Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Phỏng vấn vòng thứ nhất không khó, thậm chí có thể nói là rất đơn giản, vì nó khác với phỏng vấn bình thường, dù sao chính là phỏng vấn mấy vấn đề bình thường, cùng lắm thì nhiều hơn một vài vấn đề giả thiết mà thôi.

Nhưng vì nhiều người cho nên cũng mất nhiều thời gian.

Chờ tới 12 giờ trưa, mới phỏng vấn xong người thứ 150. Đúng vậy, 150 người!

Khác với suy nghĩ của mấy người Lạc Vân Thanh là sẽ có người bỏ cuộc khi leo lên đăng vân thê, mọi người đều chỉnh chỉnh tề tề tới đây phỏng vấn.

Nhưng có lẽ vì lúc ấy khi Leonard đón người không cho bọn họ thời gian phản ứng, vì thế nhìn thấy mọi người đều đi rồi, những người khác cũng không tự giác liền đi lên theo.

Chờ tới đi một nửa mới hồi phục lại tinh thần, nhìn lộ trình trên dưới đều giống nhau, kia là lên cũng mệt mà xuống cũng mệt, mọi người liền dứt khoát không cần dằn vặt, gì cũng không nói tiếp tục leo lên trên thôi.

Phỏng vấn xong có tiệc đứng, cho nên sau khi phỏng vấn xong vòng đầu tiên tất cả mọi người đều không rời đi, một phần đứng ở đại sảnh, một phần đi dạo xung quanh, đi tới đi lui lại về đại sảnh, chỉ sợ mình đi xa tiệc đứng liền không còn phần cho mình.

Nhìn một đám sói đói mắt phát sáng xanh, nghĩ tới cánh tay mỏi không nâng lên nổi của người yêu, Leonard nhịn không được ra bên ngoài phát khí lạnh.

Theo lời hắn nói cần gì phải làm tiệc đứng, bọn họ phỏng vấn xong trực tiếp lăn đi là tốt nhất, hắn chưa thấy qua phỏng vấn nào còn bao cơm.

Nếu muốn bao cơm thì cũng có thể kéo người tới nhà hàng nào đó ở trấn nhỏ Vân Quế, cho bọn họ ăn một bữa không phải là được rồi sao? Dù sao hai người bọn họ thiếu gì cũng có thể, nhưng thiếu tiền? Đó là không có khả năng!

Nghĩ tới đây, Leonard buồn bực không thôi, tự mình một người yên lặng rời khỏi đại sảnh, ném lại một đám sói đói phía sau cho Úc Tuyên xử lý.

Vì thế khi Úc Tuyên vừa bước vào đại sảnh liền nhìn thấy một bầy sói, ánh mắt giống như bụng đang đói cồn cào kia nhìn y khiến y không tự chủ lùi về sau một bước.

"Mọi người muốn đi dạo hay là muốn tới nhà ăn?"

Sớm đã định ra thời gian ăn trưa là 12 giờ 30 phút, hiện tại cách thời gian này còn 30 phút, có lẽ lão bản còn chưa đem đồ ăn làm xong, nói như vậy tốt nhất không nên đi nhà ăn, nhưng nhìn bộ dạng đói khát của đám người kia Úc Tuyên lại cảm thấy có chút đáng thương, trong lòng rối rắm một phen liền mềm lòng, Úc Tuyên có khuynh hướng muốn dẫn bọn họ tới nhà ăn chờ, dù sao chờ ở chỗ nào mà chả là chờ.

"Được đấy, được đấy, chúng tôi chờ ở nhà ăn."

"Hiện tại liền có thể đi sao? Nhưng mà vừa rồi chúng tôi tới bọn họ nói chúng tôi trước rời đi, đợi lát nữa lại tới."

"Hu hu hu ~ đồ ăn ở nhà ăn hương vị quá thơm, vốn dĩ tôi còn muốn đi dạo một chút, nhưng ngửi được mùi thơm này tôi căn bản không bước chân nổi."

"Vừa rồi nhìn một cái ở bên trong, tôi thấy đồ ăn đã được bưng ra, thật muốn bắt đầu."

