Một ngày đẹp trời, Angus Lauder một mình bắt taxi đến L&L thăm thú.
Chuyện là hôm qua cậu nhóc vừa được tìm hiểu về sự nghiệp gia tộc thông qua dạy dỗ của chính ông nội Kenneth Lauder.
Tò mò nổi lên, thế là cậu nhóc nhân cơ hội rảnh rỗi liền muốn đến nhìn một chút.
Trước khi đi cũng đã gọi xin phép Lữ Thiên Luân, hắn cũng đã đồng ý nên hiện tại cậu nhóc đã đứng trước cửa công ty rồi.
Định bụng gọi cho Lữ Thiên Luân để hắn cho người xuống đón nhưng lại sợ sẽ làm khuấy động công ty vì thân phận tiểu thiếu gia của mình, Angus thôi không gọi cho hắn nữa và quyết định gọi cho Doãn Khả Vy.
Chỉ là không biết cô đang bận việc gì mà cậu gọi mãi vẫn không thấy cô bắt máy.
Không bắt máy thì sao, bộ cậu không biết tìm người liên hệ?
Nghĩ là làm, Angus liền hiên ngang đi đến quầy lễ tân, nghiêm nghị cất giọng: "Xin chào, tôi muốn gặp thư ký Tổng tài Doãn Khả Vy."
Hai cô lễ tân nhìn thấy người đến là một cậu nhóc đẹp trai phong độ, tuy nhỏ tuổi nhưng khí chất ngời ngời khiến bản thân hai cô cũng phải chết lặng.
Cậu nhóc mới chỉ tám tuổi nhưng chiều cao thật sự không hề khiêm tốn, hiện tại đã xấp xỉ một mét rưỡi, gương mặt búng ra sữa nhưng khí chất lại đĩnh đạc nên không ai nghĩ rằng người đang đứng trước mặt mình chỉ là một cậu nhóc học sinh tiểu học.
Nhưng mà nói vậy cũng không hề sai, Angus tám tuổi nhưng đã hoàn thành chương trình giáo dục tiểu học từ lâu, cậu chính là chuẩn bị hoàn thành chương trình trung học cơ sở rồi.
Một đứa trẻ có IQ cao như thế tương lai không biết còn có thể đạt được thành tích gì hay không, thật sự đáng mong đợi.
Hai cô lễ tân sau khi hồi thần liền nở nụ cười chuyên nghiệp hướng Angus nhẹ giọng hỏi: "Em muốn tìm thư ký Tổng tài sao? Có thể cho chị biết em có quan hệ gì với cô ấy không?"
Angus khẽ nhíu mày: "Chị cần biết để làm gì?"
Cô lễ tân tiếp tục chưng ra vẻ mặt hiền hoà nhưng không kém phần chuyên nghiệp: "Đây là thủ tục, em thông cảm.
Chị chỉ làm tròn phận sự thôi."
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Angus cũng hoà hoãn hơn vài phần, nhẹ giọng nói: "Cô ấy là mẹ tôi."
Sắc mặt hai cô lễ tân lập tức biến đổi nhanh chóng, đôi tròng mắt mở lớn hết cỡ như thể muốn bắn ra ngoài, miệng há hốc vì sửng sốt khó có thể khép lại trong phút chốc.
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của họ, Angus âm thầm cười mỉa.
Đáng ngạc nhiên lắm sao? Mẹ của cậu xinh đẹp trẻ trung, trông còn trẻ hơn cả bọn họ nên cảm thấy ghen tị chứ gì? Hoặc là không tin mẹ cậu có đứa con trai lớn như vậy? Đúng là nông cạn!
Một trong hai cô lễ tân có vẻ chuyên nghiệp hơn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười gượng đáp lại: "Em trai à, thư ký Tổng tài sao có thể có con trai lớn như vậy? Em không cần nói giỡn có được không? Em hẳn là em trai cô ấy đi!"
"Doãn Khả Vy đích thực là mẹ của tôi.
Tôi gạt các người để làm gì?" Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt không cảm xúc.
"Này..." Cô ta ấp úng không biết phải đối đáp như thế nào, cuối cùng cũng đành phải lên tiếng hỏi thêm một lần: "Vậy em tên gì để chị báo lên trên."
"Doãn Thiên Ân."
Nghe Angus nói ra tên mình, hai cô lễ tân đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý đối phương.
"Được rồi, em chờ một chút để chị gọi lên trên thông báo."
Cậu ta không nói gì thêm chỉ khẽ gật đầu.
Cô lễ tân nhanh chóng cầm điện thoại bàn gọi lên trên tầng cao nhất.
Gác điện thoại, cô ta mỉm cười nói: "Thư ký Doãn hiện đang có việc bận, ước chừng mười lăm phút đến nửa tiếng mới xong.
Nếu em muốn đợi cô ấy thì có thể ngồi ở sofa bên kia đợi, hoặc một lát nữa em trở lại, được không?"
Angus gật đầu: "Tôi ra sofa ngồi đợi.
Không làm phiền đến hai chị nữa.
Cảm ơn."
Dứt lời, cậu ta quay lưng đi thẳng về phía sofa bên cạnh quầy lễ tân, đường hoàng ngồi xuống lấy sách từ trong ba lô mang theo ngồi đọc.
Hai cô lễ tân lại đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi trở về ghế của mình, bắt đầu tám chuyện.
Đầu tiên là bàn về tuổi tác của Angus, sau lại bàn về mối quan hệ của cậu và Doãn Khả Vy.
Đương nhiên họ vẫn cho rằng hai người là quan hệ chị em chứ không thể nào là mẹ con như lời cậu ta nói.
Hai mươi mấy tuổi mà có đứa con mười mấy tuổi, nói thế ai mà tin cho được? Cho dù mười tám tuổi sinh con thì chí ít cũng phải xấp xỉ ba mươi mới được chứ? Cho dù chưa đủ tuổi thành niên đã có con cũng không có khả năng a! Quá phi lý rồi!
Chừng mười lăm phút sau, quầy lễ tân bỗng nhiên xuất hiện thêm hai người phụ nữ ăn mặc khá là diêm dúa, trang điểm cũng loè loẹt cứ như đang đi chơi vậy, không hề phù hợp với chốn công sở.
Hai cô ả sắc mặt tức giận đứng than vãn với hai cô lễ tân.
Một người mặc chiếc đầm bó sát màu đỏ, rãnh ngực xẻ sâu, tóc màu nâu uốn xoăn dẫm trên đôi giày cao gót bảy phân, tuổi tác tầm ba mươi dựa người vào thành bàn, lớn tiếng nói: "Tức chết đi được mà! Tôi dù gì cũng là Trưởng phòng, vậy mà cô ta lại quát vào mặt tôi bắt tôi đi khảo sát thực tế rồi làm lại báo cáo.
Thư ký Tổng tài thì thế nào? Cho rằng Tổng tài không có mặt ở đây thì cô ta có toàn quyền quyết định?"
Một người khác đi cùng ả ta cũng có cách ăn mặc giống hệt nhưng là màu hồng, tuổi tác cũng xấp xỉ ả ta tỏ ra tức giận không kém: "Tôi cũng chẳng khác gì cô, bỏ bao công sức mới liên hệ được với bên đối tác, hợp đồng cũng soạn xong xuôi mà cô ta nói hoãn liền hoãn, bắt tôi phải làm lại hợp đồng khác rồi bổ sung điều khoản này nọ.
Cô ta dựa vào đâu cơ chứ? Cứ làm như cô ta là Tổng tài vậy!"
Thanh âm chói tai cao vút của hai cô ả lọt vào tai của Angus khiến cậu ta không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng đang chuyên tâm đọc sách nhưng không có nghĩa cậu không nghe thấy.
Khi hai ả ta nhắc đến Thư ký Tổng tài, cậu ta càng thêm chăm chú nghe.
Hoá ra là có người ở sau lưng nói xấu mẹ cậu, gan cũng thật không nhỏ.
Khoé miệng cậu ta chợt nở nụ cười lạnh.
Dựa vào đâu sao? Đương nhiên dựa vào thân phận phu nhân Tổng tài rồi!
Đám người kia lại tiếp tục mắng nhiếc Doãn Khả Vy, cho đến khi hai cô lễ tân chỉ về hướng người đang ngồi ở sofa, hai cô ả mới thôi không mắng người nữa mà chốt lại một câu: "Tôi chỉ đang nói sự thật, có gì phải sợ?"
Những tưởng đã xong chuyện, cô ả áo đỏ giống như bị đứt sợi thần kinh nào đó, đột nhiên cao giọng hơn như thể muốn nói cho Angus nghe.
"Hứ, nghĩ bản thân có chút nhan sắc thì liền nghĩ câu dẫn được Tổng tài rồi chắc? Cùng lắm là bò lên được giường của anh ta, được anh ta cất nhắc một chút thì cho rằng bản thân là Tổng tài phu nhân chắc?"
Angus vẫn điềm tĩnh ngồi xem sách tựa như không hề nghe thấy bất cứ lời nào của ả ta nhưng thực tế trong lòng cậu ta đã tức giận đến muốn mắng người, thậm chí là đánh người.
Vì sao ư? Đương nhiên vì có người không biết thân biết phận dám nói xấu mẹ cậu trước mặt cậu.
Nhưng mà hạng người 'không ăn được nho thì nói nho chua' này cậu hoàn toàn không để vào mắt.
Những ả đàn bà chua ngoa đanh đá cậu lười chấp nhất nhưng không có nghĩa cậu không dám làm gì.
Người của ai thì để cho người đó xử.
Cậu chỉ cần thuật lại cho cái người cưng vợ đến tận trời kia biết là được.
Những chuyện xảy ra sau đó cậu không quan tâm.
Cậu chỉ cần biết một điều rằng những người kia từ ngày mai sẽ không còn xuất hiện ở nơi này nữa là được.
Cửa thang máy chuyên biệt của Tổng tài "ting" một tiếng mở ra.
Doãn Khả Vy trong chiếc váy màu lam xuất hiện, mỉm cười bước ngang qua quầy lễ tân đi về phía sofa bên cạnh, hướng phía Angus mà đến.
Thấy Doãn Khả Vy, cậu ta nhanh chóng gập cuốn sách trên tay lại, đứng lên mỉm cười với người đang đi về phía mình, vui vẻ cất giọng: "Mami!"
Bốn người phụ nữ đang tụ ở quầy lễ tân vì một tiếng "Mami" này mà sửng sốt trợn tròn mắt.
Những người quanh quẩn gần đó cũng không khỏi hướng ánh nhìn về phía hai mẹ con.
Doãn Khả Vy mỉm cười xoa đầu Angus, nhẹ giọng nói bằng tiếng mẹ đẻ của mình: "Sao đến đây mà không báo trước cho mẹ? Chờ có lâu không?"
Angus lắc đầu: "Không lâu lắm.
Con có gọi cho mẹ nhưng mẹ không bắt máy."
Cô cười trừ: "Ừm, mẹ không đem điện thoại bên mình nên không biết.
Tìm mẹ có chuyện gì sao?"
Từ phòng họp trở về phòng Tổng tài thì nhận được thông báo có người nhà đến tìm, Doãn Khả Vy lập tức đi thang máy xuống tầng trệt.
Khi nhìn thấy người đến là con trai mình, cô không khỏi kinh ngạc, nhiều hơn là vui vẻ.
"Rảnh rỗi nên con muốn đến thăm mẹ mà thôi, tiện thể xem qua nơi này.
Con có xin phép ba rồi."
"Vậy theo mẹ lên trên đi.
Ba con đang ở bên ngoài có việc, chắc một lát nữa mới trở về."
Dứt lời, Doãn Khả Vy quay lưng tiến về phía thang máy, Angus cũng cất bước theo sau.
Chỉ là khi hai mẹ con đi ngang qua quầy lễ tân, cô ả áo đỏ liền bước tới chặn đường đi của hai người, nở nụ cười mỉa mai cất giọng đanh thép: "Đứng lại!"