"Cuộc đời của một người con gái, điều may mắn nhất là tìm được một người yêu thương mình trọn vẹn. Nếu nói may mắn thì tôi đã có may mắn rồi, chồng tương lai của tôi rất yêu thương tôi, lần này kết hôn với anh ấy là quyết định của tôi."
***
Chỉ riêng Ngụy Hàn biết rằng, giờ đây mình tìm thấy cô ấy rồi, chỉ là cô ấy không còn như ngày xưa, quên hết quá khứ rồi, để mặc anh một mình sống trong kí ức mà dâng lên bao nỗi đau vô bờ bến.
"Có phải câu chuyện tôi nói vô vị lắm không?"
Nghe câu hỏi cùng cái cười có như không của Ngụy Hàn, Dương Chấn Khải trả lời ngay: "Không đâu. Câu chuyện rất cảm động... thật không ngờ Ngụy tổng lại có một mối tình khắc cốt ghi tâm như thế." Anh càng ôm Đổng Tây sát vào người hơn, anh cảm thấy mình may mắn vô cùng, có được cô ở bên cạnh.
Rồi khi nhận ra sự khác thường của Đổng Tây, Dương Chấn Khải lúc này mới phát hiện trên mu bàn tay của cô toàn là nước, từng giọt từng giọt lăn xuống, chạm vào viên kim cương trên chiếc nhẫn cầu hôn.
"Dâu Tây?"
"Không... không sao..." Cô nhanh chóng đưa tay lên gạt nước mắt trên mặt mình, khịt khịt mũi nói giọng vẫn còn đầy nghẹn ngào: "Vì câu chuyện của anh Ngụy làm em xúc động quá thôi..." Cô đứng dậy: "Em đi vệ sinh một lát." Nói rồi, Đổng Tây đã nhanh chóng đi về phía cửa, đẩy cửa ra ngoài.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Dương Chấn Khải xót xa còn Ngụy Hàn thì đau khổ. Anh liền căn dặn phục vụ: "Nơi này cô Đổng không quen, ra ngoài kêu người đi theo cô Đổng."
Đối với người mời đến buổi tiệc hôm nay như Ngụy Hàn thì lo lắng cho Đổng Tây cũng là chuyện bình thường, nên Dương Chấn Khải đã sơ ý để quên điểm này.
Lúc Ngụy Hàn viện lý do ra ngoài nghe điện thoại thì nhanh như chớp anh đã đi về phía mà người phục vụ nói. Đến ban công phía cuối dãy hành lang, nơi này ít người qua lại, khách thường ít đi đến đây, chỉ mấy người có địa vị trong bar mới có thể ra vào.
Nhìn thấy cái dáng người thướt tha đang ngồi ngoài ban công, ngồi dưới sàn mà co người khóc nức nở. Anh càng tiến lại nhanh hơn, bỗng dừng đến cạnh cô, tay vừa giơ ra mà lại không dám chạm vào. Đổng Tây thấy đôi giày đen bóng đó thì ngẩng đầu, thấy Ngụy Hàn, nước mắt cô cứ như suối lũ mà trào ra. Thấy rõ từng giọt lệ cô rơi xuống, anh không kìm lòng được mà ôm chầm lấy Đổng Tây.
"Tiểu Tây ngoan! Đừng khóc! Em đừng khóc nữa..."
Cô không nói gì, càng bật khóc lớn hơn. Ngụy Hàn thấy thế thì ôm chặt không rời, mặt anh đầy thống khổ: "Là anh sai, tất cả là do anh... Tiểu Tây! Em đừng khóc... Anh xin em đừng khóc!"
Rõ ràng cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ thế mà trào ra, cô căm giận bản thân lại vì vài lời đơn giản mà khiến cho xúc động đến bật khóc. Đổng Tây cố nín nhịn, chống tay đẩy Ngụy Hàn ra, anh do không phản ứng kịp mà loạng choạng lùi lại, cô ngồi dậy, mắt vẫn rưng lệ mà cố tỏ ra kiên cường.
"Tôi không sao."
"Tại sao em khóc?" Anh bật hỏi dù biết rõ lý do.
Cô cũng muốn biết vì sao mình lại khóc, khóc vì anh, hay khóc cho cô? Đổng Tây không có câu trả lời thích hợp, đành bước đi khỏi đó. Lúc đi ngang anh thì bị anh giữ tay lại, anh thấp giọng trầm khàn, chứng tỏ rằng đang đè nén cảm xúc.
"Không thể tha thứ cho anh thật sao?" Cô không trả lời, anh lại hỏi: "Hận anh đến như thế?" Cô vẫn đứng lặng yên. Anh kiên trì hỏi tiếp: "Em còn yêu anh đúng không?"
Đổng Tây gạt tay anh ra, chậm rãi thốt lên từng từ một: "Tôi không thể tha thứ cho anh. Xưa nay cũng chưa từng hận anh, hiện tại không còn yêu anh. Mọi thứ là anh nợ tôi, tuổi xuân cả cuộc đời người con gái của tôi đều bị anh hủy hoại, giờ đây nếu anh còn chút lương tâm thì hãy làm ơn đừng tìm tôi. Chấn Khải rất tốt với tôi, tôi cũng muốn ở bên anh ấy... Anh Ngụy! Quá khứ không thể trói buộc mãi, xin anh nhìn về phía trước. Từ nay về sau, chúng ta hãy xem nhau như hai người xa lạ, chưa từng quen biết!"
Nói dứt khoác một lần, cô bước nhanh về trước, bỏ lại anh phía sau đứng chôn chân thẩn thờ như kẻ mất hồn.
Hai người xa lạ chưa từng quen biết. Anh có thể làm thế sao? Cô có thể nhẫn xem quên đi tình yêu, quên đi anh và đi ngang anh như một kẻ qua đường xa lạ. Nhưng anh thì không thể không yêu cô, quên đi cô và vô tâm nhìn cô xem anh là người ngoài mà bản thân thì thản nhiên kết hôn cùng người đàn ông khác.
Những ngón tay kêu lên răn rắc, hốc mắt anh ửng đỏ, cả gương mặt nhuộm màu của tăm tối, anh lại cười mà khẳng định: "Tiểu Tây của anh... Chúng ta không bao giờ trở thành người xa lạ được!"
*****
Sau khi lo liệu xong công việc, Dương Chấn Khải đã tạm gác mọi chuyện để chuẩn bị tổ chức hôn lễ của anh và Đổng Tây. Thời gian anh để dành ra mà đưa cô ra ngoài đích thân lựa chọn nhiều thứ. Nào là nhà hàng, món ăn, cách trang trí buổi lễ, đến nhẫn cưới cũng đặt kiểu để tháng sau có thể đúng hạn hoàn thành.
Ngyễn Thúy Mai càng phấn khởi hơn, cứ cách hai ba ngày là kéo Đổng Tây ra ngoài mua sắm thêm quần áo, cứ như lần này là bà gả con gái chứ không phải cưới con dâu. Ba ngày nữa phải đi thử áo cưới, nghĩ đến đây Đổng Tây lại nhớ đến Từ Tâm Di, trước kia hai người đã từng hứa nếu đối phương kết hôn thì bản thân sẽ làm phụ dâu, ba năm nay Đổng Tây mất tung tích, lễ đính hôn của Từ Tâm Di và Lương Ứng Nhiên, Đổng Tây không thể tham gia, giờ đến đám cưới của Đổng Tây, Từ Tâm Di cũng không biết để mà tham gia. Nhiều lần muốn tìm Từ Tâm Di, nhưng mọi thứ liên lạc được đều ở chỗ Lương Ứng Nhiên, mà Đổng Tây lại không hề muốn mình còn liên quan gì đến người của Ngụy Hàn cũng như Ngụy Hàn.
Nhận được điện thoại của Lương Ứng Nhiên, Đổng Tây vẫn mãi do dự không biết có nên đi gặp người này không, từ trước đến nay, Lương Ứng Nhiên một mực trung thành với Ngụy Hàn, mỗi lần có chuyện gì cũng đứng về phía Ngụy Hàn mà tìm cách khuyên giải Đổng Tây. Nhưng cuối cùng Đổng Tây vẫn quyết định ra chỗ hẹn, cô ngồi ở ghế đá ở công viên, nhìn từng người qua lại đến thất thần.
"Dâu Tây!"
Đang nhìn xung quanh thì bỗng dưng nghe được tiếng gọi quen thuộc phát ra từ phía sau lưng, giọng nói này cũng thế, cách gọi cũng thế, chỉ có thể là một người. Đổng Tây quay đầu lại, liền nhìn thấy Từ Tâm Di đang đứng ở lối vào công viên, bên cạnh cô ấy còn có một bé gái chừng ba bốn tuổi, vừa nhìn thì đã có thể xác định đó là Tiểu Niệm.
"Di Di!" Đổng Tây chạy nhanh đến đó, Từ Tâm Di cũng bức xúc muốn chạy đến nhưng chỉ có thể đi chậm vì bên cạnh còn có Tiểu Niệm.
Nhào đến ôm chầm lấy Từ Tâm Di, hai người ôm chặt nhau xúc động rơi nước mắt, Từ Tâm Di thì vừa khóc vừa hờn dỗi: "Cậu giỏi lắm! Cậu là đồ vô lương tâm! Cậu... Cậu..." Nói không được từ nào nữa, Từ Tâm Di càng bật khóc lớn hơn.
"Di Di! Xin lỗi, xin lỗi cậu..."
Tiểu Niệm đứng đó kéo kéo tay mẹ mình, thấy mẹ khóc, con bé cũng khóc òa theo. Từ Tâm Di và Đổng Tây lúc này mới chịu buông nhau ra, đưa tay mà gạt nước mắt nhìn về phía Tiểu Niệm, con bé mắt long lanh nhìn Từ Tâm Di.
"Sao mẹ lại khóc?"
Từ Tâm Di ngồi khụy xuống vuốt nước mắt trên mặt con mình rồi bế nó lên mà bảo: "Mẹ vui mừng quá nên mới như vậy, Tiểu Niệm đừng khóc nhé?"
Nhìn đứa trẻ ngày nào vẫn còn ngủ trong nôi giờ đã biết đi, biết nói, Đổng Tây cũng đưa tay lên chạm vào má nó, con bé quay đầu nhìn Đổng Tây trân trân làm cô hơi kinh ngạc.
"Tiểu Niệm nhớ mẹ nuôi không?"
Vẫn nghĩ là nó sẽ lắc đầu, nào ngờ Tiểu Niệm lại gật đầu mà cười: "Mẹ!"
Đổng Tây tròn xoe mắt nhìn Từ Tâm Di, chỉ thấy cô ấy mỉm cười dịu dàng như ngày nào, đáp án hẳn trong lòng ai cũng biết rõ Từ Tâm Di đã dạy con mình như thế nào. Ở công viên không được thuận tiện, Đổng Tây cùng Từ Tâm Di dắt Tiểu Niệm sang một quán ăn nhanh bên cạnh công viên. Ngồi nhìn Tiểu Niệm ngoan ngoãn ăn uống, Đổng Tây chỉ cong môi cười. Từ Tâm Di vẫn chưa nguôi cơn giận nên trách mắng: "Cậu đúng là không có lương tâm, chẳng nghĩ cho mình gì cả."
Tính tình Từ Tâm Di, Đổng Tây là người hiểu rõ nhất, cô chỉ nắm lấy tay bạn mà nói: "Xin lỗi cậu."
"Xin lỗi mình thì có ích gì, cậu có biết vì cậu mà mình đã khóc bao nhiêu không. Ngày nào cũng lo lắng cho cậu, cậu thật là..." Nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của Đổng Tây, Từ Tâm Di mất đi vẻ tự nhiên vốn có, cả cách nói chuyện cũng có phần ngượng ngập: "Mình nghe Ứng Nhiên nói... cậu sắp kết hôn..."
"Ừm... Nửa tháng sau mình kết hôn. Di Di! Mình mong cậu ở lại đây dự đám cưới của mình."
Cách nói dứt khoác này không giống như gượng ép hay bị bắt buộc, Từ Tâm Di thở dài một hơi, siết lấy bàn tay của Đổng Tây mà nhắc nhở: "Không phải mình cản cậu tìm hạnh phúc, Dâu Tây, mình thật mong cậu không bao giờ hối hận vì bất kì quyết định nhất thời nào."
Đôi mắt biết nói lên tâm tư của Từ Tâm Di làm Đổng Tây hiểu rõ mọi ẩn ý phía sau, cô thất thần ngồi đó nhìn Tiểu Niệm vẫn đang ăn cánh gà chiên. Nhưng rồi rất mau lại ngẩng đầu đối diện với Từ Tâm Di bằng gương mặt tươi tắn hơn hẳn.
"Mình không hối hận, Chấn Khải yêu mình, mình cũng yêu anh ấy."
"Cậu chắc là cậu yêu người đàn ông đó?"
"Ừm. Mình yêu anh ấy."
"Dâu Tây!"
"Di Di à, mình hiểu ý cậu, nhưng từ lúc mình ra đi thì mình cũng đã cắt đứt luôn đoạn tình duyên dại khờ trước đây. Bây giờ mình tìm được người đàn ông yêu mình thật lòng, mình cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở bên anh ấy, không có gì để hối hận cả."
Từ Tâm Di vẫn không thể tin Đổng Tây có thể chấm đứt mối tình dài đăng đẵng đó, cô từng chứng kiến quyết tâm và ý chí của Đổng Tây đối với Ngụy Hàn. Một cuộc tình sâu đậm ăn sâu vào máu thịt hơn hai mươi năm, có thể nói kết thúc là kết thúc trong vòng ba năm hay sao? Nếu người khác nói có thể, Từ Tâm Di tin, nhưng nếu Đổng Tây nói có thể, Từ Tâm Di là người không thể tin đầu tiên.
Tuy nghĩ vậy nhưng thái độ hiện tại của Đổng Tây chỉ làm cho Từ Tâm Di không còn cách nào để khuyên bảo, cô đành nhượng bộ nói sang chuyện khác: "Anh Ngụy không bao giờ để cậu lấy người khác đâu."
Ngay cả Từ Tâm Di cũng đã khẳng định như vậy thì làm sao Đổng Tây còn có thể dối lòng rằng anh sẽ bao dung mà đoạn tuyệt quan hệ với cô. Không phải Đổng Tây chưa từng nghĩ đến chuyện này, thậm chí cô nghĩ đến nó hằng đêm, nhưng cô biết rằng bản thân mình giờ đây chỉ đủ khả năng tìm cách để Ngụy Hàn từ bỏ cô, ngoài việc này, cô không còn cách nào khác.
"Mình biết. Nhưng dù sao mình cũng đã quyết định lấy Chấn Khải, dù anh ấy có làm chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi."
Nghĩ đến Ngụy Hàn, Từ Tâm Di không khỏi tỏ ra đau xót: "Cậu không thể suy nghĩ lại chuyện cho anh Ngụy thêm cơ hội sao?"
"Di Di!" Đổng Tây bất ngờ nhìn Từ Tâm Di: "Đâu phải cậu không biết mình đã cho anh ấy rất nhiều cơ hội, nhưng cũng vì mình đã nhu nhược mềm yếu mà để cho anh ấy tổn thương hết lần này đến lần khác. Cậu biết mình đã chịu những gì vì sự ngu ngơ đó không?"
"Nhưng mà..."
Đổng Tây liền cắt ngang: "Đừng nói thay cho anh ấy nữa, bây giờ cậu có nói gì cũng vậy thôi, không thể nào thay đổi sự thật được."
"Được! Mình biết không thể thay đổi quyết định của cậu nhưng cậu có thể nghe mình nói lên những gì mình thấy không?" Đổng Tây không có phản ứng từ chối, Từ Tâm Di mới trầm tư nói: "Cậu có biết từ khi mất tin tức của cậu, anh Ngụy đã rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần trầm trọng không? Mình từng hận anh Ngụy thay cậu, nhưng cuộc sống của anh ấy ba năm qua quả là rất thê thảm, chỉ có công việc với nhớ nhung, mỗi ngày dù làm việc mệt nhọc thế nào cũng đến nhà mình đón Đậu trắng về nhà, có lần mình và Ứng Nhiên nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh ấy khi nhìn vào căn nhà trống vắng không có cậu. Dâu tây! Mình biết chuyện mình nói ra cậu có thể cho rằng đó là một câu chuyện nhạt nhẽo, nhưng người ngoài như mình đây chứng kiến mà còn phải đau lòng." Nhìn thấy sắc mặt Đổng Tây bị chấn động, Từ Tâm Di càng ưu tư hơn, kết quả cũng quyết định nói ra: "Mình nghe Ứng Nhiên nói đêm đó anh Ngụy đã chấm dứt hoàn toàn với Phó Chi Dương, sáng sớm còn bảo Ứng Nhiên đến cửa hàng lấy nhẫn cưới đã đặt sẵn hơn một tháng trước để về cầu hôn cậu, dự định tổ chức hôn lễ trong ba ngày tiếp theo. Nhưng khi biết cậu bỏ đi, anh ấy như điên như dại mà tìm kiếm, thậm chí dường như lật tung cả thành phố, rồi khi nhận được sợi dây chuyền từ tay Bạch Du cùng lời nhắn của cậu, anh ấy còn tự mình lái xe gặp tai nạn rất nặng... Còn uống rượu dẫn đến sốt quyết dạ..."
"Di Di! Xin cậu đừng nói, đừng nói nữa!" Đổng Tây đau đớn cầu xin, nét mặt thống khổ tột cùng. Tiếng thét của cô làm những khách hàng trong quán ăn cũng chú ý đến. Từ Tâm Di cũng không dám nói thêm diều gì, đành vỗ vỗ lên mu bàn tay trong tay mình để trấn tỉnh Đổng Tây: "Mình không nói nữa."
Tiểu Niệm bên cạnh cũng bị dọa cho hoảng hồn mà dán mắt vào nhìn gương mặt tái xanh của Đổng Tây, tay cầm đùi gà, mắt chớp chớp không dám lên tiếng. Đổng Tây biết mình dọa cho con bé sợ nên đưa tay ôm nó vào lòng mà dỗ dành: "Mẹ xin lỗi Tiểu Niệm... Đừng sợ nhé?" Rút giấy ăn lau đi dầu mỡ dính đầy trên khóe môi của Tiểu Niệm, Đổng Tây cầm lấy một đùi gà khác thay vào cái đùi gà cũ trong tay con bé, dường như chỉ có thể làm vậy mới có thể phân tán sự chú ý của mình vào những lời lẻ của Từ Tâm Di nói.
"Mình sẽ ở lại đây dự hôn lễ của cậu. Còn một câu mình chưa nói. Dâu Tây! Chúc cậu hạnh phúc!"
"Cảm ơn cậu Di Di..."
Nhìn Từ Tâm Di miễn cưỡng nói lời chúc phúc đó, Đổng Tây cũng đáp lại bằng câu cảm ơn và nụ cười u buồn. Ai ai cũng nói tốt cho Ngụy Hàn, nhưng có phải quá muộn rồi không? Cô và anh giờ đây hai người hai con đường khác nhau, không thể nào quay đầu tìm thấy giao điểm ngày xưa nữa...
***
Ngày hôm sau Đổng Tây lại một mình tự ra ngoài để mua thêm len đan khăn choàng, bao năm nay thói quen này vẫn không hề thay đổi, mỗi lúc rảnh thì cô cứ mắc hết khăn choàng lại mắc sang áo len. Vốn tưởng cận kề ngày cưới thì Dương Chấn Khải sẽ ít bận hơn, nào ngờ dự án mới đang đi vào thi hành nên anh vẫn phải đích thân xem xét, những việc cỏn con này, Đổng Tây cũng không dám làm phiền anh, chỉ nhờ tài xế đưa mình đi.
Trong cửa hàng bán len, Đổng Tây lại tình cờ gặp lại Bạch Du lần nữa, cô ấy cũng mua len, có lẽ là muốn tự mình đan. Bạch Du do dự một lát rồi nói muốn mời Đổng Tây đi ăn nên Đổng Tây đã bảo tài xế về trước, cô sẽ tự về sau. Suốt bữa ăn cũng không có chuyện gì đặc biệt, ngoài việc hỏi về những cách mắc len, đan khăn thì không có gì nổi bật. Đến tận ra ngoài, Bạch Du đề nghị đưa Đổng Tây về nhà, Đổng Tây cũng không tiện từ chối. Nhưng chiếc xe thì lại đỗ bên cạnh một bờ sông, Đổng Tây không lấy gì làm kinh ngạc, cô thừa biết hôm nay việc gặp nhau ở cửa hàng bán len đã không còn là tình cờ nữa.
Hai cô gái ngồi ở cái ghế đặt cạnh đó, trước mắt là dòng sông thơ mộng êm đềm, khiến lòng người cũng dần tĩnh lặng hơn. Thấy vẻ ngập ngừng khó nói của Bạch Du, Đổng Tây phần nào đoán được sự tình nên cô là người chủ động nói trước: "Hôm nay cô tìm tôi có việc gì sao?"
"Tôi biết anh Ngụy luôn cho người theo cô nên hôm nay mới tìm cách này để nói chuyện riêng với cô." Bạch Du thẳng thắn không chút che giấu mà giải bày.
Sớm biết rõ Ngụy Hàn là người không dễ từ bỏ, Đổng Tây cũng thừa hiểu mọi hành động của mình đã nằm trong tầm kiểm soát của anh, chuyện này cũng không lạ gì. Thấy Đổng Tây bình lặng như vậy, Bạch Du lại lịch sự mà dò hỏi: "Nghe nói cô sắp kết hôn?"
"Nửa tháng sau."
"Chúc cô hạnh phúc."
"Cảm ơn cô..."
Đáp lại lời cảm ơn của Đổng Tây là cái cười khổ của Bạch Du, cô ta xoa xoa cánh tay lạnh giá của mình, kéo cao áo khoác lông dày bên ngoài: "Đổng Tây! Cô thật sự muốn kết hôn?"
Đổng Tây bật cười, câu hỏi này đã có rất nhiều người hỏi cô, họ vẫn đang nghi ngờ cô sao? Hay là họ cảm thấy suốt đời này cô không thể kết hôn được nữa?
"Cuộc đời của một người con gái, điều may mắn nhất là tìm được một người yêu thương mình trọn vẹn. Nếu nói may mắn thì tôi đã có may mắn rồi, chồng tương lai của tôi rất yêu thương tôi, lần này kết hôn với anh ấy là quyết định của tôi."
Như tháo gỡ được nút thắt trong lòng, Bạch Du tỏ ra nhẹ nhỏm hẳn, nhìn ra mặt sông êm ã ngoài kia, cô ta hơi trầm ngâm: "Nếu vậy thì cô không trách tôi chứ?"
"Sao tôi phải trách cô?"
Bạch Du quay sang Đổng Tây, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái xinh đẹp đó: "Vì tôi ở lại bên anh Ngụy."
Đổng Tây ngây người vài giây rồi lại mỉm cười: "Chuyện đó đã không còn liên quan gì đến tôi nữa." Bỗng cô suy nghĩ lại mới chậm rãi nói tiếp: "Nhưng nói thật lòng thì dù sao anh Ngụy cũng là người anh đã cùng tôi lớn lên, tôi rất mong anh ấy tìm được hạnh phúc. Bạch Du, nếu có thể, tôi hy vọng cô có thể mang cho anh ấy hạnh phúc đích thực." Có tự dối lòng quá không? Cô không thể biết, nhưng hiện tại cô rất mong mình không còn gặp lại anh, nếu đã vậy thì sao không thể chúc phúc cho anh.
"Tôi yêu anh Ngụy, ba năm nay tôi ở bên lo lắng, quan tâm anh ấy nhưng chưa khi nào hy vọng được anh ấy đền đáp. Tôi cũng thừa biết trong lòng anh Ngụy cô vẫn giữ một vị trí xác định, bởi thế tôi chỉ có thể âm thầm yêu thương anh ấy."
Thì ra khi đã yêu một người thật lòng, bất kì cô gái nào cũng trở nên khờ dại như vậy. Đổng Tây cô đã từng, nay Bạch Du cũng thế. Chứng kiến sự chân thành trong lời nói lẫn sắc mặt của Bạch Du, Đổng Tây không biết nói gì thêm. Cô chỉ có thể lần nữa khẳng định: "Chuyện gì qua rồi thì hãy để nó trôi qua, cũng như phiến lá ngoài kia, không thể nào trôi ngược dòng được."
Bạch Du lại nhìn sang Đổng Tây, cô ta thật muốn biết trong lòng Đổng Tây giờ đây có thật như lời cô nói. Lá không thể trôi ngược dòng?