Tại Bệnh Viện XXX
__ Yu, Min! Thiên Băng sao rồi. Sao các em không vào với em ấy, chẳng phải mấy em là bác sĩ chuyên nghiệp sao_ Thiên Tử chạy vào nắm lấy vai nhỏ Min lay mạnh còn miệng thì nói nhỏ Yu
__ Bình tĩnh đi, em ấy sẽ không sao đâu_ Gia Kiệt trấn an
.....
__ Leo, em xin anh hức hức. Đừng như vậy được không woahhh_ Yu khóc, người thì rụng rời tay chân, Ron bên cạnh đỡ nhỏ.
Leo chui vào trong góc ghế, mặt thì mồ hôi nhễ nhãi
Thật ra lúc bọn họ đưa nó vào bệnh viện
Một người bác sĩ đã bước ra và muốn trị cho nó thay vì Min và Yu. Leo nôn nóng lo lắng cho nó nên xốc áo người ấy lên và rủa. Nhưng chưa đầy 1s sau, tờ giấy đã xuất hiện trước mặt mọi người. Tờ giấy chuẩn đoán bệnh của nó bấy lâu và do chính bác sĩ này điều trị. Thôi thì đường nào cũng thế, bác sĩ quen luôn luôn biết rõ tình trạng bệnh của mình hơn.
Quay về hiện tại
__ Ung Thư, tại sao lại Ung Thư. Chẳng phải em rất khỏe sao, tại sao lai không nói gì với anh chứ??? Tại Sao, Tại Sao_ Leo vò tóc đau khổ nói, sao anh lại không bao vệ được nó chứ, sao lại không biết bệnh tình của nó....anh tồi lắm, đúng là người anh tồi tệ nhất trên đời.
:Thiên Băng, anh xin em. Đừng xảy ra chuyện gì hết, anh xin em: Vũ Phong nghĩ ngợi, hiện anh đang cho Min dựa vào lòng ngực săn chắc mà khóc
__ Sao không ai nói gì thế?? Rốt cuộc Thiên Băng đã ra sao rồi??_ Thiên Tử như gào lên
__ Anh còn dám vác mặt tới đây àh!!! Anh đã không tin nó, còn cả tên kia nữa. Đúng với Thiên Băng thường nói, đàn ông đối với nó chỉ là lũ Khốn Nạn Mu Muộiiiii!!!_ Min thét lên, người cô như không chịu được, dãy dụa. Cô ức lắm...Vũ Phong thấy thế càng hoảng hơn
__ Min àh, bình tĩnh đi em. Bình tĩnh đi em_ Phong cố gắng trấn an cô, mắt thì chứa đầy nỗi lo âu
Thiên Tử ngồi phệt xuống, lần này chính anh là người đã sai sao. Tại sao phải đối xử như thế với nó chứ....nụ cười của nó vài giờ trước đã tan biến trong phút chốc nhờ anh...và. Àh mà thôi, giờ thì anh cũng đúng là thứ người ko ra gì, lại để Thiên Băng ra nông nỗi này.
__ Mọi người cứ chờ bác sĩ ra xem sao. Dù chỉ 10% hay 1% thì chắc chắn Thiên Băng sẽ giữ hy vọng mà sống tiếp_ Gia Kiệt nói
__ Hy Vọng?? Làm gì có hy vọng đối với con bé chứ, quá khứ đau thương của nó. Lại tái diễn lại vào ngày hôm nay_ Ron nói chua chát
__ Quá Khứ??_ đến lúc này, Thiên Tử Vũ Phong và Gia Kiệt đồng thanh lên tiếng
__ Các cậu không nên biết nhiều_ Ron lạnh lùng, tay vẫn vỗ về Yu
__ Tại Sao_
__ Vì...em ấy không cho phép_ Ron nhìn lên đèn cấp cứu
__ Mẹ Thiên Băng ơi, làm ơn phù hộ. Thiên Băng không có tội, nếu có thì hãy trừng phạt con...làm ơn hãy cứu Thiên Băng_ Leo nói giọng lí nhí
1 tiếng sau
Bóng dáng quen thuộc giờ cũng xuất hiện....là Hoài Nam
__ Con bé sao rồi??? Thiên Băng, EM Ấy_ anh như người điên hỏi từng người
__ Anh thật sự không có sĩ diện sao hả?? Ciny bé nhỏ của anh đâu, Bảo Vân giả tạo của anh đâu_ Min lại nói giọng hàn băng, giọng nói này chỉ dành cho những ai cô căm thù nhất
__ Tôi xin mấy người đấy!!_ Nam quỳ xuống, hét lên
Bệnh viện chắc cũng khó chịu lắm nhưng biết sao được. Hiện phòng cấp cứu toàn cậu ấm cô chiêu, đụng vào là phá sản như chơi
__ Đừng quỳ, đối với tụi này như vậy là quá đủ rồi_ Yu cũng nói, cô đang là một con người khác, thật lạnh lẻo.
__ Chắc cũng sẽ xảy ra chuyện này dài dài đối với nhỏ học sinh mới tham hiểm kia (ý nói Ciny)_ Ron nói giọng đầy ẩn ý
__ Nói Mẹ Nó Đi!! Thật Ra Mấy Người Giấu Diếm Cái Gì Hả???_ Thiên Tử ném cả lon nước bên cạnh xuống
__ Thiên Băng có thể Đọc Được Suy Nghĩ người khác_ Leo lên tiếng
??!!!!!
Gì chứ?? Đọc Được Suy Nghĩ người khác àh, có lầm không?? Thế chẳng lẽ Ciny/Bảo Vân đã suy nghĩ gì xúc phạm nó sao? Tại Sao lại như thế chứ.....Không Được, Đâu có ai mà có thể có sức mạnh siêu nhiên như thế được!!_ hai chàng nghĩ ngợi mún điên, ai nhìn vào cũng thấy tội
Đèn Cấp Cứu đã tắt, Leo phóng lên lắc mạnh vào vai người bác sĩ ấy
Cả đám cũng thế, nào là
Sao Rồi/ Con Bé Sao Rồi??/ Còn Sống Phải Không/ Nói Gì đi chứ, nói với tụi này là Con Bé Ổn Đi/ Hả Hả, Nói Đi!!!!...v....v
__ Đã qua cơn nguy kịch_ người bác sĩ vừa thốt lên thì cả bọn như vỡ oà trong niềm vui
Người thì Tạ ơn trời phật, người thì khóc lóc, người thì cười cười ngố ngố
__ Cho hỏi, phòng thanh toán ở đâu?_ từ trong phòng cấp cứu có một con nhóc bước ra....chất giọng làm cho tim mọi người rạn nứt
Nhạt nhẽo quá, đúng là bất cần đời.
__ SaSa, sao nhóc lại ra đây. Nhóc chưa khỏe đâu??_ lần nay lại bất ngờ hơn? người bác sĩ lại biết biệt danh và cả...chẳng phải nhìn trong có vẻ rất thân sao
__ Băng àh, vụ này là sao? Ai đây!_ Leo
__ Không Nhớ Àh?_ nó hơi nhướng mày
__ Nhớ?_ Leo hỏi lại
__ Leo, tôi là bạn cậu mà_ người bác sĩ kia nói_ mà chuyện đó nói sau, em mau vào lại giường bệnh đi Sa Sa
__ Ko_ nó
__ Vào_
__ Không_ chắc nịch hơn
__ Why_
__ Cuz don't want to_
__ Go!_
__Ur house?_
__ Yup_
__ Okay_
Cả đám đang bất ngờ giờ lại khùng hơn, nó muốn về nhà người bác sĩ đó ưu...một người đã khoảng 20 tuổi, cỡ tuổi Hoài Nam
__ Băng_ chợt giọng nói ai đó làm nó khựng lại
Im Lặng
__ Băng_
__ .....
__ Anh xin lỗi_
__ Chết đi_
__ Được_ sau câu nói của nó, Nam vụt chạy đi
Còn Thiên Tử, anh không mở miệng được. Khoảng cách giữa nó và anh sao cách xa nhau quá...
__ Thiên Băng, hay bà về nhà của 7F đi_ Min
__ Bà mún àh_ nó
__ Không, chỉ để tiện thôi_ Min chột dạ
__ Thấy sao?_ nó quay qua người bác sĩ
__ Okay_
__ Time?_ nó kiệm lời
__ 9:30_ Yu
__ Đi đây cái_ nó nói rồi biến mất tăm
__ Đi? Thiên Băng, bà đi đâu???_ Yu la lớn nhưng ko ai vọng lại cả
Sao cả hôm nay, vào ngày này 3 năm trước. Ông trời không tha cho nó, tại sao bây giờ nó vẫn chưa quên....Min, Yu, Ron và Leo, họ tội nghiệp cho nó dù biết đó cũng được gọi là thương hại. Chả ai muốn thế cả...đời quá bất công với Thiên Băng của họ