Mặc dù Vệ Trọng Tề đã khá hơn nhiều, nhưng nhiều năm nằm trên giường ở Mỹ khiến tứ chi cơ thể y có hiện tượng thoái hóa, hiện giờ vẫn đang làm vật lý trị liệu, không tiện ở B thành lâu, nên sau khi mắt Vệ Lăng Dương khôi phục, hai vợ chồng họ liền về H thị.
Tiễn hai người Vệ Trọng Tề đi rồi, Từ Gia và Vệ Lăng Dương rời khỏi sân bay, cậu hỏi:
“Về nhà không? Hay muốn đi chỗ nào?”
“Đến chỗ bác sĩ Hàn đi.” Vệ Lăng Dương đề nghị, “Anh cũng nên đến thăm hỏi, cảm ơn ông ấy đã chăm sóc em mấy năm qua.”
Từ Gia không hề ngạc nhiên khi hắn biết bệnh tình của mình, lần trước Khương Yến bảo muốn tâm sự riêng với hắn, cậu đoán được ngay họ sẽ nhắc đến bệnh mình, nên bảo:
“Để em hỏi ông ấy có ở phòng khám không.”
“Ừ.”
Từ Gia gọi điện cho bác sĩ Hàn, sau khi xác nhận đối phương có ở phòng khám, hai người gọi xe qua đó.
Bác sĩ Hàn đã dặn lễ tân, nên khi hai người vừa đến phòng khám đã có người mời họ vào văn phòng của bác sĩ Hàn.
Bác sĩ Hàn không ngờ Từ Gia sẽ dẫn người theo, thấy người lạ nên lấy làm ngạc nhiên:
“Vị này là?”
“Chào bác sĩ Hàn.” Vệ Lăng Dương mỉm cười vươn tay với ông, “Cháu là Vệ Lăng Dương, lần đầu gặp mặt, quấy rầy rồi.”
Mặc dù đây là lần đầu bác sĩ Hàn gặp Vệ Lăng Dương, song cũng biết chuyện của Từ Gia và hắn, nay thấy hai người cùng đến đây, ông cũng đoán được hơn phân nửa là người nhà đã chấp nhận họ rồi, bèn cười bắt tay với hắn:
“Xin chào.”
Chuyến này Vệ Lăng Dương tới đây đơn thuần để cảm ơn, cũng không có ý hỏi nhiều về bệnh tình Từ Gia, có nhiều quá trình Khương Yến đã kể với hắn rồi, nếu Từ Gia cơ bản đã khỏi hẳn, vậy thì không cần thiết vạch miệng vết thương của cậu.Mingtian023donotreup
Đối với hai người họ, thời gian trước kia không có cách nào bù lại, quan trọng là làm bạn sau này.
Vệ Lăng Dương định mời bác sĩ Hàn ăn một bữa, nhưng vì buổi tối bác sĩ Hàn có hẹn nên đành từ bỏ, hắn để quà lại rồi cùng Từ Gia rời khỏi phòng khám.
Trở về tiểu khu, hai người thuận đường đến siêu thị kế bên mua nguyên liệu nấu bữa tối. Vệ Lăng Dương một tay đỡ xe đẩy, vừa chọn chọn bỏ bỏ đống khoai tây, vừa hỏi Từ Gia:
“Đêm nay anh nấu cơm, em muốn ăn gì?”
Hồi còn đi học, đến tối cả hai học bài đói bụng sẽ do Từ Gia nấu, Vệ Lăng Dương chỉ phụ trách rửa bát, giờ đột nhiên nghe hắn nói vậy, Từ Gia khá là bất ngờ, hoài nghi hỏi:
“Anh nấu á?”
“Ừ.” Vệ Lăng Dương nghiêng đầu nhìn cậu, “Ngạc nhiên lắm hả?”
“Là quá kinh ngạc.” Từ Gia gật đầu, trong ấn tượng của cậu, kỹ năng nấu ăn của Vệ Lăng Dương chỉ ngừng lại mở mức nấu mì ăn liền.
“Đêm nay cho em mở mang trù nghệ của anh, món đầu tiên, bò xào khoai tây.” Vệ Lăng Dương tâng củ khoai tây mấy cái, bỏ vào giỏ rồi để trong xe đẩy.
