Thứ Ngụy Hàn không thiếu đó chính là quyết tâm. Để mất cô, anh đã rất ân hận, hiện tại anh không thể để mình sống trong ân hận suốt quãng đời còn lại. Một ngày cô không hiểu, anh sẽ đợi, một tháng, một năm, mười năm hoặc cả đời. Anh cũng tình nguyện đợi.
***
Hai ngày trôi qua nhanh chóng, Đổng Tây vẫn ở nhà như thường lệ, cô chăm sóc cho Đậu Trắng rồi lại quay sang trồng cây cảnh, rảnh rỗi lại lên mạng tìm cách nấu những món ăn ngon cho cô và Đậu trắng thưởng thức. Ngụy Hàn hai ngày nay đa số thời gian là ở nhà cùng cô, nhìn cô đi ra đi vô, nhìn cô chăm chú trồng hoa, nuôi chó. Tuy cô vẫn lạnh nhạt với anh, nhưng chỉ cần thu được hình ảnh của cô vào tầm mắt, như thế an đã cảm thấy an tâm. Ngụy Hàn không cưỡng ép Đổng Tây, đêm nào cũng rất thuần khiết mà ôm cô ngủ. Đổng Tây không phản kháng việc anh ôm cô ngủ, vì cô biết nếu mình còn phản kháng những việc đơn giản như vậy, Ngụy hàn không chắc sẽ lại làm chuyện gì tệ hại hơn.
Ngày thứ ba, cuối cùng Ngụy Hàn cũng thực hiện lời đã hứa, đưa cô đi gặp Dương Chấn Khải. Anh đưa Đổng Tây đến trước cửa nhà hàng, xe dừng lại ở cửa, anh nhìn vào trong rồi lại nhìn cô.
"Dương Chấn Khải đợi em ở lầu hai."
Đổng Tây không nói gì mà mở cửa bước xuống xe, đi được hai bước thì lại bị Ngụy Hàn chặn bước, cô nghĩ anh đã thay quyết định, nào ngờ anh chỉ giúp cô khoác thêm áo ngoài, nhắc nhở: "Trời lạnh rồi." Khi cài xong các cút áo, anh mới vén mớ tóc mai của cô ra sau gáy, lại an nhiên nói: "Tiểu Tây! Những gì có thể anh đều nghe em, nhưng em phải nhớ, em là vợ anh, đã trở thành vợ anh."
"Sao vậy? Anh sợ tôi bỏ trốn cùng anh ấy?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười cười mà vô tình hỏi.
Ngụy Hàn cũng cười, anh trả lời vô cùng lưu loát: "Dù em có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm ra. Với lại, anh không nghĩ em sẽ bỏ trốn nữa."
"Đúng vậy. Có nhiều chuyện tôi muốn làm rõ, chỉ có anh mới cho tôi được đáp án, nên tôi sẽ không đi đâu nữa. Tôi đã hứa thì sẽ giữ lời, lần này gặp Chấn Khải, tôi chỉ muốn khuyên anh ấy một số việc."
"Anh tin em." Anh hài lòng mà mỉm cười.
Cô cũng cười đáp lại, một nụ cười chẳng đâu vào đâu. Sau đó cô đi vào trong nhà hàng, Ngụy Hàn vẫn quay đầu nhìn theo, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Nếu người ngoài nhìn vào, hẳn là sẽ thấy hai người họ rất tình cảm, nhưng chỉ có người trong cuộc mới rõ, giữa họ đang tồn tại một bức tường vô hình.
Thang máy ở lầu hai vừa mở, Đổng Tây bước ra ngoài nhìn cả gian phòng rộng lớn không một bóng người. Cô đi qua những bước tường được trang trí tỉ mỉ, đến cuối gian phòng, cuối cùng cũng thấy được bóng hình cô muốn gặp.
Dương Chấn Khải đang đứng quay lưng về phía cô, vừa nghe tiếng bước chân đến gần, anh liền quay người lại, đứng lặng nơi đó nhìn Đổng Tây. Bao nhiêu lo lắng của cô trong suốt thời gian qua phút chốc tan biết, cô cảm thấy lồng ngực mình nhẹ nhỏm hẳn đi, thấy anh bình an như thế, cô yên tâm rồi.
"Chấn Khải…" Người bình tĩnh lúc này là Đổng Tây, cô mỉm cười với anh, gọi tên anh.
Chỉ có Dương Chấn Khải là không thể nào ổn định được tâm trạng, anh bước nhanh đến rồi ôm chặt Đổng Tây vào lòng, không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có lực siết trên hai bàn tay là đủ để diễn tả rất chân thật cảm xúc của anh. Nào ngờ Đổng Tây rất nhanh đã chống tay lên ngực và kéo rộng khoảng cách của hai người, trong khi anh nhìn cô bằng đôi mắt ngỡ ngàng, cô lại điềm đạm nói.
"Chúng ta không nên như vậy."
"Dâu Tây?"
"Chấn Khải, thấy anh vẫn bình an thì em nhẹ lòng rồi, hôm nay em đến gặp anh chỉ để chắc chắn những gì Ngụy Hàn nói là thật."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Trước câu hỏi của Dương Chấn Khải, Đổng Tây gật nhẹ đầu mình. Anh ngược lại chua chát bật cười, xoay người gạt bỏ tất cả mọi thứ trên bàn xuống, Đổng Tây lùi về sau hai bước, kinh ngạc nhìn hành động điên cuồng của anh, trong khi cô chưa hết hoảng hốt thì anh lại dùng tay mình đấm lên tường, cô vội chạy đến giữ lấy tay anh.
"Chấn Khải! Anh đừng như vậy, đừng như vậy mà! Chấn Khải!"
Dương Chấn Khải dường như đã không thể kiềm chế, anh vẫn liên tục đấm mạnh vào tường, máu từ những khớp ngón tay chảy ra. Đổng Tây không biết làm gì để ngăn cản anh, cô chặn trước mặt anh rồi ôm chầm lấy anh. Cả người anh run rẩy kịch liệt, nhận được hơi ấm từ cô, anh mới dần bình tĩnh rồi ôm lấy Đổng Tây vào lòng.
"Dâu Tây! Em có biết tâm trạng của anh thế nào không? Dâu Tây… Anh không bảo vệ được em, anh vô dụng, anh là kẻ vô dụng. Cả người phụ nữ của mình cũng không giữ nổi, anh là tên đàn ông khốn kiếp. Anh hận anh, hận anh…"
"Chấn Khải." Cô tựa đầu vào lồng ngực đang phập phồng của Dương Chấn Khải, hai tay choàng qua ôm lấy hông anh, cố để anh bình tĩnh trở lại.
Khi anh đã không còn kích động nữa, Đổng Tây mới nhẹ nhàng buông anh ra, cô cầm lấy tay anh, nhìn vết máu trên tay, nước mắt của Đổng Tây lại rơi xuống, chạm vào tay anh, hòa cùng máu của anh. Giọng cô trở nên nghẹn ngào: "Anh đừng làm tổn thương mình mà, đừng vì em mà tự trách có được không?"
Nhìn thấy cô vì mình mà khóc, tim Dương Chấn Khải nhói lên từng cơn, anh cũng không ngăn được nước mắt của mình, không phải anh muốn bản thân yếu đuối, nhưng khi nhìn cô đau, tim anh càng đau hơn. Bàn tay anh ngược lại nắm lấy hai tay của Đổng Tây, anh không quan tâm đến vết thương của mình, anh chỉ lo cho cô.
"Để em chịu nhiều tủi nhục như vậy, tất cả là lỗi của anh."
"Không phải… Chấn Khải! Anh không nên tự trách mình, thật ra trong chuyện này… không liên quan đến anh. Là vấn đề của em."
Nét bi thương hiện rõ trên gương mặt của anh, Dương Chấn Khải thẩn người trong chốc lát, khó khăn lắm mới hỏi lại vấn đề làm anh trăn trở suốt thời gian qua.
"Ngụy Hàn… Là người đó?" Là người em từng nói em yêu sâu đậm mà buộc phải từ bỏ. Dương Chấn Khải rất muốn hỏi thêm, nhưng câu nói chỉ thốt ra vẻn vẹn ba từ 'Là người đó'.
Đổng Tây biết không thể che giấu anh được nữa, cô đành gật đầu: "Đúng vậy."
Dường như câu trả lời hoàn toàn nằm trong suy đoán của Dương Chấn Khải nên anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ là trong mắt toàn đau thương, bi oan, oán trách. Nhưng không phải là trách cô, mà là trách bản thân mình. Uổng công anh sống ba mươi năm trong đời mà không nhận ra sự thật này sớm hơn, đáng lẽ anh phải chú ý đến từng ánh mắt lẫn hành động của Ngụy Hàn đối với Đổng Tây trước đó. Nếu biết trước, anh đã có đề phòng, nếu biết trước, anh đã không mất cô. Thất vọng về bản thân, Dương Chấn Khải buông tay Đổng Tây ra rồi loạng choạng lùi về sau, kết quả anh ngã khụy ngồi xuống sàn, chẳng biết làm gì bây giờ.
Đổng Tây trông dáng vẻ đó của anh, cô vội đi đến, nhưng khi ngồi xuống nhìn gương mặt chẳng còn sức sống của anh, những lời cô muốn nói ra đều không nên lời. Rất lâu sau, Dương Chấn Khải mới lấy lại tinh thần, anh nhìn thẳng vào cô.
"Em còn yêu anh ta?"
"Không có."
"Vậy sao lại đồng ý kết hôn?"
"Chấn Khải, em với Ngụy Hàn đã không còn tình yêu, nhưng giữa em và anh ta còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết. Anh ta bất chấp tất cả để em trở về bên anh ta, em cũng sẽ không màn mọi thứ để hành hạ anh ta."
"Không! Dâu Tây, Ngụy Hàn không đáng để em làm vậy."
Cô nghe anh nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh không hiểu đâu Chấn Khải. Có những món nợ chưa giải quyết sẽ không thể nào chấm dứt được." Nói rồi cô nhìn Dương Chấn Khải, nở nụ cười gượng gạo: "Chuyện đã đến nước này thì em và anh không thể thay đổi được gì nữa. Chấn Khải! Những ân tình em nợ anh, kiếp sau em trả vậy."
"Không được! Em có thể chấp nhận được sao? Em không còn yêu Ngụy Hàn thì sống với anh ta kiểu gì đây? Dâu Tây! Anh nhất định không buông tay em, không vứt bỏ đoạn tình cảm này."
Nhìn thấy sự cố chấp của Dương Chấn Khải, Đổng Tây bất lực chẳng biết làm sao. Cô ngồi bệt xuống sàn, nhìn về nơi xa xăm: "Đừng vì em làm tổn thương mình, coi như em van xin anh. Em không xứng đâu."
Dương Chấn Khải cảm giác lòng mình chùn xuống, siết chặt tay mình, máu liền rỉ ra, nhưng anh không hề thấy đau, vì quả tim nơi ngực trái, lúc này đau hơn.
"Anh không bao giờ cho là em không xứng. Vì em, anh có thể làm tất cả. Nếu Ngụy Hàn muốn đấu, anh sẽ đấu đến cùng. Lần trước chỉ vì anh quá tin tưởng những người thân bên mình nên mới dẫn đến thất bại. Em không hiểu cái cảm giác khi anh vừa tỉnh dậy mà biết đó là ngày em kết hôn, anh đã trở nên điên cuồng như thế nào đâu. Anh bị giam lỏng ở Úc suốt gần một tuần, anh chống đối, anh như kẻ điên nhưng không thể làm gì khác, đến cuối cùng chỉ là bất lực đau khổ khi nhìn thấy khung cảnh hoành tráng của buổi lễ mà Ngụy Hàn đã chuẩn bị cho em. Đáng lẽ, hôm lễ đó là của anh và em. Dương Chấn Khải anh lúc đó chỉ tồn tại một từ 'hận'. Anh hận mẹ ruột anh vì lợi ích mà phản bội anh, anh hận bản thân mình vô dụng, anh càng hận Ngụy Hàn đã cướp mất em." Anh quay sang, giữ lấy hai vai Đổng Tây, khiến cô đối diện trực tiếp với anh mắt đầy quyết tâm của anh lúc này: "Dâu Tây! Sau này sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ không còn là Dương Chấn Khải trước đây, anh muốn dành lại em, anh muốn đòi lại tất cả những gì họ nợ chúng ta!"
