Lời nói của Tráng Chí Lăng Dương hệt như ném quả bom hẹn giờ vào đầu Từ Gia mà không hề cảnh báo, khiến cậu hoảng hốt đứng vụt khỏi ghế, hành động quá mức ấy làm cái ghế bị lật ngược.
Ghế ngã trên đất phát ra tiếng “rầm” thật lớn, làm Tráng Chí Lăng Dương đang đợi cậu trả lời phải hoảng sợ:
“Cậu sao thế?”
“Gâu gâu!” Đa Đa cũng bị Từ Gia dọa, mở to mắt nhìn cậu.
“Không sao, tôi bất cẩn làm ngã ghế thôi.” Từ Gia nhận ra phản ứng của mình quá lớn, bèn lúng túng sờ mũi, xoay người nâng ghế dậy, một lần nữa ngồi xuống, thuận tay xoa đầu Đa Đa.
“Ngã ghế?” Giọng nói Tráng Chí Lăng Dương mang theo ý cười, “Không làm ngã cậu luôn chứ? Nghe tôi muốn tới chỗ cậu đáng kinh ngạc vậy ư?”
“Không có.” Từ Gia nghĩ bụng nào có kinh ngạc, rõ ràng là kinh hách, “Sao cậu … đột nhiên nói muốn sang đây?”
“Có chuyện muốn làm.” Tráng Chí Lăng Dương đáp.
“… Ồ.”
“Chủ yếu muốn tới gặp cậu.”
“…”
“Sao không nói gì? Cậu không muốn ư?”
Không muốn sao?
Từ Gia tự hỏi mình, đáp án đương nhiên là muốn. Thực ra dù đối phương không đến, cậu cũng đã bắt đầu nổi lên ý nghĩ đến gặp đối phương, nên hiện giờ sao có thể không muốn.
Thế nhưng một câu “được” kia lại không thể thốt thành lời.
Dường như đối phương biết cậu khó xử, nên không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ bảo “Cậu có thời gian một tuần để suy nghĩ cho kĩ, không cần phải trả lời tôi ngay” rồi chuyển sang vấn đề khác.
Song thời gian sau đó, Từ Gia không thể nào yên lòng, hai người tùy ý trò chuyện một lúc, rồi chúc ngủ ngon, sau đó kết thúc trò chuyện.
Lúc đi ngủ, ban ngày vừa mới nói với bác sĩ Hàn tình trạng của mình đã chuyển biến tốt đẹp, không cần mượn thuốc để vào giấc, ấy mà lại vì Tráng Chí Lăng Dương muốn đến đây, Từ Gia lại mất ngủ, trong lòng đều là câu nói “Cậu có thể đến đón tôi không?” của đối phương.
Câu nói ấy như sợi dây dài, một đầu nằm trên tay cậu, đầu còn lại nằm ở nơi không thấy, kéo cậu trở về cái ngày mà Vệ Lăng Dương rời đi.
—— Chuyến bay trưa 12 giờ 10, anh chờ em đến.
—— Tuần tới tôi sẽ bay đến B thành, cậu có thể đến đón tôi không?
Anh chờ em đến.
Cậu có thể đến đón tôi không?
Anh chờ em đến.
Cậu có thể đến đón tôi không?
…………
………………
Hai câu, cùng một giọng nói, tựa như hai phần điệp khúc tuần hoàn vô hạn trong đầu, khiến Từ Gia đau đầu không thôi, dù mệt mỏi nhưng không cách nào ngủ được.
Cậu xốc chăn, ngồi phắt dậy từ trên giường, vươn tay bật đèn phòng, rồi lõa chân xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Nước lạnh đẩy lùi cơn buồn ngủ sau cùng, cậu cầm khăn lau mặt qua loa, rồi trở về phòng ngồi trước bàn học, kéo ngăn kéo ở giữa, lấy một cuốn sổ từ bên trong, rút một tấm thẻ được kẹp trong đó.
Đây là tấm card lúc trước Vệ Lăng Dương để lại, vì đã qua rất lâu nên bốn phía mặt trái ố vàng, màu mực nước trên từng con chữ cũng có vẻ phai màu.
—— Bảo bối Gia Gia, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, vĩnh viễn yêu cậu.
—— Chuyến bay trưa 12 giờ 10, anh chờ em đến.
Từ Gia nhìn chằm chằm chữ viết thật lâu, cuối cùng dừng mắt trên hai nhóc chibi ở góc phải.
Trước đây, những lúc học hành lơ đãng, Vệ Lăng Dương thường thích vẽ vời trên sách vở, mặc dù không được học chuyên về hội họa, nhưng những bức tranh giản đơn ấy của hắn lại rất đẹp.
Trên tấm card, hình ảnh hai nhóc chibi nhoài người trên bàn học hôn môi cùng với đôi bàn tay đang nắm chặt được vẽ sống động như nhật.
Nhiệt độ cơ thể Từ Gia thiên về thấp, trước đây, cứ đến đông là Vệ Lăng Dương lại kéo tay cậu dưới bàn mà ủ ấm như thế.
“Cậu khóc cái gì? Đồ yếu ớt.”
“Xin chào công chúa nhỏ, tớ là Vệ Lăng Dương.”
“Về sau có tớ bảo kê cho cậu.”
“Tớ ở đây, cậu có thể yên tâm khóc rồi.”
“Vừa nãy tớ hôn cậu, cậu không từ chối, có phải cậu cũng thích tớ không?”
“Tớ sẽ luôn đối xử thật tốt với cậu, cậu hãy tin tớ.”
“Không phải công chúa nhỏ, cậu là tổ tông của tớ.”
“Vợ à, chúng ta thế này có tính là hợp pháp rồi không? Để tớ đóng dấu trước nào.”
“Muốn vĩnh viễn ở bên cậu cả đời này, muốn cùng cậu dắt chó đi dạo cả đời.”
“Em không cần quà sinh nhật, ngay cả anh em cũng không cần sao?”
“Anh chờ em đến.”
Trí nhớ như một chiếc hộp bị khóa chặt phủ đầy bụi, đặt ở một nơi chẳng ai nhìn thấy, nhưng một khi cạy ra một kẽ hở, quá khứ trân quý như kho báu sẽ lập tức trút như mưa tuôn mà chẳng hề níu giữ.
Trong lòng xúc động không biết làm sao kiềm nén, vì vậy lý trí đã bị tình cảm lấn át.
Từ Gia đặt tấm card sang một bên, mở laptop trên bàn login vào QQ, bật khung trò chuyện với Tráng Chí Lăng Dương, gửi một chữ “Được” rồi offline, sau đó tắt máy khép lại.
Cậu hành động vô cùng trôi chảy, không cho mình không gian để hối hận, dường như đã hạ quyết tâm.
……
“Gia Gia? Gia Gia?”
“Hửm?” Từ Gia ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Dao ở bên cạnh, “Gì thế?”
“Cậu ngẩn ngơ gì đó? Còn không ăn mì sẽ nở hết.” Chu Tử Dao chỉ mì trong bát, cậu sắp ăn xong phần của mình luôn rồi, mà Từ Gia chỉ mới ăn mấy đũa đã bắt đầu ngẩn người.
“Nghĩ đến vài chuyện.” Từ Gia dùng đũa khuấy mì bị nở nhũn ra do ngâm lâu trong nước súp.
Cách ngày Tráng Chí Lăng Dương đến đây còn ba ngày, mấy ngày qua Từ Gia đều nghĩ đến chuyện này, cậu không biết lúc gặp đối phương mình nên nói gì trước, cũng không biết một khắc kia mình sẽ cười hay khóc.
Nghĩ nhiều đến nỗi chẳng thể phân tâm cho những việc khác, ngay cả đi ăn với Chu Tử Dao cũng thất thần.
“Chu Tiểu Dao, gần đây cậu có liên hệ với Dương Dương không?” Từ Gia ăn một đũa mì, hỏi một cách lơ đãng.
“Có.”
Đôi đũa trong tay tạm ngừng, Từ Gia ngẩng đầu nhìn cậu.
Chu Tử Dao húp một nửa nước súp trong bát, rồi buông xuống đáp: “Hôm qua tớ còn đến xem vườn rau trên QQ của cậu ta nè, nhưng mà mấy cây cải chết hết rồi.”
“…” Từ Gia không biết phải đáp lại thế nào, đành cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Tối trước hôm Tráng Chí Lăng Dương đến, Từ Gia lại mất ngủ là chuyện không thể nghi ngờ, cậu nằm trên giường mở mắt đến hừng đông, cuối cùng mang đôi mắt gấu mèo rời giường.
Sau khi rửa mặt xong, Từ Gia làm một bữa sáng đơn giản, ăn mà chẳng biết mùi vị gì, giờ chỉ mới tám giờ, mà thời gian Tráng Chí Lăng Dương bay đến đây là hơn bốn giờ chiều, từ giờ đến đó còn tám tiếng.
Trong tám tiếng có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng hiện giờ cậu chẳng có hứng thú làm gì cả, dường như cả ngày hôm nay chỉ dùng để đợi người kia đến, hoặc là … trở về.
Đồng hồ trên vách tường chuyển động tích tắc, Từ Gia nhìn chăm chú nó thật lâu, đến khi kim giờ chạy đến số chín, cậu mới vô lực tựa vào sofa, thì thào tự hỏi: “Sao lại khó như vậy …”
“Gâu …” Đa Đa quỳ rạp trên đất nâng nửa người gọi cậu một tiếng.
“Anh Đa lại đây nào.” Từ Gia vẫy tay với nó.
“Gâu!” Đa Đa lưu loát nhảy lên sofa, gục xuống bên cạnh cậu.
Từ Gia sờ bộ lông mềm mại của nó, cảm thấy cứ chờ hoài thế này thời gian cũng không trôi nhanh hơn, thế là bèn đứng dậy, vỗ đầu Đa Đa: “Đi, chúng ta tản bộ thôi.”
“Ẳng?”