"Nói thật, nếu không phải lý trí còn sót lại nói cho tôi không thể xằng bậy, tôi thật sự sẽ vọt vào."

"......"

Nghe được một đống người thảo luận muốn vọt vào Úc Tuyên: "......"

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Lạc Vân Thanh không cho đám người này đợi ở nhà ăn!

Đây chính là một bầy sói đói nha!

Đợi ở nhà ăn có thể nhìn không thể ăn, y nghiêm trọng hoài nghi bọn họ thật sự có thể nhịn được tới giờ ăn cơm sao? Sợ là còn chưa tới giờ cơm đã đem đồ ăn ăn vụng hết rồi cũng nên?

Này không được, còn có người chưa tới nữa mà! Đồ ăn vẫn là phải bảo vệ cho tốt!

Cho nên đừng cho bọn họ đi vào, nghĩ tới lát nữa muốn đi đón hàng xóm của lão bản nhà mình, cuối cùng Úc Tuyên cũng tìm được cái cớ: "Tôi hiện tại muốn đi đón người, trước không tán gẫu với mọi người nữa, nếu bên kia không cho đi, vậy không đi nữa nhỉ? Tôi cũng không phải người ở nhà bếp, cho nên không hiểu quy định cho lắm, mọi người liền ở chỗ này đợi đi, thật sự nhàm chán có thể đi bên ngoài ngắm hoa cỏ cây cối gì đó."

Nghe được Úc Tuyên nói, mọi người vốn dĩ còn cảm thấy có hi vọng lập tức tan biến hi vọng, ngữ khí ảm đạm giả bộ đáng thương với y nói: "Nhìn không được nha, bị hương vị này mê mẩn không chỉ có chân không thể đi, mà đầu óc cũng không hoạt động nữa rồi."

"Đúng vậy, thật sự không thể châm chước một chút sao? Chúng tôi bảo đảm đi vào liền an an tĩnh tĩnh ngồi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy các vị lão đại trong nhà bếp."

"Có thể chứ? Chỉ đi vào ngồi."

"......"

"Chúng tôi có thể đợi ở ngoài cửa không?"

Úc Tuyên ôn nhu cự tuyệt: "Không được."

Mọi người:......

Cự tuyệt đám người xong, Úc Tuyên cũng không dám nán lại nhiều, đem tất cả xe trượt huyền phù thu lại chuẩn bị tới sau núi đón người.

Không có cách nào, buổi sáng Leonard đi đón người, hiện tại chỉ có thể để y đi, dù sao lúc trước đã nói mỗi người một lần rồi.

Khi đi y còn đặc biệt gửi cho lão Lý một cái tin, hỏi bọn họ có chuẩn bị tốt chưa, nào biết tin nhắn vừa gửi đi, bên kia liền trả lời bọn họ đã tới hết cả rồi.

Nhanh như vậy?

Úc Tuyên có chút giật mình.

Vì thế cũng không dám chậm trễ, dẫm lên xe trượt huyền phù liền xuất phát đi tới sau núi.

............

Trên bậc đá cao nhất của đăng vân thê, một lão nhân béo lùn đang nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được một chưởng chụp lên bàn cờ, nổi giận đùng đùng nói: "Không được, lão Lý ông lui về cho tôi, tôi không cho ông đi lại nữa."

Lão Lý bị rống giận tự biết đuối lý, không dám dỗi lại, nhưng xuống tay không chút lưu tình, trực tiếp ăn quân tướng của lão.

Lão Lý: "Không thể lui, xuống tay không thể quay đầu."

Lần này liền đổ dầu vào lửa, chỉ thấy lão nhân kia đột nhiên lên tiếng: "Không thể lui? Tôi nhường ông lui vài lần, ông cư nhiên còn ăn quân tướng của tôi?"

"Không được, không được, ông lui về, chúng ta làm lại từ đầu."

Lão Lý mới không làm đâu, hiếm khi thắng còn muốn lui về? Đùa à, sao có thể.

"Chút chuyện nhỏ mà, còn không phải là hạ bàn sao, không cần lui không cần lui, chúng ta lại làm ván nữa."

"Không được, vừa rồi ông đã đổi ý nhiều lần như vậy, tôi đều đồng ý, tôi cũng phải làm lại."

"......"

Còn chưa mở cửa, Úc Tuyên đã nghe thấy từng đợt thanh âm khắc khẩu quen thuộc vang lên, không cần nhìn y cũng biết đó là lão Lý và lão Hà hai lão hoan hỉ oan gia.

Rõ ràng hai người đều là người chơi cờ dở, nói không muốn chơi cờ với đối phương, nhưng cố tình mỗi lần đều có thể chơi cùng nhau, lúc đầu còn tốt, nhưng sau đó liền bắt đầu tranh cãi ồn ào.

Hai người này đều tới, vậy có lẽ thật sự tất cả mọi người đều tới rồi, lại còn chơi cờ?

Thực sự rất nhà nhã ha.

Mở cửa, vốn dĩ cảm thấy bản thân đã chuẩn bị tốt tâm lý Úc Tuyên trợn mắt há hốc mồm!

Chỉ thấy đám người ở bên ngoài ngồi bệt trên mặt đất, vô cùng náo nhiệt đánh bài, chơi cờ vui vẻ vô cùng.

Đây là đang làm gì? Dã ngoại mùa đông sao?

Lau lau mồ hôi trên trán, Úc Tuyên nhịn không được hỏi một câu: "Các ông tới bao lâu rồi ạ?"

Nào biết những lời này vừa nói ra, mọi người nhìn trời chứ không nhìn y.

Quả nhiên!

Úc Tuyên trong lòng liền biết rõ chắc chắn là tới rất lâu rồi, thậm chí có khả năng còn đi theo Leonard lên.

Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được đau đầu.

Những lão nhân lão thái này tuy thân thể còn rất khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng có tuổi rồi, thân thể cơ năng chắc chắn kém với người trẻ tuổi, trời giá rét như này ở bên ngoài lâu như vậy, ai biết có thể xảy ra chuyện gì hay không, lại còn ngồi bệt trên mặt đất?!

Tuy quần áo có thiết trí giữ ấm, nhưng chẳng may bị cảm thật thì phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể ăn nói với người ngoài được?

Úc Tuyên nhịn không được có chút tức giận, nhưng vẫn đè nén lại cơn giận mà nói: "Chúng ta mau đi thôi, Vân Thanh bên kia nấu chút canh gừng, đợi lát nữa tới nhà ăn mọi người uống một chút ha."

Không dám kéo dài trì hoãn, Úc Tuyên nhắn cho lão bản của mình một cái tin xong liền một đường dẫn mọi người tới nhà ăn, tốc độ nhanh giống như bị quỷ đuổi sau đuôi vậy.

Nhận được tin tức Lạc Vân Thanh có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể cùng thở dài một hơi, sau đó bắt đầu nấu canh gừng, tận lực bảo đảm chờ tới lúc bọn họ đi vào có thể lập tức uống vào.

Nói thật, trong lòng cậu lúc này cũng không biết là tư vị gì, vốn là một chuyện tốt, nhưng những người này cứ như vậy cậu lại cảm thấy bản thân lúc trước không nên nhiều chuyện như thế.

Phải biết là ở gần đây cơ bản đều là người già về hưu, thời tiết này không nói lạnh cóng ra vấn đề, chỉ là cảm lạnh thôi trong lòng cậu cũng không chịu nổi, càng không biết phải nói với người nhà bọn họ thế nào mới được, dù sao cũng là cậu mời người ta tới ăn cơm.

Nhưng may mắn chính là, tố chất thân thể của những lão nhân lão thái này đều không tồi, hơn nữa quần áo có chức năng giữ ấm phòng lạnh, sau khi uống qua canh gừng Lạc Vân Thanh cũng không thấy ai có bệnh trạng không thoải mái, cảm mạo ho khan cũng không có.

Lúc này ba người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có thể là do thần sắc lo lắng trên mặt mấy người quá mức rõ ràng, khiến cho đám lão nhân gia cũng biết bản thân làm sai, thật ngượng ngùng tìm Lạc Vân Thanh xin lỗi, nhiều lần đảm bảo tuyệt đối không có lần sau.

Lạc Vân Thanh có thể làm gì bây giờ?

Chỉ có thể tha thứ thôi, nhưng thật ra trong lòng âm thầm hạ một cái quyết định, về sau tổ chức hoạt động như này vẫn nên đừng chọn vào mùa đông.

Vì quyết định này, cho nên Phúc trang vào mùa đông ít hoạt động đến đáng thương, hiếm khi có hoạt động mà điều kiện tham gia hạn chế muốn chết, biết đây là vì sao mới thành ra như vậy, đám lão nhân tự biết đuối lý buồn bực không thôi.

Quay đầu nhìn đám người đang ngó nghiêng dáo dác ngoài kia, Lạc Vân Thanh gọi: "Mọi người đều vào đi."

Dù sao đồ ăn cũng làm gần xong rồi, ăn trước thì ăn trước thôi.

Nghe được cậu gọi, mọi người bên ngoài ngoan ngoãn xếp hàng đi vào, một đám an an phận phận ngồi trên chỗ ngồi, hai mắt nhìn thẳng đồ ăn trên bàn, rất có tư thế chỉ cần  Lạc Vân Thanh không hô một tiếng "ăn cơm" bọn họ tuyệt đối sẽ không động vào thức ăn trên bàn.

Bọn họ cũng không ngốc, bọn họ cũng hiểu thế nào là kéo dài phát triển.

Vừa rồi sắc mặt của mấy người phụ trách phỏng vấn có thể nói là khó coi, nếu lúc này đám người mình như tổ ong vỡ tổ ùa vào ăn cái này cái kia, liên hoan như này còn có lần sau sao? Đương nhiên, có lần sau là kỳ vọng, quan trọng nhất là bọn họ không dám xằng bậy!

Phải biết là vừa mới qua vòng phỏng vấn thứ nhất mà thôi, hiện tại còn chưa biết được ai sẽ lọt vào vòng phỏng vấn thứ hai đâu, nếu ở phương diện ăn uống này bản thân biểu hiện không tốt bị đào thải thì phải làm sao bây giờ?

Đây không chỉ liên quan tới một phần công việc! Mà còn là phúc lợi có thể vui sướng ăn cơm chùa sau này hay không nữa nhé! Có ai là không muốn luôn được giống như hôm nay mỗi ngày đều được mỹ vị "hun đúc" như này chứ!

"Mọi người không cần câu nệ, muốn ăn cái gì đều đi lấy đi."

Lạc Vân Thanh bị hình ảnh quái dị này chọc cười, nguyên bản tâm tình còn có chút buồn bực lập tức biến mất.

"Tới giờ rồi sao?"

"Thật sự có thể ăn sao?"

"....."

Thấy không ai động thủ, Lạc Vân Thanh nhướng mày.

Vừa rồi không phải vẫn luôn có ý đồ tiến vào sao? Như thế nào vào được rồi lại không dám động thủ vậy?

"Thật sự có thể ăn, cho nên không cần khách khí, ăn đi."

"Thật sự có thể?"

"Đúng vậy."

"Không phải khảo nghiệm gì đi?" Có người thử hỏi.

Lạc Vân Thanh:......

"Không phải, các vị yên tâm, tôi bảo đảm đây chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi." Lạc Vân Thanh nhấn mạnh hai chữ bình thường.

Vì thế vừa nói xong, sau khi xác định không thành vấn đề, mọi người vốn đang thực rụt rè  lập tức tản ra, ngươi lấy một phần sữa đông hai tầng, ta lấy một muỗng khoai tây thái sợi  chua cay.

Ngắn ngủn vài phút, đồ ăn trên bàn nhanh chóng giảm mạnh, mà khay ăn của bọn họ lập tức đựng đến tràn đầy. 

Lạc Vân Thanh:......

Lạc Vân Thanh có lý do hoài nghi, nếu không phải khay không đựng được hết, có lẽ bọn họ còn sẽ cố mà đựng hết cũng nên.

Nhiều như vậy có thể ăn hết sao? Hơn nữa bản thân có ăn hết được hay không!

Nghĩ đến đây, Lạc Vân Thanh ngồi không yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui