Ký Ức Học Trò

Ở sân cỏ rộng lớn, một người con trai đang im lặng ngắm nhìn bầu trời xanh mây trắng trước mắt. Khuôn mặt hotboy ấy luôn khiến người khác say mê, cứ muốn nhìn ngắm mãi thôi. Lúc này ở phía sau có một người con gái xinh đẹp đang khẽ bước đến, vẻ đẹp của cô có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành. Ai nhìn thấy, không cách nào quên được, dù chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Hai người họ chính là hotboy Văn Thiện và hotgirl Hạ Vy, chứ chẳng phải ai xa lạ hết. Nhìn hai người đứng bên cạnh thật đẹp đôi, trai tài gái sắc. Nhưng thật sự rất đáng tiếc, họ sinh ra chẳng phải để dành cho nhau. Đẹp đôi nhưng trái tim chẳng thuộc về nhau, thật đáng tiếc.

"Anh hẹn tôi ra đây làm gì?" - Hạ Vy lạnh nhạt hỏi.

Khoảng 10 phút trước Văn đã nhắn tin hẹn cô ra đây nói chuyện, chẳng biết chuyện gì. Văn Thiện chậm rãi xoay người lại, ánh mắt của anh thật sự rất u buồn. Anh nhìn người con gái đối diện mà khẽ thở dài, nói sao đây? Hạ Vy khẽ nhíu mày lại và khó chịu hỏi:

"Hẹn tôi ra đây nghe anh thở dài à?"

Văn Thiện nhìn Hạ Vy mà hỏi:

"Em tính để Tiểu Yến buồn bã như vậy đến bao giờ?"

Vừa nhắc đến tên nó thì vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Hạ Vy liền tan biến, không còn chút dấu vết. Có lẽ trước đây Khánh Nghĩa nói rất đúng, không sai chút nào. Văn Thiện với Hạ Vy thường ngày rất lạnh lùng và khó gần. Nhưng với Tiểu Yến nó thì hai người trở nên thân thiện và hoà đồng hơn.

Nhìn thấy Hạ Vy im lặng nên Văn Thiện lên tiếng nói:

"Mấy ngày nay Tiểu Yến chẳng vui cười và chẳng chịu ăn uống gì, cứ buồn bã như vậy em không đau lòng hả Vy?"

Mấy ngày nay Văn Thiện nhìn thấy nó cứ buồn bã, ăn uống chẳng ngon miệng. Kể cả khi anh cố gắng chọc nó cười, cũng không thể. Nhìn nó như vậy, trái tim anh rất nhói. Chính vì vậy Văn Thiện mới hẹn Hạ Vy ra đây nói chuyện, muốn mau giải quyết nổi buồn của nó.

Hạ Vy khoanh tay lại để trước ngực và đưa mắt nhìn nơi xa, làm sao cô có thể không đau lòng được chứ? Và cô cũng muốn làm hoà với nó, cũng muốn đùa giỡn với nó như trước đây. Nhưng thái độ của nó mỗi lần gặp Hoàng Trân đều rất là tệ, làm cho cô bực mình. Hơn nữa là tính tình của cô trước giờ không hề thích nói lời xin lỗi, dù biết mình là người không đúng...

"Hạ Vy." - Văn Thiện khẽ nhíu mày lại.

Anh không phải là không hiểu tính của cô, không bao giờ xin lỗi người khác. Nhưng anh thật sự không nỡ nhìn nó cứ buồn bã như vậy hoài. Mà theo anh nghĩ thì nó đâu cần lời xin lỗi của Hạ Vy đâu, chỉ cần cô chịu nói cười vui vẻ với nó thôi. Sao cô lại không chịu hiểu, mà cứ giữ im lặng mãi thế chứ?

"Thôi, tôi về lớp đây." - Hạ Vy quay người đi.

"Hạ Vy, có phải 5 năm trước Tiểu Yến đã làm hư búp bê của em không?" - Văn Thiện bỗng lớn tiếng hỏi.

Câu hỏi đó của Văn Thiện đã khiến bước chân vội vàng của Hạ Vy bất chợt dừng lại, cô xoay người qua và vội hỏi:

"Làm sao anh biết? Là Tiểu Yến nói với anh sao?"

Văn Thiện bước nhanh đến gần và hỏi:

"Không lẽ tới tận bây giờ em vẫn tin chuyện đó là do Tiểu Yến làm thật sao?"

Hạ Vy ngây người ra, Văn Thiện hỏi vậy là sao? Không lẽ búp bê năm đó chẳng phải là nó làm hư?

...

Ở trong lớp, nó đang ngồi nói chuyện với ba cô bạn xinh đẹp của mình. Nói chuyện thì nói chuyện vậy thôi, chứ nó chẳng thấy vui. Nó còn không biết ba cô bạn của mình đang nói về đề tài gì nữa, nó cứ như đang trên mây. Đang nói chuyện thì Yến Nhi vô tình quay đầu qua, lại nhìn thấy ánh mắt buồn bã của nó.

Huỳnh Thủy với Lùn cũng nhìn thấy, nó vẫn buồn sao? Họ thật là rất nhớ nụ cười tươi của nó, kể cả những lời chọc ghẹo thường ngày của nó nữa. Lùn khẽ thở dài, hôm bữa nhỏ đã nói chuyện với Hạ Vy rồi. Đã nói hết lời rồi mà, sao Hạ Vy vẫn im lặng với nó như thế chứ?

Đúng ra Yến Nhi hôm nay có tâm trạng rất tốt, vì vấn đề với Gia Lâm đã được giải quyết. Nhưng nhìn nó như vậy, cô ấy cũng buồn theo. Haizz, hôm qua Hoàng Trân đã gây ra nguy hiểm cho bọn trẻ ở trại mồ côi như thế, chẳng lẽ một người thông minh như Hạ Vy vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật của cô ta nữa sao?

Lúc này Hạ Vy từ bên ngoài bước vào, khuôn mặt vẫn không cảm xúc như thường ngày. Nhưng khi đi ngang qua chỗ tụi nó đang ngồi trò chuyện với nhau thì cô bỗng đứng lại và nói khẽ:

"Tiểu Yến, hôm nay tan học rồi mày với anh Thiện đến nhà tao học bài nha... Mấy ngày nay chuyện học của mày hơi đi xuống đấy."

Vừa dứt câu thì Hạ Vy liền bước nhanh đi, chẳng để nó kịp phản gì. Nó thoáng ngạc nhiên, Hạ Vy vừa nói chuyện với nó sao? Tụi người của Yến Nhi nhìn nhau mà mỉm cười, có dấu hiệu tốt rồi. Tạ ơn trời ạ, cuối cùng cũng là sau cơn mưa trời lại sáng.

Hạ Vy ngồi xuống và nhìn nó, hình như đôi môi của nó đang nở nụ cười. Hạ Vy cô đúng là người nắm giữ vui buồn của nó thật sao? Xem ra tất cả mọi người đều nói đúng rồi, nó thật sự rất trân trọng cô.

...

Sau khi tan học thì nó và Văn Thiện với Khánh Nghĩa đến nhà Hạ Vy để học bài cùng nhau. Tụi nó hiện giờ đang học bài trong phòng riêng của Hạ Vy. Bốn người đều ngồi dưới sàn nhà, vì thoải mái hơn. Ở giữa bốn người có một chiếc bàn nhỏ và vài ly nước lạnh, xung quanh thì những cái ba lô nặng nề.

"Cốc cốc." - Bỗng vang lên, phá mất sự yên tĩnh của tụi nó nãy giờ.

Tụi nó quay đầu qua thì nhìn thấy Hoàng Trân đang đứng trước cửa với nụ cười nhẹ trên môi. Khánh Nghĩa và nó chán nản thở dài, người không mời lại đến. Hạ Vy và Văn Thiện liếc nhìn nhau và khẽ gật đầu. Hình như hai người họ đều biết trước là Hoàng Trân sẽ đến thì phải? Hạ Vy vui vẻ hỏi:

"Chị Trân, sao chị đến không báo trước?"

Hoàng Trân bước nhanh vào và cười nói:

"À chị đi công việc ở gần đây nên mua chút bánh ngọt đến đây."

Rồi cô ta đặt nhẹ hộp bánh kem trên tay mình xuống bàn. Khánh Nghĩa và nó quay mặt qua chỗ khác, dù nhìn cũng không thèm nhìn. Có thể thấy rằng Hoàng Trân đáng ghét đến mức độ nào rồi, nó và Khánh Nghĩa là hai người dễ chịu nhất, không biết chán ghét là gì. Vậy mà cả hai đều chán ghét Hoàng Trân, cực kì chán ghét. Hạ Vy nhìn hộp bánh mà mỉm cười:

"Bánh của tiệm này rất ngon. Cảm ơn chị nhé."

"Có gì đâu, chúng ta là chị em thân thiết mà." - Hoàng Trân vừa khoác vai Hạ Vy vừa cười nói. Ánh mắt cô ta luôn nhìn phía nó, giống như đang muốn chọc tức nó vậy.

Nó cầm ly nước lạnh lên và uống hết một hơi, thật ra dạo này nó đang gặp xui gì vậy chứ? Đi đâu cũng gặp Hoàng Trân, thật đáng ghét mà. Văn Thiện lúc này vô tình nhìn thấy trên bàn học của Hạ Vy có một chiếc vòng tay kim cương, trông rất sang trọng. Anh buột miệng nói:

"Vòng tay kia đẹp quá."

Khánh Nghĩa và Hoàng Trân với nó nhìn theo ánh mắt Văn Thiện thì thấy chiếc vòng tay kim cương sáng chói trên bàn. Những viên kim cương được kết lại với nhau thành doá hoa hồng nhỏ, thật sự rất đẹp. Hạ Vy đứng dậy và vui vẻ nói:

"Đây là quà sinh nhật của ba tôi tặng hôm bữa đấy."

Rồi cô đưa chiếc vòng kim cương cho tụi nó coi thử. Văn Thiện nhìn nó và nói khẽ:

"Mai mốt anh sẽ mua tặng em một chiếc vòng giống vậy nha Tiểu Yến."

Nó mỉm cười và lắc đầu, anh có lòng vậy là đủ lắm rồi, không cần mua thật đâu. Rồi nó trả chiếc vòng lại cho Hạ Vy, những vật quý giả này nó không nên cầm trong tay quá lâu. Hạ Vy nhận lấy chiếc vòng từ tay nó, rồi tuỳ tiện đặt xuống bàn.

Hoàng Trân nhìn Văn Thiện với ánh mắt khinh thường, cô ta đã từng nghe Gia Lâm kể rằng nhà của Văn Thiện rất nghèo khổ, anh phải vừa đi học vừa làm thêm. À, cô ta đã nghĩ ra một trò vui rồi. Hạ Vy nhìn mọi người và nói:

"Bánh ngọt ngon vậy nhất định phải có một bình trà ngon. Anh Nghĩa, anh cùng em đi pha trà nha?"

"Được." - Khánh Nghĩa nhẹ gật đầu và đứng dậy, rồi cùng với Hạ Vy đi ra ngoài.

Văn Thiện và nó đều cúi đầu xuống học bài, chẳng muốn để ý đến Hoàng Trân đáng ghét kia. Đang học bài thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Nhưng hình như không có sống, anh phải ra ngoài nghe. Trong phòng lúc này chỉ còn nó với Hoàng Trân thôi, bầu không khí thật ngột ngạt.

Vì không muốn ở một chỗ với Hoàng Trân nên nó ra ban công đứng, nhìn ngắm bầu trời trong xanh mây trắng. Những cơn gió nhỏ nhẹ nhàng lướt qua, thật dễ chịu.

"Bộ em sợ ở riêng với chị hả Tiểu Yến?" - Hoàng Trân bước tới và hỏi.

Nó thoáng ngạc nhiên, quay lại nhìn Hoàng Trân với ánh mắt bực mình:

"Chị đang nói cái gì vậy? Sao tôi phải sợ chị chứ?"

Hoàng Trân cười đều:

"Ai biết được."

Nó suy nghĩ một chút, rồi nhỏ nhẹ nói:

"Trừ khi chị là con ma xấu xí thì tôi mới sợ chị."

Hoàng Trân cứng họng, không thể nói được gì. Chỉ có thế bực tức trong lòng thôi, vì ý của nó là nếu Hoàng Trân muốn nó sợ thì cô ta phải thừa nhận mình là con ma xấu xí trước đã. Nhưng làm sao Hoàng Trân chịu thừa nhận mình xấu xí được chứ?

Nó quay trở lại với phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, chẳng thèm bận tâm đến đồ đáng ghét kia nữa. Lúc này Văn Thiện từ bên ngoài bước vào và ngồi xuống:

"Tiểu Yến, đến đây học tiếp đi."

"Dạ." - Nó đi vào và ngồi xuống bên cạnh Văn Thiện.

Vài phút sau Hạ Vy và Khánh Nghĩa bước vào với một binh trà và năm cái tách nhỏ. Hạ Vy ngồi xuống và rót trà cho mọi người, vì cô là chủ nhà. Nó nhìn Hạ Vy chằm chằm, kỳ lạ. Sao tự nhiên trông cô lạnh lùng quá vậy? Rõ ràng là lúc nãy vẫn cười nói mà ta.

Lúc nó tính lên tiếng hỏi Hạ Vy đã có chuyện gì thì Hoàng Trân bỗng thét lên:

"Vòng tay kim cương của em biến mất rồi kia Vy."

Khánh Nghĩa và nó thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn lên bàn. Sao lại thế? Vòng tay đúng thật đã biến mất, không thấy đâu. Hoàng Trân tỏ ra lo lắng nói:

"Kim cương quý giả như thế sao lại bỗng biến mất được chứ?"

"Chắc có người lấy." - Hạ Vy bình thản nói.

Hoàng Trân lén cười, đúng ý của cô ta quá. Khánh Nghĩa và nó nhìn nhau, có người lấy ư? Hoàng Trân giả vờ buồn bã nói:

"Nhưng từ nãy giờ chỉ có năm người chúng ta thôi..."

Khánh Nghĩa tức giận đập bàn:

"Ý chị nói là bọn tôi lấy, phải không?"

Nó cũng tức giận:

"Bọn tôi sẽ không bao giờ lấy đồ của Vy đâu, chị đừng có nói bậy bạ."

Hoàng Trân làm bộ mặt vô tội:

"Khánh Nghĩa, Tiểu Yến, chúng ta quen biết lâu vậy thì tất nhiên là chị tin hai em không có lấy rồi... Nhưng... ở đây có một người... chị không biết có nên tin không?"

Cô ta nhìn Văn Thiện với ánh mắt đầy nghi ngờ, ám chỉ là anh đã lấy. Nó tức giận trong lòng, Hoàng Trân lại chơi trò vu oan giả họa nữa rồi. Chưa kịp nói gì thì Hoàng Trân lại lên tiếng:

"Gia cảnh của cậu ấy nghèo khổ như thế... có lấy trộm đồ cũng không có gì lạ."

Hạ Vy nhếch môi cười nhẹ, chủ nhà như cô còn chưa nói gì. Vậy mà Hoàng Trân lại nhiệt tình như thế, người chị này thật thương cô quá.

"Anh Văn Thiện không phải loại người mà chị nói đâu." - Nó kiên định nói.

Lòng tin của nó dành cho Văn Thiện luôn là 100%, chẳng bao giờ thay đổi. Văn Thiện khoác vai nó và vỗ vỗ nhẹ vào bên vai nó, như muốn nói rằng "sẽ không sao đâu". Rồi anh đứng dậy, đối diện với Hoàng Trân và hỏi:

"Giờ chị muốn thế nào?"

"Lục xét ba lô của cậu." - Hoàng Trân nói nhanh.

"Được." - Văn Thiện gật đầu và đưa ba lô đen nặng nề của mình cho Hoàng Trân.

Tụi nó im lặng nhìn, hy vọng chiếc vòng kim cương sẽ không nằm trong ba lô của Văn Thiện. Nhưng cuối cùng thì Hoàng Trân cũng lấy vòng tay kim cương từ ba lô của Văn Thiện ra ở trước mặt mọi người. Tụi nó mở to mắt hết cỡ, sao lại thế được?

Nhất là Tiểu Yến nó, hốt hoảng đến mức bật dậy. Không lẽ là Hoàng Trân đã lấy và bỏ vào sao? Lúc này nó thật muốn cho mình một cái tát tay, sao lúc nãy lại ra bang công cơ chứ? Để cho Hoàng Trân có cơ hội giở trò, bây giờ phải làm sao đây?

"Sao lại thế được? Tôi không có lấy, thật sự không có." - Văn Thiện hoảng hốt lắc đầu liên tục.

Hoàng Trân cười nửa miệng, nhìn khôn mặt của Văn Thiện lúc này thật đáng thương. Nhưng rồi Văn Thiện bỗng khẽ bật cười:

"Chị muốn thấy bộ mặt hoảng hốt này của tôi, phải không?"

Hoàng Trân và Khánh Nghĩa với nó thoáng ngạc nhiên, chuyện này là như thế nào đây? Hoàng Trân nhìn Văn Thiện bắng ánh mắt viên đạn và hỏi:

"Cậu nói vậy là ý gì? Tôi không hiểu."

Văn Thiện cười nói:

"Chị đã làm gì thì tự chị rõ nhất mà."

Hoàng Trân chạy tới lay lay tay Hạ Vy và nói giọng muốn khóc:

"Vy, em xem kia. Cậu ta đã lấy trộm mà giờ còn tính đổ oan cho chị nữa kia."

"Chị Trân à, chị bớt diễn đi." - Hạ Vy cười lạnh.

Nghe xong Hoàng Trân liền đơ cứng người, Hạ Vy nói vậy là ý gì? Hạ Vy lấy chiếc điện thoại cảm ứng từ trong túi áo khoác vest của mình ra bấm bấm vài cái rồi để lên bàn. Ở trước mặt mọi người bây giờ là một đoạn video quay Hoàng Trân lén lén lấy chiếc vòng kim cương bỏ ba lô của Văn Thiện.

Khuôn mặt tươi tỉnh thường ngày của Hoàng Trân lúc này bỗng tái xanh, trông rất coi. Hạ Vy chậm rãi cầm tách trà lên và từ từ hưởng thức, rồi cô lạnh nhạt nói:

"Chuyện búp bê 5 năm trước, tôi cũng đã biết là chị làm chứ không phải Tiểu Yến."

Nó thoáng ngạc nhiên, sao Hạ Vy biết được chứ? Nó vội quay đầu qua nhìn Văn Thiện, không lẽ là anh nói sao? Hoàng Trân lại rơi những nước mắt cá xấu với Hạ Vy và lắc đầu:

"Chị không cố ý làm thế đâu Hạ Vy, em hãy tha thứ cho chị đi. Tại chị quá quý mến em nên sợ em thân thiết với người khác, bỏ mặc chị..."

Hạ Vy nhìn Hoàng Trân với ánh mắt tức giận, sao 10 mấy năm qua cô lại có thể quý mến một người ích kỷ và xấu xa như Hoàng Trân được chứ? Thật sự, quá sai lầm mà.

Nếu thật lòng quý mến một ai đó thì chỉ mong người ấy luôn luôn vui cười, dù với bất cứ ai chăng nữa. Chứ không phải muốn độc chiến cho riêng mình, mặc kệ cảm xúc của người ấy thế nào giống như Hoàng Trân.

Càng nghĩ càng giận, không thể tha thứ được. Hạ Vy giật mạnh tay Hoàng Trân ra và thét lớn lên:

"TỪ GIỜ TÔI KHÔNG MUỐN GẶP CHỊ NỮA."

Nãy giờ Hạ Vy luôn tỏ ra lạnh và giận dữ. Nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy được trong sâu đôi mắt cô là sự thất vọng lẫn đau lòng. Cũng khó trách, làm sao Hạ Vy có thể không thất vọng và không đau lòng được khi biết người mà mình xem như chị gái, lại xấu xa đến thế?

**********Hết chương 74***********

Hoàng Trân sẽ ra sao khi Gia Lâm và Hạ Vy đã biết bộ mặt thật của cô ta đây? Sứ mời người đón đọc tiếp vào chủ nhật mỗi tuần nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui