Mấy hôm sau
* nó nghỉ học vì phải lao đầu vào công việc (không phải việc của bang)
- Ê, ê nhỏ kia, đứng lại!_ một con kéo áo Thiên Băng.
Nó lườm..
- Dám lườm mấy chị hả....Bịch!!_ nhỏ khác đá nó ngã.
Đằng sau lụm cây.
- Ê, Tin! Cách này hơi quá rồi_ Vũ Phong.
- Thế mày muốn tao làm gì hả. Tìm bằng chứng tận mắt là cách duy nhất_ Thiên Tử.
- Mặc dù tao cũng đoán thế...nhưng lỡ...lầm thì sao_ Gia Kiệt_bửa tối hôm đó, hình như nhóc đó giận lắm.
Thiên Tử có chút chột dạ
- Thì....nếu như nhỏ Băng sắp chịu không nỗi. Mình đi ra cứu rồi coi như anh hùng_ Thiên Tử_ lỡ nhỏ thấy cảm động, nói hết ra thì sao
Nghe thế, 2 anh kia cũng gật đầu cho qua nhưng lòng thì sốt sắng vô cùng
Quay lại với TB
Sau khi bị đá, nó không nói chỉ. Chỉ đứng dậy phủi phủi quần áo cho qua chuyện.
- Không đau àh, cho Mày Chết nè ! ! ! Hải Yến tao sẽ không bao giờ tha ày đâu_ Hải Yến sau khi nghe tụi hắn nhờ làm việc này, lòng mừng khôn xiết (nhờ lộn người rồi anh )
Nghĩ xong, nhỏ chụp tóc nó mà giựt, mấy đứa đàn em thì đánh nó túi bụi. Bỗng một đứa chụp mặt nó mà cào.
_ Ủa? Sao ko xước? Móng tay tao dài mà...chẳng lẽ...Là mặt nạ_ nhỏ đó nói khó hiểu
- Mặt nạ!!..umm_ Thiên Tử tự nhiên thốt lên làm 2 anh kia phải bụm miệng anh lại.
....
Theo tiếng nói, Thiên Băng nhìn lướt qua bụi cây nhếch môi lạnh
....
- Bước ra_ nó nói nhỏ nhưng rõ, cứ như gió Bắc cực thổi vào tim từng người. Lần đầu tiên, tụi hắn cảm thấy giọng nó thật đáng sợ...một giọng nói của sự chết chóc chăng?
Sau khi những hung thủ đồng phạm bước ra hết từ lụm cây
Chát !!!!!_ Hải Yến tự nhiên bước lên tát nó_ dám nói zậy với caca 7F
O.o O.o O.o
- Cô làm cái quái gì thế ??_ Gia Kiệt chạy lại xô Hải Yến ra làm cô ta không hiểu mô tê gì hết
- Em có sao không_ Vũ Phong định chạm vào nó nhưng...hình như có một bức tường lớn đang ngăn anh lại...một bức tường vô hình
- Cô...thực sự là nhóc Sa Sa_ Thiên Tử
Nó nhìn Thiên Tử bằng đôi kính dày, sát khí của nó làm anh rùng mình
- Cô đừng hiểu lầm. Chả là bọn này chỉ muốn cho cô thấy bằng chứng thôi_ Thiên Tử
- Các anh nên tránh xa chị ấy ra thì hơn_ Bia ở đâu từ trên lầu nhảy xuống @@
(Bia: ế lô, lâu òi ko xuất hiện. Còn ai nhớ tui hông/ tg: dẹp, mi là nv phụ. Không nhớ cũng chả sao. Mọi người cứ thông thả mà đọc tiếp nhé)
- Nhóc là....Kiện An, hot boy khối 10_ Vũ Phong
- Không hổ danh là người cập nhật thông tin giỏi nhất_ Bia nhếch môi.
- Tại sao nhóc lại ở đây?_ Vũ Phong khó chịu vì cái nhếch môi của Bia.
- Chỉ là không muốn xảy ra án mạng thôi..._ Sau câu nói đó, ai cũng nhăn mặt khó hiểu .
- Hải Yến àh...Cô mà không đi bây giờ thì sẽ chết đó_ Bia
- Mắc mớ gì chứ_ cô ả mạnh miệng_ ÁHHHHHH!!!!!
Từ lúc nào, nó đã lấy cây bút trong cặp ra và ghim vào cổ cô ta. Máu bắt đầu rỉ ra từng giọt
- Thiên Băng!! em làm gì thế??_ Gia Kiệt không tin vào mắt mình
- Anh mà nói nữa là ngay cả anh cũng xuống lỗ nằm được rồi đấy_ Bia
Thiên Tử với Vũ Phong chạy tới kéo tay nó ra nhưng......
thứ xuất hiện trước mặt họ bây giờ còn ác hơn lúc nãy. Thiên Băng như bất động khi thấy những làn máu từ từ chảy ra, cô đưa cây bút ghim sâu hơn và cười lạnh nhạt. Mặc cho Hải Yến la hét, bọn đằng sau thì sợ hãi. Dù chỉ là sát thương nhẹ nhưng mùi máu hoặc ám khí của Thiên Băng đã làm cho cả trường phải sợ.
- Chị Băng........chị đã hứa lúc trước là sẽ không để lịch sử lập lại mà. Dù ả ta có tát mặt chị, khuôn mặt được mẹ chị mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày tạo nên nhưng......chị có thể đừng làm vậy được không. Chị hãy cho coi ta một con đường sống, làm ơn. Cô ta không đáng._ Bia nói nghẹn ngào khi nhớ lại những gì mình biết về Thiên Băng
Nghe đến đó, tay nó như robot tự động rút ra. Hải Yến ngã quỵ xuống rồi xỉu ngay lập tức.
Nó nhìn ba người kia........
Thiên Tử: Cái quái gì thế này.....cô....
Vũ Phong: Như vậy là quá sức tưởng tượng
Gia Kiệt: Đó là em sao Thiên Băng..tàn nhẫn??. Anh nên gọi em là gì nhỉ? SaSa hay Thiên Băng hả.....
xin lỗi vì đã để mọi người thấy cảnh này...xin lỗi nó nghĩ
Bia cười nhìn nó rồi nắm tay áo nó kéo đi. Không quên dặn..
- Mấy anh chỉ hên 1 lần. Không có lần sau
Tụi hắn lơ ngơ nhìn Bia kéo nó đi. Lần này đã có chứng cứ, nhưng tụi hắn đã làm gì sai chứ. Nghĩ tới chữ sai, Thiên Tử chợt lườm mấy nhỏ kia....
- Mấy cô....đúng là quá quắt. Tụi này chỉ nhờ là không gây thương tích. Đúng là bản tính khó lường_ mắt Thiên Tử đỏ cau khi nhớ lại cái tát lúc nãy
- Thú mới đúng....._ Gia Kiệt chỉnh lại
- Biến!!!_ Vũ Phong tức giận nói.