Chương 35:
Tiệc mừng thọ nhà họ Mạc
Khi Tiểu Manh dứt lời và đòi cô kể chuyện thì thấy cô lôi từ gầm bàn ra một chiếc hộp đen ngòm. Tiểu Manh chưa kịp nhìn rõ là thứ gì thì cô đã bấm nút.
Ngay lập tức trong hộp vọng ra tiếng của Tiểu Manh: “ Em sẽ về nhà! Em sẽ về để gia đình em được hoàn chỉnh,…”
Tiểu Manh kinh ngạc nhìn vật trước mặt, Máy!Ghi!Âm! Mà sao chị ta đột nhiên ghi âm làm gì…
“ Hả? Chị có ý gì?” Tiểu Manh ngơ ngác
“ Chúng ta là người kinh doanh, nói lời phải giữ lời đấy, Tiểu Manh!” Khiết Băng giơ vật đen ngòm kia lên, sau đó mỉm cười đi về phía bàn làm việc, “Chị sẽ gửi cái này đến nhà bố mẹ em. Ừm, chắc họ phải vui mừng lắm, em nhớ về đấy, đừng làm bố mẹ em thất vọng”
“ Chị còn chưa kể chuyện gặp mặt cháu dâu cho em mà?”
Tiểu Manh sốc nặng, chị ta dám lừa mình? Tại sao? Tại sao???
Khiết Băng: Ai bảo anh họ cô giấu giếm tôi đủ thứ chuyện. Tôi đánh anh ta cũng không được, thế nên bày trò với em họ anh ta một chút. Ngoan ngoãn về nhà đi! Dù sao việc làm của tôi cũng rất nhân nghĩa”
***
Khiết Băng tắm gội xong, trên người còn mặc bộ đồ tắm màu trắng, mái tóc xoăn dài đến thắt lưng vẫn đang sũng nước, nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
Cô cầm khăn lau qua, sau đó đi tìm máy sấy.
“ Sara, lại đây”, Trương Kì đã âu phục chỉnh tề, phong độ lịch lãm đứng ngoài phòng khách, trên tay cầm chiếc máy sấy
Khiết Băng mang theo bộ mặt nghi ngờ đến đó. Vừa đến nơi đã bị anh ấn xuống ghế, dùng khăn lau tóc cho cô, sau đó bắt đầu sấy tóc
Động tác của anh rất dịu dàng, như muốn gửi tất cả tình yêu cho cô gái ấy.
Tóc đã sớm khô từ lâu, nhưng hai người trong cuộc vẫn đang luyến tiếc những cảm xúc vừa rồi.
Tối nay tập đoàn Mạc Vũ tổ chức mừng thọ cho Mạc Phi Vũ – ông nội của Mạc Gia Tuấn, một tiệc buffet ở hội trường lớn nhất thành phố.
Trương Kì đưa Khiết Băng tới một trung tâm thiết kế thời trang. Trung tâm này mới nhập hàng loạt các mẫu hàng hiệu mới, dưới ánh đèn sáng rực, tất cả các bộ đồ trong tủ kính đều trở lên lung linh.
Khiết Băng nhìn những bộ váy nhà thiết kế mang ra, suy xét một lúc rồi cẩn trọng chọn một bộ. Bữa tiệc này quy mô rất lớn, thể nào cũng có phóng viên nhà báo tới chụp ảnh, cô có thể không là người đẹp nhất, nhưng cũng không thể đánh mất danh dự của Nhược Hoa.
Trong suốt quá trình chọn váy và trang điểm, người đàn ông đang ngồi trên ghế tay cầm tạp chí nhưng không đọc kia cứ dõi ánh mắt theo cô mãi, chưa hề rời một milimet nào, nồng nhiệt như lửa, sâu thẳm như biển xanh.
Lúc dừng xe trước hội trường tổ chức tiệc, Khiết Băng bình thường đã quen với tiệc tùng xa xỉ cũng choáng ngợp vài phần. Đúng là nhà họ Mạc, tiệc mừng thọ cũng tổ chức khoa trương như thế.
Tiệc tổ chức trong hội trường, rộng thênh thang, sàn trải thảm đỏ, ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, không khí hệt như một quán Bar, có điều nhạc ở đây du dương hơn.
Bên trong bật điều hòa nên rất ấm áp, hầu hết phụ nữ đều cởi áo khoác, chỉ mặc bộ đồ dự tiệc. Khiết Băng vừa bước vào cũng thấy nóng nực cả người, liền cởi áo đưa cho nhân viên phục vụ đi cất.
Quan hệ của Mạc Phi Vũ cũng thật là rộng, hầu hết các nhà danh gia vọng tộc đều có mặt. Từ người già đến người trẻ, đủ các thể loại tầng lớp đang nói cười bên trong.
Trương Kì và Khiết Băng đến đặt quà mừng thọ lên bàn, đồng thời nhận lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ. Quà mừng thọ của mọi người giá trị cũng lớn lắm đây, Khiết Băng vừa nhìn qua, toàn là túi đựng của các trung tâm, nhà hàng giá cao ngất ngưởng.
Khiết Băng vừa uống một ngụm rượu, đây là rượu vang đỏ thượng hạng, nhà họ Mạc vửa mới đặt mua ở Nhược Hoa cả một số lượng lớn. Khiết Băng uống xong, phóng tầm mắt ra xa liền thấy Mạc Gia Tuấn tiêu sái tuấn tú đang cười hì hì uống rượu cùng cả tá các cô gái đang vây quanh. Cô nào cô nấy õng ẹo lả lướt như người không xương.
“ Em sao thế?” Nhận ra vẻ khác lạ trong mắt cô, anh khẽ cười hỏi
“ Mạc Gia Tuấn, cậu ta vẫn giữ vẻ phong lưu như thế sao?” Khiết Băng vô cùng bất mãn, một mặt theo đuổi Phiêu Dương, mặt khác lại cười đùa tán tỉnh các cô gái khác, “ Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời!”
“ Bình thường cô gái khác ngã cả vào người anh, sao chẳng thấy em nói gì?” Vẻ tức giận bực bội này anh ngóng dài cổ cũng không thấy cô thể hiện ra. Bây giờ lại vì chuyện của Mạc Gia Tuấn mà tức giận. Trương Kì trầm giọng nói, trong mắt ẩn hiện ý cười.
Ờ, đúng là có chuyện này thật. Đó là một ngày mùa thu tháng chín, hai người ăn đồ Tây ở nhà hàng trên tòa cao ốc Địa Long, là tòa nhà cao nhất khu vực miền Bắc. Đến khi dùng bữa xong, bước vào thang máy liền thấy ba bốn cô gái nhìn anh với vẻ mặt thèm thuồng đặc trưng. Một trong ba cô đó bạo gan hơn cả, rút cả điện thoại ra xin số. Trương Kì cười lãnh đạm: “ Xin lỗi, tôi không quen cho số người lạ.” Cô gái kia không còn cách nào, liền giở bài lảo đảo giả vờ vấp, ngã chúi cả vào ngực anh. Trương Kì bất đắc dĩ đành đỡ lấy cô ta. Cô gái kia đỏ mặt thẹn thùng, lộ rõ vẻ si mê.
Trương Kì sợ Khiết Băng ghen tức, lúc quay sang thì thấy cô đang cầm điện thoại chat cho ai đó, hoàn toàn không để ý chuyện vừa xảy ra, thỉnh thoảng còn tủm tỉm cười.
Khiết Băng cười nhạt, đôi mắt cong cong quyến rũ, khuôn mặt tuyệt mỹ kiêu sa. Cô không nhìn anh, chỉ nhìn ly rượu trên tay, thong thả nói: “ Chuyện đó em không để tâm, anh để tâm làm gì?”
Trương Kì ừm một tiếng, vài giây sau liền cúi đầu ghé sát tai cô: “ Em đừng trách Baron, nhìn bạn của em xem. Hai người họ chẳng ai chịu thiệt ai cả ”
Khiết Băng tò mò nhìn theo ánh mắt anh. Phía đó chính là cô bạn Phiêu Dương mặc bộ váy hở lưng màu xanh rêu, tay cầm ly rượu ngửa cổ uống cạn. Uống xong còn bật cười khúc khích, vui vẻ nói chuyện với người bên cạnh. Ờ, mấy người cạnh cậu ta toàn là đàn ông cả.
“ Haha, đều là xã giao thôi mà” Khiết Băng cười gượng gạo, trong lòng thầm mắng chửi Phiêu Dương.
Vài lần bọn họ đi uống với nhau, Phiêu Dương khi say thật bạo gan quá mức, gặp chàng trai nào là lao ra ôm, người tử tế thì không sao, còn mấy kẻ có ý đồ đen tối thì thật đáng lo ngại. Một lần Phiêu Dương chán đời, rủ rê cô đi uống cho bằng được. Khiết Băng vào nhà vệ sinh một lát, khi trở ra thì thấy Phiêu Dương đang bị một đám ba bốn người dụ dỗ lên xe. Ai biết bọn họ sẽ giở trò gì, không khéo lại là tổ chức xã hội đen hay buôn người gì đó cũng nên. Khiết Băng vẫn thấy mình thật nghĩa khí khi lao ra động tay động chân để cứu kẻ say khướt về. Phiêu Dương bị vậy vẫn chưa chừa, về sau đi Bar thế nào mà xảy ra tình một đêm với Mạc Tuấn Vũ. Mà cũng may là cậu ta, bất luận gia thế hay nhan sắc đều là đối tượng tình một đêm có một không hai. Chứ nếu là một kẻ già vợ con đầy nhà thì kẻ say khướt kia còn vui vẻ ở đây uống rượu chắc.
Xung quanh đều có phóng viên, nhà báo tới chụp ảnh. Tuy nhiên những người này đều rất lịch sự, không làm ồn, mỗi khi cần phỏng vấn hay hỏi ý kiến đều nhã nhặn đến chào hỏi trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...