Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Đổ thạch chưa đến một giây cuối cùng ai cũng không biết nó rốt cuộc là lỗ hay lãi, ước chừng chỉ một chút xíu cam phỉ kia cũng khiến giá cả khối phỉ thạch này bay lên, từ chỉ có 50 nghìn đồng Liên bang vẫn còn miễn cưỡng tăng lên ít nhất 400 nghìn đồng Liên bang.

"Oa, tôi nhận ra người này, trách không được lợi hại như vậy, thì ra là hắn! Lúc trước tôi có nhìn thấy hắn ở khu tinh phẩm chọn thạch liêu, bộ dáng nghiêm túc rất lợi hại."

"Xem ra hắn có chút chân tài thật học, nếu không chúng ta đợi lát nữa đi qua thỉnh giáo hắn?"

"Đừng đi, không thân cũng chẳng quen người ta nơi nào nguyện ý để ý chúng ta, đến lúc đó không cho mặt mũi cũng rất lúng túng."

"......"

Nghe thấy mấy lời ca ngợi này, nam tử mừng như điên choáng váng đầu óc đắc ý dào dạt liếc nhìn Lạc Vân Thanh một cái, sau đó giả mù sa mưa nói: "Cục đá này của cậu thoạt nhìn phẩm tướng rất không tốt, cậu tiêu tiền như này là coi tiền như rác à?"

Lạc Vân Thanh lười trả lời hắn, không nghĩ tới nam tử kia còn nói thêm: "Aiz, cậu thật là đáng thương, cái này mặc kệ tốn bao nhiêu tiền đều bị lỗ vốn, có thể mắt sắc giống như các cậu, đem hàng tồn kho bao nhiêu năm không bán được của Đa Bảo Trai mua hết cũng chỉ có một mình cậu."

Quần chúng vây xem: (← ←)

Lạc Vân Thanh & Leonard: "......"

Lạc Vân Thanh tức giận, chỉ thấy cậu lạnh giọng nói: "Cảm ơn đã quan tâm, làm ơn tránh đường được không?"

Tận đến khi bị người mời đi, nam tử mới từ cực độ hưng phấn vừa rồi tỉnh táo lại, nhìn quần chúng xung quanh đối với hành động và lời nói của mình vừa rồi một lời khó nói hết, trên mặt hắn lập tức xấu hổ.

Kỳ thật hắn cũng không phải cố ý, nhưng chính là miệng tiện! Hơn nữa nói chuyện còn không trải qua đại não, cứ đem một câu bình thường nói thành người chán ghét như vậy.

Muốn xin lỗi thì lại ngại mất mặt, nam tử tiến thoái lưỡng nan đi theo phía sau Lạc Vân Thanh và Leonard, cuối cùng lại thành xem náo nhiệt.

......

Mới vừa giải xong một viên phỉ thạch ra lục, tình cảm mãnh liệt của sư phụ giải thạch bị đánh thức, nhưng chỉ chớp mắt liền thấy sáu quả "dưa hấu lớn" này hắn lập tức bình tĩnh trở lại.

Phải biết rằng từ khi hắn nhận lời mời trở thành sư phụ giải thạch của Đa Bảo Trai, mấy khối nguyên thạch "dưa hấu" này vẫn luôn bị chất đống trong một góc của khu bình thường, cho tới bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không có ai mua.

Bình thường mà nói phỉ thạch phẩm chất kém ở Mang tinh kỳ thật đều không lo nguồn tiêu thụ, dù sao người tới nơi này chơi đều là người ngoài nghề, đại đa số bọn họ chính là tùy tiện mua một cái nguyên thạch chơi chơi, chân chính muốn dựa vào đổ thạch để kiếm tiền sẽ không tới nơi này, nhưng cho dù như thế, cục đá như vậ vẫn không ai muốn, vì sao? Đơn giản là vì phẩm tướng thực sự quá kém, kém đến tình trạng như nào? Kém đến độ người thường tùy tiện chọn thạch liêu cũng sẽ không chọn nó, bằng không cũng sẽ không bị tồn kho ngần ấy năm mà chưa có ai thèm mua.

Kết quả hôm nay thì hay rồi... vị tiểu ca này lập tức đem hàng tồn kho từ trước tới giờ thanh lý hết.

"Cục đá này cậu muốn cắt như thế nào?" Sư phụ giải thạch ngồi xuống uống một ngụm nước sau đó mới chậm rãi hỏi Lạc Vân Thanh.

Cắt như nào không phải là việc của anh sao? Này còn muốn hỏi tôi?

Không biết phải cắt như thế nào Lạc Vân Thanh chỉ có thể vô ngữ trả lời lại một câu: "Cứ cắt như vừa rồi anh cắt?"

Sư phụ: "......" Hắn hỏi như vậy kỳ thật đại biểu hắn muốn từ giữa cắt một nhát, như vậy không cần tốn công tốn sức!

Những cục đá khác hắn thật đúng là không dám làm như vậy, dù sao nếu ra lục mà vì sai lầm của hắn khiến nguyên thạch bị hỏng, hắn cũng là có trách nhiệm, nhưng mấy tảng đá này nếu có thể ra lục? Hắn đem đồ giải thạch ăn luôn cho xong đi!

"Nếu không......"

Lạc Vân Thanh nghi hoặc nhìn hắn, không biết sư phụ giải thạch muốn nói cái gì.

Sư phụ giải thạch ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt thần thái xán lạn của Lạc Vân Thanh, bỗng nhiên cảm thấy không nên xằng bậy, đây chính là công việc thuộc bổn phận của mình, nên làm gì thì cứ làm thế đó đi, vì thế lau mồ hôi, đứng lên tiếp tục làm việc.

Sư phụ giải thạch cầm công cụ giải thạch thần sắc cả người đều trở nên không bình thường, bộ dáng trận địa sẵn sàng như đón quân địch kia của hắn giống như binh lính tiên phong, mặc kệ sau trận đánh là thắng hay thua, ở trên chiến trường hắn đều bảo đảm đem bản thân liều mạng chém giết địch.

Khối nguyên thạch đầu tiên bị sư phụ giải thạch cắt thành lát cũng không phát hiện bên trong có phỉ thạch, khối nguyên thạch thứ hai thứ ba cũng bị đồng dạng phương thức cắt ra, nhưng bất hạnh chính là vận mệnh của chúng nó giống như đúc với khối thứ nhất.

Nhìn xe đẩy bên trong còn dư lại 3 "quả dưa hấu", những người khác tựa hồ đoán trước được vận mệnh tương đồng.

"Aiz...hai tiểu ca này nhìn vừa thông minh vừa đẹp trai, sao lại chọn đồ vật nát như vậy! Tuy xác xuất đổ thạch ở Mang tinh rất ít ra lục, nhưng có thể một lúc lấy ra 6 khối phẩm tướng cực kém như này thật đúng là...."

"Không nghe vị tiểu ca lợi hại lúc trước nói gì sao, mấy tảng đá này là hàng tồn kho không bán được nhiều năm của Đa Bảo Trai, bọn họ có thể đem hàng tồn kho lâu năm như vậy mua hết một lượt cũng là một hành động vĩ đại khó lường đi! (?_?)"

"Khà khà, tôi cảm thấy việc này sẽ trở thành truyền thuyết hot nhất Mang tinh, Đa Bảo Trai nên vui vẻ vì được một cơ hội quảng cáo miễn phí, ha ha ha."

"......"

Khi giải quả "dưa hấu" thứ tư, người xung quanh tuy còn đang vây xem náo nhiệt nhưng kỳ thật tâm tư cũng không đặt ở trên tràng giải thạch, đối với bọn họ mà nói, bọn họ hiện tại còn ở lại chỗ này chính là vì đề tài câu chuyện sau này!

Ngẫm lại a! Khi có người nói Mang tinh cư nhiên có một người mua một lần hết sạch hàng tồn kho nhiều năm không bán được ở Đa Bảo Trai, bọn họ có thể tự hào mà nói bọn họ đã được tận mắt chứng kiến một màn "kỳ tích" này, sau đó trở thành tiêu điểm của đám người, dưới sự cầu xin của người khác bình tĩnh nói cho bọn họ biết từ đầu đến đuôi cái "sự việc bé nhỏ không đáng kể" này thật là có bao nhiêu sảng khoái!

Chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy hưng phấn rồi!

"......"

"Ra lục!"

"Đậu xanh rau má! Tôi nhìn thấy gì, đây là tử phỉ, còn là cực phẩm tử ngọc u minh!!!

Một vài người chú ý động tác giải thạch của sư phụ khi nhìn thấy tử phỉ lập tức thét chói tai ra tiếng, thanh âm chói tai đánh thức đám người đang "tự sướng" xung quanh.

Tử phỉ? Không phải chứ? Mang tinh cư nhiên có thể ra tử phỉ? Đây là nói đùa à?

Tất cả mọi người bị hai chữ tử phỉ dọa rồi!

Phải biết rằng phỉ thạch được gọi là nguồn năng lượng đá quý vì nói vừa là đá quý lại vừa là một loại năng lượng thạch phẩm chất cực tốt. Dựa theo màu sắc và hàm lượng năng lượng, phỉ thạch chia làm bạch phỉ, cam phỉ, hoàng phỉ, lục phỉ, thanh phỉ, lam phỉ, tử phỉ, trong đó bạch phỉ là phẩm chất thấp nhất, tử phỉ là phẩm chất cao nhất, đương nhiên cũng tồn tại tình huống đặc thù, ví dụ như hắc phỉ và hồng phỉ, phỉ thạch có hai loại màu sắc này rất là cực đoan, nếu không phải là phế thạch thì sẽ là cực phẩm phỉ thạch tốt nhất! Bởi vì hai loại phỉ thạch này màu sắc đẹp được mọi người ưa thích, hơn nữa  hàm lượng năng lượng còn cực cao, cho nên mặc kệ là đơn thuần dựa theo tiêu chuẩn là nguyên liệu chế tác trang sức châu báu hay là tiêu chuẩn lấy năng lượng, hắc phỉ và hồng phỉ đều có giá không thấp, đương nhiên nếu là phế thạch (chính là hồng phỉ, hắc phỉ không chứa năng lượng) giá cả sẽ giảm xuống rất nhiều.

Không giống như hắc phỉ và hồng phỉ khi giải ra còn phải đo lường hàm lượng năng lượng, tử phỉ xuất hiện chỉ nói lên một điều....ta thực đáng giá!

Vì thế sư phụ giải thạch run cả tay, cuối cùng mồ hôi rơi như mưa khiến hắn bất đắc dĩ phải buông công cụ trong tay xuống, nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân làm vài lần hít thở sâu sau đó mới mạnh mẽ trấn định mở ra ngăn cuối cùng của giải thạch tràng, lấy ra công cụ chuyên dùng để sát thạch.

Hắn đời này chưa từng giải qua tử phỉ! Đối với người đã ký hợp đồng dài hạn giải thạch với Đa Bảo Trai như hắn mà nói có lẽ giờ phút này viên phỉ thạch dưới tay này là khối tử phỉ lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng mà hắn giải ra trong đời.

......

"Nếu không thì anh vẫn là dùng máy móc đi?" Lạc Vân Thanh thấy sư phụ giải thạch chà xát hồi lâu mới xát ra một chút vỏ đá như vậy, nhịn không được lên tiếng kiến nghị.

Nhưng nào biết cậu vừa mới nói ra khỏi miệng sư phụ giải thạch giống như nghe được lời nói không xuôi tai, không chỉ không cảm kích cậu thông cảm, ngược lại còn trừng mắt nhìn cậu, giống như vừa rồi cậu đã đưa ra một cái kiến nghị cỡ nào tội ác tày trời.

Lạc Vân Thanh: "......" được rồi, anh không thấy phiền toái là được.

Sự thật chứng minh sư phụ giải thạch thật đúng là không cảm thấy phiền toái, chỉ thấy hắn dùng vô số công sức từng chút từng chút đem tử phỉ xát ra lớn bằng bàn tay, sau đó dùng nước rửa khối phỉ thạch, nhưng kinh nghiệm phong phú sau khi hắn cẩn thận quan sát nhịn không được chau mày.

Tiểu lữu, bên trong tử phỉ có rất nhiều vết rạn nứt nhỏ, số lượng những vết rạn này quá nhiều, chúng nó không chỉ phá hủy tính hoàn chỉnh của tử phỉ mà còn khiến năng lượng của nó cũng bị xói mòn, cũng khiến nó khó khăn trong việc chế tác thành vật phẩm trang sức.

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, nhưng vết rạn này hoàn toàn phá hủy giá trị của nó, có những vết rạn này cho dù nó là tử phỉ, nhưng giá trị của nó đừng nghĩ tốt, có lẽ còn không bằng một khối bạch phỉ hoàn chỉnh.

"Thật đáng tiếc, tử phỉ này hỏng rồi, tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy u minh tử ngọc, chỉ là nhiều vết rạn như vậy, hiện tại đều thành bông tuyết tím, giá cả đại suy giảm."

"Thật sự quá đáng tiếc, quả nhiên Mang tinh không có phỉ thạch phẩm chất tốt, tử phỉ hoàn chỉnh gì đó chỉ có thể ngẫm lại ở trong mộng mà thôi."

"......"

Lạc Vân Thanh không để ý tới quần chúng xì xào bàn tán xung quanh, dù sao đối với cậu mà nói đổ thạch thật sự chỉ là yêu thích mà thôi, người kiếm được bộn tiền lớn từ mấy hạng mục nghiên cứu khoa học như cậu không thiếu chút tiền tử phỉ này, vì thế phi thường bình tĩnh bảo sư phụ giải thạch tiếp tục.

Có lẽ bởi vì tử phỉ này đã là một khối tử phỉ "hỏng", sư phụ giải thạch thay đổi dụng cụ giải thạch bằng dụng cụ vừa giải khối bạch phỉ kia, tay cũng không run, tim cũng không khẩn.

Dùng tốc độ không biết nhanh hơn biết bao nhiêu lần đem khối tử phỉ này của Lạc Vân Thanh giải ra.

Chờ tới khi hoàn chỉnh giải ra, tất cả mọi người sửng sốt, tiếp theo kìm lòng không đậu đều dùng ánh mắt mê muội nhìn về phía nó.

Đẹp! Thật sự là quá đẹp!

Khối nguyên thạch tử phỉ còn chưa trải qua mài giũa này càng giống như là hàng mỹ nghễ đã trải qua tinh điêu tế trác.

Tuy bên trên nó có vô số vết rạn nứt, nhưng đúng là những vết rạn nứt này khiến nó có mị lực không gì sánh kịp.

Nó như là tuyết trong đêm đen, bên trong màu tím rơi xuống vô số những vết nứt nhàn nhạt, những vết nứt này giống như là bông tuyết bay trong không trung ở bên trong phỉ thạch, hơn nữa bên cạnh những vết rạn này màu sắc lại nhạt hơn một chút, cho người ta cảm giác giống như là ánh trăng trong đêm tối, đẹp đến say lòng người.

Căn bản không cần phải tinh điêu tế trác, khối tử phỉ tự nhiên này chính là một khối mỹ ngọc, chỉ cần tìm một vị sư phụ tay nghề tinh vị dựa theo hoa văn này cẩn thận cân nhắc một phen, thêm vào một cái bệ đỡ, nó sẽ lập tức sẽ biến thành một món trân bảo!

"Anh bạn đẹp trai, tôi trả 1 triệu đồng Liên bang mua khối phế thạch này của cậu, cậu có bán không?" Người biết hàng không ít, người nói lời này chính là muốn nhặt của hời.

"Xì, 1 triệu đồng Liên bang? Ông đây là tống cổ ăn mày đi? Tôi trả 50 triệu, anh bạn cậu có bán không?" Một người trung niên cười nhạo ra tiếng, trực tiếp tăng giá lên 50 lần.

Người có nhãn lực đều có thể nhìn ra tử phỉ này tốt, tử phỉ dễ có, nhưng loại tử phỉ giống như bức họa như này thì không dễ có.

Tới lúc này rồi ai còn sẽ đem nó trở thành nguồn năng lượng thạch, này quả thực chính là một món bảo bối cực trân quý.

"Tôi trả 100 triệu đồng Liên bang..." 50 triệu vừa ra, lập tức có người ra giá tăng thêm 1 số 0, dù sao người biết hàng ở đây cũng không ít, 50 triệu đồng Liên bang muốn bắt lấy khối tử phỉ này quả thực là nằm mơ.

Thứ này chỉ cần gia công lại một phen sau đó lại quảng cáo tuyên truyền hoàn toàn có thể mang lên hội đấu giá, chỉ cần lên hội đấu giá, tùy tiện đều có thể lên tới 1 tỷ.

"Ta trả 200 triệu đồng Liên bang......"

"300 triệu đồng Liên bang......"

"350 triệu......"

"......"

"700 triệu đồng Liên bang......"

"......"

Cuối cùng kêu giá lên tới 1 tỷ đồng Liên bang mới không có ai tiếp tục tăng giá, mà người xung quanh đã sớm bị trận điên cuồng kêu giá này làm cho choáng váng, ngơ ngác mà nhìn khối tử phỉ kia nói không nên lời.

Viên đá này đẹp thì có đẹp nhưng nó thật sự trị giá nhiều tiền như vậy sao?

Có lẽ ở trong mắt người không thiếu tiền thì nó đáng giá như vậy nhỉ?

Nghĩ tới tin tức về đồ vật có giá cả trên trời không với tới được trong các buổi đấu giá, mọi người cũng chỉ còn lại hâm mộ ghen tị hận, chỉ hận vì sao người may mắn không phải là mình! Bằng không mình nhất định phát tài!

Thưởng thức xong khối tử phỉ trị giá 1 tỷ kia, mọi người quay đầu lại nhìn về phía Lạc Vân Thanh.

Khi bọn họ cho rằng Lạc Vân Thanh muốn đem bông tuyết tử phỉ cực phẩm này bán cho người ra giá 1 tỷ đồng Liên bang kia, Lạc Vân Thanh lại tiến lên một bước, cầm lấy khối tử phỉ mà người khác hận không thể chiếm riêng làm bảo bối cho mình một cách tùy ý, tùy ý đưa nó cho người nam nhân bên cạnh cậu ta.

Mọi người: "......" Ta X!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui