Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi


“Ý anh là ly rượu của Chu Tử Lam có vấn đề?"
Anh hoàn toàn không đủ sức để nói nữa, chỉ có thể khó khăn gật đầu.

Thấy cả thân thể anh lung lay sắp đổ, Trì Tuyết càng thêm ôm chặt thắt lưng anh, giữ người đứng vững.
Cô dìu anh đến ghế ngồi, sau đó gọi người hầu đến chỗ mình, giọng điệu gấp gáp.
“Có thể chuẩn bị cho tôi một phòng nghỉ riêng không? Tôi cần nó ngay lập tức.”
"Chuyện này.”
Nữ hầu bối rối, thông thường mọi người muốn nghỉ ngơi lại đều được chuyển xuống nhà phụ, cách nhà chính mười phút di chuyển bằng xe điện.

Nhưng vị tiểu thư trước mắt gần như không có đủ thời gian để chờ đợi.
Thấy vẻ khó xử trên gương mặt nữ hầu, Trì Tuyết cố gắng kìm nén sự nóng nảy, lấy từ túi áo vest anh tấm danh thiếp nhét vào tay đối
phương.
“Ngày mai nếu Chu Tử Lam hoặc chị Jasmine có hỏi, cô chỉ cần đưa danh thiếp ra trước mặt họ.

Nếu họ thật sự mở miệng khiển trách, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
Nhận được lời bảo đảm, nữ hầu lập tức dẫn cả hai người xuống căn phòng cuối hành lang.

Đây là phòng dùng cho khách quý ở lại và nghỉ ngơi, rất ít khi được sử dụng.

Trì Tuyết nhìn cả người anh ướt đẫm mồ hôi, hả miệng thở dốc, cô mím môi, lúc quay sang dặn dò nữ hầu thì vành tai đã đỏ ửng cả lên.

“Làm phiền cô, không được để cho bất kì ai đến nơi này quấy rầy."
Nữ hầu cung kính cúi đầu, nhanh chóng rời đi chừa lại khoảng không gian cho hai người.

Trì Tuyết khóa trái cửa, đẩy anh nằm lên giường, cẩn thận tháo giày cho anh.

Cô muốn đi rót chút nước ấm liền bị anh cản lại, thô bạo túm lấy cổ tay cô, khiến cô ngã đè lên người mình.
Cả người anh nóng bừng, bên dưới trướng đến mức khó chịu.

Anh ghì chặt Trì Tuyết vào lòng, khàn giọng nói bên tai cô, giọng điệu đầy vẻ khổ sở.
“Trì Tuyết, em mau ra ngoài, anh sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Anh không muốn làm tổn thương em”.
“Nếu em rời đi anh phải làm sao bây giờ?"
Trì Tuyết gấp đến độ vành mắt đỏ ửng cả lên, anh nới lỏng caravat hòng khiến bản thân dễ chịu hơn nhưng cả người vẫn bừng khô nóng đến khó chịu.

Anh buông cổ tay Trì Tuyết, tự mình nắm chặt lấy gra giường, chống đỡ bản thân.
Anh nâng cao giọng, cố tình dọa nạt cô để cô nhanh chóng rời đi.

Thuốc càng ngày có tác dụng càng mạnh, anh cảm giác mình chỉ muốn lao đến người trước mặt, chậm rãi nhấm nháp cô từng chút một, sau đó nuốt người vào bụng.
“Loại thuốc này đến một lúc rồi cũng sẽ hết tác dụng, anh tự giải quyết được.

Trì Tuyết, nghe lời anh, mau ra ngoài đi!”
“…Những lúc như thế này, anh đừng nên suy nghĩ thêm điều gì cả."
Trì Tuyết phát hiện cho dù chính mình hoảng sợ vô cùng nhưng cô thật sự không đành lòng nhìn anh bị dục vọng tra tấn đến mức khổ sở như vậy.

Cô chống tay ngồi bên mép giường, ngón tay run rẩy chạm lên từng khuya áo, nhẹ nhàng cởi bỏ, đầu ngón tay lướt qua da thịt khiến cả người anh trở nên tê dại, trầm giọng lên tiếng.
“Trì Tuyết, em tốt nhất đừng nên hối hận".
Dứt lời, anh xoay người chiếm thế thượng phong, anh để cô cởi áo vest cùng sơ mi của mình, lộ ra lồng ngực nam tính mê người.

Anh nâng cằm cô, vội vàng hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn, nụ hôn mang theo dục vọng không hề nhẹ nhàng, mang theo sự thô bạo cùng mạnh mẽ, Trì Tuyết ngượng ngùng rụt lưỡi liền bị anh chủ động câu lấy, nối tiếp nụ hôn, âm thanh mở âm kích tình vang vọng khắp phòng, khiến cả người cô trở nên nóng bừng, vô thức càng dán chặt vào người anh.
“Bé hư, đừng lộn xộn”.
Hai từ bé hư tựa như cấm chú.

Ngày thường thanh âm anh sẽ mang theo âm điệu trêu chọc càn rỡ, thế nhưng hôm nay lại nhuốm đầy sự quyến rũ, chuyên chế cùng mê luyến.


Trì Tuyết run rẩy, ngoan ngoãn không chút động đậy, bị hôn đến mức cả người mềm nhũn.
Tay anh chẳng hề nhàn rỗi, đem bộ váy mỏng manh nhanh chóng cởi bỏ.

Anh dứt khỏi nụ hôn, sau đó nghiêng đầu cắn lên cần cổ trắng như tuyết, lưu lại vết răng nanh cùng dấu hôn đỏ sậm đến chói mắt.

Trì Tuyết nhẹ giọng kêu lên, tựa tiếng mèo con làm nũng, run rẩy lại dịu ngoan.
Anh hai mắt đỏ ngầu, sợi dây lý trí lúc này đã thật sự biến mất, anh vùi mặt vào bộ ngực mềm mại của cô, liên tục lưu lại vết hôn, tay xoa nắn không ngừng, đầu ngón tay miết thật mạnh rồi lại chuyển sang ấp ôm gò bồng đào, khiến cô lần đầu trải qua cảm giác thân mật gần gũi, theo bản năng quàng tay câu lấy cổ anh đòi hỏi nhiều hơn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trùng Sinh Để Gặp Người
2.

Ngọn Lửa Rực Cháy
3.

Không Thể Nói Dối Anh
4.

Gương Vỡ Không Lành
=====================================
“Kỷ Nhiên…ha… em khó chịu…”
“Đừng lo, chút nữa sẽ thoải mái.


Em đừng căng cứng người như thế, có khó chịu thì cắn lấy bả vai anh này.”
Anh chậm rãi dời tay chạm vào nơi tư mật của Trì Tuyết, cô rụt chân, dùng tay che khuất đi gương mặt đỏ bừng như tôm luộc của mình.

Bộ ngực rải rác vết tích hoan ái, anh vẫn không buông tha, tiếp tục xoa nắn liên hồi, anh dùng chân mình tách chân cô ra, khiến hai chân đối phương dang rộng, phơi bày mọi thứ ra trước mắt anh.
Đóa hoa kiều diễm vì sự thoải mãi mà anh đem lại dần trở nên ướt đẫm, anh mỉm cười hài lòng, đầu ngón tay cọ xát nội bích mềm mại, đưa đẩy ngày càng thêm sâu.
“Ưm…Xin anh…đừng trêu chọc em nữa."
“Ngoan, nếu không chuẩn bị em sẽ đau đớn đến ngất đi mất.

Hơn nữa, một khi anh đã bắt đầu, cho dù em có cầu xin, anh cũng sẽ không ngừng lại đâu.”
Dứt lời, anh nhanh chóng tháo thắt lưng, cởi khuy quần, lộ ra phân thân ***** ****, lớn đến mức dọa người.

Anh dùng tay cố định cổ
tay cô trên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống, thấy đôi mắt cô mê mang ngập nước, hơi thở dần trở nên gấp gáp, phần dưới dần dần tiến vào nơi tư mật, nhồi đầy đến mức cô vô thức cựa mình vùng vẫy.
Anh giữ chặt lấy cô, lần nữa dùng sức đẩy mạnh vào bên trong.

Do đã có sự chuẩn bị từ đầu nên anh di chuyển vô cùng dễ dàng, cảm giác đầy tràn ban đầu khiến Trì Tuyết khó thích ứng, hàng mi xinh đẹp run rẩy, ướt nhẹp đến đáng thương.
Anh càng nhìn càng cảm thấy mất khống chế, anh điều chỉnh tư thế, nắm lấy bắp đùi cô, liên tục đưa đẩy.

Thanh âm *** ** vang lên khiến người nghe hận không thể nào vùi đầu trốn tránh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận