Tối chủ nhật, bốn người trong ký túc xá đều có mặt.
Ba người chơi game, Nguyễn Nhứ ngồi bên cạnh Bách Hướng Địch.
Đang đấu nhóm, Nguyễn Nhứ đột nhiên hỏi: “Cảnh Ngữ, câu lạc bộ của tôi có một học đệ hỏi tôi xin WeChat của cậu, tôi cho được không?”
“Xin WeChat của tôi?”
“Cậu ấy...!hình như thích cậu một năm rồi, trong câu lạc bộ ai cũng biết.
Hai ngày trước cậu ấy hỏi tôi có thể cho cậu ấy xin WeChat của cậu không.”
“Không có hứng thú.”
“Được rồi, để tôi từ chối.”
Đồng Thanh Nhất từ lúc nghe được câu nói đầu tiên thì tim đã nhấc lên, muốn biết Trình Cảnh Ngữ trả lời thế nào, lúc nghe hắn trực tiếp từ chối, nhất thời thở một hơi nhẹ nhõm.
Đúng lúc xong ván, Nguyễn Nhứ kêu đói, Bách Hướng Địch cũng cậu ra ngoài mua đồ ăn.
Vừa ra cửa ký túc xá Nguyễn Nhứ đã vui mừng ôm cánh tay Bách Hướng Địch, ngẩng đầu tranh công: “Em cảm thấy hai người họ có triển vọng, Tiểu Nhất hình như ghen.”
Bách Hướng Địch không có hứng thú lắm về chuyện của hai người họ, chỉ hỏi: “Sao anh lại không biết em lại có học đệ cùng câu lạc bộ nhỉ?”
“Không có đâu, em bịa ra đó, muốn nhìn thử phản ứng của Tiểu Nhất, vừa rồi cậu ấy rất khẩn trương he he he.”
“Giúp người khác nối tơ hồng, vậy bạn trai mình ghen thì mặc kệ đúng không?”
Nguyễn Nhứ nhón chân hôn má Bách Hướng Địch, “Thích anh nhất.”
——
Đồng Thanh Nhất và Trình Cảnh Ngữ tiếp tục chơi game, bầu không khí có chút vi diệu, Đồng Thanh Nhất nghĩ một hồi thì nói đùa: “Haiz, Cảnh Ngữ, ban đầu tôi vẫn cho rằng duyên nữ sinh của cậu tốt, không ngờ duyên nam sinh cũng không tệ nha.”
Trình Cảnh Ngữ nhàn nhạt nhìn sang, thấy Đồng Thanh Nhất lại ngậm miệng.
“Hồi đầu hỏi cậu chuyện đi du lịch lễ 1/5, nghĩ kỹ chưa?” Trình Cảnh Ngữ đột nhiên hỏi cậu.
“Tôi...!muốn về quê.”
Đồng Thanh Nhất trước giờ chưa từng về quê lễ 1/5, Trình Cảnh Ngữ ngẫm nghĩ, rút tay từ bàn phím, nghiêng đầu hỏi hắn: “Cậu biết rồi nhỉ?”
“Biết… cái gì?” Đồng Thanh Nhất khó hiểu khẩn trương, nói chuyện cũng lắp bắp.
Trình Cảnh Ngữ nhìn cậu một cái, như xem nhìn thấu sự chột dạ của cậu, đứng lên đi tới sau lưng Đồng Thanh Nhất, kề sát người cậu, đến gần bên tai cậu: “Biết tôi thích cậu, Tiểu Nhất.”
Đồng Thanh Nhất giật mình nhảy dựng từ trên ghế, xoay người nhìn Trình Cảnh Ngữ, eo tựa lên bàn, không trên không dưới, kẹt đó làm cậu khó chịu.
Cho tới bây giờ chưa từng bị gọi như vậy bao giờ, còn kề sát như vậy, giọng nói trầm thấp hấp dẫn của Trình Cảnh Ngữ quấy nhiễu suy nghĩ của cậu, khiến cho cậu không cách nào suy nghĩ.
