Ký Ức Yêu

Hứa Thầm vô tri vô giác về nhà, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại sự việc lúc nãy, không nghĩ gì khác được.

“Hò dô ta kéo kéo kéo…” Tiếng di động vang lên.

Hứa Thầm nhìn số điện thoại xa lạ, do dự không tiếp. Điện thoại của Tống Tư Kỳ rất đơn giản, trừ số điện thoại của Lâm tra công và đồng nghiệp, không có gì bạn bè gì.

Chuyển điện thoại, Hứa Thầm “Alo” một tiếng, đối phương lại không có phản ứng.

“Này? Như thế nào không nói lời nào… Sao lâu vậy? Còn ở đó không?” Hứa Thầm lại hô vài tiếng, đối diện như trước là trầm mặc, hắn có chút không kiên nhẫn: “Không nói lời nào tôi liền cúp.”

Gia hoả quái dị, Hứa Thầm nghĩ như vậy, đang muốn cắt điện thoại, đối phương lại mở miệng: “Tống Tư Kỳ… Là anh, anh là Cố Huyền…”

Hứa Thầm dại ra vài giây, ngón cái vừa động, cúp điện thoại.

“Nhưng sao hắn lại biết số điện thoại của mình?” Hứa Thầm nhíu mày, sau đó liền tỉnh ngộ: “Đúng rồi, ông chủ phòng tranh kia là anh trai hắn.”

Lúc này, di động lại vang, vẫn là dãy số kia.

Lại gọi nữa? Cắt luôn!

Tôi khinh, còn có xong hay không! Không kiên nhẫn tắt máy, Hứa Thầm cầm điện thoại ném lên sô pha rồi trở về phòng.

Mở ra document, tính toán tiếp tục viết văn, thế nhưng lại không thể tập trung tinh thần, càng miễn nói đến cái gì cảm hứng.

Làm hơn một giờ, hắn tắt máy tính, đi đến phòng bếp nhìn tủ lạnh rỗng tuễh, đêm nay phải ra ngoài ăn rồi.

Ra cửa, ở quán ven đường gọi một bát mì thịt bò, lúc ăn xong thì trời đã tôi.


Đi vài bước, Hứa Thầm ngừng lại, xoay người: “Ra đi!”

Người đàn ông đi đầu cũng một thân đồ đen, thế nhưng dáng người hơi gầy, phía sau là vài đại hán mặc đồ đen.

“Nhị thiếu gia.” Người đàn ông trung niên cung kính đáp: “Tần tiên sinh, cũng chính là phụ thân thân sinh của ngài, ông ấy muốn gặp ngài.”

Chưa từng có người nào đối đãi cung kính với hắn như vậy, vô luận là Tống Tư Kỳ hay là Hứa Thầm đều không có, cho nên Hứa Thầm cảm thấy là lạ.

“Đi thôi.” Hứa Thầm gật gật đầu, ý bảo ông ta dẫn đường.

Đối với biểu hiện không hề kinh ngạc của Hứa Thầm, người đàn ông trung niên liền kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm cái gì, mang theo Hứa Thầm lên xe.

Hứa Thầm ngồi trong xe trầm mặc, hệ thống đã sớm báo cho hắn biết xuất thân của mình, mới đầu còn ngạc nhiên, về sau chuyển thành kinh hách.

Tống Tư Kỳ là trưởng tử duy nhất của Tần gia, ban đầu là mẹ hắn lừa hắn nói cha hắn chết rồi. Bây giờ người của Tần gia tới đón, kỳ thật bọn họ sớm đã tới rồi, chính là đám người Matrix này.

Xe dừng trước một nhà nhà hàng, người đàn ông trung niên thay hắn mở cửa xe, mang hắn đi vào nhà hàng.

Đi vào một gian ghế lô, Hứa Thầm không nhìn thấy một người trung niên lớn tuổi hói đầu bụng bia, mà là một người đàn ông tướng mạo anh tuấn nhìn qua như mới chỉ 27-28 tuổi, mặc một chiếc áo sơmi kẻ sọc cùng với quần kaki.

Trời ơi đây là cha của Tống Tư Kỳ à?

[Người ta cũng hơn 40 rồi!] Hệ thống thông báo.

= = Vì cái gì mà người nơi này một đám đều như yêu tinh vậy, chẳng lẽ là nguyên nhân khí hậu?

“Tiểu Kỳ, ngồi bên này.” Tần Thanh Dương mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn đi qua.


Hứa Thầm yên lặng tìm vị trí xa nhất ngồi xuống, không nói gì.

“Con muốn ăn gì?” Tần Thanh Dương cũng không tức giận, vẫn treo trên miệng nụ cười như gió xuân, đem menu đưa cho hắn.

Người này chính là thương nhân, ở mặt ngoài nhìn cả người lẫn vật trông có vẻ vô hại vô hại, sau lưng lại ăn tươi nuốt sống người ta.

“Không cần, con nếm qua.” Hứa Thầm lắc lắc đầu, nói.

Tần Thanh Dương cũng không có miễn cưỡng, chỉ là giúp hắn rót đồ uống.

Sau đó lại là trầm mặc, không khí có điểm xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là Tần Thanh Dương đánh vỡ không khí xấu hổ: “Thiếu chút nữa quên, cha có mua quà cho con.”

Hắn đứng dậy, lấy từ bên người một gói to, đi đến trước mặt Hứa Thầm.

Hứa Thầm nhìn thoáng qua hộp quà, do dự một chút, vẫn là nhận lấy, nói cảm ơn.

Tiếp nhận quà chứng tỏ đã nhận người cha này, Tần Thanh Dương nhẹ nhàng thở ra.

Mở ra hộp quà, là một chiếc đồng hồ thiết kế tinh xảo, vừa thấy liền biết giá không hề rẻ.

“Thích không?”

Hứa Thầm gật đầu, “Trông rất đẹp.”


“Vậy thì đeo luôn đi.”

Nhìn thoáng qua Tần Thanh Dương, Hứa Thầm chậm rãi lấy đồng hồ, đeo vào tay.

Hết thảy tựa hồ đều thuận lợi, tuy rằng lần này nói chuyện từ đầu tới đuôi đều là Tần Thanh Dương hỏi còn hắn trả lời.

Gặp được chuyện như vậy, phần lớn người ta phản ứng không phải không tiếp nhận nổi thì chính là mừng rớ mình gặp phải vận cứt chó, thế nhưng tình cảnh của Hứa Thầm không giống thế, hắn biết hết thảy đều là của Tống Tư Kỳ, hắn không chỉ chiếm cứ thân thể người kia mà còn chiếm cứ luôn tất cả những gì thuộc về gã.

Có lẽ Tần Thanh Dương đối với hắn là thật tâm, hắn có thể thay Tống Tư Kỳ đáp lại, thế nhưng cũng vì tự bảo vệ mình, hắn không thể hãm vào quá sâu, cho đi quá nhiều tình cảm.

Đau khổ nhất trên đời này không phải là chưa từng có được, mà là có được rồi lại mất đi.

Nói chuyện đến cuối, Tần Thanh Dương tự nhiên đưa ra ý muốn bảo hắn trở về Tần gia, Hứa Thầm không nói thêm gì liền đáp ứng, hắn cần Tần gia, cần bọn họ làm ngọn núi chống lưng để đối phó Chung thị,

Tần gia ở khu C cách khu A không xa, đi đến Tần gia rồi, cũng không khó thích ứng như trong tưởng tượng, đây là một gia đình rất ấm áp, tựa hồ không khác nhà bình thường mấy.

Tần Thanh Dương có vợ là Tiêu Lam, cũng chính là mẹ kế của Tống Tư Kỳ, bộ dạng đoan trang thục nhã, tính cách cũng rất dịu dàng.

Tiêu Lam có hai đứa con, đứa con gái út tên là Tần Tử Yến, người còn lại là anh trai hắn, Tần Tử Hàm.

Hứa Thầm không nhìn thấy người anh trai kia của mình, nghe nói anh ta đang làm việc ở khu A, cuối tuần mới về nhà, bởi vì Hứa Thầm đến, cho nên Tần Thanh Dương bảo anh đêm nay về nhà liên hoan.

“Tiểu Hàm rất dễ ở chung, con không cần lo lắng.” Tiêu Lam như vậy nói với hắn.

Đợi đến khi nhìn thấy người anh kia, Hứa Thầm mới đồng ý tính xác thực của câu nói—— thế giới này kỳ thật rất nhỏ.

Ông chủ mặt baby hiển nhiên cũng rất kinh ngạc: “Không nghĩ tới chú mày chính là em trai anh.”

= = Hoá ra không phải nguyên nhân khí hậu mà là nguyên nhân di truyền sao…


Tần Tử Hàm nói xong đều khiến Tần gia cảm thấy kinh ngạc, không ai nghĩ đến bọn họ lại biết nhau.

Có Tần Tử Hàm quen cửa quen nẻo dẫn đường, Hứa Thầm càng nhanh thích ứng với sinh hoạt nơi này.

Hai ngày sau, Tần Thanh Dương gọi hắn đến thư phòng.

“Tiểu Kỳ, quá khứ của con cha đã điều tra qua một ít, cha biết con bỏ học đại học, cho nên hiện tại cha muốn hỏi con có muốn học nốt đại học không, dù sao hiện tại con mới hai mươi sáu, tuổi vẫn còn trẻ.”

Lúc trước Tống Tư Kỳ không thể thi đậu vào đại học của Lâm tra công, vì truy Lâm tra công, hắn không thể không buông tay việc học của mình để X thị làm công.

Việc này Tần Thanh Dương so với hắn còn rõ ràng hơn, Hứa Thầm đột nhiên có chút lo lắng, tuy rằng hắn rất ghét Lâm tra công, thế nhưng hắn cũng không hi vọng Tần Thanh Dương phá hư kế hoạch của mình, nếu Tần Thanh Dương không cẩn thận phái người đánh chết tên kia, vậy thì hắn cũng xong game rồi!

“Không cần, con cảm giác như vậy rất tốt.” Nói đùa, hắn thật vất vả mới thoát khỏi đời sinh viên, nếu lại đi đối mặt với đống bài thi liền tạch luôn rồi.

“Con hẳn là biết, Tử Hàm nó không có ý định kế thừa công ty, cho nên cha hi vọng con có thể học tập về phương diện tài chính, về sau kế nhận quản lý công ty.”

Hứa Thầm do dự, không biết nên trả lời như thế nào, hắn không nghĩ kế thừa Tần thị, bởi vì hắn thấy phải mình tuyệt đối không có thiên phú, Tần thị rời vào trong tay hắn kết cục tất phá sản, hắn cũng không có tự tin nói rằng mình sẽ đạp đổ được Chung thị.

“Con không cần trả lời ngay, có thể suy xét một chút.” Tần Thanh Dương thấy hắn khó xử, cũng không có bắt buộc hắn.

Trước khi rời đi, Hứa Thầm vẫn có cảm giác phải cùng Tần Thanh Dương nói chuyện Lâm Tiêu.

“Cha à, chuyện của con với Lâm Tiêu chắc cha cũng biết, con hi vọng cha đừng nhúng tay vào, dù sao đây cũng là chuyện riêng củ con và hắn.” Hứa Thầm nói như thế.

Tần Thanh Dương sắc mặt khẽ biến: “Tiểu Kỳ, con thích đàn ông cha cũng không nói thêm, thế nhưng cha hi vọng con không cần nghiêm túc, huống chi Lâm Tiêu kia căn bản không đáng cho con làm như vậy.”

Hứa Thầm trầm mặc một lát, nói: “Lâm Tiêu sẽ xử lý tốt.”

“Được rồi, cha tin con.”

Rời khỏi thư phòng, Hứa Thầm về tới phòng mình, nằm sấp trên giường ngẩn người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận