Đổng Tây lần này ngước lên nhìn anh, nhìn cả gương mặt gần trong gang tất ấy, rồi lại nhìn dáng vẻ ngạo nghễ của anh trong bộ âu phục màu đen được may vô cùng vừa vặn ấy. Ngụy Hàn thấy cô đã chịu chú ý đến mình, anh đương nhiên vô cùng hạnh phúc, đích thân đưa tay kéo lúp ren che đi gương mặt tựa một thiên sứ ấy.
"Tiểu Tây… Em thật đẹp…"
Em cứ như một viên ngọc long lanh, trong mắt anh, vẫn trong sáng thuần khiết như ngày nào. Mãi mãi là như thế.
***
Mệt mỏi thiếp đi rồi ngủ say lúc này chẳng hay. Tỉnh giấc lần thứ nhất, cô mơ màng mở mắt thì thấy Ngụy Hàn vẫn ngồi bên giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa thuốc vào cổ tay và những chỗ bầm do anh ta gây ra cho cô. Cô quan sát sắc mặt đáng thương của anh một lát, lòng thầm cười nhạo cho sự giả tạo ấy, nếu anh ta ân hận thì sao còn làm cô thành ra thế này, Đổng Tây lại nhắm mắt ngủ tiếp. Sau đó không lâu, cô phát giác phía ngực trái mình lại có một cảm giác như kim châm, đau thì không quá đau, chỉ hơi tê tê. Cô định mở mắt nhưng lại thấy rất buồn ngủ, không sao tỉnh được. Thế là ngủ một mạch không biết giờ giấc, tỉnh giấc thì bầu trời bên ngoài vẫn là một màn đêm đen kịch. Thì ra cô đã ngủ suốt một ngày rồi, Đổng Tây thở dài mệt nhọc, nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được.
Cô lại mở mắt nhìn quanh, không thấy Ngụy Hàn đâu làm tâm trạng Đổng Tây cũng nhẹ nhỏm hẳn. Chống tay ngồi dậy, Đổng Tây thấy trên người mình đã được bao bọc bởi chiếc áo choàng tắm màu tím nhạt, cô vén chăn bước xuống giường, có lẽ vì nằm suốt một ngày hay vì thuốc của Ngụy Hàn thoa có tác dụng nên Đổng Tây không còn thấy đau như đêm qua nữa. Cô đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt rồi nhìn mình trong gương, ngay cả cô cũng phải giật mình với bộ dạng này. Không ngờ chỉ sau một đêm cô đã tiều tụy thế này, cả ngày không có chút gì vào bụng, giờ là lúc dạ dày Đổng Tây kêu gào, cô đặt tay lên bụng mình, khẽ xoa xoa chỗ dạ dày. Bỗng phát hiện có gì đó khác thường trên cơ thể mình, nơi ngực trái vẫn có cảm giác rất lạ. Đổng Tây cúi đầu rồi dùng tay kéo cổ áo, mắt cô phút chốc mở to, còn không dám tin, cứ ngỡ mình nhìn lầm, cô lại kéo áo rộng hơn, nhìn thẳng vào gương. Khi đã xác định rằng mắt mình không có vấn đề mà là đầu Ngụy Hàn có vấn đề, cơn giận của Đổng Tây càng lúc càng sục sôi. Cô kéo áo mình lại rồi gấp rút mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài, tiến thẳng đến cửa phòng định mở ra thì phát hiện chốt cửa sớm đã khóa chặt. Anh ta muốn giam cầm cô, rõ ràng là thế.
Đổng Tây quên đi sức lực mình giờ rất yếu ớt, cô vỗ mạnh lên cửa mà nâng cao giọng thét: "Ngụy Hàn! Anh mau đến đây! Ngụy Hàn!"
Từ mắt mèo của cánh cửa nhìn ra, thấy có người đi đến nhưng không phải Ngụy Hàn mà là kẻ ngày hôm qua đánh ngất Dương Chấn Khải, người Ngụy Hàn gọi là Tùng Bách. Hắn ta đi đến mở cửa, Đổng Tây cảnh giác lùi lại phía sau, mắt Trần Tùng Bách thoáng qua người cô rồi rất nhanh rời đi, anh ta không cảm xúc thông báo.
"Anh Ngụy ra ngoài sắp xếp hôn lễ vào ngày mai, anh ấy nói sẽ về ngay, bảo tôi chăm sóc cô Đổng thật tốt." Anh ta vừa dứt lời thì đã có một vài người phục vụ mang thức ăn vào bày đầy một bàn, nhìn thoáng qua, Đổng Tây liền biết đó là Ngụy Hàn dặn dò họ chuẩn bị, bởi những món này đều là món cô thích. Trần Tùng Bách nghe tiếng kêu cồn cào phát ra từ bụng Đổng Tây, anh lại tiếp tục nói: "Cô Đổng ăn tối đi, tôi không làm phiền..." Như nhớ ra điều gì, mắt anh trực tiếp hướng thẳng vào cô: "Anh Ngụy còn muốn tôi chuyển lời cho cô Đổng, anh ấy hy vọng cô đừng nghĩ đến việc tự tử hãy những việc tự thương tổn cho mình. Tôi tin cô Đổng không muốn anh Ngụy vì cô mà lại ảnh hưởng đến người ngoài."
Trần Tùng Bách đi rồi mà vẫn không quên khóa cửa, để lại một câu cảnh cáo không nặng không nhẹ đã chấm dứt mọi suy nghĩ của cô. Nhưng từ ngày kích động đập đầu vào tường, Đổng Tây đã từ bỏ ý định tìm đến cái chết rồi. Cô còn muốn biết sự thật về cái chết của bố mình, vả lại nếu Ngụy Hàn đã không từ giá nào chà đạp lòng tin của cô thì cô cũng không ngại cùng anh đấu ván cờ này, xem rốt cuộc ai bị tổn thương nhiều hơn.
Khoảng hai tiếng sau, tiếng mở cửa vọng lại, dáng người cao lớn ấy bước vào phòng, do trời tối mà phòng lại không có đèn nên cả hai chẳng ai thấy sắc mặt của nhau. Ngụy Hàn bật công tắc gần đó, đèn sáng cả gian phòng, nào ngờ anh vừa xoay người thì một cái bình hoa đã bay thẳng đến mặt anh, may mà anh nhanh nhẹn né sang một bên, bình hoa va vào tường, vỡ tan.
Cô ngồi trên giường, bình tĩnh nhìn anh. Ngụy Hàn lại đưa mắt sang một bàn thức ăn vẫn chưa động đũa, anh đi về phía giường, đứng ngược sáng mà cúi đầu hỏi cô: "Sao vẫn không chịu ăn?"
Đổng Tây không nói không rành mà túm những thứ quanh mình ném vào người anh, Ngụy Hàn tránh rất nhanh, huống hồ những thứ trong phòng này đã được anh sắp xếp, ngoài cái bình hoa vừa rồi, mọi thứ đều làm bằng chất liệu nhẹ, không thể gây thương tích. Không thực hiện được ý đồ, Đổng Tây lại đích thân nhào đến nắm lấy cánh tay không hề phòng bị của anh mà cắn xuống. Cách hai lớp áo, một vest, một sơ mi, đương nhiên Đổng Tây khó lòng làm đau anh, cô buông anh ra, lại lùi về góc giường, kéo chăn che đi người mình rồi mới mắng.
"Anh là đồ biến thái, anh điên rồi hay sao mà dám tự ý làm vậy trên cơ thể của tôi?"
Với hành động vô cùng trẻ con vừa rồi của cô, Ngụy Hàn rất hài lòng. Xem ra tâm trạng cô có phần bình tĩnh lại rồi.
"Vậy nên em mới biết em mãi là người của anh." Anh cười, ngồi xuống giường: "Anh bảo người dọn cho em thức ăn mới, lần này phải ăn."
"Tôi không ăn!"
Ngụy Hàn cười đầy ma quái, Đổng Tây càng có dự cảm chẳng lành, cô vừa định chạy thì lại bị anh tóm dễ dàng như con hổ vồ được nai con. Anh ấn cô xuống giường, giữ chặt tay cô hai bên, cúi xuống hôn lên môi cô. Đổng Tây giãy giũa, sợ hãi anh ta lại bệnh hoạn như tối qua, nếu vậy thì cô chỉ còn đường suy kiệt mà chết thôi. Nhưng rất nhanh Ngụy Hàn đã rời khỏi bờ môi ấy, anh hôn nhẹ lên trán cô, rất vui vẻ mà lộ ra nụ cười quyến rũ: "Ngày mai đến hôn lễ rồi, anh rất vui."
"Không liên quan đến tôi."
"Tiểu Tây..." Ngụy Hàn dễ dàng dùng miệng cắn nhẹ cổ áo cô mà kéo ra, anh nhìn nét chữ màu đỏ phía trên ngực trái cô, nơi quả tim cô đang đập, làn da cô trắng noãn nà, giờ chen vào một màu đỏ, càng nhìn càng đầy ma mị, yêu kiều: "Tiểu Tây là của anh..."
Anh hôn lên chữ đó, Đổng Tây căm nín không dám chống cự, sợ rằng làm thú tính anh bộc phát lần nữa. Và nụ hôn này cũng rất nhanh chóng, Ngụy Hàn đã kéo Đổng Tây ngồi dậy mà ôm cô xuống giường, đi về phía sofa. Lấy điện thoại gọi cho Trần Tùng Bách bảo anh ta mang bữa ăn mới vào, Ngụy Hàn đặt điện thoại lên bàn, lại cảm giác được cô đang dè chừng mình, anh bật cười thơm mạnh lên má cô.
"Sợ anh lắm sao?"
Có thể không sợ à? Đổng Tây chửi thầm trong lòng nhưng miệng thì không nói ra. Sự im lặng ngoan ngoãn không chống cự này làm tâm trạng Ngụy Hàn càng phấn chấn, anh kéo bàn tay của cô lên mà hôn, hôn được một lát rồi bỏ xuống, tiếp theo lại hôn khắp mặt cô. Đến khi bên ngoài có tiếng ho khan của Trần Tùng Bách, anh mới tiếc nuối không làm chuyện biến thái đó.
Sự thật thì anh là người nắm rõ hơn ai hết tình trạng thể lực của cô, tối qua đúng là anh rất giống cầm thú, đòi hỏi vô độ từ phía cô. Ngày mai là đến lễ cưới, anh đương nhiên không muốn cô dâu của mình quá mệt mỏi nên hôm nay anh không hề có muốn làm gì cô cả, chỉ biết hôn cô để thỏa khát khao trong lòng.
Tối đó Đổng Tây ngủ trên giường, Ngụy Hàn không dám làm cô sợ nên chỉ nằm ở sofa, Trần Tùng Bách hẳn là không thể ngờ đến tình huống này, nếu anh biết, anh đã có lòng tốt mang đến cho Ngụy Hàn thêm một cái giường.
Sờ lên ngực trái mình, đôi mắt long lanh của cô chìm trong bóng tối, trầm tư đến lạ thường. Ngụy Hàn xăm lên ngực trái cô một chữ 'Hàn', nhìn nét chữ thì biết ngay là do chính anh tự tay xăm, anh ta muốn mỗi nhịp đập của tim cô đều có tên anh.
Đổng Tây không biết từ lúc nào con người anh lại trở nên độc chiếm đến mức phải làm những hành động này.
***
Buổi sáng trời trong, không khí ở khu resort Sea náo nhiệt hẳn lên. Mọi người tấp nập qua lại, phục vụ bận bịu không ngừng, người ra vào càng ngày càng đông. Đám cưới của Ngụy Hàn lần này cả thành phố Tân Nam không ai không biết, những người làm việc ở thương trường hay chính trường đều được mời, bởi thế toàn bộ không gian của lễ cưới đều bao trùm hai chữ 'sa hoa'. Ngụy Hàn chính là muốn cho Đổng Tây một hôn lễ thật long trọng, anh muốn thực hiện ước mơ thời tuổi trẻ của cô, cũng như hoàn thành những gì còn dang dở trong quá khứ, anh muốn cho cô dâu của anh, người phụ nữ của anh một hôn lễ khó quên, mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
Từ sáng sớm Ngụy Hàn đã rời khỏi, Đổng Tây đêm qua cũng không được yên giấc nên đã thức dậy. Cô đứng bên cửa sổ nhìn về khu resort cách đó không xa, trông thấp thoáng thấy một bức ảnh cưới thật lớn dựng ở cửa ra vào, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
"Cô Đổng, tôi đưa cô đến resort để thay lễ phục." Lương Ứng Nhiên không biết bước vào từ lúc nào, thấy Đổng Tây đứng đó thất thần nên thông báo.
Đổng Tây quay đầu lại nhìn anh ta rồi lại hỏi: "Chấn Khải vẫn an toàn chứ?"
Sắc mặt Lương Ứng Nhiên liền biến đổi, anh suy nghĩ một lát mới trả lời: "Dù sao anh Ngụy cũng nể mặt chú Tàu, Dương Chấn Khải hiện tại rất an toàn, vấn đề bây giờ là ở cô Đổng. Anh Ngụy đặt rất nhiều hy vọng vào lễ cưới hôm nay, chuyện gì anh ấy cũng muốn đích thân làm cho cô. Cô Đổng! Tôi mong cô hiểu được tâm ý của anh ấy."
"Không cần nữa rồi... Đi thôi..." Đổng Tây cười nhạt không quan tâm rồi bước ngang Lương Ứng Nhiên, đi được một đoạn cô lại quay đầu: "À... Di Di và Tiểu Niệm đâu?"
"Di Di đang ở trong resort giúp anh Ngụy chuẩn bị vài việc, Tiểu Niệm có bác sĩ Nguyễn trông rồi."
Cô gật nhẹ đầu mình như hiểu ý rồi tiếp tục bước đi, Lương Ứng Nhiên lái xe đưa Đổng Tây đến resort rồi lại đưa cô đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khu, sau khi thấy cô đã đi vào phòng cùng mấy chuyên viên trang điểm, anh mới yên tâm rời đi.
Bộ váy cưới mới lộng lẫy với từng đường nét tinh tế được mắc sẵn trên giá, có một cô gái chuyên bên lễ phục bước đến nói khẽ.
"Cô Đổng, chúng ta thay lễ phục trước nhé?"
Không nghe Đổng Tây đáp, cô ta đưa tay định kéo áo khoác của Đổng Tây xuống, nào ngờ vừa chạm đến thì Đổng Tây đã giật mình phản ứng.
"Tôi tự làm được."
"Cô Đổng! Bộ lễ phục này không thể tự mặc được, để tôi giúp cô đi."
Đổng Tây nhìn lại lễ phục, đúng là một mình cô khó mà có thể tự mặc, thế là để mặc cho cô gái thay cho mình. Khi nhìn thấy trên ngực trái của Đổng Tây có xăm một chữ 'Hàn', cô gái rõ ràng ngẩn người, sau đó lại thấy những vết hồng hồng nhạt nhạt, cô gái kia liền đỏ mặt nhưng chẳng dám nói, tiếp tục làm công việc của mình. Trong khi cô gái kia đang cài lại khóa váy cưới, Đổng Tây bỗng nói.
"Có bao giờ cô thấy cô dâu nào như tôi không? Trước ngày cưới còn bị chú rể cưỡng bức."
Ngay lập tức bàn tay của cô gái phía sau cứng để, chỉ cố gượng cười cho qua chuyện, Đổng Tây cũng chẳng nói gì thêm. Tiếp đến là chuyên viên trang điểm vào tận phòng chuẩn bị mọi thứ cho cô. Đổng Tây vô cảm ngồi đó, mặc cho họ làm gì thì làm.
Dưới bầu trời rộng lớn, cô như cánh chim nhỏ bị gãy cánh rồi chẳng thể nào bay lượn tự do trên bầu trời của mình nữa.
Cô đưa mắt ngước nhìn những tảng mây trôi nhè nhẹ ngoài kia. Hôm nay là một ngày đẹp trời, gió thổi từ tốn bay lẻn vào căn phòng xa hoa tráng lệ này. Cô quay lại nhìn mình trong gương, bất giác nở nụ cười chế giễu. Chuyên viên trang điểm vừa thấy cô cười, chẳng cần quan tâm đến nụ cười đó mang hàm nghĩa gì mà anh ta đã kích động nói.
"Cô Đổng! Hôm nay cô thật xinh đẹp, cô cười lại càng xinh hơn."
Đổng Tây cô không nói gì nữa, lẳng lặng để cho họ hoàn thành công đoạn cuối cùng, cài lúp ren lên mái tóc đã được búi kiểu cách kia.
"Cô Đổng, có thể ra ngoài rồi, anh Ngụy đang đợi cô."
Là tiếng thúc giục của một người phụ nữ trung niên. Cô thẫn thờ đứng dậy rồi lê từng bước chân nặng nhọc về cánh cửa rộng lớn phía sau mình. Lúc đi ngang cái gương lớn trong phòng, cô dừng lại rồi nhìn người trong gương như một người hoàn toàn xa lạ, nhìn đến ngây người. Cô gái vừa thay lễ phục cho Đổng Tây vừa rồi không ngừng khen ngợi.
"Cô thật đẹp... cô Đổng... Anh Ngụy thật hạnh phúc khi cưới được cô."
"Sao cô không hỏi tôi có hạnh phúc không?" Đổng Tây hỏi câu này, làm những người trong phòng đều im bặt, thế là cô lại tự lẩm bẩm: "Không..."
Đổng Tây lại bước tiếp về phía cửa, đây không phải là cánh cửa thoát khỏi địa ngục mà chỉ là nơi dẫn lối vào con đường tăm tối đang chờ sẵn phía trước. Mấy cô gái từ lâu đã đứng bên cạnh chờ giờ mới có cơ hội làm việc của mình. Họ đến cầm tà váy dài thướt tha của cô, giúp cô bước đi dễ dàng hơn với bộ lễ phục lộng lẫy ấy.
Hai người phục vụ nữ mở cánh cửa gỗ lim đen huyền ra. Cô vẫn đi chậm chạp như không hề muốn tiến về phía trước, nhưng đấy là điều không thể, dù cô không muốn đi thì cũng phải đi, vì vốn dĩ, cả việc có được dừng lại hay không, cô hoàn toàn không thể quyết định.
"Ngụy tổng, cô Đổng ra rồi!" Người phụ nữ trung niên cung kính thưa với người đang ngồi thảnh thơi nhấp từng ngụm trà thơm mát.
Nghe thế, anh bỏ ly trà trên tay xuống, từ tốn đứng dậy, chạm vào gương mặt thiên thần kia. Anh ngắm nhìn gương mặt kiều diễm ấy, rồi lại đưa mắt đến những vết gấp của bộ váy cưới lộng lẫy, thân hình với những đường cong gợi cảm khiến tim anh xao động, bộ váy trang trọng như thế mới xứng với người xinh đẹp như cô. Xong, anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng, môi cũng hé nụ cười lãnh đạm, mấy người đứng chờ trong căn phòng ấy đang trong tâm trạng hồi hộp, vừa thấy anh cười họ liền thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên, trừ cô dâu của anh. Họ hiểu ý và dần lui ra ngoài, không quên khép nhẹ cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người, lúc này anh đã bước đến trước mặt cô, rồi tuyệt nhiên, anh nhíu mày: "Ngước lên nhìn anh!" Như một mệnh lệnh buộc cô phải tuân theo, nhưng anh chỉ dùng giọng điệu nhẹ bổng, trầm lắng và cũng đủ xuyên thấu vào tận trái tim cô.
Thế là cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, làm theo lời anh rồi, anh vẫn không hài lòng, chỉ nhếch môi cười, nụ cười lạnh giá.
"Em biết ánh mắt ấy cho anh biết điều gì không? Căm thù! Chán ghét! Trong mắt em chỉ toàn hiện diện những thứ ấy, rốt cuộc tình yêu của em đi đâu cả rồi?"
Những lời Ngụy Hàn nói ra, cô nghe, thậm chí ghi nhớ thật kĩ vào từng ngóc ngách kí ức của mình. Nhưng lúc này đây, cô vờ như không nghe, chỉ hướng đôi mắt vô hồn nhìn vào anh, anh buộc cô nhìn, cô đang nhìn đấy thôi.
"À… Anh quên mất, có lẽ em đem nó dành cho hắn ta cả rồi. Không sao…" Anh lấy lại nụ cười rạng rỡ, nụ cười chết người, nụ cười mê hoặc. Anh tiến đến siết chặt vòng tay ôm lấy cô vào lòng, ghì cô sát vào mình, không để cô cách anh một khoảng trống nào cả. Cô không kháng cự, nói đúng hơn, cô không có khả năng kháng cự. Chỉ lặng im rồi nhìn anh. Trong ánh mắt, không hồn, không tiếng, không cảm xúc. Ngụy Hàn chỉ cười mỉm rồi cúi xuống ghé sát môi mình vào tai cô thì thầm từng từ một: "Thời gian của chúng ta còn cả đời, anh sẽ khiến em quên đi mọi thứ mà yêu anh một lòng một dạ. Em biết mà, anh nói thì sẽ làm được… Đúng không? Tiểu Tây?"
"Cả đời?" Cô bật cười rồi ngước nhìn anh: "Anh có dùng thêm bao lâu nữa thì cũng thế thôi. Tình yêu của tôi. Mãi mãi... Không còn là của anh!"
Anh không quá chú tâm những gì cô đang cương quyết khẳng định. Cứ thế mà tiến đến gần, đặt môi mình vào khóe môi cô, anh nói khẽ, đủ để cô nghe thấy: "Không có tình yêu thì lấy người trước vậy. Tiểu Tây! Hãy nhớ, em là của anh! Thân xác, trái tim đều thuộc về anh. Là của riêng mình Ngụy Hàn anh!"
Cô không nói gì nữa, như một khúc gỗ trơ lì, cúi đầu che đi đôi mắt bi thương. Ngụy Hàn buông cô ra rồi lại nhìn ngắm cô một lần nữa, anh chạm vào chiếc lông vũ màu trắng mềm mại bên dây áo bên trái của cô, thõa mãn mỉm cười.
"Cuối củng em cũng đã là cô dâu của anh… Anh rất vui… Thật sự rất vui…"
Đổng Tây lần này ngước lên nhìn anh, nhìn cả gương mặt gần trong gang tất ấy, rồi lại nhìn dáng vẻ ngạo nghễ của anh trong bộ âu phục màu đen được may vô cùng vừa vặn ấy. Ngụy Hàn thấy cô đã chịu chú ý đến mình, anh đương nhiên vô cùng hạnh phúc, đích thân đưa tay kéo lúp ren che đi gương mặt tựa một thiên sứ ấy.
"Tiểu Tây… Em thật đẹp…"
Em cứ như một viên ngọc long lanh, trong mắt anh, vẫn trong sáng thuần khiết như ngày nào. Mãi mãi là như thế.
Đây là hôn lễ của họ. Một hôn lễ bậc nhất, sang trọng nhất, hoành tráng nhất, xa xỉ nhất, và chứa đầy nước mắt nhất. Có ai biết người con gái ấy đã từng mơ ước mình có được ngày hôm nay như thế nào, cô từng hứa sẽ bằng lòng chấp nhận mọi thứ nếu được cùng anh tay trong tay bước vào lễ đường. Nhưng hôm nay, trong cô không còn niềm vui, mất đi hạnh phúc, phá hủy tình yêu. Người đang ôm cô đây, hôn cô đây, chú rể của cô đây, cũng là người cô yêu tha thiết, dành cả tuổi thanh xuân cho anh, hơn hai mươi năm cô dành tình yêu cho anh chỉ đợi mong có ngày hôm nay.
Ngày hôm nay, ước mơ của tuổi trẻ đã được thực hiện nhưng sao cô chỉ toàn cảm thấy bi thương, trong trái tim như có cái gì bóp nghẹt, đau không gì tả siết. Cô có thể mỉm cười hạnh phúc như khi xưa được nữa không khi giữa anh và cô đã tồn tại quá nhiều vách ngăn.
Không thể… Không thể được nữa rồi. Anh không còn là anh, cô cũng chẳng còn là cô. Họ vốn dĩ đã đi hai con đường riêng biệt như chỉ vì sự cố chấp của anh mà cả hai phải chịu bao nhiêu dày vò, đau đớn.