Anh thì thầm, khi gọi Trì Tuyết là bé hư chất giọng trở nên gợi cảm đến mức khiến người nghe xương cốt mềm nhũn.
Anh hôn lên môi cô, nụ hôn dịu dàng dần dần trở nên mất kiểm soát.
Anh dùng tay khóa hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại nâng cằm đẩy nụ hôn thêm sâu hơn.
Cô bất giác ưỡn người, phía dưới lộn xộn va chạm khiến anh dần có cảm giác, theo bản năng càng vần vò cô hơn, môi lưỡi quấn quýt dây dưa, Trì Tuyết học theo anh với lưỡi vào trong miệng đối phương khuấy đảo, cố gắng chiếm thế chủ động.
Anh thoáng giật mình, cắn mạnh lên môi cô như trừng phạt cho sự hư hỏng này.
Nụ hôn sâu khiến Trì Tuyết mệt lả cả người, rụt rè thối lui.
Anh thấy gò má cô đỏ bừng, khóe môi còn vương sợi chỉ bạc, anh dịu dàng áp môi hôn lên nơi đó, trong thinh lặng xóa đi vết tích trêu ngươi.
Anh nhìn chăm chăm xương quai xanh nhấp nhô theo hơi thở, gầy gò xinh đẹp, liền cúi đầu hôn lên, răng cắn lên da, cọ xát môi trên da thịt tạo thành vết hôn đỏ đến chói mắt.
Trì Tuyết cảm giác cả người trở nên vô lực, phần da nhạy cảm bị trêu đùa khiến cô thoát ra tiếng rên nhỏ, vừa dụ hoặc vừa trêu ngươi.
Anh nhìn bộ dáng mệt nhoài lại thập phần xinh đẹp, trong lòng âm thầm thở dài.
Anh trước giờ luôn nghĩ bản thân mình sở hữu sức chịu đựng vô cùng tốt nhưng đứng trước mặt Trì Tuyết lại chỉ như chú hổ giấy, dễ dàng đầu hàng chịu thua.
Vốn chỉ đơn thuần muốn đắp chăn cho cô, nhiệt tình một hồi suýt nữa liền lần đến trên giường.
Anh thoáng buông cổ tay Trì Tuyết, phát hiện vết hằn trên đó thì trong lòng chợt nhói lên, cảm giác hưng phấn dần dần phai nhạt đi.
Trì Tuyết lúc nãy vừa trải qua một hồi giày vò cộng thêm tác dụng của rượu nên đã chậm rãi chìm vào giấc ngủ, hơi thở dồn dập cũng dần an tĩnh trở lại.
Mí mắt cô nặng trĩu, đầu óc ong ong, chỉ kịp cảm nhận vòng tay nâng cả người mình lại, rơi vào mảng không gian ấm áp.
Trì Tuyết theo bản năng rúc vào lồng ngực đối phương tìm cảm giác an toàn, tiếp đến mọi thứ liền chìm vào bóng tối vô tận.
Tiếng chuông báo thức inh ỏi đánh thức Trì Tuyết khỏi giấc mộng đẹp.
Cô ôm đầu rên rỉ, quơ tay tắt điện thoại.
Cơ thể uể oải như bị người giẫm đạp, Trì Tuyết mất gần mười phút mới có thể gắng sức ngồi dậy, chờ đến khi đầu óc đỡ choáng váng thì cũng là lúc gương mặt cô trở nên xanh mét, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô là người bệnh mới ốm dậy.
Kí ức về hôm qua chẳng chút báo trước tràn về đại não, chính tay cô là người đã ôm chặt lấy anh không buông, lại còn đòi người đàn ông này hôn mình xem như phần thưởng.
Trì Tuyết túm chặt mép chăn, cố gắng giữ mình bình tĩnh, thế nhưng khi nhìn thấy dấu hôn đỏ rực trên xương quai xanh lúc cô thay đồ, Trì Tuyết triệt để sup đổ.
“Anh… anh chưa đi làm sao?"
Trì Tuyết vừa bước xuống cầu thang liền thấy anh đang ngồi trên sofa đọc báo, buổi sáng vẫn như cũ để dư một phần cho cô.
Trì Tuyết run rẩy, giọng nói cũng nhỏ dần.
“Sao? Hôm qua nhiệt tình quấn lấy tôi vui đùa tận hưởng, sáng thức dậy liền muốn trở mặt à?"
Kỷ Nhiên hiếm khi tâm tình vui vẻ đến mức này, khóe môi câu lên tạo thành nụ cười đầy trêu chọc.
“Em xin lỗi.
Sau này em sẽ không trộm rượu anh trưng để uống nữa, em thật sự là đầu heo mà".
Trì Tuyết cúi gằm mặt không ngừng xin lỗi, trong khi đó anh thong thả đi tới chỗ cô, duỗi tay vạch cổ áo, trên xương quai xanh vẫn là dấu hôn như tối qua, chỉ là càng thêm sẫm màu.
Trì Tuyết đẩy tay anh ra, xấu hổ quát khẽ.
“Anh làm gì đấy? Cái này, làm sao mà…"
“Tôi chỉ kiểm tra chút thôi.
Chuyện này cũng do em mà ra cả còn gì."
Anh thấp giọng nói khẽ bên tai Trì Tuyết, cô hoàn toàn chẳng thể phản bác được.
“Vậy chúng ta, chúng ta có…"
Trì Tuyết càng nói càng quẫn bách, vành tai cũng trở nên đỏ ửng.
Cô chẳng biết nói như thế nào, cuối cùng đành lấy hai tay đập vào nhau, vang lên tiếng kêu bôm bốp.
Không gian càng thêm yên tĩnh, vẻ mặt anh từ bất lực chuyển sang buồn cười, anh gập bụng cười đến mức không đứng lên nổi.
Phải mất một lúc lâu anh mới có thể ngừng cười, xua tay liên tục.
“Đừng lo, tôi không muốn cưỡng ép người đang say.
Tôi luôn muốn mối quan hệ xảy ra trên phương diện đối phương tình nguyện.
Mau ăn sáng đi, hôm nay tôi sẽ đưa em đến công ty."
Trì Tuyết bĩu môi nhìn dáng vẻ cười đến mất hình tượng của anh nhưng tầm mắt hoàn toàn dán chặt vào gương mặt bừng sáng đối diện mình.
Anh cười lên, tựa như bông hoa xinh đẹp nở rộ giữa trời đông.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang bầu không khí mờ ám giữa hai người, Anh nhìn tên hiển thị trên điện thoại, không chút cố kị mở loa ngoài.
“Tổng giám, đã tìm được người tuồn tin tức ra bên ngoài rồi".
“Được, tôi sẽ đưa Trì Tuyết đến công ty ngay.
Cậu chuẩn bị những thứ cần thiết đi!”
Nhìn đôi mắt lấp lánh của Trì Tuyết, anh mỉm cười.
Những gì anh làm cho đến hiện tại, dường như đều là để khiến cô gái nhỏ này hạnh phúc..