Ký Ức Lạc Ngân Hà

Edit: Tiểu LụcCuộc đời này mưa giông bão giật, nàng đã bị số phận cắt xẻ thành một con quái vật, chưa từng mong muốn sẽ có người toàn tâm toàn ý chấp nhận nàng, yêu thương nàng.

Nếu hắn nguyện ý làm tên ngốc của nàng, thì nàng sẽ trọn đời làm kẻ quái dị của hắn.Chỉ trong một đêm, binh lính đế quốc Ar cảm giác được bầu không khí đang thay đổi.

Từ Mẫu Hạm Anh Tiên đến các chiến hạm lớn nhỏ, công việc ở tất cả các bộ phận đều tăng đột xuất.

Ngay khi không cần xuất chiến, các binh lính đang nghỉ ngơi cũng phải tăng cường huấn luyện, hơn nữa các yêu cầu đối với các binh lính y tá cũng vô cùng nghiêm khắc, toàn bộ đều tăng cường huấn luyện, quả thật giống như ngay lập tức phải quyết đấu một mất một còn với liên bang Odin.

Tiểu Giác vừa thi hành xong nhiệm vụ, từ chiến trường trở về, liền nhận được chỉ thị của Lâm Kiên, yêu cầu hắn dẫn đội nhóm quay về Mẫu Hạm Anh Tiên để chỉnh đốn đội ngũ.

Phi cơ chiến đấu của đồng đội hắn, Hoắc Nhĩ Đức, trong khi giao chiến bị đạn pháo bắn trúng, người bị văng ra khỏi phi cơ, chân trái bị thương. Tiểu Giác cho các đồng đội khác về trước nghỉ ngơi, còn hắn đưa Hoắc Nhĩ Đức đi bệnh xá.

Đi qua cửa kim loại tự động, tiến vào khu vực chữa bệnh phía trên mẫu hạm.

Tiểu Giác cùng với Hoắc Nhĩ Đức phát hiện bốn phía có không ít quân nhân, nhìn bộ dạng không giống bị bệnh hay bị thương. Nghe bọn họ khe khẽ thì thầm, Tiểu Giác mới biết được, trên mẫu hạm vừa tới mười mấy Giáo quan quân y. Nghe nói đều mặc đồng phục nữ quân y, mỗi người đều có khuôn mặt xinh xắn, vóc dáng ưa nhìn, đám binh lính đúng lúc nhàn rỗi nên lơ là sinh hoạt, đến khu điều trị, vây quanh xem huấn luyện quân y.

Đại khái vì tụ tập lại xem cũng học được rất nhiều kiến thức cấp cứu, người phụ trách khu chữa bệnh chẳng những không cấm cản hành vi nhàm chán của bọn lính, ngược lại còn cổ cũ bọn họ quan sát và đặt câu hỏi.

Quân nhân đứng ở bốn phía nhìn thấy Hoắc Nhĩ Đức ngồi trên xe lăn, biết bọn họ từ chiến trường ra đây, lập tức chủ động nhường đường.

Tiểu Giác giúp Hoắc Nhĩ Đức đi qua đám người, đang dự định tìm một người máy hỏi xem chân bị thương nên đến phòng chữa trị nào, đột nhiên nhìn thấy giữa đám binh lính đang tiếp nhận huấn luyện chữa bệnh, có một nữ Bác sỹ dáng người cao gầy.

Nàng mặc y phục giải phẫu màu lam bên trong, bên ngoài khoác áo blouse trắng, tóc cuốn tuỳ ý búi sau đầu, đang quay lưng về phía bọn họ chỉ bảo cho các binh sỹ y tá cách xử lý vết thương.

Nàng nhấn mạnh lặp đi lặp lại rằng chiến trường phức tạp, hay thay đổi, phải chú ý cẩn thận, xem các vết thương đều bị truyền nhiễm, tránh nguy cơ lây lan khi tiếp xúc.

Tiểu Giác lập tức dừng bước.

Hoắc Nhĩ Đức cảm nhận được thay đổi của hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, liền huýt sáo, trêu chọc: “Núi băng cũng đột nhiên biết thưởng thức phụ nữ à?”

Nữ bác sỹ kia dường như cảm giác được gì, quay người lại, trên mặt nàng đeo khẩu trang, trước trán vài lọn tóc rũ xuống, lộ ra một đôi mắt đen như mực, tựa hai đầm nước trong suốt lạnh lẽo.

Nữ bác sỹ giống như không ngờ lại gặp Tiểu Giác ở đây, sau khi sửng sốt, liền quay sang vị bác sỹ bên cạnh nhỏ giọng bàn giao vài câu, sau đó tiến về phía Tiểu Giác, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi mới đến hôm nay, bởi vì anh đang đảm nhận nhiệm vụ nên không tiện liên lạc cho anh biết, đang dự định đợi sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ sẽ đi tìm.”

Tiểu Giác nói: “Tôi vừa về mẫu hạm.”

Hoắc Nhĩ Đức hứng trí bừng bừng dựng thẳng lỗ tai, cảm thấy hai người này nhìn qua giống như chẳng có quan hệ gì, người này so với người kia đều lạnh nhạt, ngay cả khi nói chuyện cũng đứng thật xa, ở giữa cách nhau hẳn một người là hắn, nhưng lại giống như mơ hồ có hàng nghìn mối liên hệ đan xen, khi bọn họ nhìn nhau, những người xung quanh đều căn bản không tồn tại.

Hắn chỉ có thể tự chủ động tìm cảm giác tồn tại, nhiệt tình giơ tay, “Tôi tên Hoắc Nhĩ Đức, là chiến hữu của Tiêu Giao.”

Lạc Lan lịch sự nắm tay hắn, “Tôi là Tân Lạc, rất vui được gặp anh.”

“A a a –” nếu không phải một chân không cử động được, Hoắc Nhĩ Đức quả thật đã kích động nhảy dựng lên, “Cô chính là Tân Lạc!!”

Lạc Lan không hiểu chuyện gì, đương nhiên nàng biết mình nổi tiếng, nhưng không phải cái tên “Tân Lạc” này.

Hoắc Nhĩ Đức nháy mắt với Tiểu Giác, “Hoá ra mỗi lần anh nói chuyện với người yêu là một bác sỹ xinh đẹp, chẳng trách khi chúng tôi hỏi anh nói cái gì, anh đều thần thần bí bí một câu cũng không chịu kể.”

Lạc Lan hiểu được.

Mẫu Hạm Vũ trụ nói lớn chỉ lớn đến vậy, mặc dù có rất nhiều binh lính, nhưng cũng có nhiều hạn chế, không thể đi lại tùy tiện giữa các khu vực, quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu người. Mọi người quanh năm suốt tháng sống cùng một chỗ, sớm chiều ở chung, vào sinh ra tử, luôn không để ý đến quyền riêng tư, cái gì cũng đem ra tán gẫu, hỏi đến ngọn ngành gốc rễ, ngay cả tên và giới tính vật cưng của đối phương cũng đều rõ ràng tường tận.

Lạc Lan vẫy tay với một hộ lý, giao Hoắc Nhĩ Đức cho hắn, “Vị này là Hoắc Nhĩ Đức, anh dẫn anh ấy đi gặp bác sỹ khám chân một chút.”

Hộ lý phụ giúp đưa Hoắc Nhĩ Đức vào phòng bệnh, Hoắc Nhĩ Đức vẫn tư thế quái dị lắc lắc đầu, nháy mắt không ngừng với Tiểu Giác.

Lạc Lan nhìn Tiểu Giác vẫn đứng ngây ngốc như cũ, kéo tay Tiểu Giác “Đi thôi”

Vài quân nhân vây quanh xem huấn luyện quân y, kêu ngạo nói với nhóm bác sỹ: “Em Gái giáo viên quân y bị lừa đi mất rồi, các anh chị cũng không làm gì được!”

Nằm trên giường chữa bệnh là học trò của Tiểu Giác đang làm mẫu đóng vai người bệnh, liền giãy giụa nửa người trên, gào to: “Mấy người không nhìn xem là ai hả? Có bản lĩnh thì lên đi! Dám khiêu khích huấn luyện viên của chúng tôi.”

Đám quân nhân đang đứng xem cũng là học trò Tiểu Giác, quân hàm lớn nhỏ gì, cũng đều đồng loạt: “Ai không phục thì lên đi, huấn luyện viên của chúng tôi trừng trị cho phục.” Vẻ mặt tỏ ra muốn đánh nhau.

Mọi người chỉ cười vang, không ai dám tỏ vẻ không phục, bởi vì những ai không phục đều đã sớm thử qua.

Quân nhân nơi này, Tiểu Giác chỉ biết một số ít người, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn.

Huấn luyện viên đeo mặt nạ tên tuổi lừng lẫy!

Đám học trò được Tiểu Giác huấn luyện tận lực, ba hoa chích choè thổi phồng lên, mấy năm qua thường xuyên xuất chiến cùng hắn, lại có chiến tích tử vong rất ít, nên hắn đã trở thành truyền kỳ trên mẫu hạm.

————·————·————

Giữa tiếng ồn ào của đám quân nhân đầy thiện ý, Lạc Lan và Tiểu Giác rời khỏi khu chữa bệnh.

“Tôi tưởng anh không thích xã giao, chắc là không có bạn bè.”

Lạc Lan hoàn toàn không ngờ Tiểu Giác được hoan nghênh đến vậy. Nàng hoài nghi cho dù nàng bỏ khẩu trang xuống, chứng tỏ nàng là hoàng đế, đoán chừng trong mắt đám binh sỹ ngốc nghếch hỗn loạn kia vẫn là biểu cảm “Huấn luyện viên của chúng tôi giỏi nhất vũ trụ”.

Lạc Lan không biết, nàng cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Tiểu Giác được hoan nghênh như vậy.

Trên mẫu hạm vũ trụ, Tiểu Giác luôn là quân nhân có biểu hiện xuất sắc, không ai xuất sắc giống Hắn, nhưng sau nhiều năm, những người khác đều thăng chức, ngay cả học trò do Tiểu Giác huấn luyện quân hàm cũng cao hơn so với Hắn. Tiểu Giác lại vẫn quân hàm trung uý như trước, trái ngược hoàn toàn với năng lực ưu tú và chiến tích lớn lao.

Mọi người đồn thổi, bởi vì Tiểu Giác đắc tội với nhân vật cấp trên, nên phía trên có người gây áp lực không cho Tiểu Giác thăng chức. Bất kỳ người nào khi đề cập tới chuyện này đều tỏ ra chán nản bất bình, Tiểu Giác lại không có chút cảm xúc, nhưng vẫn không chút chậm trễ, hắn vẫn làm bất cứ chuyện gì, tập trung đúng cương vị, khiến cho các nhóm quân nhân một mặt bất bình cho hắn, một mặt càng tôn kính hắn hơn.

Tiểu Giác liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Cô không thích kết giao với người khác, nhưng ở viện nghiên cứu cô cũng rất được hoan nghênh.”

“Không tồi, dùng câu của tôi để chống lại tôi.”

“Tôi không có.”

“Anh không ý thức được, nhưng anh đã làm.”

Tiểu Giác không nói lời nào, ra vẻ mặc kệ Lạc Lan muốn nói sao thì nói.

Hai người sánh vai mà đi, cùng nhau im lặng.

Lạc Lan đột nhiên nhớ tới gì đó, “Sau khi anh trở về, đã ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Tôi cũng đói bụng.”

Tiểu Giác nhìn Lạc Lan hỏi dò: “Cô có muốn đến nhà ăn không?”

Lạc Lan chỉ chỉ khẩu trang trên mặt, “Không tiện ăn ở nơi công cộng”

“Vậy về phòng ăn cơm.”

“Được.”

Lạc Lan theo Tiểu Giác về khoang của hắn.

Dọc đường gặp nhiều người lên tiếng chào hỏi liên tục không dứt, có binh sĩ cười hì hì đến gần hỏi chuyện lái phi cơ, hoặc hỏi về vấn đề khó khăn trong khi huấn luyện thể năng.

Lạc Lan hoàn toàn bị phớt lờ.

Nàng cũng không có ý quấy rầy bọn họ, cố ý lùi lại phía sau một khoảng, im lặng theo sau Tiểu Giác.

Tiểu Giác cũng không quay đầu lại, dường như mặc kệ Lạc Lan, nhưng Lạc Lan biết hắn dựa vào thính lực sẽ biết nàng có theo hắn hay không.

Nhìn bóng dáng Tiểu Giác, Lạc Lan đột nhiên phát hiện, từ khi nàng quen biết Tiểu Giác, mười mấy năm qua đều là Tiểu Giác theo sau lưng nàng, đây là lần đầu tiên nàng theo sau bước chân của hắn.

Cảm giác dường như rất tốt.

Hắn vẫn kiên nhẫn trả lời tất cả các câu hỏi của binh lính, trên mặt tuy đeo mặt nạ che khuất hơn phân nửa mặt, nhưng ngữ khí bình thản, thái độ chân thành, làm cho hắn có thêm vài phần ấm áp, cả người không còn giống núi tuyết lạnh lùng không thể bám lấy.

Lạc Lan ánh mắt dịu dàng, đây là Tiểu Giác của nàng!

Hoắc Nhĩ Đức xử lý xong vết thương, theo xe tuyến trở về, thấy Tiểu Giác bị mấy binh lính vây quanh, Tân Lạc đứng chờ một bên, không khỏi bực bội, cất giọng la to: “Này, các cậu có mắt nhìn không? Độc chiếm Tiêu Hạm Trưởng, để bạn gái người ta quăng sang một bên, vậy mà cũng làm được.”

Bọn lính nhìn Lạc Lan, nhìn Tiểu Giác, dường như mới ý thức được phía sau Tiêu Hạm Trưởng có một phụ nữ đi theo, vội vàng cười hì hì nhìn Lạc Lan nhận lỗi: “Ngại quá, ngại quá, chúng tôi lập tức đi ngay.”

Tuy mọi người đều hiếu kỳ tại sao tự nhiên Tiêu Hạm Trưởng lại có bạn gái, cũng không dám chiếm dụng thời gian của hạm trưởng, toàn bộ nhanh chóng chạy mất.

Hoắc Nhĩ Đức điều khiển xe lăn đến trước mặt Lạc Lan, lo sợ nói: “Hạm trưởng của chúng tôi nhìn lạnh lùng, thực tế tâm tính rất tốt, gặp binh lính hỏi về phi cơ chiến đấu hay nâng cấp thể năng đều dốc lòng chỉ dạy, cô hãy thông cảm, tuyệt đối không phải là do anh ấy không coi trọng cô.”

Lạc Lan cảm Thấy quân đội thật là một nơi thần kỳ.

Hoắc Nhĩ Đức biết Tiểu Giác chỉ mới bốn năm năm, lại xem Tiểu Giác như tri kỷ, lo lắng cho hắn đến nơi đến chốn, sợ hắn bị hiểu lầm.

Lạc Lan thản nhiên nói: “Tôi hiểu, nhìn qua giống như nói mấy việc nhỏ nhặt, nhưng đều là chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong trên chiến trường.”

Hoắc Nhĩ Đức sửng sốt, vui sướng cười ha ha, lặng lẽ nhìn Tiểu Giác giơ ngón cái, đánh mắt ra ý bảo hắn cô gái này rất tốt, phải nắm bắt!

Tiểu Giác cứng rắn nói: “Cô ấy không phải bạn gái của tôi, người ta đã có vị hôn phu rồi.”

Lạc Lan im lặng xem xét Tiểu Giác, một lời cũng không nói. Hoắc Nhĩ Đức cảm thấy trong lời của Tiểu Giác tràn đầy ý ghen tuông, phản ứng của Tân Lạc cũng rất có ý tứ, không ngượng ngùng, ngược lại rất bình tĩnh, hắn vô cùng thức thời nói nhanh: “Gặp lại sau.”, liền xoay bánh xe lăn, nhanh chóng chạy mất.

Tiểu Giác dẫn Lạc Lan trở lại khoang của mình.

Lạc Lan tò mò nhìn bốn phía.

Một căn buồng nhỏ, bên trong là phòng tắm cùng phòng ngủ, so với phòng một người của nàng ở dưới đất cũng không khác biệt lắm, khoảng không gian không lớn, vừa đủ xoay người. Bất quá làm phó hạm trưởng, bên ngoài còn có thêm phòng khách, khoảng hai mươi mét vuông, còn có cửa sổ elip để ngắm cảnh, có thể nhìn thấy trời sao lấp lánh.

Tiểu Giác đợi cửa khoang đóng hẳn, mới hỏi: “Tại sao lại cải trang chạy đến tiền tuyến?”

“Tôi nói đến để gặp anh, anh tin không?”

Tiểu Giác nhìn Lạc Lan, hiển nhiên không tin.

Lạc Lan tháo khẩu trang, hờ hững nói: “Đương nhiên là có chuyện.”

Tiểu giác không hỏi nhiều, xoay người mở màn hình điều khiển trên vách tường, “Cô muốn ăn gì?”

Lạc Lan đến bên cạnh hắn, nhìn màn hình, xem lướt qua một trang, đều là món ăn dinh dưỡng, phong phú, nhiều chủng loại, mùi vị đủ cả.

Lạc Lan không có hứng thú, “Tuỳ thích.”

Tiểu Giác lấy cho mình một phần cơm dinh dưỡng, giúp Lạc Lan chọn một phần.

“Phần cơm có lẽ phải một lúc nữa mới đến, tôi đi tắm đã.”

“Anh đi đi.”

Tiểu Giác tắm sạch sẽ trong năm phút.

Khi đi ra, thấy Lạc Lan đã bỏ giầy, chân trần co lại ngồi trên ghế dựa.

Nàng cầm dây buộc búi tóc kéo xuống, tóc dài như hải tảo rũ tung trên vai, tóc mái gạt lộn xộn trên trán, mặt mày lạnh băng.

Nàng dáng vẻ thoải mái, một tay khéo léo cầm tablet ngắm nghía, một tay vẹo người chống xuống dưới. Nhìn chằm chằm màn hình trước mặt. Trang phục giải phẫu màu lam rộng thùng thình, ống quần kéo lên một đoạn lớn, Lộ ra cẳng chân mảnh khảnh và bàn chân, cả người bớt đi vài phần uy nghiêm của hoàng đế, thêm vài phần nhu hoà của phụ nữ.

Tiểu Giác kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, như bị mê hoặc, thế nhưng không thể khống chế, vươn tay sờ đầu Lạc Lan.

Lạc Lan nghiêng đầu nhìn hắn.

Tiểu Giác vẻ mặt không thay đổi, mắt rủ xuống nhìn nàng, tay lần theo sợi tóc mềm mại, sờ từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, “Sao để tóc mọc dài quá vậy?”

“Tóc dài không hấp dẫn sao?” Lạc Lan khẽ nhếch môi, cảm thấy hứng thú nhìn Tiểu Giác.

Tiểu Giác tựa hồ không biết nên biểu đạt thế nào, nghĩ nghĩ nói: “Không phải không hấp dẫn, mà có lẽ tôi quen với tóc ngắn, cảm thấy tóc ngắn là đẹp nhất.”

“Vậy sao?” Lạc Lan ngửa cổ nghiêm mặt cười, nói đầy hàm ý: “Tôi còn tưởng anh thích tôi như vậy.”

Tiểu Giác dường như có chút xấu hổ đối với chủ đề này, hắn im lặng dời ánh mắt.

Lạc Lan túm túm tóc mình, “Lần trước tôi và anh nói chuyện là tóc ngắn, làm sao mới vài ngày tóc dài ra được, đây là thợ trang điểm làm tóc giả cho tôi, thuận tiện che giấu thân phận. Mà hình như không hiệu quả, hôm nay anh vẫn nhận ra tôi.”

Tiểu Giác vẫn như bình thường, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh nàng, “Cô có hoá thành tro tôi cũng nhận ra.”

“Hoá thành tro cũng nhận ra?” Lạc Lan vừa mỉm cười không ý kiến, vừa dùng tay đánh dấu đoạn vừa đọc trên màn hình.

Màn hình kín chữ cùng phương trình, không biết là gì, chỉ có thể nhìn thấy qua loa tựa đề, liếc mắt một cái chỉ thấy—

“Kế Hoạch Kiết Câu – sự đối kháng và hủy diệt của gene dị chủng và gene con người.”

Lạc Lan chạm vào màn hình, tắt văn kiện, thuận tay bỏ tablet vào túi áo trong.

Nàng quay đầu nhìn thấy Tiểu Giác, nghiêm túc nói “Nếu tôi thực sự hoá thành bụi, cát về cát, bụi về bụi, anh có thể nhận ra mới lạ.”

“Tôi quên mất cô là nhà khoa học.” Tiểu Giác vỗ vỗ đầu Lạc Lan, mắt hiền hoà, dịu dàng trong sáng.

“Lá gan thật sự càng lúc càng lớn.” Lạc Lan cảm thấy toàn bộ thiên hà, kẻ có dũng khí dám vỗ đầu nàng chỉ có Tiểu Giác.

Tiểu Giác cười giễu: “Đây cũng không phải chuyện to gan nhất của tôi.”

Lạc Lan kinh ngạc, vừa định hỏi hắn đã làm chuyện gì lớn mật, nhìn ánh mắt hắn trong suốt không chút che giấu, liền hiểu được Tiểu Giác đang ám chỉ cái gì.

Hai người nhìn nhau chăm chú, một lời chưa nói, trong lòng lại rõ ràng nghĩ đến buổi tối sau khi uống rượu kia.

Hai người trông bình tĩnh, nhưng bầu không khí tựa mây mưa gào thét, như có từng đợt, từng đợt tơ lòng chậm rãi từ ánh mắt, từ thân thể, đan lại thành lưới, kết chặt bọn họ vào nhau.

Leng keng một tiếng, chuông cửa vang lên.

Sợi dây quấn quanh đột nhiên biến mất, hai người lập tức quay ra nhìn cửa khoang thuyền.

Trên màn hình cửa khoang hiện lên hình ảnh người máy đứng ngoài cửa.

Tiểu Giác đứng dậy đi qua, mở cửa, đợi người máy xác nhận thân phận, giữa ngực người máy mở ra, chìa đến một cặp lồng giữ cơm.

Tiểu Giác cầm lấy cặp lồng, trở lại phòng ở, đặt bữa tối của hai người lên bàn.

Lạc Lan kinh ngạc nhìn thấy trên bàn ăn không phải cơm dinh dưỡng mà là một tảng thịt bò nướng, còn có cả hoa quả tươi.

Nàng nhìn Tiểu Giác: “Anh ăn cơm bệnh nhân?”

“Tôi chưa bao giờ bị thương, sao phải ăn cơm bệnh?” Tiểu Giác biết nàng có bệnh sạch sẽ, lau đi lau lại dao thìa thật sạch mới đưa cho nàng, “Cơm của Hoắc Nhĩ Đức, tôi đổi với anh ta.”

Lạc Lan cắt thịt bò.

Nướng hơi quá lửa, nhưng ăn trong miệng vẫn có mùi vị, dù sao cũng là trên mẫu hạm vũ trụ, có tiền cũng không mua được cơm bệnh nhân, nhờ mặt mũi Tiểu Giác mới có cơm ăn.

Hai người im lặng ăn xong, Tiểu Giác dọn đồ ăn, cho người máy vệ sinh mang đi.

Lạc Lan vừa ăn hoa quả, vừa nhìn Tiểu Giác.

Tiểu Giác ngồi đối diện Nàng, cách cái bàn hợp kim hình tròn, lưng thẳng đứng, không nói một lời, tuỳ ý để nàng nhìn.

Lạc Lan chỉ chỉ sang bên cạnh, Tiểu Giác đứng dậy ngồi xuống sàn nhà.

Lạc Lan đưa hộp hoa quả cho hắn.

Những loại hoa quả ăn được trực tiếp đều bị Lạc Lan chọn ăn, còn lại đều là những quả nho màu tím cần bỏ vỏ, Tiểu Giác giúp Lạc Lan bóc hết vỏ, đút cho Lạc Lan ăn.

Đột nhiên, Lạc Lan giơ tay muốn tháo mặt nạ của hắn.

Tiểu Giác thân thể nhanh hơn ý thức, lập tức né tránh, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, thân mình liền cúi thấp xuống, đến trước mặt Lạc Lan, ý bảo Lạc Lan tuỳ ý.

Lạc Lan cởi bỏ mặt nạ củaTiểu Giác, lộ ra khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Lạc Lan vừa ăn nho tím Tiểu Giác bóc, vừa tinh tế quan sát hắn.

Ngũ quan anh tuấn, đường nét rõ ràng, giống như được tạc ra từ băng tuyết trong suốt trên đỉnh núi tuyết.

Bất quá, có lẽ vì hắn mặc quân phục đế quốc, tư thế ôn thuần, thái độ dịu dàng, hoàn toàn không giống người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lẽo kia, khiến cho người ta cảm thấy hắn và người trong trí nhớ dường như giống nhau, lại dường như hoàn toàn không giống nhau.

Tiểu Giác buông mắt, giống như không quen với việc Lạc lan nhìn mình trừng trừng.

“Không phải cô thấy tôi rất xấu, không thích mặt của tôi sao?”

“Tôi lừa anh, dáng vẻ của anh không xấu chút nào, thậm chí phải nói, anh tuấn xuất chúng hơn hầu hết đàn ông.”

Tiểu Giác nâng mi, nhìn nàng, bộ dáng nửa tin nửa ngờ.

Lạc Lan khẽ vuốt hai má hắn, “Không hỏi tôi vì sao tôi muốn gạt anh sao?”

“Mặc kệ cô làm gì, đều có thể.” Tiểu Giác đưa một quả nho đã bóc vỏ đến miệng Lạc Lan, tỏ ý không sao cả.

Nếu những lời này do người khác nói ra, Lạc Lan nhất định sẽ cười nhạt, nhưng Tiểu Giác không giống họ.

Hắn đã dùng hành động để chứng tỏ những lời này, ngay cả khi nàng năm lần bảy lượt muốn giết hắn, hắn đều chìa cổ đến trước mặt nàng chịu chết, vậy chuyện lừa gạt tính là gì?

Chỉ cần nàng muốn lừa, hắn liền nguyện ý bị lừa.

Lạc Lan mắng: “Ngốc.”

Hắn biết rõ nàng tâm địa độc ác, tính cách buồn vui thất thường, nói trở mặt liền trở mặt, hoàn toàn là một kẻ quái dị, nhưng vẫn bao dung nàng vô điều kiện.

“Tôi không ngốc.” Tiểu Giác biểu cảm rất nghiêm túc, giống như rất không vui khi Lạc Lan xem hắn như một dã thú mới trở thành người, là một tên ngốc cái gì cũng không biết.

Lạc Lan nhịn không được cười ha ha, ngậm lấy trái nho trong tay hắn,”Đúng rồi, anh không ngốc, anh là chỉ tên khờ thôi.”

Tiểu Giác bất mãn nhăn mặt.

Lạc Lan cắn nhẹ vào đầu ngón tay hắn, chậm chạp bổ sung: “Là tên ngốc chỉ thuộc về tôi”

Tiểu Giác ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, một chớp mắt sau, hắn nâng mi nhìn về phía Lạc Lan, hy vọng hiểu rõ lời Lạc Lan nói rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Lạc Lan lại cầm lấy một quả nho, từ từ lột vỏ, “Bởi vì có chút nguyên nhân đặc biệt, tôi quyết định phát động tấn công tinh vực Odin trước, anh có bằng lòng dẫn binh đánh chiếm hành tinh Relicta không?”

“Tôi bằng lòng.”

Lạc Lan nâng mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Anh là dị chủng, liên bang Odin là tinh quốc của dị chủng, nếu anh không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng anh.”

“Tôi là Tiểu Giác, tôi bằng lòng chiến đấu vì Lạc Lạc.”

Lạc Lan nhìn chằm chằm Tiểu Giác không nháy mắt, dường như muốn xem xét kỹ mỗi một biểu lộ trên mặt hắn là thật hay giả.

Tiểu Giác bỗng nhiên lấy tay che kín mắt Lạc Lan, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.”

“Ánh mắt như thế nào?”

“Cô đang thông qua tôi để tìm một người khác.”

Lạc Lan không phủ nhận.

Tiểu Giác hỏi: “Cô vẫn không tin tôi?”

Có lẽ vì mắt đã bị che khuất, không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay hắn, Lạc Lan mở lòng, nói thật: “Tôi rất muốn tin anh, nhưng tôi sợ tôi tin nhầm người.”

“Tại sao cô lại cảm thấy tôi là một người khác? Tôi và …. Thần Sa rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Anh nói anh chỉ có ký ức khi anh làm dã thú.”

“Đúng”

“Không có dã thú nào có thể biến thành người, anh có thể biến thành người vì trước khi trở thành dã thú anh vốn đã là người.”

“Người đó là Thần Sa?”

“Phải.”

“Cô nghi ngờ tôi có ký ức của Thần Sa?”

“Phải.”

“Tôi không có”

“Anh không hiếu kỳ trước kia anh là người như thế nào? Không có ý muốn tìm lại ký ức đã mất sao?”

“Có chút tò mò, nhưng cô không thích hắn, thì trí nhớ này cũng không cần nữa, Tiểu Giác chỉ có Lạc Lạc”

Tiểu Giác buông tay, hai cánh tay ôm lấy thắt lưng Lạc Lan, đầu gối lên đùi nàng.

Lạc Lan vô cùng quen thuộc tư thế này.

Khi Tiểu Giác còn là dã thú, hắn luôn tìm cách thân mật với nàng, đầu vui vẻ gối lên chân nàng, vui vẻ dụi tới dụi lui bên người nàng. Sau khi hắn khôi phục hình người, nàng sinh tâm ghét bỏ không cần hắn, hắn vẫn luôn vui vẻ dùng hai tay ôm chặt eo, không xấu hổ gối đầu lên đùi nàng.

Lạc Lan theo bản năng giống như trước kia vuốt ve đầu hắn.

Thời gian chớp mắt dường như quay ngược lại, về những ngày bọn họ sớm chiều làm bạn bên nhau.

Tuy rằng cố thủ trong phòng, mỗi ngày đều làm thực nghiệm khô khan, nhưng không có chiến tranh giữa các hành tinh, không có nghĩa vụ trách nhiệm, không có lừa gạt tính kế, chỉ có bảo hộ bên nhau.

Lạc Lan hỏi: “Lần trước chúng ta gặp nhau khi nào? Đã bao lâu rồi chưa gặp nhau?”

“Năm năm, sáu tháng.”

“Tuy tôi hy vọng anh ra chiến trường, nhưng không ngờ so với tôi anh còn háo hức hơn. Rốt cuộc Anh chiến đấu vì tôi, hay vì bản thân mình?”

Nếu là Tiểu Giác, khi có trí nhớ đã cùng nàng sớm chiều bên nhau, làm sao có thể chịu đựng được việc xa cách lâu như vậy? Chỉ có Thần Sa, mới có thể hận không nhanh chóng rời xa tầm tay nàng.

Tiểu Giác rầu rĩ nói: “Tôi không biết tôi là vì cô chiến đấu, hay là chiến đấu cho chính mình nữa.”

“Ý anh là gì?”

“Trước kia, cô liên tục ở trong phòng thí nghiệm, tôi là vật thí nghiệm của cô, có thể cùng cô ở cùng nhau, nhưng khi cô lên làm hoàng đế, không cần cơ thể thí nghiệm nữa. Cái cô yêu cầu là giúp cô đánh bại quân đội của Liên Bang Odin, tôi nhất định phải trở nên thật sự mạnh mẽ, mới có thể ở cùng cô.”

“Tại sao anh lại nghĩ vậy?”

Tiểu Giác vùi mặt trên đùi Lạc Lan không nói lời nào, Lạc Lan đẩy hắn một chút, “Tiểu Giác.”

“Lâm Kiên…”

Lạc Lan rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao dã thú Tiểu Giác nóng nảy lại trở nên ngượng ngùng mờ mịt đem tâm tư giấu trong một chiếc bánh gừng, lại đem bánh gừng giấu trong hộp nhỏ, thậm chí giấu vào hộp nhỏ còn chưa đủ, phải đem bánh bích quy che lấp lên.

Nàng tự cho mình thông minh, có thể nhìn thấu được suy tính ham muốn của người khác, lại hoàn toàn không chú ý tới sự tự ti của Tiểu Giác khi đối mặt với Lâm Kiên.

Không phải hắn cảm thấy hắn thua kém Lâm Kiên, chẳng qua bởi vì yêu, càng yêu càng coi trọng, càng yêu càng sợ hãi.

Trong nháy mắt, Lạc Lan quyết định.

Nàng túm túm tai Tiểu Giác, ghé đầu nhẹ giọng nói: “Anh muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau?”

“Ừ, Tiểu Giác và Lạc Lạc mãi mãi ở bên nhau.”

“Chồng chưa cưới của tôi phải làm sao?”

Thân thể Tiểu Giác bỗng nhiên cứng ngắc, từ trong đến ngoài toát ra hàn khí.

Lạc Lan lại vô cùng bình tĩnh, tiếp tục kích động hắn, “À, tôi hiểu rồi, thật ra anh không muốn làm người đàn ông của tôi, chỉ muốn làm thú cưng thôi.”

Tiểu Giác bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lạc Lan chằm chằm, ánh mắt tối nghĩa, tình cảm kiềm nén không thể thốt ra lời.

Lạc Lan dùng ngón trỏ chấm lên trán Tiểu Giác “Quyết định vậy đi, tôi sẽ làm một người chủ thật tốt.”

“Tôi không phải…”

Lạc Lan cười tủm tỉm đem quả nho đã bóc vỏ nhét vào miệng Tiểu Giác, “Cho thú cưng ăn.”

Tiểu Giác trong mắt đều là uất ức, không cam lòng, lại im lặng ngoan ngoãn cúi đầu thấp xuống, chấp nhận sự sắp xếp của Lạc Lan.

Lạc Lan khều cằm hắn, bắt hắn ngẩng đầu lên.

Thân mình nàng hơi hướng về phía trước, nhìn Tiểu Giác nói: “Năm năm sáu tháng trước, tôi và Lâm Kiên đã quyết định hủy bỏ hôn ước, chẳng qua vì chiến tranh, chúng tôi không muốn ảnh hưởng đến chiến cuộc, nên vẫn không công bố ra ngoài.”

Tiểu Giác ngơ ngác nhìn Lạc Lan, trong mắt biến hoá, như vừa mừng vừa sợ, vừa muốn tin tưởng lại vừa không thể tin được.

Lạc Lan nhìn hắn từ bấy đến giờ không nói gì, bấm tay vào quai hàm của hắn, cười chế giễu: “Đầu óc không dùng được, đầu lưỡi cũng không dùng được luôn sao?”

“Cô … cô … ý cô là gì?”

Lạc Lan cười cười, hỏi: “Anh có đồng ý làm tên ngốc của tôi không?”

Hơn mười năm sớm chiều làm bạn, Tiểu Giác đối với nàng như thế nào, Lạc Lan vô cùng rõ ràng, câu trả lời nàng rất chắc chắn, nhưng trong chớp mắt khi đợi hắn trả lời, nàng vẫn hồi hộp.

Tiểu Giác nghi hoặc nhìn Lạc Lan, tựa như muốn tìm kiếm đáp án trong mắt nàng: Thật sự là ý nghĩ hắn đang nghĩ sao?

Lạc Lan gật gật đầu: Đúng vậy, tên ngốc!

Tiểu Giác liền túm Lạc Lan từ trên ghế xuống, kéo thẳng vào ngực, ôm chặt lấy nàng.

Lạc Lan hỏi: “Anh còn không trả lời em, anh có đồng ý không?”

“Tiểu Giác đồng ý làm tên ngốc của Lạc Lạc.”

Lạc Lan cười khẽ, cắn lỗ tai hắn nói: “Anh không phải là thú cưng, anh là người đàn ông của em.”

Tiểu Giác thân thể run rẩy, khí lực có chút không khống chế được, dường như muốn bẻ gãy xương sườn của Lạc Lan, nhưng đau đớn khác thường này lại làm cho Lạc Lan cảm thấy vài phần chân thật.

Cuộc đời này mưa giông bão giật, nàng đã bị số phận cắt xẻ thành một con quái vật, chưa từng mong muốn sẽ có người toàn tâm toàn ý chấp nhận nàng, yêu thương nàng.

Nếu hắn nguyện ý làm tên ngốc của nàng, thì nàng sẽ trọn đời làm kẻ quái dị của hắn.

————·————·————

Lạc Lan nửa tỉnh nửa mê, trở mình một chút, cảm thấy bên cạnh thiếu đi cái gì, lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

“Tiểu Giác?”

Trong bóng đêm, Tiểu Giác đang mặc quần áo, lập tức cúi người lại, “Anh có lớp học, cần đi huấn luyện binh sĩ, em hãy ngủ thêm chút đi.” Hắn hết sức hạn chế tiếng động, không ngờ lại làm Lạc Lan tỉnh giấc.

“Bao lâu thì anh xong?”

“Sáu giờ.”

“Em sẽ đi gặp Lâm Kiên, sau khi gặp xong em sẽ lập tức rời khỏi, đợi đến lúc anh huấn luyện xong.”

Tiểu Giác cách chăn ôm lấy Lạc Lan, hơi thở ấm áp nhẹ phớt nơi cổ nàng, “Tối hôm qua, anh …. em ngủ nhiều thêm một chút nữa.”

Lạc Lan tai nóng mặt đỏ, hàm hồ “ừm” một tiếng, chính mình muốn cười nhạo bản thân nói nhiều.

Phòng đơn một người, giường không lớn, hai người loã lồ co kéo, cái gì đều cũng đã làm, còn chật hẹp ngủ cạnh cả đêm, lúc này cách chăn, tự nhiên lại ngượng ngùng hồi hộp như một cô gái nhỏ.

Lạc Lan che giấu sờ đầu Tiểu Giác: “Trên chiến trường nhớ chú ý an toàn.”

Tiểu Giác buông Lạc Lan ra, dặn dò: “Anh đã đặt điểm tâm sớm. Nhớ ăn cơm. Ngày thường nhớ uống ít rượu thôi.”

“Bắt đầu quản từ đầu đến chân em à.” Lạc Lan làm như giận dỗi nhưng giọng điệu dịu dàng mang theo ý cười, biểu hiện không từ chối ý quản chế của Tiểu Giác.

Tiểu Giác giải thích: “Em luôn để bụng đói uống rượu, vậy không tốt cho cơ thể.”

“Em vốn đã kiêng rượu, đang gầy dựng đam mê giúp giảm áp lực.”

Tâm trạng không tốt thì đến phòng bếp nướng bánh gừng, cho chính mình ăn còn có thể gửi cho mấy đứa con cùng với người phụ nữ kia, hai đứa đều rất thích.

Tiểu Giác muốn hỏi đam mê đấy là gì, nhưng máy thông tin đã vang lên tít tít, nhắc nhở hắn thời gian gần hết, cần nhanh chóng.

“Anh đi đây.” Tiểu Giác cầm lấy áo khoác, vội vội vàng vàng rời đi.

Lạc Lan mặt vùi trong chăn, mang theo giọng mũi “Dạ” một tiếng.

Trong bóng đêm yên tĩnh, Lạc Lan nhắm mắt lại trong chốc lát, rồi mới chầm chậm ngồi dậy.

Nàng mặc y phục, rời khỏi phòng ngủ, đi đến bên cạnh cửa sổ ngắm cảnh trong phòng khách, ngồi trên ghế an toàn nhìn ra không gian đầy sao trời.

Vũ trụ không có ngày đêm, không cảm nhận được ngày đêm thay đổi, thường xuyên khiến người ta không thể xác định dòng thời gian đang trôi, mơ hồ không rõ là buổi sáng hay buổi tối.

Lạc Lan lấy tablet ở trong túi áo, bật công tắc liên thông với thiết bị điện tử cá nhân.

Chạm vào chương trình tự kiểm tra ẩn do chuyên viên thiết kế, trên màn hình xuất hiện những số liệu màu xanh dày đặc.

Một chớp mắt sau, vài chữ màu đen xuất hiện trên màn hình, liệt kê thời gian ba lần mở đóng tablet gần nhất, chứng minh tối qua, từ lúc nàng tắt Tablet, không có ai động vào nữa.

Lạc Lan cầm Tablet, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Số người biết về “Kiết Câu” vô cùng ít, người duy nhất tiết lộ tin tức cho Tiểu Giác chỉ có Tử Yến. Nhưng Tiểu Giác ở tiền tuyến, trao đổi thông tin bị quản chế nghiêm khắc, mọi nơi đều có tín hiệu che chắn. Thư từ quân dụng chỉ có thể trao đổi nội bộ, hơn nữa tất cả thư tín đều bị theo dõi, Tử Yến có thần thông quảng đại cũng không thể tự mình đột phá phòng vệ quân sự của đế quốc truyền tin tức cho Tiểu Giác.

Tiểu Giác đối với “Kiết Câu” hoàn toàn không biết gì cả.

Tối hôm qua nàng đã nói với Tiểu Giác, bởi vì nguyên nhân đặc biệt nàng đột nhiên phải thay đổi chiến lược tác chiến, khởi xướng tổng tiến công liên bang Odin, nhưng cũng không nói cụ thể là nguyên nhân gì.

Nàng vẫn giống như thường ngày, xem tư liệu trước mặt Tiểu Giác.

Nếu là Tiểu Giác, tư liệu này chỉ là công việc của Lạc Lạc, nhưng nếu là Thần Sa, hắn sẽ phát hiện vũ khí gene có tính huỷ diệt kia đã thành công- “Kế Hoạch Kiết Câu – Sự đối kháng và huỷ diệt của gene dị chủng và gene con người.” Nhưng, hắn không biết Kiết Câu là vũ khí nhằm vào con người, “huỷ diệt” chính là huỷ diệt gene con người.

Hơn nữa, hiện tại huấn luyện quân sự mới yêu cầu, tránh tiếp xúc tay chân với dị chủng, tất cả ngoại thương đều xem như vết thương truyền nhiễm.

Với một người có chỉ số thông minh thông thường, căn cứ vào tin tức này, nhất định sẽ cho ra kết luận —- đế quốc Ar đã chuẩn bị khởi động vũ khí gene diệt sạch dị chủng.

Đối với loại thông tin mang tính chất chấn động này đập vào mắt, nếu có thể trộm được tài liệu, vì tồn vong của chủng tộc, không dị chủng nào có thể kháng cự được sự cám dỗ. Trừ phi trong mắt hắn, dị chủng không có liên quan gì, tư liệu này không hề có giá trị, căn bản sẽ không bị mê hoặc.

Từ tối hôm qua gặp nhau đến sáng hôm nay chia tay, bọn họ ở bên nhau mười tiếng đồng hồ.

Thể năng của Lạc Lan không bằng Tiểu Giác, nàng bị dày vò đến sức cùng lực kiệt, ngủ thật sự rất sâu. Hắn có đủ thời gian và cơ hội để lấy trộm tư liệu trong tablet, nhưng hắn vẫn chưa động vào.

Lạc Lan vẫn biết bản thân là kẻ quái dị!

Tối hôm qua như trao tâm gởi phế, như tình nồng ý đậm, không phải giả, nhưng cũng không phải thật.

Nàng không phải phụ nữ bình thường, nàng là hoàng đế đế quốc Ar, Anh Tiên Lạc Lan.

Nàng không thể vì một chút tình yêu nam nữ mà mất đi lý trí, buông lỏng chức trách.

Tóc dài, tablet, ôm nhau thân mật …. đều là cạm bẫy.

Muốn bắt Thần Sa.

Hiện tại rốt cuộc đã chứng minh, tất cả đều là nàng đa nghi.

Sau một lúc lâu, Lạc Lan đột nhiên đứng lên, vọt vào phòng ngủ, bổ nhào lên giường.

Nàng nằm ở nơi Tiểu Giác nằm, vùi đầu lên gối Tiểu Giác. Dùng chăn của Tiểu Giác bọc lấy mình, hít thật sâu hơi thở của hắn để lại.

“Thật xin lỗi!”

Hãy để cho nàng làm kẻ quái dị biến thái lần cuối này thôi!

Chờ chiến tranh qua đi, nàng nhất định sẽ sửa.

Nàng sẽ học làm một phụ nữ bình thường, sẽ khóc, sẽ cười!

Nàng sẽ học tháo bỏ mặt nạ, lộ ra hết những yếu ớt cùng đau khổ bên trong!

Nàng sẽ học cách dứt bỏ gai nhọn, làm một đoá hoa nở rộ, cho dù vẫn còn có gai thì cũng là một đoá hồng có gai!

Mấy năm nay, hắn vẫn hồ đồ ngốc nghếch bao dung nàng, mặc kệ nàng làm gì, hắn vẫn ở bên cạnh nàng, bất luận lúc nào, chỉ cần nàng quay đầu lại, hắn sẽ ở đó.

Đã ngây ngốc mười mấy năm, hãy tiếp tục hồ đồ ngốc nghếch dung túng nàng thêm vài thập niên nữa đi!

Một cái vài thập niên, hai cái vài thập niên, rất nhanh sẽ qua hết một đời.

Kẻ quái dị nàng đây, sẽ là một kẻ quái dị cố gắng khiến hắn vui vẻ, một kẻ quái dị yêu thương hắn thật nhiều!!

————·————·————

Lạc Lan tắm xong, ăn mặc chỉnh tề, đang chuẩn bị rời đi, nàng nhìn đến hộp thức ăn trên cái bàn tròn, liền nhớ tới lời dặn của Tiểu Giác.

Vốn không để ý chuyện ăn uống, nhưng hiện tại trước mắt có vài món có thể giúp nàng bổ sung năng lượng.

Vẫn là trước đây hắn dễ bảo với nàng, nghe lời nàng, hiện tại nàng cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Lạc Lan ngồi xuống, ăn từng chút từng chút thứ không biết Tiểu Giác đã dùng gì để đổi cơm bệnh nhân – mứt hoa quả, bánh bao, trứng chiên, rau cải hấp.

Ăn xong toàn bộ bữa sáng, nàng mới đóng cửa rời khỏi.

————·————·————

Trên mẫu hạm vũ trụ không có ngày đêm luân phiên, sắp xếp lớp học cho đám binh lính đều là chế độ luân phiên theo giờ, cho nên, không gian công cộng đều sáng như ban ngày, phòng nào cũng đều có người lui tới.

Lạc Lan trùm kín đầu, mặt đeo khẩu trang, trên người mặc áo blouse trắng nhìn không rõ thân hình, cứ một đường đi tới, thế nhưng nàng không biết có không ít binh lính đang cười nhìn về phía mình, có người còn thiện ý chào hỏi.

Hiển nhiên, những người này cũng không phải biết nàng, mà là xem nàng trở thành người nhà Tiểu Giác, yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Lạc Lan lại không thể không cảm khái, chiến trường quả là một nơi kỳ diệu.

Khoảng cách sinh tử ngắn ngủi, khiến một đám người vài năm sớm chiều cùng chiến đấu bên nhau lại có thể xây dựng được tình cảm bền chắc cả đời.

Thảo nào, những người từng là binh lính, cho dù trời Nam đất Bắc, cũng đều là cả đời nhớ mãi không quên.

Lạc Lan đi đến trạm giao thông, lên xe tuyến rời khỏi khu sinh hoạt.

Nửa tiếng sau, theo sĩ quan phụ tá của Lâm Kiên, nàng đi vào văn phòng nguyên soái.

Khi trong phòng chỉ còn nàng và Lâm Kiên, Lạc Lan tháo khẩu trang ra.

Lâm Kiên trợn mắt há mồm khi thấy nữ hoàng tóc dài, áo blouse, tóc tai lộn xộn trước trán.

Lạc Lan ngồi vào ghế sô pha đơn đối diện Lâm Kiên, “Có nhất thiết phải làm quá như thế không?”

Lâm Kiên phục hồi lại tinh thần, buồn bực nói: “Nữ hoàng bệ hạ tôn kính của thần, xin hỏi có chuyện gì mà ngài phải cải trang giả dạng, tự mình chạy tới tiền tuyến vậy?”

Lạc Lan không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, “Cậu có thể bổ nhiệm Tiểu Giác chỉ huy chiến dịch liên bang Odin.”

Lâm Kiên cười trêu chọc: “À, việc này quả đáng giá cho bệ hạ tự mình đi một chuyến.”

Lạc Lan không để ý đến lời của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Còn một việc, Anh Tiên Thiệu Tịnh sắp chết, có thể sẽ ra đi trong hai ba ngày tới.”

Đây mới là vấn đề chính?

Lâm Kiên im lặng không nói, trong ánh mắt lại ẩn hiện chút lo âu.

Lạc Lan xem xét Lâm Kiên, cười tủm tỉm nói: “Ta đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc, nếu công chúa Thiệu Gia bỗng nhiên muốn nhảy ra tranh ngôi vị Hoàng Đế với ta, quấy nhiễu kế hoạch của ta, ta sẽ lập tức cho cô ta mất mạng.”

Lâm Kiên lắc đầu cười khổ: “Nhiều năm rồi thần chưa gặp lại Thiệu Gia.”

“Phải rồi! Đã nhiều năm không gặp nhưng vẫn xưng hô là Thiệu Gia, hoàng thất Anh Tiên dạo này gần gũi vậy sao?”

Lâm Kiên quyết định im miệng.

Người không gặp, nhưng luôn luôn có liên lạc qua điện thoại, Lạc Lan biết chắc chắn.

Lạc Lan dựa vào lưng ghế, chân dài gác lên, vừa nhàn nhã đánh giá Lâm Kiên, vừa hứng thú hỏi: “Xin hỏi ngài Nguyên Soái đây có đề nghị gì? Ủng hộ tôi giết công chúa Thiệu Gia chứ?”

Lâm Kiên đáng thương trộm nhìn Lạc Lan: “Trong lòng Bệ Hạ hẳn là đã có phương án giải quyết.”

“Ta dự định dùng mỹ nam kế, khiến cho công chúa Thiệu Gia vì mỹ nam mà bỏ giang sơn. Chủ động tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế hoàng vị.”

Lâm Kiên thấy Lạc Lan mặt cười mà như không cười, cảm thấy không ổn: “Mỹ nam kia không phải là thần đấy chứ?”

“Ngài Nguyên Soái thân mến, ngoại trừ sức hấp dẫn vô biên của cậu, còn ai có thể có khả năng làm cho người thừa kế quan trọng kia vứt bỏ đi ngôi vị hoàng đế chứ?”

“Bệ Hạ quá xem trọng thần rồi, chính thần còn không có niềm tin này.” Lâm Kiên không phải khiêm tốn, mà là thật sự không tin.

Một khi con người đã dính tới quyền lực và lợi ích, mọi chuyện đều trở nên phức tạp. Lâm Kiên hiện tại cũng không rõ Công chúa Thiệu Gia thật sự có thích hắn hay không, vẫn đoán rằng là do cô ấy muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế.

Hai người đều có tính toán sách lược, bởi vì nhân tính phức tạp, thiện ác đan xen.

Lạc Lan chân thành đề nghị: “Cứ thử xem! Hoặc là cậu sẽ thu hoạch được một tấm chân tình vô giá, hoặc cậu chết tâm trở về. Như vậy, sau này ta có giết Thiệu Gia, cậu cũng không sinh lòng khúc mắc với ta.”

Lâm Kiên phát hiện mình quả thực không có lựa chọn nào khác.

Tuy Lạc Lan tâm địa độc ác, hành động tàn nhẫn, nhưng xấu xa một cách thẳng thắn, tàn nhẫn một cách quang minh. Nàng cho hắn cơ hội, cũng cho Thiệu Gia cơ hội để lựa chọn.

Lạc Lan nói: “Nhân lúc trước khi bắt đầu chiến tranh còn có thời gian, ta cho cậu sáu ngày nghỉ. Cậu đi một chuyến đến Lam Khuẩn tinh, nói với Anh Tiên Thiệu Tĩnh, ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho Cha hắn đã hại ta và Diệp Giới nhà tan cửa nát, nhưng thù đã báo, tất cả cừu hận đến hắn là xong. Chỉ cần Công chúa Thiệu Gia buông tha ngôi vị hoàng đế, ta có thể để công chúa Thiệu Gia hưởng đãi ngộ của một vị công chúa cả đời, đảm bảo an toàn cho cuộc sống của cô ta.”

“Được!” Lâm Kiên tiếp nhận nhiệm vụ.

Hắn thấy vui mừng khi Lạc Lan Bệ Hạ giống với thái độ với Diệp Giới Bệ Hạ, bọn họ cầm được, buông được, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ thù nhưng cũng không thù hận dây dưa, coi thường sinh mạng.

Sau hai tiếng rưỡi, Lạc Lan và Lâm Kiên thương lượng xong mọi việc.

Nàng rời khỏi văn phòng Nguyên Soái, định rời khỏi chiến hạm.

Lâm Kiên sợ làm người khác để ý, không đi tiễn nàng. Giao phó cho một cảnh vệ tâm phúc hộ tống Lạc Lan.

Lạc Lan vẫn mặc áo blouse màu trắng, đeo khẩu trang, giống như một Quân Y bình thường nhận được nhiệm vụ, ngồi phía sau xe vận chuyển, chạy đến nơi quy định.

Khi đi qua một sân huấn luyện to lớn, Lạc Lan nhìn thấy một đội quân nhân đang huấn luyện.

Có đọ sức tự do; có rèn luyện mang vác; còn có luyện tập liên tục động tác nhảy lên nhảy xuống chiến cơ, đảm bảo dưới bất cứ tình huống nào đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất để khởi động phi cơ chiến đấu.

Lạc Lan rất rõ ràng, đây không phải sân huấn luyện trên chiến hạm Lâm Tạ, Tiểu Giác không ở giữa đám quân nhân. Nhưng nàng vẫn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm quân nhân trên sân huấn luyện, dường như muốn tìm bóng dáng của Tiểu Giác trong đám người bọn họ.

“Lạc Lạc!”

Loáng thoáng có tiếng gọi truyền đến, Lạc Lan vừa tưởng mình bị ảo giác, một chớp mắt sau lại nghe tiếng gọi mới ý thức được quả thật Tiểu Giác đang gọi nàng.

Nàng vội vàng quay đầu lại, nhìn ra sau xe, thấy Tiểu Giác đang chạy đuổi theo xe vận chuyển của nàng.

Lạc Lan quay lại ra lệnh cho cảnh vệ: “Dừng xe.”

Xe vận chuyển dừng lại, Lạc Lan trèo xuống xe, Tiểu Giác cũng chạy tới trước mặt nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hòa.

Rõ ràng ban đầu muốn nói hàng vạn lời, lại dường như miệng lưỡi vụng về, một câu cũng không thốt ra được, đành im lặng.

Vài tiếng hò hét trên sân huấn luyện truyền đến, Lạc Lan cuối cùng cũng tìm được âm thanh của chính mình.

“Anh không phải đang huấn luyện sao?”

“Lúc nãy có nhiệm vụ huấn luyện, có điều lúc này ai cũng đã kiệt sức không bò dậy nổi, anh mới cho bọn họ nghỉ nửa tiếng.”

“Uhm…”

Có chuyện đó à? Nhiệm vụ huấn luyện không phải do hắn sắp đặt hay sao? Nghĩ đến việc Tiểu Giác lên kế hoạch từ đầu để tiễn nàng, Lạc Lan đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Tiểu Giác, tầm mắt lướt qua bờ vai Tiểu Giác, nhìn về sân huấn luyện phía sau hắn.

Rất nhiều binh lính đang đứng bên rìa sân huấn luyện tò mò nhìn ngó bọn họ, Lạc Lan vừa nhìn bọn họ đánh giá, vừa không chút để ý nói: “Khoảng cách từ đó đến đây cũng không gần, nửa giờ chẳng có bao lâu, anh nhanh chóng quay về đi.”

Tiểu Giác đột nhiên nắm lấy eo Lạc Lan, túm nàng kéo mạnh vào trong ngực.

“Anh làm gì vậy?” Lạc Lan hai tay chống lại trước ngực Tiểu Giác, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

“Để em tập trung một chút.”

Lạc Lan muốn dùng sức đẩy hắn ra, lại giống như sâu bám vào thân cây, từ đầu đến cuối không hề cử động.

Đột nhiên Tiểu Giác kéo khẩu trang của Lạc Lan, Lạc Lan không kịp sợ hãi trách mắng, đã bị Tiểu Giác cưỡng hôn.

Trước mắt bao nhiêu người, quá điên cuồng!

Lạc Lan càng không ngừng dãy dụa, lại đấm đá, nhưng thể năng của nàng đối với Tiểu Giác chỉ là khoa tay múa chân, hoàn toàn không có lực sát thương.

Tiểu Giác vẫn không nhúc nhích, kệ nàng đánh, hai tay giữ đầu nàng, vừa giúp nàng che khuất mặt, cũng vừa khoá chặt nàng lại, thuận tiện ngậm môi nàng, tuỳ ý phát tác.

Lạc Lan dần dần buông lơi không giãy giụa, hai tay bất tri bất giác ôm lấy thắt lưng Tiểu Giác, cùng hắn dây dưa quấn quít.

Có lẽ cảm nhận được sự đồng thuận của nàng, hắn hôn kịch liệt hung mãnh, rồi trở thành dịu dàng triền miên, từ bá đạo mãnh liệt muốn chiếm giữ biến thành lưu luyến nhớ nhung.

Lạc Lan không biết bọn họ hôn bao lâu, hẳn là rất lâu. Trên Sân huấn luyện, có không ít binh sỹ vây xem, tiếng huýt sáo liên tục hoà với tiếng ồn ào.

Đợi đến khi Tiểu Giác buông nàng ra, Lạc Lan cảm giác môi mình nóng rực, nhất định đã sưng lên.

Lạc Lan cúi đầu, mặt chôn trong vai Tiểu Giác, “Vô lại, Khẩu Trang của em đâu.”

Tiểu Giác một tay che đầu nàng, một tay mở cửa xe, dùng chính thân thể mình che chắn, đưa nàng vào trong xe, ngăn cách tầm mắt mọi người.

Hắn khom người xuống, giúp nàng đeo khẩu trang “Anh đi đây.”

Lạc Lan ôm cánh tay hắn.

Tiểu Giác cúi đầu nhìn nàng, tưởng nàng muốn nói gì.

Kỳ thật, Lạc Lan không nói gì cả, nàng chỉ … luyến tiếc.

Lạc Lan buông tay hắn, “Chú ý an toàn, em… em đợi anh về, có tin vui muốn báo cho anh.”

Tự nhiên cảm thấy mình nữ tính, đây cũng xem là tin vui đi.

Tiểu Giác vò vò đầu Lạc Lan, giúp nàng đóng cửa xe lại, im lặng lùi qua bên đường.

Xe vận chuyển lại khởi động.

Lạc Lan nhìn bóng dáng Tiểu Giác qua màn xe đang xa dần, càng ngày càng nhỏ, đến khi xe vận chuyển rẽ qua khúc quanh mới biến mất không thấy.

Lạc Lan chạm vào môi mình qua khẩu trang, đột nhiên không nhịn được, cười ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui