Sau bữa sáng, Đường Thành Huân cùng Chu Ngữ Anh và Đoàn Đoàn đi chung một chiếc xe. Trong mấy ngày đợt chiến tranh lạnh trước, Đường Thành Huân và Chu Ngữ Anh không đi cùng một chiếc xe, Đoàn Đoàn cũng được một trong hai người chở hoặc tài xế chở riêng đến trường mẫu giáo.
Trong nhà ga, Đường Thành Huân cũng sưu tập được nhiều mẫu xe phiên bản giới hạn rất ngầu nhưng hiếc xe mà hắn hay dùng đến công ty là một chiếc Ford Transit Limousine tuy sang trọng nhưng điệu thấp.
Sau khi lên xe, Đường Thành Huân và Chu Ngữ Anh đều mở bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, còn Đoàn Đoàn thì mở TV xem Cừu Vui Vẻ và Sói Xám.
Đường Thành Huân cúi đầu, đôi mắt tập trung vào những hình ảnh không ngừng chuyển động của máy tính. Tầm mắt Chu Ngữ Anh đột nhiên nhìn sang phía Đường Thành Huân.
Trong lòng cô phải công nhận là Đường Thành Huân khi chuyên tâm làm việc rất có sức hút, mang một vẻ đẹp nam tính, vẻ đẹp mà nhiều cô gái phải say đắm.
Nhận thấy được tầm mắt chuyên chú của người khác, Đường Thành Huân ngoảnh sang nhìn Chu Ngữ Anh, chân mày hắn nhướng lên, ý hỏi cô chuyện gì.
Chu Ngữ Anh nhìn hắn đầy ngọt ngào:
“Không có gì, chỉ là nhìn anh làm việc rất đẹp trai”.
Đường Thành Huân ngoẻn miệng cười.
Vì dạo này không những Chu Ngữ Anh phải lo liệu dự án phát triển quy mô ở phía Nam mà Đường Thành Huân cũng đang tiến hành đầu tư chuỗi nhà hàng, khách sạn trong dự án bất động sản mới. Vậy nên, sau khi đến trường mẫu giáo thì thả Đoàn Đoàn vào, mà Đường Thành Huân và Chu Ngữ Anh cũng theo vị trí lần lượt đến công ty.
Sau khi Chu Ngữ Anh đến công ty, cô rà soát tài liệu lại một lần và họp liên tục trong gần 2 tiếng. Khi kết thúc đã là đến giờ trưa. Minh Viên tuy có nhà ăn và căn tin cho nhân viên nhưng bữa trưa hôm nay của Chu Ngữ Anh là do Đường Thành Huân đặt đồ ăn từ Thanh Vị Trai* (清味斋: chuỗi nhà hàng lâu đời theo phong cách phương Đông bên Tung Của, nổi tiếng về hương vị tuyệt vời của thức ăn và giá cả cắt cổ, vậy mà khách hàng luôn phải xếp hàng chờ mấy tiếng hay đặt trước rất lâu) gồm thịt gà sốt tương hoa hồng* (玫瑰豉油鸡), đỉnh hồ thượng tô* (鼎湖上素, Hán Việt nó hoa mỹ vậy chứ nó có thể hiểu là một món chay nổi tiếng nguồn gốc Quảng Đông với nhiều nguyên liệu khó tìm như nấm đông cô, nấm tre, nấm đá, mộc nhĩ, nấm trắng, nấm vàng, bạch quả, hạt sen tươi, măng đông, huệ tươi, củ chiên… và thêm một số rau thường ăn như súp lơ, cải ngọt,… rồi hầm trong nước súp cốt gà rồi hầm lại trên lửa lớn. Theo tìm hiểu trên Baidu thì vậy) và một ít nộm đồ chua và canh hến.
Chu Ngữ Anh dùng bữa một mình trong phòng rồi nghỉ ngơi. Đến giờ làm buổi chiều, sau khi cô nghiên cứu tài liệu xong thì quyết định đi khảo sát phía dưới. Đến khi đến phòng thiết kế, ngoài việc chỉ dẫn mấy nhân sự mới đến, cô còn còn nhận được vài tập hồ sơ, trong đó có của nhân viên thực tập được nhờ đi giám định mấy bức ảnh.
Đến khi về lại văn phòng, cô mở mấy tập hồ sơ ấy ra, trong đó có kẹp một tập mỏng giấy giám định. Chu Ngữ Anh cẩn thận mở nó ra, kết quả vậy mà lại là giả?
Chu Ngữ Anh cảm thấy hoang mang, nếu bình thường mà kết quả giá định là giả, cô sẽ vui mừng vì Đường Thành Huân không lừa dối cô gì cả, cô vẫn là cô, gia đình của cô vẫn tốt đẹp. Nhưng nếu những lời của Chương Tuyết Trình là giả, thì những ký ức không hề đúng của cô là từ đâu xuất hiện?
Hay là, cả hai người bọn họ, cả Đường Thành Huân và Chương Tuyết Trình đều lừa dối cô? Đâu rốt cuộc mới là chân tướng? Nhưng nếu Chương Tuyết Trình lừa dối cô, vậy tại sao còn dám đưa mấy tấm ảnh này cho cô đi giám định?
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu không ngừng quấy phá tâm trí Chu Ngữ Anh. Cô cảm thấy cả thế giới xung quanh đều mang giả dối, dường như trên mặt người khác đều mang mặt nạ, và họ đang chê cười, chế nhạo cô.
Sau khi Chu Ngữ Anh tan ca về đến nhà, Đoàn Đoàn đã đi học về, thằng bé đang chơi bóng với Baby trên vườn cỏ.
Baby có bộ lông màu vàng nhạt mượt mà, thuộc giống chó Chow Chow, là quà sinh nhật của Chu Ngữ Anh tặng Đoàn Đoàn năm ngoái.
Cõi lòng đang dao động của Chu Ngữ Anh như lặng sóng trở lại. Đúng vậy, cho dù cả thế giới này đều là giả thì cô còn có Đoàn Đoàn. Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chu Ngữ Anh tự nói với mình như vậy.
Chu Ngữ Anh tháo giày cao gót, cùng Đoàn Đoàn chơi bóng đến hoàng hôn mới vào tắm rửa.
Hôm nay Đường Thành Huân tăng ca nên hai mẹ con ăn cơm trước.
Chu Ngữ Anh có chút băn khoăn về hành động mấy ngày nay của mình, thái độ chuyển biến nhanh như thế hình như không ổn lắm, liệu Đường Thành Huân có nghi ngờ? Cô quyết định sẽ cùng Đoàn Đoàn đem cơm tối đến Đường thị để thể hiện quan hệ đã ổn của mình với Đường Thành Huân.
Người ở tổng bộ Đường thị cũng quen thuộc với mẹ con Chu Ngữ Anh. Vì Đường Thành Huân đang họp nên hai mẹ con đi đến văn phòng riêng.
Hai người chờ khoảng 30 phút thì Đường Thành Huân mới họp xong. Lúc trở lại văn phòng, hắn còn ngạc nhiên khi thấy hai mẹ con đang ở trong phòng. Hắn nhướng mày, nhìn sang thư ký Lý hỏi:
“Sao không báo tôi biết?”
Chu Ngữ Anh đỡ lời thay thư ký Lý:
“Là em thấy anh đang họp nên dặn không phải làm phiền”.
Đường Thành Huân cũng không làm khó dễ thư ký Lý. Sau khi thư ký Lý đi ra, Đường Thành Huân đi đến bên cô:
“Giữa chúng ta còn có “làm phiền” ư? Đợi anh lâu chưa?”
“Hai mẹ con cũng vừa mới đến. Không đợi bao lâu cả”.
“Thật không?”
“Đương nhiên là không phải”…
Tác giả có lời muốn nói: Trong truyện của t, cụ thể là chap này có dùng tên mấy món ăn rất lạ, mà tránh dịch lệch nghĩa nên t còn để nguyên tên tiếng Trung cho ai cần tra cứu thêm.
Nếu ai hỏi t là tại sao biết được tên mấy món này, thì t xin trả lời là nhờ lướt douyin 抖音 và chạy dealine nên xem sách môn văn hóa Tung Của của 1 trường đại học H nọ rất tốt bụng cho sinh viên nghỉ hè tới 2 ngày lận 😀.