Ánh mắt của Dương Chấn Khải xoáy sâu trong đồng tử của Đổng Tây, chính ánh mắt ấy làm cô hoảng sợ, cô lùi người về sau, lắc đầu: "Em không muốn… Em không muốn anh thay đổi. Chấn Khải! Anh đừng hận ai cả, đừng trách mẹ anh, bà làm vậy cũng vì anh. Chúng ta có duyên không phận, không thể trách người khác. Còn nếu anh muốn hận…" Cô đặt tay lên ngực mình: "Hãy hận em… Anh hận em đi!"
"Dâu Tây!"
"Em đã trở thành vợ của Ngụy Hàn, không gì có thể thay đổi. Hôm nay em đến tìm anh là muốn anh quên em đi. Chỉ có khi anh buông tay, em mới cảm thấy nhẹ lòng."
"Anh không làm được!"
Dương Chấn Khải vừa gào lên vừa ôm lấy Đổng Tây, giọng anh khàn đi vì đau đớn: "Anh không làm được! Dâu Tây! Anh không cam tâm, không cam tâm…"
Đổng Tây cắn môi ngăn tiếng khóc nhưng kết quả vẫn không nhẫn nhịn được mà bật thành tiếng nấc đầy thê lương. Cô khóc trên vai anh, không biết nói gì hơn.
Giữa họ, chính là có duyên không phận.
***
Ngụy Hàn ngồi ở trong xe, mặc dù có máy điều hòa nhưng dường như không khí đã âm xuống mấy độ. Cả người anh lúc này chỉ có một từ 'lạnh'. Anh tắt màn hình điện thoại rồi bỏ điện thoại vào túi, sau đó quay sang nhìn cánh cổng nhà hàng bên kia đường. Rất nhanh đã thấy bóng dáng của Đổng Tây xuất hiện, đi phía sau là Dương Chấn Khải. Ngụy Hàn đạp ga, đánh tay lái về bên kia đường.
Vừa đặt chân ra khỏi cửa, Đổng Tây đã thấy ngay xe của Ngụy Hàn lái đến, anh bước xuống xe, rất bình thản đến trước mặt cô, ánh mắt chỉ vô tình lướt qua Dương Chấn Khải ở phía sau, Ngụy Hàn lại đặt tay lên vai Đổng Tây mà hỏi rất ân cần.
"Đã làm rõ mọi chuyện?"
"Ừm."
Ngụy Hàn nghe cô đáp bằng giọng nghẹn nghẹn, anh nén cơn giận trong lòng xuống, ôm lấy eo Đổng Tây đi về phía xe mình. Anh mở cửa, Đổng Tây ngoan ngoãn đi vào ngồi ở ghế phụ. Khi đóng cửa xe xong, anh mới nhìn đến Dương Chấn Khải đứng sau lưng mình.
"Tôi phải đưa vợ tôi về nhà, lần này không thể tiếp đãi Dương tổng được rồi."
"Đừng giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi. Bài đã ngã ngửa cả rồi, còn gì để đóng kịch nữa. Ngụy Hàn! Nếu không làm doanh nhân, tôi thấy nghề diễn viên vẫn thích hợp với anh hơn." Dương Chấn Khải nói rất tự nhiên, nhưng giọng điệu thì cứng hơn thép.
Nghe lời châm chọc đó, Ngụy Hàn chỉ cong môi cười: "Tôi còn không biết mình đa tài như vậy đấy. Cảm ơn Dương tổng đã khen ngợi." Anh đi đến gần Dương Chấn Khải, đổi ngay cách nói chuyện: "Tiểu Tây là vợ tôi! Anh mãi không đấu lại tôi."
"Bây giờ chỉ mới bắt đầu, ai thắng ai thua vẫn còn chờ phía sau. Nếu anh đã nói Dâu Tây là vợ anh thì tốt nhất đừng để tôi biết anh đối xử tệ với cô ấy."
"Chuyện đó không cần anh nhắc nhở."
"Sẽ có một ngày, cô ấy quay về bên tôi." Vừa nói anh vừa nhìn hình bóng Đổng Tây qua cái cửa kính màu đen, anh lại nói: "Thứ anh có được chỉ là cái danh nghĩa, còn tình yêu, mãi mãi không có được."
Câu nói của Dương Chấn Khải làm Ngụy Hàn tái mặt, anh thả lỏng những khớp tay của mình, mỉm cười lịch sự cùng tình địch: "Cái gì là của tôi, quá khứ là của tôi thì tương lai của thuộc về tôi. Muốn dành cô ấy với tôi sao? Để xem anh có đủ khả năng không đã."
Dứt lời, Ngụy Hàn xoay người rời khỏi, bỏ mặc Dương Chấn Khải sa sầm mặt phía sau. Chiếc xe của Ngụy Hàn lao đi, Dương Chấn Khải nhìn theo bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Xe về đến nhà, Đổng Tây đã tự mở cửa đi vào trong, Đậu trắng hí hửng chạy ra mừng chủ, cô đành ôm nó lên định về phòng mình. Ngụy Hàn theo phía sau, đến cửa thì anh lên tiếng, phá tan sự im lặng từ nhà hàng về đến nhà.
"Em đứng lại cho anh!"
Đổng Tây dừng chân lại, cô bỏ Đậu trắng xuống, vỗ vỗ mông nó ý bảo nó tự đi chơi rồi cô mới xoay đầu. Lúc này Ngụy Hàn đã đi đến trước mặt, anh nâng cằm Đổng Tây lên, rất không hài lòng khi thấy đôi mắt sưng húp của cô.
"Vì hắn ta mà khóc?"
"Tôi đã nói, anh có thể quản mọi thứ, trừ tâm của tôi."
Vì câu nói này của Đổng Tây mà bao nhiêu cơn giận của Ngụy Hàn đều bộc phát một lượt, anh nhìn xuống bàn tay vẫn còn vết máu của cô, nhớ đến máu trên khớp tay của Dương Chấn Khải. Ngụy Hàn cầm lấy tay cô giơ lên giữa hai người.
"Uyên ương sống chết có nhau sao? Càng ngày em càng làm cho anh có cảm giác anh chính là kẻ thứ ba phá hoại một tình yêu mãnh liệt của hai người."
"Chẳng lẽ không phải?"
"Được!" Ngụy Hàn gật đầu gõ mạnh, anh gằn giọng nói từng từ một: "Nếu đã đóng vai ác, anh sẽ đóng đến cùng."
Chưa kịp cho Đổng Tây tiêu hóa xong câu nói đó thì cô đã bị anh bế thốc lên mà ôm lên lầu. Đổng Tây trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Anh đi rất nhanh, phút chốc đã đến phòng, Ngụy Hàn dùng chân đá cửa phòng rồi tiến về phía giường ngủ. Đổng Tây đã rõ mồn một ý đồ của anh, cô sợ hãi túm lấy cánh tay Ngụy Hàn.
"Ngụy Hàn! Anh… Anh lại làm vậy sao? Lại cường bạo tôi sao?"
Ngụy Hàn đặt Đổng Tây xuống giường, không nói một từ nào liền áp người xuống, đôi môi nhanh chóng cắn mút đôi môi nhỏ mềm mại của cô. Tay Đổng Tây không ngừng quơ loạng xạ trên lưng anh, cô bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cứ nghĩ là tắt thở đến nơi. Ngụy Hàn cố định hai tay cô sang hai bên đầu, anh không buông tha cho đôi môi ngọt ngào ấy, cắn lên ấy một cái rõ mạnh rồi mới buông tha. Nhìn Đổng Tây thở hổn hển không ra hơi, mặt mày đỏ bừng, Ngụy Hàn đợi cô lấy lại hơi thở xong, anh mới hỏi.
"Trong mắt em, anh là gì?"
Bị câu hỏi đột ngột đó làm ngây người, cô nghiêng đầu tránh ánh mắt nóng rực đó, miệng lẩm bẩm: "Không là gì cả."
Dường như không quan tâm đến câu trả lời đó, anh tự tìm cho mình đáp án khác rồi tự nêu ra: "Là nhân vật nam phụ phá hoại tình cảm người khác có đúng không?" Ngụy Hàn giữ chặt hai tay Đổng Tây hơn, cô đau đến nhíu mày, anh lại nhấn mạnh: "Tiểu Tây! Em phải biết, trong đoạn tình cảm của chúng ta, anh mới là nam chính, mới là người cùng em đi đến hết đời. Dương Chấn Khải chẳng qua là một kẻ qua đường không đáng nhắc đến. Hắn ta mãi mãi không thể đấu lại anh, em là của anh, đời này kiếp này là của Ngụy Hàn anh."
