Thời gian Vệ Lăng Dương phẫu thuật không lâu lắm, nhưng vỏn vẻn trong mấy tiếng ngắn ngủi ấy, Từ Gia đứng ngoài cửa mà cứ ngỡ mình đã đợi bảy năm.
Hai vợ chồng Hà Mẫn Ngọc cũng chờ bên cạnh, vẻ mặt Vệ Trọng Tề tương đối bình tĩnh, Hà Mẫn Ngọc thì lại lo lắng sốt sắng. Từ Gia định an ủi cô đừng lo, nhưng chính trái tim cậu cũng đang chao đảo treo cao, nếu còn đi an ủi người ta thì không có sức thuyết phục lắm, nên chỉ đành cùng chờ đợi.
Cứ thế, ba người chờ tới khi đèn phòng phẫu thuật tắt, không hẹn mà cùng nhìn về cánh cửa vẫn đang đóng. Cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra từ bên trong, bác sĩ đi tới, lột khẩu trang, sắc mặt mỏi mệt, nhưng ngữ điệu rõ là thoải mái:
“Xin người nhà yên tâm, phẫu thuật rất thành công.”
Trong nháy mắt đó, trái tim Từ Gia rốt cục cũng trở lại vị trí ban đầu.
Vệ Lăng Dương được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ dặn những việc cần chú ý, nhóm Từ Gia nghiêm túc ghi nhớ, chân thành cảm ơn đối phương.
Bác sĩ đi rồi, Hà Mẫn Ngọc định hỏi Vệ Lăng Dương cảm giác sau khi phẫu thuật, còn chưa kịp nói gì, Vệ Trọng Tề đột nhiên bảo muốn đi dạo chung quanh, bảo ban nãy trên đường y nhìn thấy một bệnh viện hồi phục, định tới đó xem thiết bị chữa bệnh ra sao.
Hà Mẫn Ngọc đưa mắt nhìn Từ Gia đang đứng bên cạnh, trong lòng biết y làm thế chỉ vì muốn dành cho hai người con trai chút thời gian, nên không nói thêm gì, lại dặn Vệ Lăng Dương đôi câu mới cùng chồng mình rời khỏi bệnh viện. Đây là phòng bệnh dành cho hai người, ngoài Vệ Lăng Dương thì giường bên kia không có ai. Trong phòng chỉ còn hai người họ, có chút giống với tình cảnh năm đó Vệ Lăng Dương nằm viện.
Mắt Vệ Lăng Dương được quấn băng gạc, chút ánh sáng sau cùng cũng không nhìn thấy, chẳng qua bốn phía im ắng như thế cũng biết ba mẹ đi rồi, thế là hắn cười hỏi Từ Gia:
“Còn đứng đó làm gì, lại đây nào.”
Khi nói chuyện, hắn nâng tay trái lên, Từ Gia bước tới cầm lấy, tay kia thì nhẹ nhàng chạm vào băng gạc bên mắt, hỏi:
“Có đau không?”
Lúc này, hiệu quả thuộc tê vẫn chưa hoàn toàn hết, Vệ Lăng Dương không có cảm giác quá lớn, bèn nói:
“Không đau.”
“Lần trước thì sao?” Từ Gia lại hỏi.
“Hả?” Vệ Lăng Dương chậm hai giây mới kịp nhận ra cậu đang muốn nói tới cuộc phẫu thuật lần đầu ở Mỹ. Thời gian đã lâu lắm rồi, hắn không tài nào nhớ nỗi cảm giác khi đó, chỉ biết cảm giác nản lòng thoái chí khi biết phẫu thuật thất bại vẫn còn rõ ràng dị thường.
“Lần trước có đau không?” Từ Gia thấy hắn không đáp nên hỏi lần nữa.
“Cũng không đau.” Vệ Lăng Dương thu hồi tâm trạng, nhéo lòng bàn tay cậu, “Thật đó.”
Từ Gia biết hắn đang an ủi mình, không nói thêm về chuyện này nữa, ngồi bên cạnh trò chuyện giải sầu với hắn.
Mặc dù phẫu thuật rất thành công, nhưng mức độ khôi phục thị lực phải đợi khi tháo băng mới biết được. Vệ Lăng Dương ở bệnh viện một ngày, sau khi xác định không còn xảy ra vấn đề gì thì xuất viện, tiếp theo cần định kỳ đến bệnh viện thay thuốc là được.
Hiện tại Hà Mẫn Ngọc và Vệ Trọng Tề không có chuyện quan trọng cần giải quyết, nên dưới lời mời của Từ Gia, hai người ở lại chờ đến khi Vệ Lăng Dương tháo băng mới về.
Hay tin Vệ Lăng Dương đã phẫu thuật xong, Lục Chiêu Dương có tới một lần, nhóm Cận Hạo thì đang ở nơi khác nên không thể tới thăm, cả bọn đều gọi điện hỏi thăm tình hình, thuận tiện hẹn thời gian tụ tập lần tới, mà Chu Tử Dao cứ cách hai ba ngày lại tới, nói dễ nghe là đến thăm Vệ Lăng Dương, thực chất là vì cọ cơm, cọ suốt mấy ngày cho tới khi bị công ty phân đến nơi khác công tác mới chịu ngừng.
Mặc dù Hà Mẫn Ngọc không chủ động nhắc tới chuyện Từ Gia và Vệ Lăng Dương, nhưng Từ Gia vẫn luôn nhớ rõ sự thất hứa của mình, nên cậu tránh hai cha con Vệ gia, lúc cùng Hà Mẫn Ngọc ra ngoài ngỏ ý muốn tìm chỗ nói chuyện.
Hà Mẫn Ngọc không hề ngạc nhiên với đề nghị của cậu, cũng không từ chối, hai người tìm một quán trà tao nhã ngồi xuống.
Thời gian còn sớm, khách khứa trong quán không nhiều, cực hợp để nói chuyện phiếm. Hai người gọi một bình trà, sau khi phục vụ đi xuống, Hà Mẫn Ngọc mới cất lời trước Từ Gia:
“Gia Gia, dì biết con muốn nói gì, trước đó dì nói với con tình huống Dương Dương ở Mỹ đã.”
Kể từ khi gặp lại, Từ Gia cũng từng thử hỏi Vệ Lăng Dương nhiều lần về cuộc sống ở nước ngoài mấy năm nay, nhưng với tính của Vệ Lăng Dương, vì tránh để mình lo lắng nên chỉ nói về chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Giờ Hà Mẫn Ngọc chủ động nhắc tới chuyện này, có thể hiểu thêm về cuộc sống của Vệ Lăng Dương, cậu đương nhiên không có ý kiến, nên gật đầu đáp:
“Dạ.”
Ban đầu, Hà Mẫn Ngọc thuật lại vô cùng bình tĩnh, đầu tiên cô nhắc tới thời điểm cả nhà vừa sang Mỹ, vì đả kích quá nặng mà từng xuất hiện triệu chứng suy nhược tinh thần, cảm xúc không ổn định. Lúc đó chồng cô hôn mê bất tỉnh, cô lại bị bệnh, áp lực cả nhà đều đè nặng trên vai Vệ Lăng Dương chỉ mới 18 tuổi.
Năm thứ hai ở Mỹ, sau khi tình hình của cô chuyển biến tốt đẹp, cô nhờ trợ lý Trương thay Vệ Lăng Dương làm thủ tục nhập học, học chuyên ngành tài chính tại một ngôi trường địa phương.
Vì đi học nên ngoài chị Ngô ra, Vệ Lăng Dương còn tìm một nhân viên chăm sóc khác để chiếu cố Vệ Trọng Tề ở bệnh viện. Mà ngoài thời gian đi học ra, thời gian còn lại hắn đều dành thời gian chăm sóc cô và Vệ Trọng Tề, nên mỗi ngày cứ là trường học, bệnh viện, nhà, chạy qua chạy lại ở ba nơi như thế.
Năm trước Vệ Trọng Tề mới tỉnh dậy, mặc dù các triệu chứng trước đó vô cùng ổn định, nhưng vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Trong khoảng thời gian đó, Vệ Lăng Dương chịu áp lực rất lớn, ba hôn mê nhiều năm, mẹ thì tinh thần khi tốt khi xấu, mà ngay cả Từ Gia, hắn cũng không thể trở về tìm cậu, không dám nói với cậu một câu anh nhớ em, sợ tăng thêm áp lực cho cậu, cũng sợ kích thích mẹ mình.
Hà Mẫn Ngọc nhắc đến chuyện Vệ Lăng Dương từng thử mượn rượu giải sầu, lại sợ uống say nhỡ việc, càng sợ khiến cô lo lắng, sau khi uống thì tránh trong phòng vệ sinh moi họng để nôn ra, cuối cùng quỳ trên đất yên lặng rơi lệ. Nghe đến đây, trái tim Từ Gia run rẩy kịch liệt, dường như trước mặt xuất hiện hình ảnh năm ấy Vệ Lăng Dương đưa lưng về phía mình, tấm lưng cong ấy khiến đôi mắt cậu đau đớn.
Những gì Hà Mẫn Ngọc đề cập cơ bản đều liên quan đến Vệ Lăng Dương, chuyện về cô và Vệ Trọng Tề chỉ nhắc tới vài câu ít ỏi, đôi khi hốc mắt cô phiếm lệ, nhất là khi nhắc tới lần Vệ Lăng Dương đến viện nghiên cứu gặp sự cố.
Vào lúc Vệ Lăng Dương đau đớn nhất mà cậu lại không thể ở bên cạnh, Từ Gia cảm thấy rất khó chịu, nhưng thấy Hà Mẫn Ngọc như vậy, cậu chỉ có thể đè nén nỗi đau trong lòng mà lên tiếng an ủi cô.
Cô lắc đầu bảo mình không sao, tiếp tục nói.
“Ảnh của Dương Dương lần trước dì gửi cho con, con còn nhớ không?” Hà Mẫn Ngọc nhìn Từ Gia, không đợi cậu trả lời liền nói, “Dì đoán con nhất định sẽ không quên, chuyện này dì nên xin lỗi con, sự thật không phải như lời dì nói.”
Từ Gia đương nhiên nhớ chứ, tấm ảnh Vệ Lăng Dương cùng người khác vẫn còn lưu trong máy cậu, cũng nhớ rõ vô vàn cảm xúc dâng trào khi mới nhìn thấy tấm ảnh đó.
Mặc dù được biết từ Lục Chiêu Dương cô gái trong ảnh không phải bạn gái ở Mỹ của Vệ Lăng Dương, nhưng lời xin lỗi bất chợt của Hà Mẫn Ngọc khiến cậu ngẩn người:
“Dì Mẫn …”
“Thực ra đó chỉ là bác sĩ trưởng ở nước ngoài của Dương Dương mà thôi.” Hà Mẫn Ngọc tiếp tục tiết lộ.
Cách đây không lâu, trợ lý Trương liên hệ bệnh viện trong nước giúp Vệ Lăng Dương, đề nghị về nước trị liệu, sau khi Vệ Lăng Dương quyết định trở về, hắn bèn tìm Hà Mẫn Ngọc nói về việc của hắn và Từ Gia.
Đó là lần đầu tiên qua nhiều năm Vệ Lăng Dương nhắc tới chuyện hai người, cũng là lúc ấy Hà Mẫn Ngọc mới biết Vệ Lăng Dương đã sớm biết được nguyên nhân Từ Gia lựa chọn chia tay, do băn khoăn đến mình nên không nói thẳng, dù là hắn hay Từ Gia cũng đều đang lo nghĩ cho cô.
Cô có thể nhỡ rõ vẻ mặt thỉnh cầu khi đó của Vệ Lăng Dương, mang theo mỏi mệt không thể che giấu mà nói với cô rằng:
“Chuyện năm đó con không thể trách mẹ, nhưng đã nhiều năm rồi, bây giờ có thể để con lựa chọn quay về bên cạnh em ấy không?”
Đối với một Vệ Lăng Dương như thế, cô không thể nói lời cự tuyệt, nhưng vẫn nhẫn tâm cố gắng lần cuối, gửi tấm hình kia cho Từ Gia.
Thực ra cô đã lường trước được kết quả hiện giờ, cũng như trước khi về nước chồng đã nói với cô, nếu hai người con trai chết tâm, có lẽ sẽ không nhớ về đối phương nhiều năm đến vậy, con cháu tự có phúc của con cháu, quãng đường còn lại hãy để họ tự đi đi.
Chuyến này Từ Gia định nói xin lỗi Hà Mẫn Ngọc, lại biểu đạt quyết tâm ở bên cạnh Vệ Lăng Dương của mình, không ngờ từ đầu tới đuôi đều là đối phương nói, ngay cả cơ hội để xin lỗi cậu cũng không có, cuối cùng vẫn do Hà Mẫn Ngọc chấm dứt đề tài bằng cách nên đi mua thức ăn, hai người mới tính tiền rời khỏi quán trà.
Mặt trời bên ngoài nóng đến mức Từ Gia chói mắt, trái tim có chút lơ lửng, dường như chuyện đã được giải quyết trong mơ hồ.
Hai người ở trong quán trà kéo dài một khoảng thời gian, lúc đến chợ mua thức ăn Từ Gia nhận được cuộc gọi của Vệ Lăng Dương, hỏi sao họ còn chưa về.
“Sắp về rồi.” Từ Gia nhìn Hà Mẫn Ngọc đang đợi người bán giết cá, vui vẻ nói, “Hôm nay tâm trạng rất tốt nên đi dạo mấy vòng, tối làm thêm đồ ăn.”
Vệ Lăng Dương không rõ hai người họ chỉ dạo ngoài chợ thôi mà sao tâm trạng lại tốt thế, tán gẫu mấy câu liền cúp máy.
Từ Gia thấy người bán đã giết cá xong, vươn tay nhận túi đựng cá, rồi đưa tiền cho đối phương.
Chủ bán tìm tiền lẻ, thấy Từ Gia cầm không ít túi to đựng đồ ăn trên tay, bèn cười với Hà Mẫn Ngọc:
“Chị gái, con chị hiếu thuận thật đó, còn bằng lòng cùng chị đến chợ, tôi gọi con đến trông quầy hàng mà còn phải cò kè mặc cả với nó.”
Từ Gia biết đối phương hiểu lầm, đang định giải thích thì nghe Hà Mẫn Ngọc cười nói cảm ơn, không có ý giải thích cô và Từ Gia không phải mẹ con.
Từ Gia theo sau cô mua chút rau xanh và các món phụ, mang theo kha khá túi đầy ắp nguyên liệu nấu ăn trở về.
Có lẽ quan hệ cùng Vệ Lăng Dương đã được Hà Mẫn Ngọc chấp nhận, nên tối dùng bữa, Từ Gia như được trở lại cảm giác ăn cơm ở nhà Hà Mẫn Ngọc khi còn đi học, cứ như Vệ Trọng Tề vẫn là người cha cao lớn sang sảng, Hà Mẫn Ngọc vẫn là người mẹ dịu dàng giỏi đoán ý người, Vệ Lăng Dương vẫn là thiếu niên 17 tuổi tính cách cởi mở, mặt mày như sao, mọi thứ đều không thay đổi.
Trước khi ngủ, Từ Gia kể Vệ Lăng Dương nghe cuộc nói chuyện của mình và Hà Mẫn Ngọc hôm nay. Cậu đặc biệt lược bỏ một số nội dung, chỉ nói hắn biết Hà Mẫn Ngọc đã đồng ý chuyện hai người rồi.
Vệ Lăng Dương không cảm thấy có gì quá bất ngờ, từ lúc trở về nước, thái độ mà mẹ dành cho hắn và Từ Gia vẫn luôn là ngấm ngầm đồng ý, chẳng qua không chọc thủng nhau mà thôi. Có điều trong lòng Từ Gia vẫn còn khúc mắc, hiện giờ bày tỏ với nhau coi như là chuyện tốt.
Đến ngày Vệ Lăng Dương tháo băng, Từ Gia cùng hắn đến bệnh viện.
Lúc bác sĩ tháo băng, cậu nhìn chòng chọc vào băng gạc đang được gỡ ra từng vòng, trái tim tưởng như bình tĩnh lại đột nhiên treo cao, bàn tay kéo tay Vệ Lăng Dương cũng bất giác dùng sức.
Vệ Lăng Dương nhận ra cậu sốt ruột, bèn cầm tay an ủi cậu:
“Em đừng lo.”
Bác sĩ cởi miếng băng cuối cùng xuống, ôn hòa nhắc nhở:
“Từ từ mở mắt ra xem.”
Mí mắt Vệ Lăng Dương mở một đường, đầu tiên là mơ hồ nhìn thấy được ít ánh sáng, đôi mắt sau khi được băng bọc một thời gian không kịp thích ứng nên nhắm lại theo bản năng.
Từ Gia tưởng hắn khó chịu bèn vội vàng hỏi:
“Anh sao vậy? Mắt khó chịu ư?”
Vệ Lăng Dương lắc đầu, lần nữa mở to mắt, sau cơn mơ màng ngắn ngủi qua đi, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, gương mặt mang theo lo lắng của Từ Gia rọi vào đôi mắt.
Tính từ lần trước Vệ Lăng Dương về nước tìm Từ Gia đến nay, hai người đã hơn sáu năm không gặp lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng như đã trải qua biết bao gió táp mưa sa.
Vệ Lăng Dương mở to mắt nhìn, vươn tay sờ mặt Từ Gia, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại làm hắn mỉm cười, mắt nhìn Từ Gia không chớp, cười nói:
“Đã lâu không gặp.”
Bốn chữ đơn giản tựa như cây khô gặp mùa xuân, chim mỏi quay về tổ.
Từ Gia nắm tay hắn, cũng mỉm cười theo:
“Đã lâu không gặp.”