Tuyết đang nở nụ cười rất tươi.

Trong đêm lạnh, bên cạnh có cô vợ ấm áp.

Nếu là đàn ông, thì hắn sẽ nảy sinh những suy nghĩ nên có.

Ánh mắt anh dời xuống môi cô, rồi cần cổ trắng nõn sau chiếc áo bung cúc thứ hai.

Trì Tuyết chưa kịp nói gì anh đã hôn xuống, lần xuống cổ, ướt át, dịu dàng.

Cô hơi nằm xuống dần, ôm lấy eo anh.

Ngọn đèn bên giường dần tắt bóng, đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Lần cuối Trì Tuyết gặp Hoài Nam là cách đây một tháng, bụng cô càng lúc càng lớn, Hoài Nam không dạy cô bắn súng nữa, dù sao những gì cần dạy, cô đều đã nhuần nhuyễn rồi.

Kỷ Nhiên nguyên một tháng trời chỉ ở nhà với Trì Tuyết, nên thành ra cô không đi đâu được, sang bên biệt thự của Hoài Nam cũng khó.

Sáng nay Kỷ Nhiên có việc phải đi, Trì Tuyết nghĩ đi nghĩ lại đứng dậy choàng khăn ấm, rồi sang bên biệt thự chào Hoài Nam.
Hoài Nam như thể biết cô sẽ đến, anh ra đứng trước cổng cắt tỉa hoa.


Quen Hoài Nam được vài tháng, nhưng Trì Tuyết biết bàn tay nhìn trắng đẹp không làm việc nặng, Hoài Nam lại chẳng dịu dàng như bề ngoài của mình.

Từ dao, đến mã tấu, đến côn khúc, anh đều thành thạo cả.

Trì Tuyết hơi đỡ lưng, bụng cô khá to, không giống như mang bầu ở tháng thứ bảy chút nào.

Nếu không phải Hoàng Bách khăng khăng là cô ổn cả, Trì Tuyết sẽ nghi ngờ mình có bệnh gì đó cũng nên.

Hoài Nam liếc nhìn Trì Tuyết, đưa kéo cắt tỉa cho một người đứng cạnh.

Trì Tuyết nhìn thoáng sang, đó một cậu trai còn khá trẻ.

Cậu trai không chú ý đến Trì Tuyết, đã đi vào trong.
Hoài Nam nhìn Trì Tuyết một lúc, giọng điệu khá bình thản, "Đến lúc tạm biệt rồi phải không?”
Trì Tuyết hơi nhướn mày, khó hiểu nhìn Hoài Nam, “Đúng vậy, anh muốn dạy, tôi đã học.

Anh đền ơn tới đây là đủ rồi".
Hoài Nam không đáp lại, cậu trai trẻ Trì Tuyết vừa gặp đi ra lại, cầm theo một hộp nhỏ.

Hoài Nam cầm lên, đưa cho Trì Tuyết.

"Tặng em".
Trì Tuyết cầm hộp, mở ra, bên trong có một khẩu súng ngắn, màu trắng, bằng súng màu gỗ lim, Trì Tuyết học bắn súng ở chỗ Hoài Nam, lâu dần cũng phân biệt được các loại súng, khẩu súng này...!là khẩu súng được chính tay Hoài Nam gia công.

Trì Tuyết không biết ở đất nước quê hương cô, giữ một khẩu súng trong nhà để làm gì.

Nhưng Hoài Nam làm người ra sao cô cũng hiểu, nếu cô không nhận lấy thì đừng hòng bước khỏi đây.

Trì Tuyết nhớ lại lúc trước chỉ vô tình cứu Hoài Nam, dù là ai đi ngang thấy anh máu me đầm địa như thế cũng sẽ giúp anh báo cứu thương, chứ đâu phải riêng cô.

Trì Tuyết thở dài, cất khẩu súng đi.

Gật đầu với anh, "Được rồi, món quà này của anh tôi nhận”.
Hoài Nam nhìn Trì Tuyết rất lâu, trong đôi mắt có thứ tình cảm rất phức tạp, mà Trì Tuyết không sao hiểu nổi.

Nó không giống sự dịu dàng của Kỷ Nhiên, cũng không phải quan tâm chân thành như Herry Nguyễn.


Thứ cảm xúc ấy như trân trọng, chỉ có một người là Hoài Nam đây.

Trì Tuyết đang suy nghĩ chẳng biết mình giống bạn gái cũ của anh, hay là người em gái thất lạc thứ mấy trăm của Hoài Nam, thì anh thôi nhìn cô.

Hoài Nam trở về với dáng vẻ vốn có, như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Yên tĩnh như nước.

Đoạn anh gật đầu, "Em về đi".

Trì Tuyết hơi mím môi, sau đó lấy điện thoại ra, “Cho tôi số điện thoại nhé."
Hoài Nam nhìn cô, anh kinh ngạc một lúc, rồi lại đọc một dãy số.

Trì Tuyết gọi vào, nghe thấy đổ chuông mới lưu tên anh lại.

Cô nhìn anh, nói từng từ một “Tôi biết anh là đối thủ của chồng tôi, anh muốn tính rõ ràng ơn huệ với tôi, nên tôi mới đến để anh đền đáp.

Trong cuộc sống của anh lẫn chồng tôi, tôi chỉ là một cô gái trói gà không chặt chân yếu tay mềm, khó tránh sẽ làm cản bước chân anh ấy.

Nên tôi mới học cách tự vệ.

Những gì anh dạy, tôi sẽ ghi nhớ, thành thật rất biết ơn anh.

Sau này có dịp gặp lại, tôi hy vọng có thời gian mời anh một bữa cơm".
“Cho dù biết đâu gặp lại khi em đang bị trói trước mặt tôi?”
Trì Tuyết ngẩn ra, nhớ lại lần đầu tiên Hoài Nam gặp cô đã nói, anh trả ơn xong, sau này có bắt trói cô để gây áp lực với Kỷ Nhiên mới không tội lỗi.

Thì ra anh ta nói thật à.

Vậy là cô gật đầu.
"Vậy cũng ổn.

Ít ra tôi không cần hẹn trước, kiểu gì chẳng gặp được anh”.
Hoài Nam bật cười, giọng nói nhỏ nhẹ hơn, rất mềm rất êm.

“Em về nhà đi.

Sau này gặp lại”.
Trì Tuyết gật đầu, dần quay đầu.

Trước mặt cô, là Kỷ Nhiên.

Anh đã đi ra ngoài, nhưng chẳng hiểu sao lại trở về, cầm theo một gối hạt dẻ rang.

Trì Tuyết nhìn anh ngẩn ngơ, Kỷ Nhiên đã dần bước về phía cô.


Hoài Nam đứng chưa xa lắm, còn lên tiếng chào hỏi chỉ sợ Kỷ Nhiên không hiểu lầm, "Chào anh, dạo này khỏe không?”
“Cảm phiền anh tránh xa vợ tôi một chút".
Kỷ Nhiên đến cạnh Trì Tuyết, ôm vai cô đánh dấu chủ quyền.

Hoài Nam nhìn bàn tay anh đặt trên vai cô, không khí không có mấy vui vẻ.

Trì Tuyết nhìn hai người đấu mắt, có cảm giác đã gặp cảnh này ở đâu rồi.

Cuối cùng Kỷ Nhiên rời đi, dĩ nhiên không quên ôm Trì Tuyết về nhà.
“Anh ta không phải người tốt, em đừng đến gần anh ta."
Kỷ Nhiên lướt sang hộp Trì Tuyết đang cầm, "Của anh ta tặng?”
Trì Tuyết gật đầu, "Trước đây em có giúp đỡ anh ta một lần, nên anh ta mới tặng em xem như báo đáp ngày ấy".
Kỷ Nhiên đối đầu với Hoài Nam, hiển nhiên hiểu tính anh ta.

Cho dù là đối thủ, anh vẫn phải công nhận tính tình rõ ràng này của Hoài Nam, Trì Tuyết cứ nghĩ Kỷ Nhiên sẽ xem cho bằng được bên trong, nhưng anh chỉ hỏi vậy rồi cầm giúp cô mà thôi.

Trì Tuyết đi sâu vào bên trong, nghiêng đầu hỏi anh, "Anh không muốn xem ở trong là gì sao?"
Kỷ Nhiên hoang mang một lúc, ánh mắt lướt nhẹ trên vai cô, "Anh tin em".
Lời nói như bông đánh vào lòng cô rất mềm, Trì Tuyết ngã đầu lên vai anh, ôm choàng lấy.

Bên ngoài lạnh lẽo là vậy, trong lòng cô lại nóng bỏng như ngồi trước lò sưởi tháng đông.
Kỷ Nhiên kéo cô vào trong nhà, để cô ngồi trên ghế, ôm chặt Trì Tuyết.

Trì Tuyết thoáng ngẩn ngơ, không hiểu sao cô cảm giác được Kỷ Nhiên không mấy thoải mái.

Anh lúc này đang lo sợ gì đó mà cô không hiểu được, vậy là chỉ biết ngây như phỗng ôm anh.

Tay cô vuốt ve trên lưng anh, cằm tựa vào hõm vai anh ấm áp.
Kỷ Nhiên cứ ngồi vậy hồi lâu, nhớ lại lời Hoàng Bách báo cho mình, "Sáng nay có một cô gái rất giống Trì Tuyết đến khám bệnh, đây là ảnh chụp".
Ảnh chụp nọ cô gái nghiêng đầu, góc nghiêng giống Trì Tuyết đến từng đường nét.

Chỉ khác là Trì Tuyết không có cảm giác lạnh lùng đến bậc này.

Anh nhìn một lúc đến hoảng thần, không hiểu sao chỉ thấy bất an.

"Tại sao lại xuất hiện thêm một Trì Tuyết nữa? Cô gái kia là ai? Có âm mưu gì?"
Hoàng Bách không thể trả lời, anh chỉ đáp, "Tôi đã báo cho Thanh Hào, cậu ta đang điều tra, cậu cũng đừng lo quá".
Kỷ Nhiên lúc nào cũng ở trên dây, anh đi trên một con đường chông chênh, nên người xung quanh cũng không thể an toàn dưới việc hàng ngàn con mắt đổ vào anh, chỉ chờ anh ngã xuống.

Kỷ Nhiên không hề lo ngại cho người thân, chỉ có Trì Tuyết là anh không thể mạo hiểm dù chỉ là một phép thử.
Kỷ Nhiên ôm cô vào lòng, chỉ có như vậy anh mới cảm nhận được cô vẫn còn đang ở bên mình.

Bây giờ anh mới hiểu tại sao đại ca năm ấy nói, người trong giới này, tuyệt đối không nên dính vào tình yêu, đừng tạo cho mình một điểm yếu để đối thủ nắm lấy.
Anh cúi đầu xuống, tìm đến điểm yếu âu yếm nhất trong lòng, chỉ có như vậy, cảm xúc mới dần bình tĩnh lại mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận