Lời của Lữ Thiên Luân thành công khiến Tracy đanh mặt lại.
Những tưởng ả có thể nhân cơ hội này khiến cho Doãn Khả Vy bực tức, cuối cùng lại thành ra chính mình mang nhục.
Nhưng ả nào chịu dừng lại, nào dễ gì mới có cơ hội ba người ở vào tình cảnh này, ả đương nhiên muốn lợi dụng triệt để khiến Doãn Khả Vy phải đẹp mặt, trả thù việc ba năm trước ả thua cuộc thảm hại.
Tracy nén giận cười ngọt ngào: "Vâng, em hiểu rồi.
Em sẽ về nói với ba em.
Nhưng mà a Luân, anh định khi nào mới cùng em đính hôn?"
Câu nói của Tracy thành công khiến Doãn Khả Vy run rẩy.
Sắc mặt cô trắng bệch, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lại nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Tracy, tròng mắt cô càng thêm u ám.
Anthony thấy vậy thì chợt nắm lấy tay cô, nhíu mày ra hiệu muốn cô bình tĩnh một chút.
Cô hiểu ý khẽ gật đầu, cầm lấy ly cafe uống một ngụm.
Ly cafe nóng đi xuống cổ họng chợt trở nên đắng ngắt, hệt như lòng cô chua chát vạn phần.
Cô cần phải chuẩn bị tâm lý, bởi vì câu trả lời của hắn sẽ quyết định toàn bộ thế giới sau này của cô.
Lữ Thiên Luân làm sao không hiểu ý tứ của Tracy.
Hắn nở nụ cười lạnh, cầm lấy ly cafe lên thổi vài cái, sau đó cười như không cười nói: "Đợi khi nào tôi có thể đứng lên đi được rồi lại nói đi."
Đứng lên được sao? Hắn sớm đã đi đứng bình thường nhưng bên ngoài đều không ai hay biết, đến ba mẹ hắn cũng không ngoại lệ.
Cho nên cái ngày mà hắn có thể đứng lên và đính hôn với ả, phải xem hắn có muốn hay không, bởi vì ngày mà hắn đứng lên chính là ngày gia tộc của Tracy và thế lực ẩn giấu phía sau đã bị hắn triệt để tiêu diệt.
Hắn vui vẻ uống ly cafe nhưng lại không ngờ được câu nói đầy ý tứ của hắn khi lọt vào tai Doãn Khả Vy thì lại mang hàm nghĩa khác.
Doãn Khả Vy tay cầm ly cafe chợt run rẩy làm nước bên trong sóng sánh ra ngoài, một ít dính vào tay, một ít dính vào quần.
Cô vội vàng đặt ly cafe xuống, lấy khăn giấy lau đi nhưng tất nhiên chỉ lau sạch cafe dính trên tay, còn quần thì loang lổ màu đậm nhạt trông rất quái dị.
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra rất nhanh, Tracy đều thu hết vào đáy mắt, khoé miệng ả cong lên đắc thắng, mỉm cười nói với Lữ Thiên Luân: "Rất nhanh anh liền có thể đi được như trước kia.
Đến lúc đó chúng ta liền đính hôn, sau đó sẽ kết hôn."
Lữ Thiên Luân mày rậm khẽ nhíu sau đó liền giãn ra hệt như chẳng có điều gì khiến hắn bận tâm, cứ thờ ơ như thường, cho nên hắn cũng từ chối xác nhận lời Tracy vừa nói.
Thế nhưng Doãn Khả Vy lại tiếp tục hiểu sai hàm ý của hắn mà cho rằng hắn im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận, vừa hay đúng ý của Tracy.
Cảm thấy bản thân không thể gắng gượng được thêm, cô cần phải ra khỏi cái nơi ngột ngạt này để hít thở, nếu không cô thật sự sẽ trụ không nổi mất.
Ngẩng đầu nhìn Anthony, cô cười gượng: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Dứt lời, cô ba bước thành hai bước chạy về hướng nhà vệ sinh.
Hướng nhà vệ sinh ở sau lưng Doãn Khả Vy nên Lữ Thiên Luân không thể nào nhìn thấy được bóng dáng run rẩy cố trốn chạy của cô, chỉ đơn thuần nghĩ cô muốn đi vệ sinh mà thôi.
Tracy liếc mắt nhìn về phía đối diện, thấy hắn vẫn chưng ra biểu cảm lạnh nhạt thì vui vẻ vô cùng.
Sau đó viện cớ muốn đi đến nhà vệ sinh.
Để làm gì thì vạch đầu gối ra cũng biết ả đang muốn giở trò nhưng hắn cũng không ngăn cản, hắn tin cô có thử xử lý tốt một con ả ngu ngốc không có não.
Sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn, Lữ Thiên Luân chỉ bị thương tích trên người, đầu của hắn có tụ máu bầm nhưng đã được loại bỏ hoàn toàn, không hề để lại bất cứ di chứng nào nên tất nhiên hắn không hề bị mất trí nhớ, tất cả đều do hắn và mẹ hắn dựng nên màn kịch, cha hắn cũng hoàn toàn không hay biết cốt là để truy ra kẻ đứng phía sau, song song đó là âm thầm loại bỏ những thế lực chống đối và cấu kết với bên ngoài hòng lật đổ gia chủ hiện tại.
Gần một năm qua hắn nỗ lực không ngừng nhưng vẫn chỉ truy ra được có người cấu kết với gia tộc của Tracy để đạt được thoả thuận gì đó, không loại trừ khả năng Tracy muốn đối phó với Doãn Khả Vy nên hắn mới tương kế tựu kế tiếp cận Tracy để moi tin tức, cho nên hiện tại mới có chuyện hắn cùng cô ả đi tới nơi này, nhưng hắn chỉ không ngờ lại đụng mặt cô.
Ý đồ khiêu khích của Tracy quá đỗi lộ liễu.
Hắn cũng chỉ vì nghĩ cho an nguy của cô nên mới buộc phải đi đến bước này, chỉ mong cô có thể bình tâm suy nghĩ, đừng mắc mưu của ả mà hiểu lầm hắn.
Tracy đi rồi, Anthony không nhịn được sự bức bối trong lòng liền đứng lên đi đến bàn bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống trách mắng Lữ Thiên Luân.
"Cho dù anh bị mất trí nhớ thì cũng đừng cư xử như trẻ con như vậy.
Cô ấy vì anh mà đau khổ nhiều như thế nào, anh cũng nên mở chút lòng từ bi, đừng hành hạ cô ấy thêm nữa."
Hắn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, khoé môi nhếch lên lãnh đạm nói: "Chung quanh đây đang có rất nhiều người, anh nên chú ý ngôn từ của mình."
Anthony càng tỏ ra tức giận: "Anh đừng đánh trống lảng."
Tay hắn gõ nhịp nhàng trên bàn, sắc mặt chợt trở nên nghiêm nghị: "Anh lấy thân phận gì để quản chuyện của tôi?"
"Cô ấy vô tội, nếu như anh đã không nhớ cô ấy thì cứ dứt khoát cắt đứt mọi hi vọng của cô ấy đi, đừng để cô ấy một mình chịu đựng nữa.
Coi như tôi cầu xin anh."
Hắn bất giác bật cười: "Cầu xin tôi? Anh là gì của cô ấy mà xen vào việc của chúng tôi?"
Anthony á khẩu không thể nào phản bác.
Nhưng chuyện đã đến nước này, anh ta cũng không muốn tay không mà về, quyết định nói ra lời tận đáy lòng.
"Anh nếu đã quên cô ấy thì xem như hai người đã hoàn toàn cắt đứt, cô ấy cũng đã tự do và có quyền đi tìm hạnh phúc mới.
Tôi yêu cô ấy nên không thể trơ mắt nhìn cô ấy đau khổ.
Cho nên từ hôm nay, tôi sẽ theo đuổi cô ấy.
Tôi chỉ đến nói với anh một tiếng, anh chấp nhận hay không cũng không ảnh hưởng đến quyết định của tôi."
Bàn tay Lữ Thiên Luân đặt trên đùi bất giác siết chặt, hắn đang cố khống chế cảm xúc của mình bởi vì xung quanh nhà hàng này có không ít tai mắt của đám người kia, hắn không thể trong một khắc mất kiểm soát mà làm hỏng mọi cố gắng bấy lâu.
Nếu như thông qua sự tình này có thể khiến đám người đó và cô ả Tracy chuyển hướng mũi nhọn ra khỏi Doãn Khả Vy, có thể bảo đảm sự bình an của cô tránh khỏi trận tranh đấu này, hắn tình nguyện đánh cược vào tình yêu của hắn và cô một lần, tin tưởng cô sẽ không dễ dàng từ bỏ hắn.
Hắn chậm rãi thả lỏng chính mình, cười như không cười nhìn Anthony: "Tùy anh thôi.
Chuyện của cô ấy không liên quan gì đến tôi, dù sao chúng tôi chẳng còn quan hệ gì cả.
Vậy thì chúc anh sớm đạt được ý nguyện."
Anthony kiên định nói: "Mong sau này anh đừng hối hận."
Dứt lời, Anthony trở về chỗ ngồi của mình, sau đó gọi phục vụ thanh toán.
Cùng lúc đó bên trong nhà vệ sinh nữ, Doãn Khả Vy vừa định đi ra khỏi đó thì Tracy bước vào đứng chặn ở cửa.
Ả bày ra bộ dáng dương dương tự đắc: "Nghe hết rồi phải không? Tôi và anh ấy rất nhanh sẽ đính hôn.
Còn cô, mau trở về chỗ của mình đi, đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa."
Cô khẽ nhíu mày trước dáng vẻ vênh váo của Tracy, nở nụ cười khinh thường: "Cô đừng quên tôi là người đến nơi này trước."
Tracy tức giận quát lớn: "Cô có biết xấu hổ không? Anh ấy đã quên cô rồi, cô còn muốn bám mãi anh ấy đến khi nào?"
Cô tiến vài bước về phía Tracy, chiều cao chênh lệch khiến ả ta thất thế hơn nhiều.
Cô nở nụ cười nửa miệng: "Con mắt nào của cô thấy tôi bám anh ấy?"
"Vậy thì cô đến Mỹ làm gì?"
"Đất nước này thuộc sở hữu của cô sao? Tôi muốn đến đây nghỉ dưỡng cũng phải được cô cho phép?"
Tracy nghiến răng: "Cô muốn như thế nào mới chịu rời khỏi anh ấy?"
Doãn Khả Vy làm bộ suy nghĩ, sau đó nhe răng cười: "Tôi chẳng muốn gì cả.
Mà thôi, tôi cũng chẳng có thời gian chơi đùa với cô, bạn của tôi còn chờ bên ngoài, chúng tôi cũng sẽ rời đi ngay, không ảnh hưởng đến mỹ quan của các người nữa."
Dứt lời, cô tránh về một bên đi ngang qua người Tracy, một mạch rời khỏi.
Tracy tức tối nhìn theo bóng lưng Doãn Khả Vy, tròng mắt bắn ra tia sắc lạnh tiềm ẩn sự chết chóc.
Ả lấy điện thoại gọi vào một dãy số không có tên.
Điện thoại vừa thông, ả nghiến răng hạ lệnh: "Không cần biết các người làm như thế nào, tôi muốn cô ta có đi mà không có về."
Cúp điện thoại, ả làm như không có chuyện gì trở về chỗ ngồi của mình, vừa vặn đụng phải Doãn Khả Vy và Anthony đứng lên rời khỏi bàn.
Đi ngang qua Doãn Khả Vy, Tracy nhìn cô nở nụ cười lạnh nhưng cô vờ như không nhìn thấy, trực tiếp phớt lờ tiến thẳng về phía cửa nhà hàng..