Vệ Lăng Dương gặp chuyện vào hai năm trước.
Từ Gia bắt lấy thông tin quan trọng này, thế mới hiểu vì sao hai năm qua Vệ Lăng Dương ít khi liên lạc với mình.
“Sao em không nói lời nào?” Sau khi nói xong, Vệ Lăng Dương nhận ra nãy giờ Từ Gia không hề nói gì, bèn cười hỏi: “Không phải em đang khóc chứ? Đã nói là không …”
Đột nhiên, Vệ Lăng Dương cảm thấy mắt mình được che bởi một bàn tay ấm áp, bên tai truyền tới giọng của Từ Gia:
“Anh nhắm mắt lại đi.”
“Hửm?” Mặc dù Vệ Lăng Dương không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại, “Sao thế?”
Vừa dứt lời, bàn tay đang che mắt rời đi, sau đó mí mắt cảm nhận được xúc cảm mềm mại, làm mí mắt hắn run lên, bấy giờ mới nhận ra đó là môi Từ Gia.
Từ Gia dùng hai tay ôm mặt hắn, thành kính hôn lên mắt hắn, đoạn thấp giọng:
“Sẽ khỏi đúng không?”
Giọng cậu mang theo sự run rẩy rất khẽ, Vệ Lăng Dương nắm tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình, hai tay ôm eo cậu, cười nói:
“Sẽ khỏi, anh Trương đã liên hệ bệnh viện sắp xếp phẫu thuật rồi.”
Mới đầu Từ Gia còn mất tự nhiên vì ngồi trên đùi Vệ Lăng Dương, nhưng khi nghe hắn nhắc đến chuyện phẫu thuật, cậu lập tức bị dời sự chú ý:
“Thật không? Ở đâu? Em đi với anh.”
“Ở B thành, em đích xác nên đi với anh.” Vệ Lăng Dương nói.
“Sao trước đó không nghe anh nói?”
“Anh định làm phẫu thuật xong mới liên lạc với em, nhưng sau khi mổ xong phải dưỡng bệnh một khoảng thời gian, anh đã nhịn nhiều năm vậy rồi, thật sự nhịn không nổi nữa.” Vệ Lăng Dương khẽ nói.
Nghe hắn nhắc Từ Gia mới nhớ tới chuyện phối âm với Lục Chiêu Dương, bèn tiếp tục hỏi hắn chuyện đó là sao.
“Lúc anh còn ở Mỹ, có một y sĩ trưởng tìm giúp anh rất nhiều ghi âm liên quan đến đọc diễn cảm.” Vệ Lăng Dương tựa trán vào trán cậu, cười mỉm chi, “Trong đó vừa khéo có giọng của em, mặc dù hơi khác so với hồi đó, nhưng anh vừa nghe đã nhận ra ngay.”
Lời nói của hắn mang vẻ khoe khoang không hề che giấu, hệt như nhiều năm trước muốn được Từ Gia khích lệ khi mình làm bài đúng.
Từ Gia khẽ cười, đang định nói chuyện thì nghe hắn đọc lại đoạn ghi âm kia:
“Nếu ai đó hỏi tên anh, em sẽ không nói; làm sao có thể dễ dàng tỏ bày những vết tích rơi trong hồn mộng. Sở dĩ minh châu trân quý, là vì có người bằng lòng nâng niu nó trong lòng bàn tay, em cẩn thận đặt anh trong lòng, phải chăng cũng có giá trị để yêu …”
Hắn đọc từ tốn mà thâm tình, và rồi chữ cuối cùng chìm đắm trong nụ hôn của hai người.
Trước khi gặp tai nạn, Vệ Lăng Dương chưa bao giờ từ bỏ ý định quay về tìm Từ Gia, thế nhưng lúc hai mắt không nhìn thấy, hắn lại ngập ngừng do dự.
Hắn biết nguyên nhân năm đó Từ Gia đòi chia tay, cũng biết nỗi lòng của cậu, nhưng tình trạng lúc đó khiến hắn không thể không tạm thời đánh mất suy nghĩ quay về tìm Từ Gia.
Có thể nói, Vệ Lăng Dương hoàn toàn thấu hiểu sức ảnh hưởng đối với một người đột nhiên trở nên mù lòa.
Lúc mới mù, dùng nửa bước khó đi để hình dung cuộc sống khi đó tuyệt đối không ngoa. Dù hắn chỉ đi mấy bước cũng có thể đụng trúng bàn hoặc sofa, khó tới nỗi một ít việc nhỏ cũng không có cách nào tự gánh vác, chẳng khác nào một phế nhân.
Nếu nói vào thời điểm ấy, hắn vẫn ôm chút hy vọng sẽ phục hồi lại như cũ, vậy thì sao ca phẫu thuật đầu tiên thất bại, hy vọng trong lòng hắn đã tắt lịm, cảm giác tuyệt vọng ấy không đủ sức chống đỡ ý niệm muốn quay về của hắn.
Trong gần hai năm qua, hắn vẫn vô tri vô giác sống qua ngày dựa vào ghi âm của Từ Gia, chỉ có cách đó mới có thể giúp hắn nhẹ lòng hơn.
Tình trạng này tiếp tục kéo dài cho đến khi trợ lý Trương liên hệ người có uy tín về khoa mắt trong nước, nên hắn quyết định về nước trị liệu.
Có được kinh nghiệm từ thất bại trước đó, Vệ Lăng Dương không còn ôm hy vọng quá nhiều đối với ca phẫu thuật lần này, cũng không cách nào áp chế được ý niệm điên cuồng muốn gặp Từ Gia, cho nên bấy giờ mới có chuyện lợi dụng tài khoản “Tráng Chí Lăng Dương” để tiếp cận Từ Gia.
Từ Gia quá mức kiên quyết rạch ròi quan hệ “bạn bè” với hắn, nếu dùng thân phận Vệ Lăng Dương, ngoài những thăm hỏi ân cần cứng ngắc, giữa hai người căn bản sẽ không tiến thêm được gì.
Lúc đó ba hắn đã tỉnh, cơ thể đã dần khôi phục, hắn đã nói chuyện với mẹ mình, nếu lần này phẫu thuật thành công, như vậy, chỉ cần bên cạnh Từ Gia không có ai, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không rời xa Từ Gia thêm một lần nào nữa.
“Anh đánh cược với Lục Chiêu Dương.” Vệ Lăng Dương nói sát bên tai Từ Gia, “Nếu em có thể nhận ra cậu ấy không phải anh, vậy thì mặc cho phẫu thuật lần này có thành công hay không, anh vẫn sẽ đến tìm em.”
“Vậy nếu em không nhận ra?” Từ Gia khẽ hỏi.
“Em có thể, cũng như anh có thể nhận ra giọng em vậy đó.” Vệ Lăng Dương nói một cách chắc chắn, “Sự thật chứng minh, em cũng nhận ra anh, chẳng phải sao?”
“Nếu em không nhận ra, anh sẽ không đến gặp em ư?”
“Đương nhiên không rồi.”
“Anh nghĩ thế này.” Vệ Lăng Dương chớp mắt, cong môi cười nói: “Nếu phẫu thuật thành công, vậy thì anh sẽ chăm sóc cho nửa đời sau của em, còn nếu không, chỉ có thể phiền em chăm sóc nửa đời sau cho anh rồi.”
Từ Gia bị hắn chọc cười, thế là cũng cong môi cười theo:
“Được.”
Vệ Lăng Dương, trước đây anh chăm sóc em lớn lên, sau này hãy để em chăm sóc anh đến già.
“Cộc cộc.”
Cửa phòng bị gõ, giọng chị Ngô truyền vào:
“Dương Dương, Từ Gia, ăn cơm trưa được rồi.”
“Vâng, bọn em đến ngay.” Vệ Lăng Dương trả lời, sau đó nói với Từ Gia: “Ăn cơm trước đi, em chạy tới đây sớm thế nhất định chưa ăn gì.”
“Vâng.” Từ Gia gật đầu, định đứng dậy thì mới sực nhớ mình đang ngồi trên đùi Vệ Lăng Dương, tai cậu nóng lên, đẩy cái tay đang ôm eo mình rồi trèo khỏi đùi, duỗi tay đỡ hắn, “Đi thôi.”
“Chờ đã.” Vệ Lăng Dương ngồi yên tại chỗ.
“Sao thế?” Từ Gia xoay người hỏi.
“Khụ.” Vệ Lăng Dương ho nhẹ, “Chân anh hơi tê.”
“…” Mặt Từ Gia đỏ lên.
Mặc dù Từ Gia không mập, nhưng cũng cao 1m8, ngồi trên đùi Vệ Lăng Dương hơn nửa tiếng, không tê chân mới là lạ.
Chờ hắn ngồi cho bớt tê mấy phút, Từ Gia mới kéo hắn dậy, hai người cùng nhau xuống lầu.
Chị Ngô đã bày bát đũa đâu vào đấy, thấy họ xuống bèn cười nói:
“Dương Dương, hồi nãy bà chủ gọi điện báo hôm nay không về, phải dùng cơm cùng cụ bà nhà tiểu thúc bên kia.”
Cụ bà là chỉ bà nội của Vệ Lăng Dương, mấy năm qua, cụ bà và cụ ông Vệ gia đều ở cùng với nhà Vệ Trọng Thu.
“Em biết rồi.” Vệ Lăng Dương gật đầu, ngồi xuống ghế, Từ Gia ngồi bên cạnh hắn.
Tuy Từ Gia đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với Hà Mẫn Ngọc, nhưng nghe nói hôm nay cô không về, trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cậu phải nghĩ cho xong nên xin lỗi đối phương thế nào vì cậu đã lật lọng.
Chị Ngô bưng canh từ phòng bếp đặt trên bàn, nói với Từ Gia:
“Tùy tiện làm vài món, Gia Gia xem thử có hợp khẩu vị không, phải rồi, em có ngại chị gọi em là Gia Gia không?”
“Đương nhiên không ngại.” Từ Gia vội nói.
“Vậy thì tốt rồi, chị thường nghe Dương Dương nhắc tới em.” Chị Ngô cười nói, cầm giá múc canh cho hai người.
Từ Gia nghe thế bèn quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương, tò mò không biết hắn nhắc gì về mình với đối phương.
“Ăn cơm trước đã, hồi nữa nói em biết.” Vệ Lăng Dương hệt như biết được cậu nghĩ gì.
“Ừa.” Từ Gia gật đầu.
Vệ Lăng Dương nhìn không thấy, trước đây đều do chị Ngô chăm sóc hắn, hiện giờ đã có Từ Gia, thế là nhiệm vụ chia thức ăn cho Vệ Lăng Dương liền thuộc về cậu.
Vệ Lăng Dương chỉ dùng thìa, hắn ăn cơm một cách lưu loát tự nhiên, dường như không bị ảnh hưởng khi bị mù, Từ Gia cũng có thể đoán được có lẽ do hắn đã trải qua thời gian dài để tập luyện.
Vừa nghĩ tới trước đây, ngay cả ăn cơm đối với Vệ Lăng Dương cũng là một việc khó khắn, Từ Gia không có cách nào dằn được cảm giác chua xót trong lòng.
Sau khi ăn cơm xong, Từ Gia cùng Vệ Lăng Dương tản bộ bên ngoài tiểu khu.
Hiện giờ đã vào cuối tháng năm, sau khi vào hè, thời tiết nóng lên, chỉ có điều bốn phía tiểu khu đều có cây che nắng, cho nên họ không hẳn phải phơi nắng.
Tuần trước Vệ Lăng Dương mới từ nước ngoài về, chưa quen với đường đi ở tiểu khu, Từ Gia vừa đến cũng không biết đường, hai người đi vòng vòng gần đó rồi tìm một băng ghế dưới tàng cây ngồi xuống.
Từ Gia bèn hỏi Vệ Lăng Dương nhắc gì về mình với chị Ngô.
“Nói anh nhớ em á.” Vệ Lăng Dương dựa vào ghế, cười hì hì, “Em còn nhớ năm em lên đại học, anh tới B thành tìm em không?”
“Nhớ chứ.” Làm sao Từ Gia có thể quên, thời điểm nhìn thấy Vệ Lăng Dương, cậu gần như đã tưởng mình nằm mơ.
“Chuyện em tới Mỹ tìm anh, là chị Ngô nói anh biết.”
Trước khi hắn biết Từ Gia đến Mỹ tìm mình, hắn đã biết nguyên nhân Từ Gia đòi chia tay.
Lúc đó hắn vô tình bắt gặp mẹ mình nói chuyện cùng ba đang ngủ say, nghe Hà Mẫn Ngọc nhắc tới chuyện của hắn và Từ Gia, hắn đứng ngoài cửa, từ khe hở có thể nhìn thấy mẹ mình lệ rơi đầy mặt, tay hắn đặt tại nắm cửa nhưng không có sức đẩy nó ra.
Là một người con, trong tình huống ba mình biến thành người thực vật, hắn không thể đi chất vấn người mẹ ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt.
Thế nhưng hắn không thể không đau lòng cho Từ Gia, người vì thành toàn cho người khác mà ôm hết mọi lỗi lầm vào mình, thậm chí hắn không thể tưởng tượng nổi trước đó mẹ mình tìm Từ Gia nói chuyện, Từ Gia đã phải xin lỗi mẹ hắn thế nào.
Hắn từng nói sẽ bảo vệ Từ Gia, sẽ vĩnh viễn tốt với cậu, nhưng đến cùng hắn lại chẳng làm được điều đó.
Lần gặp mặt sau chừng ấy thời gian kia, hai người đều không nhắc đến chuyện chia tay, trong tình huống đó, cả hai đều biết mình không có tư cách nhắc tới, đối mặt với áp lực thực tế, hai người đều chẳng còn cách nào.
Họ ngồi ở ghế dài một lúc, rồi cùng nhau về nhà.
Vào thời gian nghỉ trưa, Vệ Lăng Dương nằm nghiêng ôm Từ Gia hệt như trước đây.
Nằm trong ngực Vệ Lăng Dương, Từ Gia giật mình nhớ lại tình cảnh nhiều năm về trước, mình khoác áo khoác của hắn, cuộn mình nằm trên giường hắn.
Hiện giờ người này đã về thật rồi, bất kể là hơi thở hay nhiệt độ cơ thể đều thật sự tồn tại, mang theo hương vị mà cậu vô cùng luyến lưu.
“Vệ Lăng Dương.” Từ Gia thấp giọng gọi hắn.
“Hửm?” Vệ Lăng Dương đáp.
“Em rất nhớ anh.” Từ Gia chậm rãi nhắm mắt lại, “Thực sự rất nhớ.”
“Anh cũng vậy.”
Vệ Lăng Dương nắm tay cậu, ngón tay đan vào kẽ ngón tay, mười ngón đan xen.
Từ Gia ngủ rất sâu, đến khi tỉnh lại, Vệ Lăng Dương đã không còn nằm bên cạnh. Cậu gọi một tiếng nhưng không ai trả lời, xốc chăn rời giường mới nghe trong phòng tắm có tiếng nước.
Ngủ một giấc làm Từ Gia hơi khát nước, định xuống lầu tìm nước để uống. Vừa ra khỏi phòng thì nghe tiếng bước chân lên lầu, Từ Gia tưởng là chị Ngô, song không ngờ khi xoay người đúng lúc đối diện với đối phương, khuôn mặt quen thuộc làm Từ Gia sửng sốt tới nỗi mất tiếng.
Dường như đối phương cũng không ngờ cậu lại ở đây nên cũng ngẩn người:
“Gia Gia?”
Từ Gia lấy lại tinh thần, đóng cửa phòng rồi gọi đối phương:
“Dì Mẫn.”