Trì Tuyết ngồi phịch xuống ghế, thầm mang bản thân khùng điên rồi mới nghĩ đến chuyện tổng giám đến để bàn chuyện làm ăn, cuối cùng thì hay rồi, anh ta kể chuyện đầu mình thành bãi cỏ, cũng ám chỉ cô thành trâu mọc sừng dài, trở thành đồng bạn của anh ta.
Trì Tuyết cầm lấy từng bức ảnh xem xét, càng xem càng phiền lòng, trái tim cũng nhói lên từng hồi.
Cô chợt nhớ đến một ngày mùa đông ba năm trước tuyết rơi rất dày, cô lại quên mang khăn choàng cổ, Hoài Khanh từ dãy hành lang bên kia của lớp học guồng chân chạy đến bên cô.
Hắn chống tay thở dốc, cả mặt mũi đỏ bừng như chú tuần lộc, mặc kệ Trì Tuyết đang cười đến ngả nghiêng, hắn chỉ lo tháo khăn choàng của mình ra quàng lên cho cô, còn kéo cao cả chiếc cổ áo len để tránh gió thốc khiến cô bị cảm.
Khoảnh khắc đó, Trì Tuyết đã nghĩ, cùng người này đi tiếp quãng đường ở phía trước, ắt hẳn sẽ hạnh phúc lắm đây.
Cô cọ chân trên ghế, hốc mắt vốn ban nãy chỉ đỏ bừng giờ đã ầng ậc nước mắt.
Tiếng khóc bị đè nén đến mức khổ sở, cô nhớ đến vòng tay từng ấp ôm lấy mình, nhớ đến những ngày đi học, trong túi hắn lúc nào cũng đầy ắp những thứ đồ của con gái chỉ vì sợ cô quên mang.
Những tháng ngày tuổi trẻ đó gần như đã nuốt chửng lấy Trì Tuyết, khiến cô không cách nào chấp nhận được thực tại tàn khốc này, cũng bỏ qua những thay đổi đã xảy ra ở hắn từ rất lâu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiển thị tên [My December] Trì Tuyết hằng giọng, cố đẩy cảm xúc mình về mức bình thường.
Cô chọn nhận cuộc gọi, bên tai liền vang lên giọng nói mang ý cười quen thuộc.
"Tiểu Tuyết, chuyến công tác của em khi nào thì kết thúc vậy? Anh muốn đưa em đến một nhà hàng mới mở, có rất nhiều món cay mà em thích đó." Hắn lúc nào cũng thế, biết cô thích đồ cay nên thường dành thời gian để tìm ra những quán có nhiều món cay ngon miệng.
Đáng tiếc thay, lời nói quan tâm lúc này đối với cô giống như sự thăm dò, dường như chỉ cần cô đáp lời bảo "chưa về" hắn sẽ sung sướng mà đưa tình nhân của mình đi dạo khắp nơi.
“Tiểu Tuyết, sao em không nói gì? Em bệnh sao?”
“Em không sao, bản hợp đồng vừa xong nên em có hơi choáng, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.
Chuyến bay hôm nay bị delay, chắc khoảng sáng mai em mới về đến nhà được".
"Delay cũng tốt, có đủ thời gian cho em dưỡng sức.
Ngày mai anh đến sân bay đón em nhé, để em về một mình anh không yên tâm".
“Mai xe công ty sẽ đưa đón nên anh đừng lo.
Khi đáp chuyến rồi em sẽ nhắn tin cho anh báo bình an".
“Được, được, vậy em nghỉ ngơi đi.
Yêu em."
“Tạm biệt anh".
Hoài Khanh im một tiếng rồi cúp máy.
Hắn không hề biết rằng lời tạm biệt này đối với Trì Tuyết chính là câu nói cuối cùng chấm dứt đoạn tình cảm này, chính tay cô sẽ đưa tiễn mối tình, đem nó trở về với cát bụi.
Hắn vào mùa đông năm ấy, đã vĩnh viễn chết trong lòng cô rồi.
Trì Tuyết nhìn đồng hồ, hiện tại mới hai giờ chiều.
Còn khoảng ba tiếng nữa hắn mới tan ca.
Cô tính toán một chút, dọn dẹp lại phòng khách y như cũ, đem xấp ảnh cất vào phòng mình.
Trì Tuyết tắm xong liền thay bộ quần áo ngủ bằng áo hoodie hồng cùng váy jean trắng ôm, dự định ra ngoài ăn uống một bữa no nê.
Cô ngắm nghía danh thiếp anh gửi cho mình, dự tính vứt vào thùng rác nhưng suy đi nghĩ lại thì quyết định bỏ vào túi áo, quay lưng vào phòng đẩy vali của mình xuống gầm giường rồi mới rời đi.
Phòng nhân sự vừa thông báo về việc nhóm đi công tác có thể nghỉ hết ngày hôm nay và mai sẽ đi làm bình thường, trong mail cũng đề cập chuyện trưởng phòng dự họp, đề cử nhân viên có biểu hiện xuất sắc của tháng.
Trì Tuyết ngồi ở quán quen, gọi một phần pasta hải sản cay kèm nước lọc, đọc tin vừa rồi khiến cô có chút lo lắng.
Thông thường sẽ có một nhóm cấp cao thường xuyên kiểm tra và giám sát quá trình nhân viên làm việc, nhưng tập đoàn đang trong thời điểm cần tập trung nhân lực giỏi giang bậc nhất phát triển cho các đầu dự án lớn, việc đề bạt hiển nhiên được bàn giao tạm thời lại cho các cấp trưởng phòng.
Vấn đề là Trì Tuyết và lão trưởng phòng từng có xích mích, lão thuộc loại thích được a dua nịnh hót và thường xuyên đưa thực tập sinh là người quen, con cháu gia đình cấp trên vào làm.
Cuối cùng thì, đám thực tập sinh giỏi chơi hơn giỏi làm ấy được chuyển sang thành nhân viên chính thức của các phòng ban khác, còn nhân viên phòng ban của Trì Tuyết lại tiếp tục nai lưng xử lý đống kế hoạch bị tồn đọng, nghe chửi mắng oan ức vị cấp trên cho rằng mọi người cố tình không hướng dẫn thực tập sinh, ỷ cũ bắt nạt mới.
Trì Tuyết lắc lắc đầu, tiếp tục xử lý phần ăn ngon miệng của mình.
Trên đời mọi chuyện đều có sự an bài phù hợp, nếu là điều sai lệch, cô sẽ lựa chọn đấu tranh cho bản thân đến cùng.
Còn về chuyện của hắn, có lẽ giống như anh nói, cô tin tổng giám, chỉ là cô muốn giữ mặt mũi cho người nhà của mình mà thôi.
Giữ mặt mũi cho hắn cũng là để bảo vệ bản thân khỏi sự xấu hổ, bị người ngoài bóc trần và nhìn rõ.
Ngày hôm nay cô nói dối mình chưa về, đồng nghĩa với việc cô đặt cược toàn bộ sự tin tưởng vào lần cuối cùng này.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, cứ xem như sự trở về của cô là tặng cho hắn một bất ngờ nho nhỏ.
Còn nếu thật sự Hoài Khanh và Ý Yên cố tình muốn tặng cô một chiếc sừng, cô sẽ khiến cả hai phải hối hận.
Sau khi ăn xong, Trì Tuyết ghé tiệm sách cũ.
Đây là tiệm sách nằm trên con đường khá sầm uất, có rất nhiều quyển sách hiếm, chủ tiệm là một bà có tóc xoăn hay ăn to nói lớn nhưng bụng dạ rất tốt, thường cho bọn trẻ con đọc ké sách ăn bánh kẹo.
Lần nào đến đây, Trì Tuyết đều mang cho bà vài ba túi kẹo ngọt
cùng món bánh bao nhân thịt xá xíu bà thích nhất.
Cô chọn hai quyển sách nghe tên có vẻ thú vị, trò chuyện với bà một lúc mới quyết định ra về.
Cô có thử điện thoại cho hắn nhưng không thấy hắn bắt máy, người ta thường bảo giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đáng sợ, vậy nên trong vài giây suy đoán, thái
độ của Trì Tuyết trở nên quyết liệt lạ thường, cô vẫy tay gọi xe chạy thẳng về khu chung cư.
Cho dù đã dự đoán trước mọi chuyện, Trì Tuyết vẫn gần như khuỵu ngã.
Trước bậc thêm là đôi cao gót xa lạ được đính kim cương vô cùng xa xỉ, áo khoác ngoài kiểu nữ vứt bừa bãi trên ghế sofa.
Thậm chí trước cửa phòng ngủ của cô còn vương vãi quần áo ngoài lộn xộn của cả nam lẫn nữ, bên trong đầy tràn tiếng thở dốc ồ ồ.
Cô nghe tiếng Hoài Khanh khàn giọng, vừa xa lạ vừa buồn nôn.
“Bảo bối của anh, em đúng là biết cách khiến đàn ông mê muội mà.
Anh không muốn để em ra ngoài chút nào, nhìn dáng vẻ này của em, ai mà chịu nổi cơ chứ?"
“Còn không phải...ha...em đang...ha...!dính chặt với anh hay sao?” Ý Yên nhấn mạnh hai từ “dính chặt" không chút xấu hổ, cô nàng cong người rên rỉ đầy thỏa mãn.
Tiếng kêu tràn vào tai Trì Tuyết, chẳng khác nào ác quỷ đòi mạng.
“Còn dám cố tình quyến rũ anh, hôm nay em đừng hòng rời khỏi giường.
Chân nâng lên chút nào, được rồi, đừng kẹp chặt anh như vậy, anh sẽ khiến em thoải mái..."
Nước mắt cô đã chảy dài trên gương mặt tự lúc nào.
Còn gì đáng kinh tởm hơn chuyện bạn trai mình dẫn nhân tình về nhà, điên cuồng quấn lấy nhau trên chính chiếc giường của cô cơ chứ.
Thậm chí nếu hắn chịu để ý một chút, hắn ta sẽ biết trong tủ lạnh thiếu đi hai chai nước hoa quả, xấp ảnh kì lạ trên bàn trang điểm và cả chiếc vali cộm dưới gầm giường.
Trì Tuyết nghĩ, có lẽ hắn cũng chẳng thể nghĩ nhiều được đến như thế, trong mắt hắn chỉ còn lưu lại mỗi hình dáng nóng bỏng của nhân tình, cùng bản năng như thú hoang, động tình bằng thân dưới.
Trong giây phút khoái lạc nhất, chắc chắn hắn cũng đã quên rằng, mình còn một người bạn gái đã bầu bạn bên cạnh suốt bốn năm.
Trì Tuyết dẫm lên từng món đồ dưới sàn, chẳng hề do dự đi thẳng vào phòng.
Xem ra cả hai từ lúc bước vào nhà đã chẳng thể nhịn được, đến đèn phòng ngủ còn không có thời gian tắt, ánh sáng lóa mắt cũng không ngăn nổi hai kẻ đáng khinh kia quấn quýt.
Trì Tuyết hít một hơi thật sâu, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, đanh giọng lên tiếng.
“Sao nào, chơi trên giường người khác thoải mái chứ?”
Hắn sững người.
Giọng nói quen thuộc khiến máu trong người hắn như đông cả lại.
Tại sao cơ chứ, Trì Tuyết đã nói rằng hôm sau cô ta mới về cơ mà.
Trong mắt hắn, Trì Tuyết luôn là một người yêu tiêu chuẩn, hiểu chuyện, thành thật, không nghi ngờ lung tung, chính vì vậy hắn mới cả gan đến mức đem Ý Yên về nhà, vui vẻ trên giường của bạn gái mình.
Thậm chí hắn còn tính toán đến chuyện phòng khách lẫn nhà bếp, mỗi nơi đều thử một lần..