Quay về phòng thay một thân đồ thể thao, Từ Gia mang Đa Đa ra ngoài.
Gần tiểu khu có một công viên, cậu thường xuyên dắt Đa Đa đến đây chơi, lần này vốn định dẫn nó đi giết thời gian, không ngờ vừa vào công viên chưa được mười phút, giáo sư trong khoa bỗng gọi điện cho cậu, bảo cậu đến trường một chuyến để hỗ trợ sửa lại vài tài liệu nghiên cứu, giọng điệu rất cấp bách.
Đối phương là trưởng bối mà Từ Gia rất tôn kính, vì vậy cậu cúp máy rồi lập tức mang Đa Đa về nhà, sau đó đến trường.
Tài liệu nghiên cứu này dùng để xuất bản, giúp giáo sư chỉnh sửa lại tài liệu còn có một bạn học cùng lớp, ngày mai giáo sư phải đi công tác, nên muốn sửa cho xong tài liệu trong hôm nay, bởi vậy mới gọi Từ Gia đến đây cùng hỗ trợ.
Chỉnh sửa tài liệu đã vào giai đoạn kết thúc, có điều ba người họ phải mất cả buổi sáng mới sửa xong.
Vì muốn kịp thời gian, buổi trưa ba người chỉ gọi chút thức ăn nhanh, sau khi xử lý xong, giáo sư ngỏ ý mời họ đến quán trà ăn uống.
Từ Gia nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ chiều, đi từ trường đến sân bay với tốc độ cao cũng phải mất gần một tiếng, nếu trong thành phố không kẹt xe, có lẽ hiện giờ cậu xuất phát là có thể đến kịp lúc Tráng Chí Lăng Dương tiếp cánh.
Nghĩ thế, cậu từ chối ý tốt của giáo sư không một chút do dự.
Ngồi taxi đến sân bay, Từ Gia nhìn phong cảnh chạy lùi ngoài cửa sổ, từng cảnh vật chạy vụt qua khiến cậu có lỗi giác như mình đang cưỡi thời gian.
“Muốn quay lại quá khứ, để anh có thể tiếp tục câu chuyện xưa, ít nhất sẽ không để em rời xa anh, làm phân tán sự chú ý của thời gian, lần này anh sẽ ôm em thật chặt, cứ giữ mãi như vậy, không biết liệu có còn kịp không …”
Hình như tài xế là fan của Châu Kiệt Luân, từ lúc Từ Gia lên xe đến giờ đã liên tục bật nhạc của anh ấy.
Ca khúc 《Trở lại quá khứ》khiến Từ Gia thất thần, cảnh tượng chung quanh dường như thay đổi trong chớp mắt, từ trong xe taxi đóng kín biến thành phi trường nơi biển người tấp nập.
Cậu thấy Vệ Lăng Dương đang không ngừng quay đầu nhìn xung quanh, cũng thấy mình rơi lệ đầy mặt trước người xa lạ, mọi thứ rõ ràng tưởng như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua mà thôi.
Từ Gia rất muốn thay thế bản thân nhát gan của bảy năm trước, lúc đó cậu sẽ tiến lên giữ chặt Vệ Lăng Dương, muốn nói hắn biết rằng: “Em sẽ chờ anh”, cũng muốn tiến lên ôm bản thân đang ngồi xổm trên đất đau khóc thành tiếng, nói cho cậu ta biết: “Cậu đừng khóc, anh ấy sẽ còn quay về, cậu xem, chẳng phải tôi đang đón anh ấy sao?”
Thế nhưng cậu chẳng thể làm được điều đó.
Bảy năm, đã hơn hai ngàn ngày rồi.
Từ Gia không còn nhớ nổi mình đã trải qua năm tháng ấy ra sao.
“Cậu trai, đến sân bay rồi.”
Giọng nói của tài xế kéo Từ Gia thoát khỏi hồi ức, Từ Gia đáp lại, trả tiền xong bèn đẩy cửa xuống xe.
Trước đó vào nội thành đã kẹt xe một lúc, giờ đã là bốn giờ bốn mươi, Từ Gia hỏi nhân viên sân bay, chuyến Tráng Chí Lăng Dương ngồi đã đáp xuống vào mười lăm phút trước.
Cậu nhìn một vòng khắp lối ra, đồng thời cầm di động gọi cho đối phương.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang khóa máy …”
Từ Gia chưa bỏ ý định bấm gọi lại mấy lần, kết quả vẫn giống nhau.
Cậu nhớ đêm qua đối phương còn nói đùa với mình rằng hắn không quen B thành, cậu nhất định đừng cho hắn leo cây, giờ thì di động tắt máy, sân bay lại lớn thế này, cậu căn bản không biết nên đi đâu tìm người.
“Gia Gia?”
Ngay lúc cậu không ngừng gọi vào số đối phương, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.
Giọng nói cùng ngữ điệu quen thuộc khiến động tác Từ Gia sững lại, sửng sốt mấy giây rồi lập tức quay phắt người lại.
Đối phương quơ quơ di động với cậu, cười nói: “Xin lỗi, di động hết pin.”