Sau khi cùng Doãn Khả Vy an vị trên xe, điện thoại của Anthony liền đổ chuông.
Nhìn lên màn hình tên người gọi đến, anh ta lặng lẽ hít sâu một hơi sau đó mới ấn nút nhận: "Lữ Tổng."
"..."
"Vâng, tôi lập tức đưa cô ấy đến."
Cúp điện thoại, Anthony quay sang nhìn Doãn Khả Vy nhẹ giọng nói: "Lữ tổng muốn gặp em."
Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn ra cửa sổ xe.
New York những ngày đầu tháng ba rất ấm áp nhưng lòng cô lúc này lại lạnh lẽo như những ngày tuyết rơi nặng hạt.
Khó khăn chồng chất khó khăn, trắc trở cứ thế ập xuống khiến cô không cách nào tiếp nhận.
Cô khó khăn lắm mới nắm giữ được hạnh phúc nhưng ông trời dường như vẫn thấy chưa đủ, còn muốn tiếp tục thử thách cô.
Chỉ là thử thách này, thật sự quá sức của cô rồi.
Liệu cô có còn đủ sức để chống chọi với số phận nữa không?
Hắn quên đi tất cả quá khứ của hai người giống như đang nhắc nhở cô tất cả những ngày tháng ngọt ngào kia chỉ là một giấc mộng, bảo cô hãy quên đi và trở về với cuộc sống của mình.
Nhưng cô thật sự không cam tâm!
Nói cô trèo cao cũng được, ích kỷ cũng được, nhưng có ai biết cô phải đánh đổi cả một kiếp người mới có được hôm nay?
Cho nên cô sẽ không đầu hàng số phận, sẽ tiếp nhận thử thách của ông trời, một lần nữa theo đuổi tình yêu khắc cốt ghi tâm này.
Anthony rất nhanh đã đưa Doãn Khả Vy đến nơi Lữ Anh đang chờ - phòng bao của một khách sạn thuộc gia tộc Lauder.
Nhìn quý phu nhân đang mỉm cười nhìn mình, Doãn Khả Vy nhanh chóng tiến đến cúi chào: "Bác gái, để bác đợi lâu rồi."
Lữ Ánh lắc đầu, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Không cần xa lạ như vậy.
Nào, ngồi đây cùng bác ăn bữa cơm.
Con vừa xuống máy bay chắc cũng chưa ăn uống gì có đúng không?"
"Con ổn, cảm ơn bác."
Bà nhìn cô cười hoà ái.
Đứa nhỏ này cũng vừa mới ốm dậy, sức khoẻ hẳn vẫn còn chưa hồi phục hẳn, lại thêm lo lắng cho con trai bà nên mới xanh xao gầy guộc như vậy.
Bà lặng lẽ thở dài.
Một tình yêu đẹp nhưng có được cái kết viên mãn hay không vẫn chưa thể nói trước được, quan trọng là phải có lòng tin vào đối phương và vượt qua được quãng thời gian khó khăn này.
Tâm trạng không ổn định cùng với cơ thể mệt mỏi sau chuyến bay dài, Doãn Khả Vy ăn uống cũng không được ngon miệng, chỉ ăn qua loa lấy lệ liền buông đũa.
Lữ Ánh thấy thế cũng không gượng ép, liếc nhìn Anthony dặn dò: "Thời gian này cậu ở bên cạnh chăm sóc con bé cho tốt, đốc thúc nó ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ cho tôi đấy."
"Vâng, Lữ tổng, tôi biết phải làm gì."
Bà gật đầu: "Ừm, cậu ra bên ngoài chờ đi, tôi muốn cùng con bé nói chuyện một lát."
Anthony vâng dạ rồi đứng lên rời khỏi phòng bao để lại không gian riêng cho hai người phụ nữ.
Lữ Ánh nhìn sắc mặt tiều tụy của cô thì không khỏi đau lòng, lên tiếng khuyên nhủ: "Vy Vy, bác biết việc a Luân mất trí nhớ là đả kích nặng nề với con nhưng con cũng đừng quá đau lòng, sớm muộn cũng có ngày nó khôi phục trí nhớ thôi."
Cô gật đầu: "Vâng, con biết.
Con sẽ không bỏ cuộc."
"Vụ tai nạn kia không đơn giản chỉ là tai nạn, là do có người đứng phía sau gây ra.
Bác vẫn đang cho người điều tra, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.
Cho nên..."
Nói đến đây Lữ Ánh chợt dừng lại nhìn biểu cảm của cô, thấy cô vẫn bình tĩnh, bà nói tiếp: "Cho nên, hiện tại bác có một yêu cầu, bác mong là con sẽ thực hiện."
Doãn Khả Vy khẽ nhíu mày.
Tuy cô không tiếp xúc nhiều với bà nhưng không khó để hiểu ra bà có điều khuất tất.
Chỉ là một nữ cường nhân như bà mà cũng tỏ ra lưỡng lự đối với một người bề dưới như cô thì chắc chắn điều này đối với cô sẽ vô cùng khó khăn, cần được sự tự nguyện của cô.
Nhưng bà đã nói như thế rồi, dù có khó khăn như thế nào thì có lẽ cô cũng không thể từ chối, nói đúng hơn là không có quyền từ chối.
"Vâng, bác cứ nói đi."
"Sau vụ tai nạn này bác mới nhận ra a Luân đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm mà con lại là điểm yếu của nó.
Cho nên bác hi vọng cho đến ngày nó hồi phục trí nhớ và có thể tự mình đương đầu với nguy hiểm, hai đứa không nên gặp nhau nữa, xem như là tạm thời chia tay đi."
Trái tim Doãn Khả Vy một lần nữa đau đến chết lặng.
Vừa mới chịu đả kích không nhỏ còn chưa phục hồi, bây giờ lại tiếp tục hứng thêm một đòn đả kích trí mạng nữa, cô làm sao có thể xem như không nghe không thấy mà tiếp nhận?
Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu bác gái, bác đừng bắt con làm như thế.
Cho dù anh ấy mất trí nhớ thì con có thể cùng anh ấy xây dựng lại tình cảm mà.
Con và anh ấy khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, không thể nói từ bỏ liền có thể từ bỏ! Con xin bác, đừng bắt con rời xa anh ấy!"
Đến những câu cuối, cô nắm lấy tay Lữ Ánh ra sức cầu tình.
Bà cũng không phải là người không tim không phổi, làm sao nỡ chia cắt hai đứa nhỏ yêu nhau thật lòng? Chỉ là tình hình hiện tại vô cùng bất lợi, ảnh hưởng trực tiếp đến an nguy của hai đứa nó, bà cho dù không muốn cũng phải làm.
"Vy Vy, con nghe bác nói đã.
Bác không phải bắt ép hai đứa chia tay thật sự, chỉ là tạm xa nhau một thời gian mà thôi.
Hiện tại nếu như con cố chấp ở bên cạnh nó, tính mạng của con và nó đều khó bảo toàn.
Cho nên vì an nguy của nó, con hãy cố gắng đi có được không?"
"Nhưng mà..."
Lữ Ánh cắt ngang: "Con cứ ở trong nước phát triển công ty, bác sẽ thường xuyên thông báo tình hình bên này của nó.
Khi nó hồi phục trí nhớ, nó sẽ tự mình liên lạc với con, được không?"
Doãn Khả Vy đã thực sự á khẩu không nói nên lời.
Nếu như vụ tai nạn kia không phải chỉ là tai nạn, cộng thêm việc cô bị bắt cóc thì tất cả dường như đều nhắm vào mối quan hệ của cô và hắn.
Như thế, cô đích thực là yếu điểm của hắn.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, nguy hiểm có thể rình rập bất cứ lúc nào.
Chỉ khi cô rời xa hắn, hắn mới có thể không còn vướng bận mà giải quyết mọi chuyện.
Điều mà Lữ Ánh yêu cầu là không sai, bà là mẹ hắn, đương nhiên phải đặt an nguy của hắn lên hàng đầu.
Còn cô, nếu như không giúp được thì cũng phải an phận thủ thường, đừng làm vướng chân hắn thì hơn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Doãn Khả Vy cuối cùng cũng gật đầu thoả hiệp: "Vâng, con nghe lời bác, con sẽ không để anh ấy phải gặp thêm nguy hiểm nào nữa.
Con sẽ chờ anh ấy đến tìm con, dù có bao lâu đi chăng nữa."
Lữ Ánh hài lòng gật đầu: "Ừm, bác sẽ thường xuyên liên lạc với con thông báo tình hình của nó."
Rời khỏi phòng bao, Anthony nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Doãn Khả Vy cũng không nói năng gì.
Mặc dù không biết Lữ Ánh đã nói gì với cô nhưng anh ta đoán tuyệt không đơn giản, cần phải cho cô chút thời gian để tiếp thu toàn bộ sự tình vừa xảy ra.
Trở về khách sạn, Doãn Khả Vy thức trắng đêm suy tư về tất cả những sự việc xảy ra trong thời gian gần đây và những lời Lữ Ánh đã nói.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thật vẫn không thay đổi và cô buộc phải chấp nhận.
Cô đã từng dặn lòng sẽ luôn chờ đợi hắn cho dù có phải đợi thêm bảy năm nữa.
Lời hứa này cũng đã lặp lại trước mặt Lữ Ánh, mà cô vốn là người cố chấp, cũng là một người luôn giữ chữ tín, một khi đã hứa là sẽ thực hiện cho bằng được.
Vì vậy cô sẽ đợi hắn, đợi đến một ngày hắn nhớ lại tất cả mà tự tìm đến cô, đợi hắn có thể đứng vững trên đôi chân của mình, cô sẽ cùng hắn bước tiếp đến cuối con đường.
Quãng thời gian khó khăn này cô cũng sẽ không để nó trôi qua vô ích, cô cũng sẽ dốc toàn bộ tinh lực để phát triển công ty ngày một lớn mạnh.
Nếu như có thể, nhiều hơn là may mắn, cô sẽ khuếch trương công ty vươn tầm quốc tế, vừa để chính mình có thể sánh vai cùng hắn, vừa tạo thế lực cho chính mình, trở thành một nữ cường nhân không sợ bất cứ thế lực nào đe doạ.
Hôm sau, Anthony như đã hứa đưa Doãn Khả Vy vào bệnh viện thăm Lữ Thiên Luân.
Cô muốn một mình cùng hắn nói chuyện nên bảo Anthony ở bên ngoài chờ.
Bước đến bên giường bệnh, cô mỉm cười nhìn hắn lên tiếng: "Hôm nay anh khoẻ chứ?"
Hắn lạnh nhạt trả lời: "Cám ơn, tôi rất tốt."
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình, cố gắng ghi nhớ dáng vẻ hiện tại của hắn.
Lặng lẽ hít sâu một hơi, cô cười ngọt ngào với hắn, sau đó nhẹ giọng nói: "A Luân, em biết bây giờ rất khó khăn đối với anh, em hiểu.
Bây giờ anh không nhớ em cũng không sao, em tin sẽ có một ngày anh nhớ ra tất cả...!Em sẽ đợi anh đến tìm em, dù có bao lâu đi chăng nữa."
Dứt lời, cô tiến lại gần hắn đặt xuống môi hắn một nụ hôn nhẹ.
Thấy hắn bất động nên cô cũng không tiến sâu thêm mà chậm rãi rời đi, mỉm cười: "A Luân, em phải đi rồi.
Anh bảo trọng.
Tạm biệt!"
Nhìn hắn sâu thêm vài giây, cô quay lưng chạy nhanh về phía cửa để lại một bóng lưng vội vàng cho người ở bên trong.
Lữ Thiên Luân hai tay cuộn chặt lại, tròng mắt ánh lên tia bi thương, miệng lẩm bẩm câu gì đó không ai có thể nghe được..