Sau khi Chương Tuyết Trình rời đi, Chu Ngữ Anh cảm thấy bản thân như con thuyền trôi lạc không bến đỗ, cảm giác sợ hãi và lo lắng như báo hiệu cô sẽ phải đối mặt với thứ gì đó rất đáng sợ!
Liệu có phải thứ nguy hiểm ấy chính là chân tướng mà Chương Tuyết Trình đã nói?
Không chắc nữa, nhưng cảm giác bất an không nguôi.
Cũng ngày hôm ấy, trong lúc làm việc, Chu Ngữ Anh cố ý làm đổ nước lên máy tính và đã mượn máy tính của Tiểu Kim để dùng tạm.
Vì là máy tính cá nhân nên thông tin đăng nhập Wechat đã có sẵn, Chu Ngữ Anh rất dễ dàng vào được.
Cô lướt một hồi, cảm thấy không có gì bất thường.
Đến cả tin nhắn liên hệ của Tiểu Kim với Đường Thành Huân đều là từ tháng trước, nội dung cũng chỉ liên quan đến mấy dự án mở rộng quy mô gần đây của Minh Viên.
Chắc là Đường Thành Huân muốn âm thầm giúp đỡ, thay cô đánh tiếng với chính quyền phía Nam.
Khi trong lòng Chu Ngữ Anh đang dâng lên cảm giác tội lỗi vì nghi ngờ oan cho người khác thì một tin nhắn được gửi tới [Cô ấy hôm nay thế nào?].
Chu Ngữ Anh click vào, hoá ra tin nhắn bảo mật bị ẩn.
Cô lướt lên đọc nội dung, tên của đối phương là BOSS.
Hoá ra như lời Chương Tuyết Trình nói, hành động của cô đều bị giám sát.
Những thông tin như cô gặp ai, nói chuyện gì, có gì lạ đều được báo cáo với BOSS.
Mà BOSS ở đây ngoài Đường Thành Huân ra thì còn ai nữa?
Chu Ngữ Anh thoát ra, xoá lịch sử web, giả vờ làm việc một lúc thì trả máy lại cho Tiểu Kim.
Cô bỗng cảm thấy Tiểu Kim hiền lành, trách nhiệm của lúc trước giờ lại trở thành con người thâm hiểm, đáng sợ.
Nỗi bất an trong lòng cô càng lúc càng dâng lên.
Cô nhớ lại lúc mình hỏi Đường Thành Huân rằng hắn có lừa dối mình gì nữa không, hắn trả lời không.
Bây giờ chữ “Không” ấy như một cái tát vào mặt cô.
Có phải mọi chuyện như chân tướng mà Chương Tuyết Trình đã nói?
Vậy tại sao cô lại mất trí nhớ?
Tại sao cô không có ấn tượng gì?
Tại sao trong trí nhớ, cô lại là một cô nhi?
Rốt cuộc thì sự thật là như thế nào?
Cô nên làm gì?
Hai ngày sau, mọi việc của công ty thiết kế đều gần như hoàn thành.
Chu Ngữ Anh và Tiểu Kim, đoàn đội chuyên gia khảo sát và nhân viên đã tổ chức một buổi liên hoan.
Hôm ấy, Đường Thành Huân lại bất ngờ xuất hiện ở Thượng Hải.
Theo lời hắn nói thì chính là cho cô một bất ngờ.
Chu Ngữ Anh quả thật bất ngờ thật, nhưng không chỉ bất ngờ, cô còn thấy lo sợ, có lẽ vì cô không biết mình nên làm gì, nên đối xử với hắn ra sao? Lớn tiếng chất vấn hắn hay âm thầm điều tra? Xem như chưa có chuyện gì xảy hay tức giận cãi nhau với hắn?
Vì mọi người đều biết thân phận của Đường Thành Huân nên bữa tiệc hôm ấy Đường Thành Huân và Chu Ngữ Anh ngồi cạnh nhau bên ghế chủ trì.
Trong lúc bữa tiệc diễn ra, có nhiều người chúc rượu cho vợ chồng nhà họ Đường.
Mà làm chồng, Đường Thành Huân còn thể hiện tình cảm vợ chồng bằng cách chắn rượu cho Chu Ngữ Anh một cách lịch sự “Tửu lượng của vợ tôi không tốt lắm, để tôi uống thay vậy!” mà vốn dĩ hắn không cần uống.
Nếu là lúc trước, Chu Ngữ Anh có lẽ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau lòng cho chồng mình.
Mọi người trên bàn tiệc đều cười nói vui vẻ, cũng có rất nhiều người khen Chu Ngữ Anh xinh đẹp, sự nghiệp thành công, tình cảm vợ chồng mặn nồng ân ái, là mẫu phụ nữ mà mọi người đều ngưỡng mộ các kiểu, cũng có người khen Đường Thành Huân có vợ đẹp con ngoan, là mẫu đàn ông hoàn hảo trong mắt người khác.
Dù uống rượu nhưng Đường Thành Huân vẫn không quên nhắc vợ mình ăn uống.
Sau khi ăn uống thì có tổ chức đi hát KTV.
Chu Ngữ Anh và Đường Thành Huân đều tham gia.
Vào KTV, ngoài hát ra thì vẫn là uống rượu.
Cũng có thể mọi người chỉ “nên” uống rượu và hát vì dù sao vợ chồng sếp ở đây.
Cũng không thể gọi thêm tiếp viên vào đúng không?
Không có tiếp rượu, bồi rượu thì mấy cặp nam nữ cũng nói chuyện, cười đùa, bắt chuyện làm không khí nhộn nhịp cả lên, có người còn âm thầm cố ý thả mấy cúc áo, tay chân cũng không an phận.
Nhưng cấp trên còn đang ở, cho dù cuộc sống cá nhân bình thường phong phú đến thế nào cũng không dám quá phận.
Đường Thành Huân ngồi cạnh Chu Ngữ Anh, duỗi tay rót cho cô một ly rượu.
Ánh đèn lấp lánh chiếu xuống khuôn mặt Chu Ngữ Anh, Đường Thành Huân ninh mày, tiến đến nói thầm bên tai cô:
“Sao thế, không khoẻ trong người hả? Mọi người bảo mấy ngày nay sắc mặt em không tốt lắm.
Sao không gọi điện nói với anh?”.
Mọi người ở đây rất có thể là Trần Kim hay hai vệ sĩ.
Ngón tay Chu Ngữ Anh hơi giật giật, nhẹ nhàng đáp:
“Không có gì.
Có lẽ là công việc có chút áp lực.”
Đường Thành Huân thiện giải nhân ý* (善解人意, cũng có thể thay bằng tinh tế, hiểu lòng người, nhưng mà người thấy cụm từ Hán Việt này vẫn ok hơn) mà nói:
“Nếu áp lực quá thì cứ để trợ lý Kim xử lý”.
Thời gian cũng mới hơn 9 giờ, mấy lãnh đạo chi nhánh cũng cố gắng làm nóng không khí, dù sao cũng không thể để mọi người đều high mà bỏ qua cấp trên.
Giám đốc chi nhánh họ Vương, tầm 40 tuổi, có một cái bụng bia lớn, cất tiếng:
“Đường tổng, phu nhân, chúng ta cùng giao lưu với nhân viên, chơi chút trò chơi!”
Đường Thành Huân và Chu Ngữ Anh đều không có vấn đề gì..