Thì cảm điều đau khổ nhất trên thế gian không phải là mối tình đơn phương suốt gần hai mươi năm, cũng không phải lúc ngậm đắng nuốt cay chịu cực khổ bị người đời phỉ nhổ mà điều đau đớn nhất chính là bị chính người mình yêu cưỡng đoạt.
***
Hôn cơ thể cô được một lúc, dường như không thể chịu đựng được nữa, Ngụy Hàn ngồi dậy cởi bỏ quần áo trên người mình rồi trực tiếp áp sát lên người cô, da thịt chạm vào nhau, càng kích thích dục vọng trong anh, đồng thời cũng đang vực dậy cơn ác mộng kinh hoàng của cô. Đổng Tây lại nghĩ đến chuyện chống cự, cô nâng tay mình xô anh nhưng chẳng có tác dụng, hành động này chỉ càng dẫn dắt anh chìm sâu vào ái tình khó dứt. Anh túm lấy bàn tay ấy, hôn lên đó rồi lại hôn lên môi cô, thì thầm tình ý.
"Tiểu Tây... Mọi chuyện là em ép anh, anh không có lựa chọn. Chỉ có như vậy anh mới giữ em được..."
"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Làm ơn đi, anh Ngụy, tôi van xin anh, nếu anh làm thế, cả đời này tôi sẽ hận anh, hận anh mãi mãi."
"Được!" Thuận theo ý cô, anh mỉm cười ma mị: "Nếu hận anh mà có thể làm em nhớ anh cả đời thì cứ hận đi!"
Đúng là chẳng thể thay đổi được quyết định của anh, Đổng Tây cố nén nước mắt mà lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nhạt nhẽo: "Anh không biết chuyện gì sao?"
Anh nhướng mày đầy hứng thú, kề sát mặt cô: "Chuyện gì mà anh không biết thế?"
"Tôi không còn trong trắng nữa, tôi từng bị bọn người đó cưỡng bức, tôi từng sống với Chấn Khải ba năm. Tôi không phải viên ngọc thanh khiết của anh ngày xưa, bây giờ tôi rất dơ bẩn, chạm vào tôi chỉ làm anh nhục nhã thêm thôi."
Lời nói ấy khiến mi mắt Ngụy Hàn cụp xuống, khi anh ngước nhìn cô, Đổng Tây chỉ thấy một màu đen thẳm, chẳng còn chút ánh sáng. Tưởng rằng đã có tác dụng, cô vừa định mở lời thì đã bị nụ hôn cuồng dại của anh chặn lại, không thể nói thêm từ nào nữa. Anh lại tiếp tục quá trình dày vò tinh thần của Đổng Tây, cô không thể chịu đựng được nữa, khóc càng ngày càng lớn, cay đắng cắn chặt môi mình. Trần Thắng Ninh, bọn bắt cóc, những tên đó từng làm như thế này với cô, cô kinh tởm, sợ hãi, càng không sao đối mặt được khi nghĩ đến từng gương mặt ma quỷ đó. Từng cái hôn, từng cái vuốt ve ấy chỉ là một chuỗi tác nhân làm cô đau đớn cùng cực, cô ghê sợ, hoảng hốt, đầu óc tràn đầy hình ảnh của bọn đồi bại dâm tặc kia.
"Đừng... Tránh xa tôi ra... Đừng... Đừng..." Đổng Tây không ngừng lắc mạnh đầu mình, cả sức tay cũng dùng hết lực, cả người vùng vẫy như con cá nhỏ rời khỏi mặt nước thiếu oxi. Ngay lúc này cô còn chẳng phân biệt người đang ở trên cơ thể mình là ai, cô chỉ biết sợ sệt trong nỗi kinh hoàng bủa vây.
"Tiểu Tây..."
Cái tiếng gọi êm đềm dịu dàng đó làm Đổng Tây bừng tỉnh, cô co những ngón tay bấu vào vai anh, mở đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông đang ở trên thân thể cô lúc này. Mọi thứ đều tan biến, Trần Thắng Ninh hay bọn người kia đều không còn, chỉ có nơi này, ánh mắt cô độc của anh phản chiếu lại gương mặt thảm thương khốn khổ của cô, cô tha thiết cất giọng gọi: "Anh... Hàn..."
Anh lại cong môi cười hài lòng, cô cũng cảm thấy bình yên. Cô luôn tin, tin rằng anh sẽ mãi không bao giờ tổn thương cô lần nữa, cô đã tin, đã dùng hết niềm tin của cuộc đời mà đặt toàn bộ vào anh.
"A... "
Trong khi cô đang vững tin vào thứ gọi là hy vọng thì anh đã nhanh chóng chiếm hữu cô hoàn toàn. Cơn đau xé da thịt truyền đến, cô khàn giọng thét lớn, rất đau, đau đến mọi cơ quan trong cơ thể, đau đến tận trái tim, ngàn mảnh vỡ xe ra đâm vào nhau... Móng tay cô bấm vào da anh như để giải tỏa mọi cơn đau vẫn đang truyền đến. Cô nhắm chặt mắt mình, lại lần nữa để nước mắt chảy xuôi dòng... Tất cả... hết thật rồi.
Thì ra lần đầu tiên của người con gái lại đau đến xé da thịt như thế, lúc học cấp ba, một số bạn nữ cùng từng nhắc đến chuyện này, khi ấy Đổng Tây còn lơ mơ chẳng hiểu vì sao lại đau, thậm chí cô còn nhiều lần tưởng tượng ra thời khắc mình cùng Ngụy Hàn làm chuyện ấy, cô sẽ thấy hạnh phúc nhiều hơn đau. Nhưng giờ, đau, cô đang rất đau, tiếng la thất thanh ấy cũng không bộc lộ được nỗi đau của cô lúc này.
Trong cái thời khắc ấy, cô vẫn thấy cái nhíu mày khó hiểu của anh. Cô biết, anh phát hiện cả rồi. Lần đầu rất nhanh chóng trôi qua, vẫn tưởng anh sẽ tiếp tục giày vò cô, nhưng Ngụy Hàn không làm thế, anh ngồi ngây ra như kẻ mất hồn, rồi lại nhìn dòng chất lỏng màu đỏ chói mắt ấy đã thấm đẫm ga giường, anh hít sâu vào điều chỉnh nhịp thở, nhất thời chẳng biết làm gì.
Đổng Tây không còn dám mở mắt nữa, chỉ hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, bản thân lại biết rõ rằng đây không phải là mơ, thực tế nỗi đau mà cô đang chịu đủ nói lên sự thật rằng, cô bị Ngụy Hàn cưỡng bức rồi, trinh tiết của cả đời cô bị người đàn ông này cướp mất rồi.
Một thứ mềm mại chạm vào vành môi cô rồi lướt đến khắp mặt cô, cúi cùng dừng ở trán cô. Anh đã hôn, đã hôn lên những giọt nước mắt cay đắng ấy, nhưng anh đâu biết rằng thật ra toàn bộ nước mắt của cô, đã chảy vào tim cả rồi, đóng băng luôn cả quả tim làm nó dường như ngừng đập luôn rồi.
"Lại còn dám lừa dối anh? Tiểu Tây! Anh đã nói em là của anh, cả đời này chỉ thuộc về mình anh."
Nụ hôn dời xuống vành tai cô, nhẹ nhàng lướt qua gáy cô rồi chạy dọc đến xương quai xanh. Chậm rãi cứ cũng giống như uống rượu vang, anh đang thưởng thức, thưởng thức người phụ nữ của anh. Ngay từ lúc vừa bắt đầu, anh đã nhận thấy cảm giác khác lạ, đến lúc nhìn rõ dòng máu đỏ chảy ra, anh càng chắc chắn rằng mình mới chính là người đàn ông đầu tiên của cô. Vài phút trước anh cũng đã tin lời cô nói, tin rằng cô từng có quan hệ với người đàn ông khác, nhưng anh vẫn mặc kệ, cô là của anh, là viên ngọc quý được anh nâng niu quý trọng, dù có xảy ra chuyện thì thì cũng không thể thay đổi được ý nghĩ đó trong lòng anh. Còn bây giờ khi biết cô đã hoàn toàn thuộc về mình, trước nay đều là của mình, không ai biết anh đã vui sướng thế nào đâu, anh tự thề rằng, đời này, đừng mong ai mang cô đi xa anh một lần nữa.
Anh lại giải tỏa dục vọng lần nữa vào cơ thể cô, lần này cô mở to mắt nhìn anh, thấy anh vẫn dõi theo nhìn mình, cô cắn môi ngăn toàn bộ đau đớn khó chịu, tuy cơn đau không như vừa rồi, nhưng với tình trạng của cô hiện giờ, đúng thật là không thể nào chịu đựng được. Tuy vậy nhưng cô không hề muốn van xin, cũng không muốn mình cất ra bất kì âm thanh nào cả, răng cô cắn dập cả môi dưới, máu rỉ ra tràn vào kẻ răng, mang vị mặn, cả máu và nước mắt.
Từng giọt mồ hôi từ trên trán anh rơi xuống ngực cô, anh nhìn rõ sự tuyệt vọng cùng cực trong đôi mắt long lanh ấy, nhưng anh đã sa ngã rồi, chẳng thể nào dừng lại, chỉ biết cúi đầu hôn lên môi cô để tránh cô cắn lấy môi dưới, sau đó dừng ở bên tai cô mà khàn giọng an ủi: "Sẽ qua mau thôi... Không sao cả... Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm đau em... Không sao cả Tiểu Tây... Có anh rồi..."
Cô lại nhắm mắt mình, hai tay buông lỏng không sức lực rồi hờ hững buông ra vẻn vẹn một câu: "Tôi... hận... anh."
Sắc mặt anh càng u tối, anh không đáp lời, tiếp tục cuộc yêu mà anh đã chờ đợi bấy lâu, bấp chấp tất cả, khoảng khắc này, anh không thể nghĩ gì thêm, chỉ hoàn toàn muốn chiếm đoạt cô. Cả cuộc đời này, cô là niềm khao khát duy nhất của anh, chưa có người phụ nữ nào làm anh phải cháy lên ngọn lửa tình rạo rực đến vậy, ngay cả mối tình đầu là Kha Mễ Nhu, anh cũng chỉ mang cảm giác đầu tiên khác lạ, còn với Đổng Tây, giây phút biến cô trở thành người phụ nữ của mình, anh buông xuôi mọi thứ, trong mắt, trong tim và mọi suy nghĩ đều là hình bóng của cô. Anh còn biết rõ, xúc cảm hiện tại làm anh không muốn ngừng lại.
Trong đầu Đổng Tây lại quanh quẩn mãi một lời hứa, rất lâu về rước, đã có một người đàn ông nói với cô.
'Tiểu Tây! Anh muốn khi em bên anh, em luôn có cảm giác an toàn. Chắc chắn anh sẽ cho em cảm giác đó. Anh là một người đàn ông bình thường, bên cạnh người mình yêu mỗi ngày đương nhiên sẽ có cảm giác liên quan đến tình dục. Nhưng anh chưa khi nào nghĩ rằng mình sẽ ép em làm chuyện đó với anh, anh muốn khi anh hôn em, chiếm hữu em thì trong lòng em chỉ có mỗi anh, không có sự run rẩy hay kinh sợ nữa... Tiểu Tây! Anh trân trọng em như một viên ngọc vậy, không ai có quyền vấy bẩn em. Với lại, anh cũng muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn của hai chúng ta.'
Vậy chính người đàn ông đã từng nói sẽ trân trọng cô lại là người đã dùng mọi thủ đoạn bị ổi mà chiếm đoạt cô, tẩm thuốc mê khiến cô ngay cả sức phản kháng của không có, chỉ có thể bất lực nằm dưới thân anh ta để anh ta thỏa mãn dục vọng.
Thật không ngờ, cô cả đời này cũng không ngờ đây là người mà cô yêu say đắm suốt thời tuổi trẻ. Cuối cùng thì đến hôm nay, cô đã nhận ra hoàn toàn Ngụy Hàn giờ đây, chỉ là một con ác quỷ mất tính người.
Thì cảm điều đau khổ nhất trên thế gian không phải là mối tình đơn phương suốt gần hai mươi năm, cũng không phải lúc ngậm đắng nuốt cay chịu cực khổ bị người đời phỉ nhổ mà điều đau đớn nhất chính là bị chính người mình yêu cưỡng đoạt.
******
Sáng sớm ngày hôm sau ở thành phố Bắc Vinh xảy ra một chuyện lớn làm chấn động dư luận. Buổi đám cưới của Dương Chấn Khải – người thừa kế tập đoàn Dương thị bị náo loạn do không tìm thấy cô dâu. Một đám cưới được chuẩn bị vô cùng long trọng, có thể nói là cái đám cưới lớn nhất thành phố Bắc Vinh trong suốt mười năm trở lại đây, nhưng lại không có cô dâu, điều này ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Dương thị, thậm chí là cổ phiếu của cả tập đoàn.
Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao, buổi lễ bị hủy đột ngột, khách mời ngơ ngát không biết chuyện gì xảy ra, Nguyễn Thúy Mai đau đầu nhứt óc để tìm cách giải thích thỏa đáng, thì bản thân chú rể là Dương Chấn Khải vẫn đang chạy khắp nơi tìm tung tích của cô dâu, tâm trạng anh như kẻ ngồi trên đống than đang cháy lửa. Từ lúc nghe người hầu báo rằng Đổng Tây không có trong phòng, anh đã sai người đi tìm, nhưng suốt hơn năm giờ trôi qua, cô như bốc hơi khỏi đây, anh không lo lắng cho danh dự gì cả, chỉ sợ rằng cô gặp chuyện. Vì anh hiểu, Đổng Tây không bao giờ biến mất không để lại hồi âm như thế.
Mặt khác tại một gian phòng, nơi mà trong ba năm qua mất chủ đã trở nên lạnh lẽo giờ lại ấm áp lạ thường. Nhưng không ai biết rằng, tại nơi này đã chôn giấu bao nhiêu là nước mắt của một người con gái.
Khi Đổng Tây mơ màng tỉnh lại thì ánh nắng đã len lỏi vào căn phòng, tấm rèm dày bị gió thổi nhẹ nên tia nắng ngoài kia rất nhanh chiếu vào mắt làm Đổng Tây khó chịu chau mày. Cô lại nhắm mắt, đầu óc trống rỗng.
Hy vọng đây chỉ là mơ là thôi, cô đang rất hy vọng, nhưng vừa cử động nhẹ người thì thân dưới truyền đến một cơn đau nhứt rã rời. Chân mày cô nhíu lại, hai tay đã có thể cử động, lúc này Đổng Tây chỉ nắm chặt chăn đang đắp trên người mình, cô tuy nhắm mắt nhưng nước mắt vẫn lũ lượt ùa ra. Sự thật vẫn mãi là sự thật, cô chẳng thể nào ép bản thân mình phủ nhận một lần nữa. Những gì xảy ra tối qua, từng chút một in sâu vào trí nhớ của cô, như một kí ức chẳng bao giờ xóa nhòa được. Ánh mắt của người đàn ông đó, lời nói lẫn hành động đều mang sự chiếm hữu tuyệt đối. Cô cũng không nhớ nổi tối qua mình đã bị Ngụy Hàn chiếm đoạt bao nhiêu lần, anh ta như loài sói đói xem cô là con mồi mà hưởng thụ không biết ngừng nghỉ, ban đầu cô còn phản kháng, nhưng thời gian từng chút một trôi qua, cô đã không có khả năng đó nữa, đến cuối cùng là cô mệt mỏi mà ngất đi.
Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến làm lòng cô không ngừng dao động, cả người cô co lại rồi run lên từng đợt, cô vẫn không dám mở mắt mình ra, chỉ mặc cho nước mắt tuôn trào. Ngụy Hàn nhìn cô như thế cảm giác trong lòng như có kim đâm, anh ngồi xuống giường rồi đem Đổng Tây ôm trọn vào lòng, môi kề sát tai cô mà dỗ dành như trước kia: "Tiểu Tây..."
"Đừng... Đừng... đừng mà..."
Cô khóc nấc lên, cố dịch ra khỏi người anh nhưng vô dụng, Ngụy Hàn ôm cô chặt đến mức khiến mọi cử động của Đổng Tây đều khó khăn. Nghe tiếng khóc của cô, giọng anh càng hạ thấp xuống đầy yêu thương.
"Tiểu Tây của anh... Xin lỗi em... Xin lỗi vì tối qua anh không kiềm chế được mình, sau này anh sẽ có chừng mực..."
Còn sau này? Vừa nghe đến đó, tim Đổng Tây bị bóp nghẹt, cô khó nhọc cất tiếng khóc, bàn tay vẫn yếu ớt xô anh ra: "Buông tôi ra... Đừng... đừng... chạm vào tôi... Buông ra..."
"Đừng sợ... Tiểu Tây! Anh là anh Hàn của em, đừng sợ Tiểu Tây, anh không làm hại em đâu..."
"Không phải! Anh không phải anh Hàn của tôi, anh Hàn không bao giờ đối xử với tôi như vậy... Không phải..."
Ngụy Hàn nghe cô khẳng định như thế, anh càng gắt gao ôm chặt cô vào lòng, để giữa hai người không còn bất kì khoảng cách nào nữa, cô giãy dụa, anh càng siết chặt, đến cuối, sức lực không còn, Đổng Tây mới yểu xìu gục vào lòng anh. Cô bất lực chỉ biết khóc, Ngụy Hàn không lên tiếng, để cho cô khóc hết, anh biết là anh có lỗi với cô, khiến cô chịu nhiều mất mát, thương tổn, nhất là chuyện xảy ra tối hôm qua, anh càng hiểu rõ, mình ngàn vạn lần có lỗi với cô. Lỗi là do anh dùng thuốc khống chế cô, lỗi là do anh không thể kìm chế dục vọng mà khiến cô chịu đau đớn. Còn tất cả những chuyện khác, anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận, cũng như anh biết rõ đều sáng suốt nhất trong đời là đã kiên quyết mang cô về bên mình, khiến cô trở thành người phụ nữ duy nhất của mình.
Không còn nghe tiếng khóc nữa, anh mới đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, rồi lại nghiêng đầu hôn lên đó, cả nụ hôn cũng đầy sự nâng niu, quý trọng: "Khóc xong rồi thì nghe anh nói nhé? Tiểu Tây! Anh đã nhiều lần nói, em là của anh, trước nay đều như vậy. Anh cũng chưa khi nào có suy nghĩ sẽ gây cho em bất kì tổn thương nào, cũng như chuyện tối qua, anh không thể lựa chọn, tại sao em lại lấy Dương Chấn Khải, nếu em không đồng ý lấy hắn, nếu em vẫn như ngày xưa mà ở bên anh, chờ đến hôn lễ của chúng ta, vậy thì anh sẽ giữ lời hứa, anh sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện làm người của anh. Nhưng em lại thất hứa, là em thất hứa với anh nên anh chỉ còn một con đường này để đi thôi. Em là của anh, bất cứ ai cũng không thể dành lấy... Em phải hiểu điều này Tiểu Tây... Tiểu Tây của anh... Tiểu Tây..."
Mắt cô vẫn đờ đẫn nhìn vào tấm ảnh đặt ở đầu giường, ba năm qua căn phòng này không gì thay đổi, cả cách bày trí của giữ nguyên trạng không dịch dời. Nhưng mọi chuyện đã không còn như xưa nữa rồi, cô đã không là cô của ngày xưa, anh cũng không là anh của ngày xưa. Hai người họ cũng không thể là đôi uyên ương yêu nhau say đắm như ngày xưa. Không thể nào nữa...
Lúc cô tỉnh dậy lần hai thì mặt trời đã ngã bóng, Đổng Tây mở mắt nhìn quanh, không thấy Ngụy Hàn bên cạnh, cô chống tay ngồi dậy. Lần đầu tỉnh, do quá kích động mà quên mất một điều, giờ Đổng Tây nhìn lại mới phát hiện trên người mình là bộ váy ngủ màu tím, từ kiểu cách đến màu sắc đều nằm trong sở thích của cô. Hiện tại Đổng Tây không còn tâm trạng đâu mà chú ý đến vấn đề đó nữa, cô ngẩn ngơ ngồi tựa đầu vào tường, không muốn nghĩ đến bất kì chuyện gì.
Ngụy Hàn lại bước vào, lần này trên tay anh có thêm một dĩa cơm chiên Dương Châu vẫn còn nghi ngút khói, xem ra anh nhân lúc cô ngủ mà đích thân xuống bếp. Rất tiếc Đổng Tây vẫn không thèm đưa mắt nhìn anh một cái, vẫn cứ ngồi ngơ ra nhìn ra những cây xương rồng ở ngoài ban công.
"Tiểu Tây! Chắc em đói bụng rồi, ăn chút cơm nhé?" Cô vẫn không chú ý, anh để dĩa cơm xuống bàn rồi đưa tay xoay người cô đối diện với mình, trên môi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc: "Đây là cơm rang em thích nhất, anh biết em đói rồi, ăn một chút thôi cũng được."
"Anh thật không hối hận vì đã làm như vậy với tôi sao?"
Anh lắc đầu, trả lời không suy nghĩ: "Không hối hận... Ngược lại anh thấy đây là quyết định đúng đắn, chẳng phải bây giờ tốt lắm sao? Chúng ta ở bên nhau, trong ngôi nhà này... rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc?" Bỗng dưng Đổng Tây bật cười chế giễu, Ngụy Hàn hơi kinh ngạc, trước giờ anh chưa thấy nụ cười này của cô, mang theo sự phỉ nhổ chán ghét, là đối với anh sao?
Cô lại nhìn thẳng vào anh mà nói tiếp: "Nếu đã vậy... Tôi muốn anh ân hận suốt đời."
Không đợi Ngụy Hàn kịp phản ứng thì Đổng Tây đã nhanh chóng bước xuống giường rồi như một mũi tên mà lao thẳng vào bức tường.
"Tiểu Tây!" Đợi khi Ngụy Hàn kinh hoàng thét lên và chạy đến thì cả thân người Đổng Tây đã ngã xuống sàn, trên trán cô máu chảy ra không ngừng, anh như kẻ điên mà đến bế xốc cô lên, vừa chạy khỏi đó vừa lớn tiếng gọi: "Tiểu Tây! Em không thể như vậy! Tiểu Tây! Tiểu Tây!" Cô không hề trả lời, anh vẫn nhớ, trước khi nhắm mắt, cô đã mỉm cười thỏa mãn, như rất hài lòng với sự đau khổ của anh lúc này. Thì ra, cô hận anh đến mức đó, nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự cắn rứt lương tâm từ anh.
"Tiểu Tây!"
May mà vết thương không nặng lắm, chỉ tổn thương phần mềm, bác sĩ băng bó cho Đổng Tây xong thì Ngụy Hàn đưa cô về nhà. Anh không ngờ đến chuyện Đổng Tây sẽ tự tử vì anh biết xưa nay cô rất sợ nhìn thấy máu, lúc nhỏ cứ mỗi lần đứt tay là cô lại chạy tìm anh khóc toáng lên, nhưng hôm nay cô lại dám đâm đầu vào tường, thật đúng là Ngụy Hàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhìn cô nằm trên giường mê man, đầu quấn thâm một mảnh băng trắng, Ngụy Hàn rất khó chịu, anh không hiểu vì sao cô thà chọn cái chết để dày vò anh còn hơn là quay về sống hạnh phúc với anh. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng sự thật thì không muốn hiểu.
Cô hết yêu anh rồi.
(#Tác giả: Gần đây không đăng truyện thường được, xin lỗi các đọc giả nhiều nha... Tác giả bệnh rồi... Sẽ cố hoàn nhanh sau khi khỏe... Chúc mọi người tốt lành! )