Dạo hết một vòng, suốt cả quá trình đều do Vệ Lăng Dương chọn món chính và món phụ, trông cũng ra vẻ lắm, Từ Gia chỉ phụ trách xách túi to, rất nhanh hai người đã chọn xong nguyên liệu, sau đó ra quầy xếp hàng trả tiền.
Đội ngũ xếp hàng hơi nhiều, Vệ Lăng Dương bảo Từ Gia ra ngoài chờ, Từ Gia nhìn trái nhìn phải, phát hiện người xếp hàng ở quầy tính tiền đều dài như nhau, nên Từ Gia cũng quyết định ra ngoài chờ.
Nhân viên ở quầy thu tiền làm việc rất nhanh, Vệ Lăng Dương nhanh chóng vén màn đi ra, hai người xách đồ ăn về nhà. Vệ Lăng Dương để đồ trong phòng bếp, đoạn lấy từ trong túi ra hai thứ nhét vào túi quần mình, đúng lúc bị Từ Gia bắt gặp, thế là hỏi:
“Anh giấu gì đó?”
“Chút đồ vặt ấy mà.” Vệ Lăng Dương vừa nói vừa đi khỏi phòng bếp, “Anh đi nhà vệ sinh cái, em đừng động tay, lát nữa để anh làm.”
Từ Gia khó hiểu nhìn hắn, sao cậu thấy nó giống cái hộp thế nhỉ?
Rất nhanh Vệ Lăng Dương đã quay lại, oai oái bảo mình sẽ thể hiện bản lĩnh cho Từ Gia coi, Từ Gia cũng vui trong lòng, không tranh với hắn, ngồi một bên làm trợ thủ cho hắn. Nói thật, ngay từ đầu Từ Gia khá hoài nghi với việc Vệ Lăng Dương biết nấu ăn, nhưng khi thấy hắn lưu loát gắp một con cá kho ra khỏi nồi, cậu phải kinh ngạc “Quào” một tiếng.
Vệ Lăng Dương thấy cậu giật mình đến thế, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, bèn cúi đầu thơm cậu một cái, hỏi:
“Đáng kinh ngạc vậy sao? Nước bọt nhiễu rồi kìa.”
Kinh ngạc tất nhiên có, nhưng nước bọt thì đừng hòng, Từ Gia trợn mắt, cúi đầu nhìn cá trên đĩa, trong mũi đều là mùi hương nồng đậm, cá rất ngon, không biết hương vị ra sao.
“Ăn thử một miếng xem.” Vệ Lăng Dương gắp một miếng thịt chấm nước tương đút cho cậu, hắn cũng gắp một miếng cho mình, vừa ăn vừa hỏi, “Lâu rồi không nấu, mùi vị thế nào? Ngon không?”Mingtian023donotreup
“Ngon.” Từ Gia cực kỳ nể tình gật đầu, đoạn quan sát hắn, “Anh không học tài chính ở Mỹ mà đi học làm đầu bếp hả?”
“Đúng rồi.” Vệ Lăng Dương mang tạp dề, cầm sạn bày ra tư thế quay quảng cáo, “Trường dạy nấu ăn Tân Phương Đông, người đàn ông tốt mà em nên có.”
Từ Gia bị hắn chọc cười, vươn tay bóp mặt hắn:
“Đừng đắc ý, mau làm đồ ăn của anh đi.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.” Vệ Lăng Dương đáp, rửa sạch nồi chuẩn bị nấu món tiếp theo.
Vệ Lăng Dương làm tổng cộng bốn món ăn một canh, lật đổ ấn tượng trước đây của Từ Gia về hắn. Sau khi ăn xong, Từ Gia định thu dọn bát đũa, lại bị hắn cản:
“Để anh.”
“Không cho làm cơm cũng không cho rửa chén, anh làm thế là chiều em đó.” Từ Gia ngồi trên ghế, nhìn hắn bận rộn mà lên tiếng trêu chọc.
“Không sao mà.” Vệ Lăng Dương đặt bát đũa vào bồn rửa, vừa nặn nước rửa chén vừa nói, “Trước đó anh có bảo, nếu phẫu thuật thất bại, em sẽ chăm sóc anh cả đời, hiện giờ mắt anh nhìn rõ lắm, vậy thì đến lượt anh chăm sóc em.”
Hắn nói với vẻ đương nhiên, nhưng Từ Gia nghe xong lại sửng sốt, nhìn Vệ Lăng Dương rửa hết bát trong bồn lại đi lau bàn, cậu lơ đãng nhớ lại bức thư tình năm đó hắn viết cho mình. Hành động lúc này của Vệ Lăng Dương chẳng phải đang nghiệm chứng cho câu nói “Sau này cơm hãy để anh nấu, mọi việc cứ để anh lo” sao?
Nghĩ đến đây, Từ Gia bất giác bật cười, cứ vậy ngồi trên ghế nhìn hắn dọn dẹp không hề thấy buồn chán.
Rất nhanh Vệ Lăng Dương đã thu dọn xong, Từ Gia thấy phần áo phía trước của hắn bị ướt, bèn nhắc nhở:
“Áo anh ướt rồi, đi tắm trước đi.”
“Ừ.” Vệ Lăng Dương gật đầu, đột nhiên cúi người bế Từ Gia theo tiêu chuẩn công chúa ra khỏi ghế.
Hành động bất thình lình của hắn làm Từ Gia hoảng sợ, cậu ôm cổ hắn theo phản xạ, bật thốt:
“Anh làm gì đó?”
“Đi tắm.” Vệ Lăng Dương nói như đúng rồi, ôm cậu vững bước đi vào phòng ngủ, “Trước đây đều là em chăm sóc anh, hiện giờ tới lượt anh tri ân báo dáp, để anh phục vụ em nào.”
“…” Từ Gia nghĩ tới hình ảnh mình giúp Vệ Lăng Dương tắm trước đó, giờ đổi thành Vệ Lăng Dương tắm cho cậu, bên tai nóng lên, vội đưa tay che mặt, “Ai cần anh phục vụ? Thả em xuống đi!”
“Khó lắm, làm người phải biết cảm ơn báo đáp.” Vệ Lăng Dương không hề bị lay chuyển, trực tiếp ôm người vào phòng tắm trong phòng ngủ mới thả xuống.
Hai chân vừa chạm đất, Từ Gia còn chưa kịp thư giãn thì Vệ Lăng Dương đã trực tiếp cởi áo cậu xuống.
Từ Gia: “…”
“Em đang mắc cỡ à?” Vệ Lăng Dương thấy hai tai cậu đỏ bừng, bèn cúi người nhìn thẳng vào cậu, “Tai đỏ ghê nơi.”
“Anh câm miệng đi.” Từ Gia đẩy mặt hắn ra, tức tối bảo, “Anh cho rằng ai cũng mặt dày như anh hả?”
“Rồi rồi rồi, anh mặt dày, bằng không em đưa lưng về phía anh cũng được.” Vệ Lăng Dương đặt hai tay lên vai xoay cậu sang chỗ khác, “Thế này thì em sẽ không nhìn thấy anh, anh cũng không …”
Lời tiếp theo bỗng dưng ngưng bặt, Vệ Lăng Dương như bị ấn công tắc, không nói câu nào, làm Từ Gia phải ngoảnh đầu nhìn hắn:
“Anh sao vậy?”
Vệ Lăng Dương vẫn không trả lời, tay đặt trên vai cậu dùng sức hơn, Từ Gia cảm thấy có gì đó không ổn, định xoay người lại thì bị hắn ngăn cản:
“Đừng nhúc nhích.”
“Dương Dương?”
“… Anh không sao, chẳng qua … có hơi kích động.” Giọng Vệ Lăng Dương khàn đi trông thấy, có tí kích động, hắn đặt một tay lên lưng Từ Gia, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt hình xăm nằm giữa hai xương bướm.
Đó là hình xăm mặt trời, hình xăm màu nâu trông cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn của Từ Gia.
Đầu ngón tay Vệ Lăng Dương lưu luyến trên ấy, hỏi:
“Xăm khi nào vậy?”
“Cũng lâu rồi.” Từ Gia đáp, đã lâu quá rồi nên cậu cũng quên mất chuyện này, cho nên vừa rồi không nghĩ ra.
“Bao lâu?” Vệ Lăng Dương cố gặng hỏi thời gian xác thực.
“Lần anh quay về tìm em.” Từ Gia không giấu giếm, năm đó tiễn Vệ Lăng Dương đi, trên đường về cậu tình cờ đi ngang một tiệm xăm, thế là vào xăm hình này.
Hình xăm này có nghĩa gì, Vệ Lăng Dương hiểu rất rõ, mà vì sao sau khi tiễn mình đi Từ Gia lại xăm nó, hắn cũng rất rõ.
Trong lòng bỗng dưng buồn không sao tả xiết, Vệ Lăng Dương không thể nói mình đau lòng nhiều hơn hay tự trách nhiều hơn, hắn chậm rãi cúi đầu, thành kính hôn lên hình xăm ấy. Đôi môi mềm mại nóng rực chạm vào lưng khiến Từ Gia run rẩy, nhất thời lỗ chân lông cả người như được nở ra, tấm lưng vô thức căng thẳng. Vệ Lăng Dương nhận ra cậu sốt ruột, nụ hôn di chuyển dọc lên trên, đến gáy thì há mồm cắn nhẹ một cái.
Từ Gia “Tsk” một tiếng, rụt cổ lại, giây tiếp theo đã bị Vệ Lăng Dương xoay người, sau đó môi bị hắn chặn lại, nụ hôn cực nóng ập tới. Nụ hôn lúc này của Vệ Lăng Dương mang theo sức lực mãnh liệt, đẩy cậu lên tường rồi dùng hai tay giam lại. Sau nụ hôn ấy, hắn thấp giọng gọi tên cậu:
“Gia Gia, Gia Gia … Bảo bối …”
“Em ở đây.” Từ Gia đáp lại hắn, hai tay vòng qua cổ chủ động hôn hắn.
Hai người nghe được tiếng thở dốc cùng từng giọt tình dục xen lẫn môi răng, căn bản chẳng cần trêu chọc gì nhiều vẫn có thể cảm nhận được nơi nào đấy đang gồ lên của đối phương.
Trước đây Từ Gia tắm giúp Vệ Lăng Dương hắn cũng đã cứng nhiều lần, nhưng vẫn cố nhịn, hiện giờ mọi chuyện đã được giải quyết, trong nhà lại chỉ có hai người họ, hắn không thể nhịn nổi, mà cũng chẳng cần nhịn. Sau lần đầu tiên nếm được ngon ngọt, thúc thúc đẩy đẩy lăn Từ Gia qua lại mấy lần, nếu Từ Gia không lấy chân đạp hắn mắng hắn cầm thú, biết đâu hắn lại muốn thêm lần nữa.
Xong chuyện, Vệ Lăng Dương tắm sơ cho Từ Gia và mình, rồi ôm Từ Gia vào giấc ngủ.
Hôm sau, Vệ Lăng Dương tỉnh dậy trước, Từ Gia vẫn còn đang ngủ, mặt hướng về phía hắn, nửa mặt chôn vào gối đầu.
Vệ Lăng Dương chống một bên mặt, ngắm cậu mãi như thế, nhìn một hồi lại nhịn không được rướn qua hôn một cái, nghĩ đến hình ảnh thân mật khăng khít tối qua của cả hai, trong lòng vui mừng không biết kể ra sao.
Từ Gia vốn ngủ không sâu, không lâu sau đã bị hắn hôn cho tỉnh giấc, mũi bị hắn hôn đến là ngứa ngáy, bèn dùng tay đẩy hắn:
“… Đừng quậy.”
Vệ Lăng Dương nắm tay cậu hôn vào lòng bàn tay, cười chào:
“Buổi sáng tốt lành.”Mingtian023donotreup
“Buổi sáng tốt lành.” Từ Gia rút tay lại, xoa đôi mắt nhập nhèm, “Mấy giờ rồi?”
“Chưa tới tám giờ.” Vệ Lăng Dương trở mình đè lên người cậu, “Thời gian còn sớm, chúng mình làm chút chuyện vui vẻ đi?”
“Chuyện vui vẻ?” Từ Gia vừa tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.
“Đúng vậy.” Vệ Lăng Dương dùng nửa người dưới cọ cậu, cười tủm tỉm, “Chuyện vui vẻ á.”
“… Nói bậy bạ gì đó.” Từ Gia bị hắn cọ cho mặt nóng lên, bộ dạng khóc lóc tối qua khiến cậu càng thêm xấu hổ, vội ngăn hắn, “Anh đừng đè em, khó chịu.”
“Khó chịu?” Vệ Lăng Dương vội ngồi sang một bên, quan tâm hỏi han, “Khó chịu ở đâu?”
“… Eo.” Từ Gia rầm rì trả lời.
“…”
Vệ Lăng Dương để Từ Gia nằm trên đùi mình, vừa xoa eo giúp cậu vừa hỏi:
“Thật sự mệt lắm hả?”
“Hỏi thừa.” Từ Gia nhắm mắt đáp, không chỉ eo mà nơi nào đó cũng thấy khó chịu.
“Lạ thật.” Vệ Lăng Dương sờ mông cậu, “Em đâu cần động, sao lại mệt được.”
“…” Lý luận kiểu này thật sự khiến Từ Gia muốn đánh người, thế nên cậu cầm gối đầu bên cạnh đập vào mặt hắn, “Bớt được tiện nghi còn khoe mẽ đi.”
Vệ Lăng Dương khẽ cười, cúi người hôn tai cậu, nói với vẻ lấy lòng:
“Đều là lỗi của anh, lần sau anh sẽ nhẹ chút, được không, em đừng giận.”
“… Không có lần sau.”
“Được được được, em nói sao thì là vậy, đừng giận, nhé?”
Hắn vừa dỗ vừa hôn, Từ Gia bị hôn cho cả người nhũn ra, mơ mơ màng màng lại bị ai đó cởi quần, đến khi vật cứng cực nóng đặt giữa hai chân mới kịp phản ứng, định lên tiếng ngăn cản, ngặt nỗi Vệ Lăng Dương đã mò một tay vào phần dưới của cậu rồi. Hắn vừa trêu chọc, vừa nói bên tai những lời tán tỉnh ngọt chết người, cậu chỉ mới hơi mềm lòng đã bị hắn xỏ xuyên.Mingtian023donotreup
Khoái cảm xen lẫn khó chịu ập tới, Từ Gia chẳng còn tâm trí nghĩ đến việc khác, nghiêng đầu cùng hắn hôn môi, cùng hắn đắm chìm vào tình dục buổi sáng.
……
_____
Vĩ Thanh
Hôn lễ của Lương Tú Tú và Phùng Nhuệ được tổ chức vào ngày 1 tháng 10, đám Từ Gia đã về H thị từ hai ngày trước, sau đó hẹn thời gian ra họp nhóm.
Chia cách nhiều năm, đây mới tính là lần đầu nhóm họ tề tụ đông đủ, bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, còn chưa nói câu nào đã tự động bật cười. Chu Vu rót bia cho mọi người, nâng ly cảm thán:
“Nào nào nào, mọi người đều nâng ly, một ly này kính chúng ta cửu biệt trùng phùng.”
Mọi người cạn ly, một ly uống cạn đáy, không hẹn lại cùng nhìn nhau cười.
Vệ Lăng Dương bước lên sân khấu ở góc ghế lô, tạm dừng ca khúc đang phát, sau đó cầm mic nói với đám Cận Hạo đang ngồi bên dưới:
“Các cậu yên lặng xíu, tôi có chuyện muốn nói.”
Mọi người dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Nói gì?”
“Tôi hát tặng Từ Gia, các cậu im hết nha, đừng át tiếng tôi.” Vệ Lăng Dương cười hì hì.
“…”
Cận Hạo cầm một viên bỏng ném qua:
“Cút xuống địa ngục đi, quẳng bánh chó còn báo trước để người khác đớp nữa hả.”
“Phải đó!” Thân là một cún FA vạn năm, Chu Vu tức giận nói với Từ Gia bên cạnh, “Từ Gia cậu mau quản cậu ta đi, cậu ta định đồ sát cún hả.”
“Vui mà.” Từ Gia cười nói.
Mọi người nói tới nói lui, cúi cùng vẫn thôi trêu chọc, chăm chú lắng nghe Vệ Lăng Dương biểu diễn.
Vệ Lăng Dương ngồi trên ghế cao, chọn ca khúc, màn hình treo trên tường hiện ba chữ —《Tình yêu giản đơn》
Năm đó, Từ Gia mặc áo lông trắng tự đàn tự hát trên sân khấu, Vệ Lăng Dương ngồi bên dưới chuyên chú nhìn cậu, hiện giờ đổi vai, chỉ một điều không thay đổi chính là tình yêu và bầu bạn mà họ dành cho đối phương.Mingtian023donotreup
“Không thể nói rõ vì sao anh trở nên thật chủ động, nếu đã yêu một người thì làm gì cũng đáng giá …” Sau khúc dạo đầu, Vệ Lăng Dương cất tiếng hát theo nhạc đệm, vừa hát vừa cười khúc khích nhìn Từ Gia bên dưới sân khấu.Mingtian023donotreup
Hai người nhìn nhau, như được trở về thời niên thiếu thanh xuân thuở nào.
– Hoàn chính văn –