Trước đó nghe chị Ngô bảo hôm nay Hà Mẫn Ngọc không về, Từ Gia đã thở phào nhẹ nhõm, giờ đột nhiên trông thấy cô, nỗi áp lực ấy lại trở về, sau khi chào hỏi xong, cậu nhất thời không biết mở lời làm sao.
Hà Mẫn Ngọc cũng rất kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Từ Gia lại xuất hiện ở đây, chẳng qua thấy cậu bước ra từ phòng Vệ Lăng Dương, cô cũng hiểu được phần nào.
Cô bước lên hai bậc thang cuối cùng, đứng trước mặt Từ Gia chủ động hỏi thăm:
“Con tới khi nào?”
“Giữa trưa hôm nay thì tới ạ.” Từ Gia trả lời, hơi cúi người, “Mạo muội tới quấy rầy, con xin lỗi.”
Thấy Từ Gia áy náy và khách khí như thế, Hà Mẫn Ngọc ngẩn người, bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh năm đó mình cầu xin cậu chia tay Vệ Lăng Dương, đứa bé này cúi đầu xin lỗi mình trước khi rời đi.
Từ trước đến giờ quan hệ hai nhà Khương Vệ vốn dĩ thân nhau, cô luôn xem Từ Gia là con trai mà đối đãi, có thể nói từ lúc còn bé, Từ Gia đã hiểu chuyện ra sao cô còn rõ hơn Khương Yến, xưa kia Từ Gia cũng gần gũi với cô hơn Khương Yến, về nhà cô như là về nhà mình, căn bản chưa từng xa cách như bây giờ.
Về việc tại sao lại như thế, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, và cũng rất bất lực.
“Sao lại quấy rầy.” Hà Mẫn Ngọc thở dài, “Đều là người trong nhà, cần gì phải khách khí, con có thể tới đây dì Mẫn rất vui.”
Năm Từ Gia sang Mỹ thăm bọn họ, Hà Mẫn Ngọc cũng bảo rất vui khi thấy cậu, Từ Gia không biết là thật hay giả, mà cũng không dám hỏi, sợ khiến cô càng thêm đau lòng, hiện giờ lại sợ cô buồn phiền.
Rất nhiều chuyện không thể nhắc tới, Từ Gia chỉ có thể đổi đề tài, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Vệ Trọng Tề:
“Chú Tề khôi phục thế nào ạ?”
“Rất tốt, hôm nay phải ở cùng cụ bà bên nhà Vệ Trọng Thu, bằng không hai chú cháu có thể gặp nhau rồi.” Hà Mẫn Ngọc tạm ngừng, nhìn sang cửa phòng đang đóng, “Dương Dương đang ở bên trong à?”
“Vâng.” Từ Gia gật đầu, tiếp tục nói, “Dì Mẫn, con có chuyện muốn nói với dì.”
“Để sau đi.” Hà Mẫn Ngọc nói, “Dì quay về để lấy vài thứ, chú Tề bên kia cần người chăm sóc, dì không nói nhiều với con được.”
Dứt lời, cô lướt qua Từ Gia hướng về hành lang bên kia, không có ý định nhiều lời, đến cuối phòng thì đẩy cửa vào, không lâu sau lại đi ra, trên tay cầm một túi hành lý nhỏ.
Từ Gia định đi tới cầm giúp cô, lại bị cô tránh ra, khoát tay, vừa đi vừa nói chuyện:
“Không cần đâu, không nặng.”
“Vậy để con tiễn dì xuống.” Từ Gia theo sau.
“Không cần tiễn.” Hà Mẫn Ngọc ngừng bước, ngoảnh đầu nhìn cậu, đáy mắt mang cảm xúc phức tạp khó giãi bày, “Dương Dương không thể ở một mình, đành phiền con chăm sóc nó.”
“Con sẽ, dì yên tâm.” Từ Gia nghiêm túc trả lời, dù cô không dặn cậu cũng sẽ làm thế.
“Vậy thì tốt, con về đi.” Hà Mẫn Ngọc mỉm cười, xách đồ xuống lầu.
Từ Gia đứng trên lầu nhìn cô xách đồ ra khỏi cửa, không hề quay đầu lại, cậu biết Hà Mẫn Ngọc nhất định đoán được mình muốn nói gì, mà thái độ hiện giờ của cô chính là không muốn nhắc tới.
Cậu thừ người ở hành lang một lúc, nghe dưới lầu có tiếng động, sau đó thì thấy chị Ngô bưng một rổ rau đi vào phòng bếp.
Trong phòng, Vệ Lăng Dương đã tắm xong, hắn lần mò khắp giường, không thấy bóng dáng Từ Gia đâu bèn cao giọng gọi mấy tiếng, vừa gọi xong thì Từ Gia đã quay lại.
Từ Gia thấy hắn đứng trong phòng với mái tóc ẩm ướt, bèn đi qua để hắn ngồi trên giường, còn mình vào phòng tắm cầm khăn ra giúp hắn lau tóc.
Vệ Lăng Dương đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu nói:
“Trước đây đều là anh giúp em lau tóc, hiện giờ ngược lại, người ta gọi nó là gì nhỉ, lởn vởn suốt bên ngoài có ngày bị quật.”
Từ Gia bị cách ví von của hắn chọc cười:
“Anh hình dung kiểu c** chó gì thế, cũng chỉ có anh mới nghĩ ra kiểu đó.”
“Anh nói thật mà.” Vệ Lăng Dương cũng cười theo, “Phải rồi, em có mang giày không đó?”
“Có mang.” Từ Gia lau tóc cho hắn xong bèn thuận đường lau luôn bọt nước trong hốc tai.
“Thật không?”
Vệ Lăng Dương rõ ràng không tin, nên dùng chân mình tìm chân cậu, sau khi tìm được bèn cọ chân mình lên hai bàn chân cậu, xác định cậu có mang giày mới thôi.
Hành động của hắn làm Từ Gia buồn cười mà cũng thật ấm lòng, lúc cất khăn thì thuận tay vân vê tai hắn, cười nói:
“Em cũng đâu còn là trẻ con, cần gì phải lừa anh?”
“Em không phải trẻ con.” Vệ Lăng Dương sờ vành tai bị cậu vân vê, cười tủm tỉm, “Em là công chúa nhỏ.”
Đã nhiều năm Từ Gia chưa được nghe biệt danh công chúa nhỏ này, người gọi cậu như thế chỉ có mình Vệ Lăng Dương, nghe xong, Từ Gia có cảm giác hoài niệm không thôi, làm cậu nhớ đến thiếu niên Vệ Lăng Dương nằm trên giường ôm mình hát Thất lý hương.
Thiếu niên mang theo ánh mặt trời năm đó chồng khít lên thanh niên anh tuấn chín chắn hiện giờ, gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng, vô tình làm dịu đi khoảng thời gian xa cách trong những năm qua.
Từ Gia mỉm cười, nỗi mất mát vì bị Hà Mẫn Ngọc từ chối câu thông ban nãy trở thành hư không. Cậu cúi đầu hôn môi hắn:
“Anh nói phải, hiệp sĩ của em.”
Vệ Lăng Dương cười khẽ, duỗi người một cái:
“Hiệp sĩ muốn uống nước, có được không? Công chúa điện hạ.”
“Ok.” Từ Gia dùng ngón tay cọ chóp mũi hắn, xoay người vào phòng tắm cất khăn, sau đó đi ra rót cho hắn một cốc nước.
Cốc Vệ Lăng Dương dùng để uống nước rất to, Từ Gia rót đầy cốc, hắn uống hơn phân nửa thì không uống nữa:
“Được rồi, uống nhiều quá lại mắc tè.”
Từ câu nói ấy, Từ Gia có thể đoán được trong khoảng thời gian hoạt động bất tiện trước kia, vì để ít đi toilet mà hắn hạn chế uống nước, thế là bảo:
“Uống đi, muốn đi toilet em sẽ dẫn anh đi.”
“Em dẫn anh đi?” Vệ Lăng Dương nhướng mày.
“Ừa, làm sao?” Từ Gia không hiểu sao hắn lại tỏ ra bất ngờ.
“Thôi đừng.” Vệ Lăng Dương bĩu môi, “Anh sợ anh nhịn không được lại đùa giỡn lưu manh.”
“…”
Từ Gia lặng thinh nhìn hắn, uống hết số nước còn lại, nghĩ bụng, không uống thì không uống, đúng lúc em đang khát nước.
Giải quyết cơn khát xong, Từ Gia nói chuyện Hà Mẫn Ngọc quay về với Vệ Lăng Dương.
Vệ Lăng Dương nghe xong liền nhíu mày:
“Hai người nói gì?”
“Không nói gì hết.” Từ Gia lắc đầu, “Dì Mẫn lấy đồ xong liền đi, chỉ dặn em chăm sóc anh.”
Vệ Lăng Dương gật đầu, ngữ điệu thận trọng:
“Không nói gì thì tốt, lần sau bất kể quyết định chuyện gì, em cũng phải nói anh biết, anh không muốn hai người quyết định thay cho nguyện vọng của anh trong lúc anh không hay biết gì, anh không chịu được điều đó.”
“Được.” Từ Gia nắm tay hắn, “Anh yên tâm, lần này sẽ không, em sẽ dùng hết sức xin ba mẹ anh đồng ý, mà không phải ích kỷ thay anh đưa ra lựa chọn.”
“Nếu họ không đồng ý thì sao?” Vệ Lăng Dương hỏi.
“Vậy em đợi đến khi họ đồng ý mới thôi, trước đó tuyệt đối sẽ không rời xa anh.” Từ Gia cam đoan.
Lúc này Vệ Lăng Dương mới vừa lòng, kéo cậu ngồi cạnh mình, nói:
“Ba anh không thành vấn đề, chủ yếu mẹ anh cần chút thời gian, trước khi về anh có nói với mẹ một lần, chờ thêm chút nữa đi.”
“Vâng.”
Hai người trò chuyện, di động Từ Gia đặt bên cạnh vang lên, màn hình hiện hai chữ Cận Hạo.
Đã cách hai tháng kể từ lần gặp mặt trước, Cận Hạo nói hai ngày nữa Lục Đình Xuyên sẽ đi công tác ở B thành, hắn cũng sẽ qua cùng, nên muốn hẹn Từ Gia và Chu Tử Dao cùng ra ăn cơm, đúng lúc Chu Vu cũng công tác ở thành phố lân cận, tiện đường mọi người có thể cùng nhau họp mặt.
“Ngày mốt hả? Bây giờ tớ không ở B thành, các cậu ở đó bao lâu?” Từ Gia hỏi.
“Chắc chừng hai ba ngày, cậu ở đâu?” Cận Hạo hỏi.
“Tớ ở H thị.” Từ Gia quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương ngồi bên cạnh nghe cậu nói chuyện điện thoại, mỉm cười nói với Cận Hạo, “Vệ Lăng Dương về rồi, tớ qua đây thăm anh ấy.”
“…”
Cận Hạo câm nín mấy giây, đột nhiên phụt lớn một câu “Tôi đệch!”
Lỗ tai Từ Gia bị chấn động, lập tức dời di động ra xa, Vệ Lăng Dương cũng nghe tiếng chửi bên kia, bèn duỗi tay bảo Từ Gia đưa điện thoại cho hắn.
Từ Gia đưa điện thoại cho hắn, Vệ Lăng Dương đặt lên tai, từ tốn nói:
“Cậu đệch ai?”
Cận Hạo bên kia lại câm nín thêm mấy giây, sau đó tuôn thêm một tràng chửi:
“Tôi đệch. cậu!”
Cận Hạo lại mắng:
“Cmn cậu chết ở nước ngoài hả, một chút tin tức cũng không có? Về lúc nào cũng không thưa gửi một tiếng!”
“Chẳng phải tôi đã về rồi sao?” Đối lập với Cận Hạo đang hung dữ, Vệ Lăng Dương lại bình tĩnh hơn nhiều, “Kích động làm quái gì, không biết còn tưởng tôi với cậu có một tay.”
“Cút đi đồ con bò, ai cmn thèm có một tay với cậu.” Cận Hạo tỏ ra ghét bỏ, “Nói thật coi, về khi nào?”
“Cuối tuần trước, còn chưa kịp nói với mọi người.” Vệ Lăng Dương bắt đầu nói một cách không biết xấu hổ, “Có phải kích động lắm không, rất muốn gặp tôi đúng không?”
“Da mặt dày thật.” Cận Hạo cười mắng, sau đó mới thu lại ngữ điệu cười cợt, “Hoan nghênh trở về.”
“Đã để mọi người đợi lâu.” Vệ Lăng Dương cười nói.
Vệ Lăng Dương trò chuyện với Cận Hạo một lúc, hẹn thời gian gặp mặt xong mới đưa di động cho Từ Gia.
Từ Gia không định nói gì thêm, nói hẹn gặp lại xong thì cúp máy, hỏi Vệ Lăng Dương:
“Hiện giờ anh tới B thành không sao chứ?”
“Không sao, có vấn đề gì?” Vệ Lăng Dương khó hiểu.
“Dì Mẫn và chú Tề bên kia …”
“Không sao đâu, vừa đúng cuối tuần nên đến bệnh viện sắp xếp chuyện phẫu thuật trước luôn, sớm muộn gì cũng vậy, chẳng qua tiến hành trước mà thôi.” Vệ Lăng Dương an ủi, “Ngày mai anh nói rõ với mẹ là được, đừng sốt ruột.”
“Em không có sốt ruột.” Từ Gia suy tư, khẽ nói, “Chẳng qua em thấy hơi áy náy với họ.”
Nếu đã quyết định ở bên Vệ Lăng Dương, Từ Gia nhất định sẽ không lùi bước.
Thế nhưng, người xưa có câu “Đáng thương tấm lòng cha mẹ”, mặc dù cậu chưa từng làm cha mẹ, nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng cảm nhận được tấm lòng của Hà Mẫn Ngọc dành cho mình và Vệ Lăng Dương. Dì chẳng qua chỉ muốn con trai mình theo con đường truyền thống, chưa kể lúc dì thương tâm và thất vọng nhất, dì vẫn chưa từng trách móc mình nặng lời, mà chỉ dùng thân phận một người mẹ để xin cậu thành toàn.
Vệ Lăng Dương hiểu con người Từ Gia, cũng biết trong lòng cậu nghĩ gì, nhưng áy náy không nên là lý do để họ từ bỏ tình cảm với nhau, cha mẹ quan trọng, nhưng Từ Gia cũng quan trọng không kém.
Hắn dựa vào cảm giác mà xoa đầu Từ Gia, cất giọng an ủi:
“Đừng lo, anh sẽ giải quyết.”
“Vâng.”
Đúng như lời Vệ Lăng Dương, rất nhanh hắn đã xử lý xong chuyện đi B thành, Từ Gia không biết hắn nói với cha mẹ mình thế nào, chỉ biết là hôm sau, sau khi ăn cơm xong, hai người liền đến sân bay.
Sau khi tới B thành, Từ Gia dẫn Vệ Lăng Dương đi ăn chút gì đó, rồi mới cùng hắn đến chỗ Khương Yến đón Đa Đa.
Từ Gia vốn tưởng Vệ Lăng Dương sẽ cùng mình lên lầu, không ngờ mới tới dưới lầu hắn đã ngừng lại, bảo:
“Anh không lên, ở dưới này chờ em được rồi.”
“Anh sao vậy?” Từ Gia khó hiểu, “Chẳng phải anh bảo đã lâu không gặp ông bà ngoại ư? Cùng lên thôi.”
“Lần sau lại gặp.” Vệ Lăng Dương đứng bất động.
“Có ý gì? Anh …” Từ Gia chần chờ, “Đừng nói anh mắc cỡ nha?”
