Tại một bờ sông, nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại rất yên bình
Nó quỳ xuống, lạy 3 lạy sau đó cất tiếng hát
Khi đấng sinh thành sinh ta ra đời ,
Cảm ơn ông trời cho ta kiếp người ,
Phải sống thế nào : để Cha đừng buồn ,
Phải sống thế nào : để Mẹ được vui ,
Tình Cha bao la như núi cao ngang trời ,
Tình Mẹ rộng lớn như biển cả mênh mông ,
Chỉ mong cho ta lớn khôn nên người ,
Chỉ mong nhìn thấy nụ cười của ta ,
Dù Cha ra sao cũng luôn là đấng sinh thành ,
Dù Mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau ,
... Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại những việc làm của ta.
... Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên tất cả, nghĩ tới Cha Mẹ vẫn đang đong đầy yêu thương.
... Chỉ một giây thôi... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại ta tìm mẹ nơi đâu
... Chỉ một giây thôi...nghĩ đến cha một lần, dấu vết chân chim vẫn đang từng ngày mong ta
Đạo làm con, chắc có lẽ đối với nó....chỉ là hạt cát nhỏ, hòn sỏi lạnh ven sông. Đời cho nó thân hình diện mạo....nhưng tình thương gia đình, bạn bè thì chỉ trong phút chốc đều tan biến trước mặt nó. Khinh bỉ, nhục mạ, chửi bới, nịnh nọt và.....thương hại, đó là tóm tắt.
Trên đường nó đi bộ về, thì có một đám đông bu quanh nghẹt kín đường
/// Đây là kênh Truyền Hình thế giới, Giám Đốc tập đoàn RuBy đã gặp tai nạn trên cầu XXX. Hiện mọi người đang cố cứu anh ra trước khi chiếc xe bốc cháy và nổ///
Giám Đốc tập đoàn RuBy?? Chẳng phải là tập đoàn của nó hay sao??? Chẳng lẽ...
Nó cúi xuống nhấn vào giày nó một nút khởi động, là một chiếc trượt patin loại hiếm. Nó chạy về lan can bên cầu rồi nhảy qua khỏi đám cảnh sát và nhà báo trước sự bỡ ngỡ của mọi người
Một thiên thần cánh đen đang bay ư?
Nó lao vào trong chộ đám cháy tai nạn xe, điều làm nó khựng lại là người bị tai nạn chính là anh, người nó vừa bảo phải đi chết....Phan Hoài Nam
Nó đạp phăng cửa, lấy con dao găm rạch dây an toàn anh của anh ra, chỉ còn khoảng 2 phút là chiếc xe sẽ nổ. Nó khó khăn lắm mới vác anh ra được bên ngoài, người nó mới vào bệnh viện mà bây giờ phải làm việc thiện cứu người rồi. Khổ Thật!!!
Nó và anh vừa nhảy ra ngoài thì 1s sau chiếc xe nổ tanh bành, may là giày trượt của nó có hiệu ứng của tên lửa do nó chế tạo nên chạy cách xa đó khoảng 5m...
Nam khẽ mở hé đôi mắt lên
: Mình còn sống àh, đây đâu phải bệnh viện. Là một căn nhà...:
Nam quay mặt qua, bên cạnh anh cũng là một bệnh nhân àh
Nam khẽ ngồi dậy, lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo
__ Tỉnh rồi àh_ Người bác sĩ đó bước vào phòng
__ Đây là_
__ Nhà của 7F, cũng là nhà của tôi_ người bác sĩ đó nói
Cả bọn cũng lần lượt bưng đồ vào, nào là đồ y tế, đồ ăn bồi dưỡng cả nước uống....bla bla
__ Thiên Băng cứu anh đấy_ Thiên Tử
__ Àh..cảm ơn_ anh cười nhẹ
__ Khách sáo rồi, ko dám nhận_ giọng nói của nó phát lên làm anh giật mình
Té ra người bệnh nhân bên cạnh anh là nó
__ Baby ngốc quá, sao lại cứu anh ta. Cho chết quách luôn cho xong_ Yu bực mình cho là nó quá dễ dãi với Hoài Nam
__ Giám Đốc tập đoàn Ruby_ nó
__ Hả??_ Min
__ Anh ta_ nó
----
__ Okay, ý bà nói ông này là giám đốc tập đoàn RuBy àh_ Min chỉ Nam
__ Yea_ nó gật đầu
Rồi căn phòng trở lại sự im lặng
__ SaSa, ngồi dậy uống thuốc_ người bác sĩ nhẹ lên tiếng
__ Băng, thật ra người này là ai??_ Vũ Phong hỏi nó
__ Bang chủ của các anh_ nó
__ !!!???_
__ Là Trịnh Đức Anh phải không?_ Nam
Trịnh Đức Anh: bang chủ bang 7F, là người sỡ hữu số bệnh viện lớn nhất trên toàn thế giới. 20 tuổi, là thần đồng là Thiên tài, thua nó một tí nhưng IQ cao bằng Hoài Nam. Anh là người duy nhất biết nó khi nó được ông Joy và Shey nhận nuôi. Đẹp trai một cách chết người, cao ráo chuẩn men. Hiện đang làm bác sĩ riêng cho nó và quyết định hợp tác cùng nó về chuyện tập đoàn Venus và cả đối phó với BTK & LP
__ Là...Đại Ca ư_ Gia Kiệt không tin vào mắt mình
__ Mấy cậu bình tĩnh đi_ Đức Anh tháo đôi kính xuống
Lập tức tự động cả bọn quỳ xuống chào Đức Anh
__ Bang chủ của Death đúng là thông minh thật, biết ngay tôi là ai luôn àh_ Đức Anh nhếch môi nhẹ, lộ rõ sự thách thức
Thế là tia chớp đối chọi nhau...
__ Thuốc_ nó lên tiếng
Lúc này người cầm thuốc là Thiên Tử, anh lật đật chạy tới đưa cho nó
Nó cầm lên
__ Chờ tí, để anh lấy nước_ Thiên Tử
__ Khỏi_ nói rồi, nó bỏ vào miệng nhai như nhai kẹo
__ Anh xin lỗi_ Thiên Tử nói lí nhí trước mặt mọi người
__ Thiên Băng...anh_ Hoài Nam
__ Tìm người khác mà xin, tôi không có lỗi đâu mà cho_ nó bước xuống giường rồi đi loạng choạng qua bên tủ lạnh nhỏ
__ Ơ..._ mấy anh cứng họng
__ Em cần tìm gì à SaSa_ Đức Anh đỡ nó
Nó nhăn mặt kiểu như: Liên Quan tới anh àh
__ Lúc nãy nhóc bỏ đi đâu thế?_ Leo
__ Đi cúng_ nói như giỡn chứ ai cũng hiểu nó đi đâu (ai= Yu,Min,Leo,Ron)
__ Cúng xong em cứu người àh_ Gia Kiệt
Nó không nói gì, chỉ gật đầu
Nhìn khuôn mặt của nó mà ai ai cũng đau xót, khổ quá, tại sao chứ....nó chỉ 15.5 tuổi, àh không phải nói là từ hôm nay nó đã 16 tuổi rồi. Sinh nhật nó nhưng không ai chúc, không ai nhắc mà nói cho cùng, nó cũng chả quan tâm. Vì nếu như chúc sinh nhật nó chắc chắn sẽ chia buồn ngày giỗ của ba mẹ nó.
__ Băng nè, hay kêu Đức Anh gọi em là Thiên Băng luôn đi. Được không_ Ron
Nó nhún vai, sao cũng được.
__ Mọi người mệt hết rồi, về nghỉ đi_ Min nói
__ Ừ_ Vũ Phong đưa Min đi về phòng (phòng hai người này sát cạnh nhau, đừng hiểu nhầm)
__ Anh đưa em về phòng nha Yu_ Ron lay nhẹ vai cô nàng, nhìn Yu hình như đang rất buồn.
__ Vâng...Băng, tui đi trước nha_ Yu ôm lấy nó một hồi rồi đi theo Ron về phòng
Nó đưa ngón tay lên, chỉ từng anh ý bảo về phòng
__ Cả anh cũng phải đi àh_ Đức Anh
Nó gật đầu, lườm nhẹ một cái
__ Okay, tuỳ em_ Đức Anh lẳng lặng đi ra ngoài theo tụi hắn
Trong phòng chỉ còn lại nó và Hoài Nam...
__ Em...muốn nói gì không?_ Nam mở lời
....
Ngược đời thật, thường thường giận nhau thì có ai nhìn mặt đâu chứ. Còn trong phim Hàn tình củm thì mỗi người về nhà rồi mai mới gặp. Ai như nó với anh, giờ lại ở chung phòng
__ Anh_ nó chỉ
__ Hả??_
__ Chạm thần kinh?_
__ Em nói gì anh không hiểu?_
__ Nếu biết tôi đọc được suy nghĩ, có cần suy nghĩ hoài để tôi đọc không?_
__ Àh..anh xin lỗi_
__ Không có lỗi, đừng xin_ nói rồi nó vào phòng tắm
Anh nhìn quanh căn phòng, không biết phải phòng nó không nhỉ. Đều trắng đen, nhưng đẹp thật đấy.....Anh cười ngốc, tự đánh vào đầu mình
: Tên khùng, lại làm cho con bé tổn thương rồi. Thế mà lúc trước nói là anh sẽ không làm cho em tổn thương nếu em làm bạn gái anh. Mình đúng là player như con bé nói. Anh yêu em, nhóc ạh. Liệu có còn cơ hội nào để chúng ta bên nhau không nhỉ:
Vừa lúc đó nó bước từ phòng tắm ra, khuôn mặt thật đã lộ diện
Mặt V-line dài, da ngăm mật ong. Lông mi dài, thẳng...thân hình cỡ bình thường nhưng ai nhìn vào cũng muốn yêu. Mái tóc mây đen láy, mượt mà chưa từng thấy. Cộng thêm đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xinh đang bước từng bước trên sàn...bộ đồ ngủ caro trắng đen làm nó đẹp hơn rất nhiều
__ Đừng nhìn thế_ nó
__ Ơ..anh_
Nó xách chậu nước đặt xuống bên giường anh
Cúi người xuống
:Gần Quá: Nam nghĩ, mặt ngượng ngượng
Thiên Băng đưa tay mở từng cúc áo anh ra....
__ E..em em làm gì gì thế_ anh ấp a ấp úng nói
__ Lau người_ câu trả lời lạnh giá nhưng tỉnh bơ với khuôn mặt ngây thơ của nó làm anh xấu hổ
:Trời ơi Nam ơi là Nam....mày nghĩ gì thế này:
__ Tưởng tôi là loại đó àh_ nó nhếch môi gian xảo
__ Ơ không_ Nam quay mặt đi chỗ khác để cho nó lau người
Sáng hôm sau
__ Đề nghị đồng bào thức dậy, nếu không tôi sẽ thay bé Băng iu vấu ọi người vài xô nước. Đây là phóng viên nói thay Huỳnh Minh Hoàng, xin hết
__ TRỜI ẠH!!! Không phải Thiên Băng mà thằng Hoàng nào thế??? Ủa, Huỳnh Minh Hoàng là ông anh cha sanh mẹ đẻ của mình mà ta_ Yu ngồi bật dậy
5 phút sau, cả bầy có mặt đông đủ
__ Ủa, ba Shey, ba Joy. Mami Linh???_ cả bọn đồng thanh
Không chỉ thể còn có
Hạ Triếc Long & Phạm Thảo Hà (pama Min)
Huỳnh Vũ Tuấn & Hạ Minh San (pama Yu)
__ Chào mấy đứa, mami làm đồ ăn sáng rồi đấy. Ăn đi kẻo đói_ mẹ Yu lên tiếng cười hiền
__ Dạ Vâng_ cả đám lễ phép
__ Ô, chẳng phải là người của tập đoàn RuBy sao??_ mẹ Min tinh mắt, không chỉ gì bà mà mọi người cũng nhận ra dáng vóc đó.
Giám Đốc tập đoàn này đảm nhiệm đi ký hợp đồng và bàn thảo thay cho Chủ Tịch luôn mà, không quen sao được
__ Là Thầy Giáo_ Ron giới thiệu
__ Hả??_
__ Bây giờ là thầy giáo_ Min cầm ổ bánh mỳ lên vừa nhai vừa nói
__ Thiên Băng đâu??_ Vũ Phong
__ Anh không thấy nó đâu cả!_ Gia Kiệt
__ Thật sao? Lẽ ra giờ này em ấy là người đầu tiên dậy chứ_ Leo
__ Thiên Tử, sao mày không nói gì thế_ Đức Anh
__ Đại Ca..._
__ Đức Anh_ Đức Anh vẫn lạnh lùng như ngày nào, kiệm lời nhưng lại ấm lòng khi nhìn thấy nó
__ Đức Anh, lúc sáng tôi thấy Thiên Băng qua phòng anh....nhưng vì..
__ Vì chuyện hôm qua nên không dám hỏi_ Nam điềm tĩnh nói
__ Sao anh tự nhiên thế, nhà này đâu phải của anh!!_ Yu
__ Bình tĩnh đi nhóc. Dù sao cũng phải cho cậu ta ăn chứ, uổng công Tiểu Băng cứu rồi lại để chết đói àh_ Ron dỗ dành
__ Hừ, tha cho anh_ Yu_ Đức Anh, anh là Đức Anh right? Đi lên phòng tìm xem có gì trên phòng không? Mau!!!
Đức Anh chưa thấy mụ nào mà dữ như vậy bao giờ, hình như là Yu thì phải...có nghe Thiên Băng nhắc mấy lần, người con gái từ trên xuống dưới lạnh như tiền kia chắc là Min. Mà Thiên Băng cũng hay thật, vào phòng anh khi nào không biết....chắc lúc đó mệt quá nên anh ngủ thẳng cẳng luôn đây mà (làm bác sĩ kiểu gì không biết -.-)
Lên phòng lục lọi rối cả đầu mới thấy nó dán trên cửa
Đem xuống mà đọc
///// ĐI ĐÂY, ĐỪNG TÌM/////
Cả nhà trố mắt nhìn tờ giấy, có cần kiệm lời thế không chứ!!!
__ Dẫu sao thì cũng đừng lo, con bé chắc sẽ không sao đâu_ mami của Vũ Phong lên tiếng trấn an
__ Lo lắng quá cũng ko được gì_ ông Shey
__ Đứa con gái ngốc_ ông Joy/ông Long đồng thanh
Chỉ có Vũ Tuấn là nắm chặt tay,.....chắc đang lo cho nó lắm đây
__ Sao lại đi không nói rõ là đi đâu chứ!!_ Yu nhăn nhó
__ Con nhỏ này, có còn xem hai tụi mình là bạn không thế???_ Min dậm chân
__ Tình hình chắc không hẳn là dễ_ Leo lên tiếng
__ Đức Anh, mày có nghĩ được Thiên Băng có thể đi đâu không?_ Vũ Phong
__ Không....àh....một nơi_ Đức Anh sực nhớ
__ Một nơi àh??? Là nơi nào???_ mami Yu vs Min lao vào Đức Anh mà hỏi, đúng là không có gì thay thế được nó. Một cô nhóc đặc biệt
__ Việt Nam_ nói đến đoạn này, cả phòng trầm tĩnh đi....
__ Mọi người sao thế?_ Thiên Tử
__ Chắc....cho tôi xin phép nhưng tôi nghĩ Thiên Băng đang đi làm một thứ gì đó có quá khứ đau buồn..._ Nam nói
__ Hôm qua...là_ Min cười nhạt, nước mắt khẽ rơi xuống
__ Min, Yu. Thiên Băng chắc chắn không muốn hai đứa khóc nên mới bỏ đi một mình, nó sẽ quay lại thôi mà_ Leo
__ Vâng_ hai nhỏ đồng thanh
__ Hôm qua là gì?_ Hoài Nam tò mò, lòng thì vẫn bồn chồn
__ Ngày giỗ ba mẹ của Thiên Băng_ bà San (mami Yu vs Leo) nói, mắt đỏ hoe, sống mũi cay xè
__ !!!!?????_ đến nước này thì Nam và Thiên Tử càng cảm thấy có lỗi hơn
Đáng lẽ công sức của mọi người là làm cho nó vui, ai ngờ lại thất bại trước sai lầm của hai người. Chắc chắn ai cũng buồn, cũng đau vì Thiên Băng...một lần nữa lại phai chọn cách âm thầm chịu đựng.
__ Thế chẳng lẽ???_ mami Linh thốt lên ngạc nhiên
__ Sao thế mami_ Gia Kiệt bình tĩnh
__ Hôm qua mẹ đã cố gắng về kịp nhưng rốt cuộc lại bị hoãn giờ. Hôm qua chẳng phải là Sinh Nhật Thiên Băng trong 16 tuổi hay sao??_
Lại một tiếng sét khác, gì chứ...Sinh Nhật àh...
__ Sao cô lại biết??_ Min & Yu, Leo Ron còn không biết
__ Thì Tiểu Băng nói là sẽ tặng quà bí mật ọi người vào Sinh Nhật nó và nhờ cô về sớm tham dự mà_ mami Linh giải thích
__ Quà??? Sao lại tặng quà khi đó chính là Sinh nhật Thiên Băng chứ_ Ron
__ Min, Yu_ ông Tuấn
__ Vâng thưa cha_
__ Đây là thứ mà Thiên Băng tặng hai đứa nhân ngày....sinh nhật của nó_ ông Tuấn đưa ra một cái hộp nhỏ
Lúc mở ra cũng là lúc hai đứa vỡ oà trong xúc động, mấy anh dỗ mấy cũng không chịu nín.
///Ký Ức///
__ Tụi này sẽ làm bạn với nhau....cùng với Thiên Băng nha?_ Yu cười tít mắt
__ Ừm_ nó cũng cười lại
__ Min muốn sau này sẽ mãi được thấy tiếng cười của Băng mỗi ngày, được không!_ Min
__ Đúng thế! Ngày đó, cái ngày đó đó thì Băng nhớ đừng khóc nha. Hãy cười mãi lên_ Yu tán thành
__ Con nhỏ này! Tiểu Băng có bao giờ khóc đâu chứ_ Min hụi vào bụng Yu
__ Àh àh, quên....vì thế Thiên Băng đừng giấu diếm, đừng chịu đựng. Yu hứa sẽ ko như mấy người kia. Mãi mãi làm trâu làm ngựa cho Thiên Băng..
__ Đừng nói nữa_ nó ngăn cho Yu thốt ra lời đó, ba đứa im lặng một hồi rồi lại cười với nhau...
/// Hiện Tại///
Thay vì lời hứa nụ cười thì nó thêu một con búp bê lolita dễ thương, phải nói là rất rất dễ thương cho Yu. Đó là một chiếc móc điện thoại, búp bê nó tặng đang cười rất tươi....đó là nụ cười của Yu, có lẽ nó không muốn nhỏ phải làm trâu hay ngựa gì hết, nó chỉ muốn Yu cười mỗi ngày. Thế là đủ rồi
.......
