Với những thành phần quá khích, ăn không nói có còn tỏ vẻ phân tích nói có sách, mách có chứng, nếu quá đáng thì sẽ trực tiếp bị nhà trường kỷ luật, còn những người chỉ ở trong bóng tối âm u thì thầm thì Lâm Yên Nhiên càng không quan tâm, đến nói cũng không dám to tiếng, đường đường chính chính trước mặt bàn dân thiên hạ mà nói thì còn cần phải đặt trong lòng sao?
Lâm Yên Nhiên phát hiện từ sau khi xác nhận quan hệ, Đường Thành Huân đặc biệt thích có những cử chỉ thân mật với cô, chẳng hạn như nắm tay, ôm ấp hay hôn.
Nếu như lúc trước trong lòng còn mang nghi ngờ về tình cảm của hắn thì bây giờ cô đã chắc chắn tin tưởng hắn thực sự thích cô, rất thích cô.
Chẳng hạn như khi hẹn cô đi ăn, đi chơi, hắn chưa bao giờ đến trễ, luôn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chu đáo.
Ví dụ như cùng hẹn đi ăn sau giờ học, ánh mắt hắn nhìn người khác bàng quan, lạnh nhạt và xa cách thì thấy cô, ánh mắt trở nên lấp lánh, trong mắt toàn là thâm tình.
Đối diện với một người đàn ông ngoại hình xuất sắc, có tài có tiền, luôn yêu thương chăm sóc cho bạn, chờ đợi bạn, bạn thực sự có thể từ chối sao?
Lâm Yên Nhiên thấy mình thua trong tay Đường Thành Huân là không oan.
Đương nhiên, cô cũng rất hưởng thụ tình cảm này.
Dù lên đại học nhưng Lâm Yên Nhiên vẫn tự nhận mình là bé ngoan, hầu như ngày nào cũng lên thư viện học tập.
Thỉnh thoảng sẽ cùng Đường Thành Huân có đôi có cặp đi học.
Ở thư viện, đa số mọi người đều chú tâm học tập, dù sao thì đây cũng là nơi tập trung rất đông số lượng mọt sách và các học bá.
Không khí trong thư viện rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng bút viết sàn sạt hay tiếng lật trang sách.
Có đôi lúc cả hai người sẽ cùng nhau học tập, sẽ cùng nhau đọc sách, có khi thì một người ôn bài, người kia lại lấy tài liệu ra xem.
Về việc Đường Thành Huân phải xử lý tài liệu, Lâm Yên Nhiên cũng đã quen, cô cũng chỉ biết đơn giản là người kia còn đang làm việc cho công ty gia đình, hình như phải tiếp quản gia nghiệp gì đó nên mấy việc tra cứu tài liệu, xem bản báo cáo hay hợp đồng gì đó là chuyện thường ngày.
Dù sao thì nhà mình cũng không nghèo, mẹ lại rất ủng hộ ước mơ của cô, Lâm Yên Nhiên vẫn là chỉ cần ngoan ngoãn học hành thôi.
Lâm Yên Nhiên phát hiện hình như Đường Thành Huân rất thích nghe cô lải nhải mấy chuyện vụn vặt.
Mỗi khi cô nói mấy chuyện này, hắn đều luôn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt nhìn cô thì rất là cưng chiều.
Cảm giác đó rất lạ, rất hạnh phúc.
Có khi cô còn đang lải nhải, hắn còn không quên đưa nước cho cô hay thỉnh thoảng lại trộm hôn cô, có khi thì bàn tay thì nắm lấy eo cô, kéo vào lòng.
Đường Thành Huân là kiểu người rất có khí tràng, cho dù đứng một mình trong góc thì cũng rất khó để người khác bỏ qua.
Và nhờ vậy nên Lâm Yên Nhiên rất dễ dàng nhận ra hắn trong đám đông cho dù có đông người thế nào.
Người ta thường nói đàn ông hấp dẫn nhất là khi làm việc.
Câu nói này không sai.
Khi mà Đường Thành Huân chăm chú nghiêm túc làm việc, Lâm Yên Nhiên tự nhận mình rất dễ dàng bị hút hồn.
Khi hắn nghiêm túc, cả người toả ra cảm giác an toàn cực kỳ, như thể có bão giông đại hồng thuỷ tới hắn đều có thể bình tĩnh lý trị tìm cách giải quyết.
Nhưng khi hắn chơi xấu, cả người tự tản ra hơi thở thanh xuân mà lại bá đạo, kiểu ngả ngớn, văn nhã bại hoại, làm trái tim nhỏ trong lồng ngực Lâm Yên Nhiên đập bùm bùm.
Có lúc khi Lâm Yên Nhiên tìm sách, hắn sẽ đè cô lên kệ sách hôn lấy hôn để rất lâu, hôn đến khi mà Lâm Yên Nhiên mềm oạt xuống, tưởng chừng mất đi dưỡng khí.
Đặc biệt là những lúc đặc biệt như khi chia tay sau mỗi lần hẹn hò, hắn sẽ vươn người qua tháo dây an toàn, đè cô xuống ghế sau mà ngấu nghiến.
Hay có khi từ thư viện trở về vào buổi tối, có khi hắn sẽ kéo cô vào rừng cây nhỏ trong khu vực hòn non bộ, hôn kịch liệt rồi còn động tay động chân, có khi còn cho tay vén vào váy cô.
Đương nhiên, sắp đến khi không thể khống chế được hắn lại từ bỏ, buông cô ra, cũng không đi đến bước cuối cùng.
Dù không đi đến bước cuối cùng nhưng giữa bọn họ cũng không phải là cái gì cũng chưa làm với nhau.
Sau một học kỳ nữa chăm chỉ, thành tích của Lâm Yên Nhiên vẫn ở top đầu.
Khi sắp nghỉ hè, cô lại có thời gian thả lỏng.
Cô và Đường Thành Huân lại hẹn hò với nhau nhiều hơn, cùng đi ăn, cùng đi chơi, cùng xem phim, cùng mua sắm, đi công viên giải trí… cùng làm rất nhiều việc mà các đôi tình nhân thường làm.
Trong thời gian này, cho dù là Chương Tuyết Trình hay Đỗ Hiểu Phù thì chỉ đều biết là Lâm Yên Nhiên đang có một cậu bạn trai họ Đường, người thành phố B mà thôi còn diện mạo thì chưa thấy được.
Khi Lâm Yên Nhiên báo với Đường Thành Huân rằng cô phải về Thâm Quyến, hỏi hắn có muốn về quê cô chơi một chuyến không thì trong mắt Đường Thành Huân đã đột nhiên co rụt lại.
Lâm Yên Nhiên còn cho rằng đây là do lo lắng khi gặp phụ huynh, còn an ủi hắn.
Cô không biết rằng Đường Thành Huân đang sợ hãi nếu như gặp lại mẹ cô hay người quen lúc trước như Chương Tuyết Trình hay Vu Ứng Hải thì bí mật của hắn sẽ bị lộ.
Tình yêu vốn dĩ không công bằng, có lẽ cô cũng thích hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều như hắn yêu cô.
Vì hắn yêu cô nhiều hơn nên hắn càng sẽ sợ hãi mất đi cô, sợ cô bỏ hắn mà đi.
Trái tim của hắn rất nhỏ, chỉ đủ chỗ chứa một người, Lâm Yên Nhiên là toàn bộ những gì mà hắn có.
Nhưng hắn luôn hi vọng chính mình có thể cũng là duy nhất, là toàn bộ của cô.
Con người ích kỷ lương bạc như hắn, tình yêu của hắn không phải vì thành toàn, là chúc phúc cho người mình yêu gì cả.
Tình yêu của hắn chính là có được người mình yêu, là chiếm lấy cô, để cô không rời xa hắn.
Cho nên, hắn phải hành động..