“Làm gì có? Cũng đâu phải chưa từng gặp.” Vệ Lăng Dương phản bác, ngữ điệu nhẹ tênh, “Anh chỉ thấy … vậy thì lỗ mãng quá, phải chính thức hơn mới được.”
“Gì cơ?”
“Ý là đến nhà gặp cha mẹ ấy, phải chính thức mới được.” Vệ Lăng Dương quệt mũi, nói có lý có cứ, “Trước đây không tính, hiện giờ người nhà mẹ em đã biết quan hệ của anh và em, nên anh phải chính thức hơn.”
“…” Từ Gia nghe hắn nói mà không biết nên khóc hay cười, “Bọn họ còn biết chúng ta chia tay đó, có quan trọng vậy không?”
“Gì mà chia tay, chúng ta gọi là yêu xa, yêu xa có hiểu không?” Vệ Lăng Dương không đồng ý cách nói của cậu, trong lòng hắn, hai người họ chưa bao giờ chia tay, cùng lắm là yêu xa nơi xứ lạ, hoặc yêu xa nơi đất khách.
“Rồi rồi rồi, anh nói sao thì là vậy.” Từ Gia lười tranh luận với hắn, xác nhận lại, “Anh thật sự không đi lên với em?”
“Không đi không đi, em nhanh lên, anh ở đây chờ em.” Vệ Lăng Dương xua tay giục cậu mau lên.
“Vậy được rồi.” Từ Gia kéo hắn đến tàng cây cách đó không xa, căn dặn, “Em lên trước, anh ở đây chờ em, đừng đi lung tung.”
“Biết rồi, em mau đi đi.” Vệ Lăng Dương đồng ý.
Từ Gia đẩy cửa chống trộm ở lầu một, lại quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương một cái, xác định hắn không bị phơi nắng mới lên lầu.
Trong nhà chỉ có ông Khương và Đa Đa, Đa Đa vốn đang ỉu xìu nằm rạp bên sofa cùng ông Khương xem tin tức, vừa thấy Từ Gia bèn nhảy phốc lên từ mặt đất.
Ông Khương muốn giữ Từ Gia lại ăn cơm chiều, chẳng qua Từ Gia lo cho Vệ Lăng Dương đang đứng dưới lầu, nên chỉ trò chuyện với ông mấy câu rồi mang Đa Đa xuống lầu.
Trong thang máy, Từ Gia vừa vuốt lông Đa Đa vừa nói:
“Anh Đa, tao dắt mày xuống gặp một người, lát nữa mày đừng kích động quá nhé.”
“Gâu?” Đa Đa thè lưỡi, không hiểu lời cậu nói.
Cửa thang máy mở ra, Từ Gia dắt Đa Đa ra ngoài hàng hiên, cửa chống trộm lầu một chưa đóng, vừa bước ra đã thấy Vệ Lăng Dương đứng dưới tàng cây đối diện.
Vệ Lăng Dương đứng dưới tàng cây, nghiêng người với cửa bên hàng hiên, hai tay đút vào túi quần, gần giống với dáng dấp ngày xưa chờ Từ Gia đi học.
Nhìn hình ảnh ấy, trái tim Từ Gia khẽ xao động, cao giọng gọi:
“Dương Dương.”
Vệ Lăng Dương nghe giọng cậu bèn trông về hướng phát ra âm thanh.
Đa Đa đứng bên cạnh hơi mở to mắt, sau khi nhìn rõ mặt Vệ Lăng Dương thì kêu to một tiếng, vội vàng chạy bay về phía hắn.
Từ Gia theo sau, nhìn Đa Đa chạy một đường bổ nhào vào ngực Vệ Lăng Dương, đột nhiên khóe mắt cay cay.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng dằn nén cảm giác vừa xót vừa vui kia lại, khóe môi dần cong lên.
Cuộc đời con người chỉ kéo dài mấy chục năm ngắn ngủi, mà tuổi thọ của loài chó lại càng ngắn đến ít ỏi, may mà lúc còn sống, cậu và Đa Đa đã chờ được người không thể thay thế kia.