Với Min, đó là một cô búp bê Thiên Thần không biết cười....nhưng đôi cánh một trắng một đen. Ý con búp bê này nói lên sự liên kết giữa thiên thần và ác quỷ. Min là Thiên thần còn nó là Ác Quỷ, nó mong Min sẽ hiểu và đừng lo lắng cho nó...
__ Còn của các cậu thì...Thiên Băng đã chế tạo ra loại vũ khí thích hợp với mỗi người. Đừng tưởng tài nghệ của Thiên Băng có hạn, con bé đã đạt giải N xuất sắc trong cuộc thi Chế tạo Vũ khí Ngầm_ ông Joy
__ Hoài Nam...cậu đi theo tôi_ bà San gọi Nam
__ Vâng_
Sau sân
__ Tôi biết rõ quá khứ của cậu và Thiên Băng_ bà San nói giọng nghẹn ngào, khuôn mặt hơi nóng
__ Cháu xin lỗi_ Nam
__ Không cần, tôi chỉ muốn đưa cậu cái này thôi_ bà San đưa cho anh một bức thư
__ Ơ..cái
__ Cái này là thư Thiên Băng đã cố viết cho cậu lúc 13 tuổi, lúc sự ngây thơ của nó bị dập tắt_ nói xong, bà đi vào nhà. Cố không cho giọt nước mắt rơi vì tội nghiệp đứa con gái
Bà đi rồi, Hoài Nam cũng không dám mở phong thư ra....anh phải làm gì bây giờ.....
Mở ra đi/// đó là giọng nói phát ra từ trong trái tim anh, giọng nói đó muốn anh từ bây giờ hãy sống thật với chính mình
Anh khẽ lấy thư ra
Anh Nam,
Băng chắc đã thích anh đấy. Nhưng Băng hông có nói được, Băng đã rất sợ mình tổn thương nhìu hơn nữa. Băng rất muốn tin anh, nhưng anh và em đều chỉ gặp mặt nhau một lần....là một đứa con gái, Băng nên tin ai đây hả anh. Tin vào đời người hay nên tin vào anh để có một chỗ dựa. Không lẽ Băng đã sai sao. Băng thích anh nhiều lắm, chắc cũng yêu nhưng Băng không cảm thấy hạnh phúc anh àh. Đôi lúc Băng mừng rỡ vì những câu nói ngọt như em yêu hay anh nhớ em...nhưng đó....chỉ là niềm vui chóng tàn. Băng sợ nếu anh biết bí mật của Băng, anh sẽ không thích Băng nữa. Băng sợ minh sẽ bị bỏ rơi lại như chính gia đình Băng đã bỏ Băng. Băng sợ nhiều lắm, Băng không phải đồ chơi mà sao ai cũng thích đem ra đùa giỡn rồi vứt bỏ thế chứ. Băng có nên từ bỏ mối tình đầu này không hả anh...
Nước mắt anh rơi, tim anh nhói. Mày thật khốn nạn, màu thật đê tiện, hạ lưu. Nó đã yêu anh, đã thích anh say đắm.....đối ngược lại thì nó đã đúng, trò chơi cũ thì phải vứt. Anh đã sai, anh hận mình lắm....
Mọi người, tụi hắn, tụi nó...ai ai cũng đứng sau bức tường nhìn anh. Dù sao đi nữa thì giờ cũng đã hối hận, chắc Anh đang cắn rứt lương tâm lắm.
Liệu anh và nó còn cơ hội....Thiên Tử thì sao nhỉ....cậu đang tự dằn vặt trái tim mình àh....con trai đối với Thiên Băng, ai ai cũng ích kỉ cả.