Xem bình luận của Nguyễn Nhứ là một chuyện, chính tai nghe được lại là một cảm nhận khác, Đồng Thanh Nhất cảm thấy tê dài từ lòng bàn chân chạy lên, trải qua kinh mạch cùng tế bào, điên cuồng nhảy trong buồng tim, sau đó xông thẳng lên đỉnh đầu, nổ tung như pháo hoa.
“Tôi…”
“Tôi cố ý đó.” Trình Cảnh Ngữ khẽ cười, kéo gần thêm khoảng cách, nhìn chằm chằm ánh mắt Đồng Thanh Nhất nói: “Cái hôm Tập Khê gọi cho tôi, lần đầu tiên cậu mở khóa điện thoại của tôi, có thể là vô tình đi, đừng kinh ngạc như vậy,” Hắn cười, đưa tay sờ đôi môi giật mình đến hơi giương lên của Đồng Thanh Nhất, “Cài đặt dấu vân tay mới lần đầu sẽ có thông báo, mở khóa vân tay là tôi thừa dịp cài lúc cậu ngủ.”
“Tin nhắn nó gửi, cậu đều nhìn thấy đúng không.
Bên cạnh tôi có bạn nam nào, cậu còn không biết sao?”
Trình Cảnh Ngữ nói xong, không biết nhớ tới cái gì, thở dài, rất bất đắc dĩ, “Cậu vừa ngu vừa ngốc, chậm chạp như vậy, tôi vốn muốn chờ cậu tự phát hiện, mà không chờ nổi, Nguyễn Nhứ và Bách Hướng Địch cũng yêu nhau một năm rồi, mà cậu ngay cả tôi là thẳng hay cong cũng không biết.
Nếu tôi còn không chủ động thêm nữa, sợ rằng chờ hai người đó có con rồi cậu cũng không nhận ra tôi thích cậu.”
Nói xong hắn không ép sát nữa, yên lặng chờ Đồng Thanh Nhất trả lời.
Tiêu hóa hồi lâu, Đồng Thanh Nhất nuốt nước miếng, chậm rãi nói, “Cảnh Ngữ, tôi là trai thẳng.” Lại sợ Trình Cảnh Ngữ khổ sở sau đó lập tức nói, “Rất cám ơn cậu, cậu thích tôi, nhưng tôi vẫn cho rằng chúng ta là bạn tốt, quan hệ tốt như vậy.”
Cậu có chút không biết làm sao, cố gắng tổ chức ngôn ngữ nghe rối nùi, nhưng nếu như không nói gì để vãn hồi cục diện, hai người sau này sợ là ngay cả bạn bè cũng không làm được, cậu không muốn như vậy.
“Lỡ như không phải thì sao?”
“Cậu lại chưa từng yêu, đã xác định như vậy sao?”
“Cậu do dự.”
Ba câu đập cho lý trí Đồng Thanh Nhất mới vừa khôi phục một chút xíu lại ngã sụp xuống, không phải vậy, tôi là trai thẳng, tuyệt đối luôn.
Giới hạn cuối cùng muốn giữ vững đang nứt nẻ giữa không trung lảo đảo muốn ngã, cậu thậm chí quên mất hàm nghĩa chân chính của trai thẳng, chỉ là một danh từ xác thực mà thôi.
“Hỏi cậu một lần nữa, 1/5 có muốn ra ngoài với tôi hay không?”
Giọng Trình Cảnh Ngữ như ngòi nổ dụ người phạm tội, từng bước từng bước cuốn hút Đồng Thanh Nhất chậm bước chân, rơi vào, thành công một nửa.
“Theo tôi ra ngoài không?”
“Được.”
Đồng Thanh Nhất cắn răng gật đầu đồng ý, dù sao cũng sắp rơi xuống rồi..