Tối
Khi về nhà, nhìn thấy Thiên Băng là ai cũng nhăn mặt
Còn nó thì vẫn lạnh lùng.
- Băng, bọn này cần nói chuyện_ tụi hắn
- Không có gì để nói_ nó
- Anh cho em 3s_ Gia Kiệt
Nó ngồi xuống
- Em có quan hệ gì với D2A_ Vũ Phong mong nhóc này đừng là nhóc đó@@
- Tra liền thế cơ àh_ nó nhăn mặt
- Tra?_ Gia Kiệt
- Thật ra cô rất bí ẩn! Cô biết không?_ Thiên Tử
- Không_ nó (tỉnh rượi)
- Em!!_ Vũ Phong_ Thiên Băng, em có thể nghiêm túc một tí được không?
- Đang làm đây_ nó
- Em hãy kể tất cả về em ọi người nghe_ Gia Kiệt đề nghị
- Vậy sao?_ nó
- Nếu không! Tụi này sẽ mất lòng tin về cô _ Thiên Tử
- Lý do_ nó
- Ron!! Cậu ta là người của D2A. Cậu ta vừa biết em, vừa là thành viên thân với bang chủ D2A. Cục giấy bất ngờ mà Ron dành cho tụi này có viết tên của em_ Vũ Phong_ Còn nữa Leo của tụi anh cũng biết em. Không chừng hai cô nhóc kia cũng liên quan đến vụ này!
Ron? Anh muốn cuộc chơi bắt đầu àh? Được thôi! EM cũng sẽ không giả ngây thơ nữa. Ai vào cuộc chơi này thì sẽ phải trả giá. PaMa (ruột), tôi sẽ không bao giờ quên cái giá mà hai người dành cho tôi đâu
- Vậy.._ nó
- Em...có phải là người bang chủ của D2A không?_ Vũ Phong vào vấn đề chính
- Tìm bằng chứng rồi hãy nói_ nó đứng dậy bước đi
- Cô đi đâu?_ Thiên Tử
- Đi ngủ!_ nó
- Ngủ! Giờ này em còn đi ngủ được àh_ Gia Kiệt nhóc con bị sao thế?
- ĐƯỢC! Không đi ngủ! Tôi đi bụi_ Thiên Băng nói mạnh rồi đi nhanh ra ngoài
- Này!!_ bọn hắn đồng thanh
Sau khi nó rời đi
- Giờ sao?_ Thiên Tử phá tan bầu không khí nặng nề
- Chúng ta hiểu lầm àh_ Vũ Phong
- Tao đoán là không! Có thể chúng ta đã đụng chạm gì đến nỗi đau của nhóc ấy_ Gia Kiệt
- Nỗi đau??_ hai anh kia đồng thanh
- Không nhận ra àh? Cũng phải, cô nhóc giấu kín vậy mà_ Gia Kiệt cười nhạt
- Gia Kiệt! Rốt cuộc mày đã biết những gì_ Vũ Phong
- Nghĩ đi! Thiên Băng có bao giờ lớn tiếng chưa, có bao giờ gây hại cho ai chưa. Còn giọng nói buồn, nếu SaSa là Thiên Băng thì có nghĩa cô nhóc đang cố gắng giả trang tính cách. Một người có thể làm những điều đó thì phải trải qua biết bao nhiêu chuyện đấy!_ Gia Kiệt giải thích
- Tao...đã không biết! Thiên Băng thật sự là rất cô độc_ Vũ Phong giờ mới nhận ra
- Cô ta...chưa bao giờ ấm áp. Ngay cả SaSa, cười nhưng không phải cười_ Thiên Tử Mình hiểu lầm em ấy sao?
- Tụi mày hiểu cũng tốt, tao hiểu cũng tốt. Nhưng....Thiên Băng có thể vẫn không xoá được nỗi đau ấy_ Gia Kiệt nói đượm buồn
Sau đó, căn nhà trở nên yên lặng như không có một làn gió nào dám hó hé.
Thiên Băng sau khi rời khỏi nhà 7F, nó đi thẳng tới chộ trung tâm bang D2A. Nơi mà Ron cũng đang ở
- Tới rồi àh nhóc!_ Ron
Nó nhìn Ron..
- Em có nên thay đổi cách xưng hô không?_ nó hỏi
- Anh hơn nhóc tuổi rưỡi, gọi anh đi_ Ron cười hiền
- Được_ nó
- Anh xin lỗi! Bất ngờ đó..đáng lẽ không phải là em_ Ron
- Em biết! Là lỗi của em_ nó
- Thiên Băng...hãy quên đi quá khứ đi_ Ron
- Em không thể! Là...Yu đã nói cho anh?_ nó
- Phải! Em đừng giận. Yu không có lỗi, là anh ép Yu nói_ Ron
- Lỗi ư, không đâu. Em chính là người giấu diếm mà_ nó nói đượm buồn
- Cảm ơn em, Băng_ Ron
- Vì?_
- Em đã giúp Yu đồng ý làm bạn gái của anh_ Ron_ đã giúp anh có những người bạn đích thực và... đã cho anh sống
- Ron, quyết định là do Yu, không phải em. Nhưng em tin, nó đã chọn đúng người. Và em mừng...vì nó đã có một chỗ dựa_ nó
- Anh...thật sự rất lo cho em_ Ron ngập ngừng
- Đừng lo! làm vậy chỉ càng tăng thêm sự thương hại dành cho em thôi_ nó
- Anh của Yu có lẽ cũng rất thương em nhỉ_ Ron hỏi Leo
- Lâu quá không nói chuyện! Anh nói nhiều nhỉ. Tất nhiên là Leo thương em rồi_ nó
- Họ có gọi cho em không?_ Ron
- Ngày nào chả gọi_ nó cười thầm
- Phụ Vương và Mẫu Hậu rất lo cho em đấy! Nha đầu Chu Tước ạh_ Ron gọi nó là Chu Tước (giải thích chap sau)
- Em biết_ Nó_ họ cũng như người thân em mà
- Ngốc! Tất nhiên mọi người là người thân em rồi_ Ron vò tóc nó
Nó cười nhạt
- Nào! Tối rồi, vào phòng ngủ đi, bang chủ!_ Ron
- Vâng, anh ngủ ngon_ nó nói rồi bước đi
Mắt Ron chợt ướt đẫm khi nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bước đi trong mảng tối. Cô bé tội nghiệp của anh.