Cô không phản bác, cũng không có ý phản bác nữa, cứ sợ nói sai thì Ngụy Hàn sẽ làm chuyện khủng khiếp hơn nên cô chọn im lặng xem như lờ đi. Trước thái độ của cô, Ngụy Hàn thở dài một cái rồi buông tay Đổng Tây ra, bế cô vào phòng tắm. Đổng Tây ngỡ ngàng nhìn anh, chỉ thấy được nửa gương mặt nhìn nghiêng nghiêm nghị đó, tay cô càng bấu chặt cánh tay Ngụy Hàn.
Ngụy Hàn rửa sạch tay cho Đổng Tây, dùng khăn lau gương mặt cô rồi cúi đầu hôn lên trán Đổng Tây. Thấy sự ngỡ ngàng của cô, anh khụy xuống trước mặt, nắm lấy hai tay của cô.
"Em nghĩ anh muốn ép buộc em sao? Tiểu Tây! Quan hệ vợ chồng là đôi bên tình nguyện, chỉ có khi thể xác và tinh thần đều tự nguyện thì mới cảm thấy thật sự hạnh phúc. Nhìn thấy em đau đớn ở dưới thân anh, nhìn em khóc khi anh chạm vào em, em nghĩ anh vui sướng lắm sao? Tiểu Tây! Anh nghĩ em hiểu anh, nhưng em lại chỉ biết hận anh, trách anh. Tiểu Tây! Đến khi nào em mới thông cảm cho anh đây?"
Những lời tận đáy lòng này cuối cùng Ngụy Hàn cũng nói ra trước mặt Đổng Tây. Đầu tiên là cô ngạc nhiên, sau cùng lại trở nên lãnh đạm. Không phải cô không hiểu mà là không còn muốn hiểu. Thứ tình yêu ích kỉ đó, cô đã không đủ khả năng tiếp nhận.
"Anh biết là tôi sẽ hận anh mà anh vẫn cưỡng bức tôi. Giờ lại muốn đòi hỏi sự thông cảm từ tôi. Sao anh không đặt mình vào tình huống của tôi mà nghĩ xem có thể hiểu cho anh được không?"
Sự thất vọng tràn ngập đáy mắt Ngụy Hàn, anh chồm người đến, ôm lấy Đổng Tây, chân thành nói: "Không sao. Anh có quyết tâm, chúng ta có thời gian, anh tin sẽ có ngày em hiểu cho anh."
Thứ Ngụy Hàn không thiếu đó chính là quyết tâm. Để mất cô, anh đã rất ân hận, hiện tại anh không thể để mình sống trong ân hận suốt quãng đời còn lại. Một ngày cô không hiểu, anh sẽ đợi, một tháng, một năm, mười năm hoặc cả đời. Anh cũng tình nguyện đợi.
***
Suốt tuần sau đó Đổng Tây vẫn sống yên bình trong nhà, Ngụy Hàn đã trở lại công ty làm việc, cô như thường lệ ở nhà cùng Đậu trắng, Từ Tâm Di lúc rảnh lại dẫn Tiểu Niệm ghé sang chơi suốt buổi, khiến tâm trạng Đổng Tây cũng không còn nặng nề. Cô có gọi điện hỏi thăm mẹ mình, bà nói tất cả đều ổn, bảo cô hãy lo cho gia đình của mình. Mấy ngày ở nhà, Đổng Tây phát hiện Ngụy Hàn mỗi tối đều uống rượu, uống nhiều thì nửa chai, ít thì một ly, hầu như tối nào cũng uống. Điều Đổng Tây an tâm nhất chính là Ngụy Hàn không cưỡng ép cô, tối nào cũng an phận ôm cô mà ngủ.
Tình hình bên ngoài cô không biết nhiều, chỉ thấy Dương Chấn Khải trên tin tức, anh đã trở về Bắc Vinh, dường như đang ổn định lại Dương thị. Bạch Du từ cuộc nói chuyện ở bãi biển đã không thấy đâu, Đổng Tây cũng không tiện hỏi. Quan trọng là những gì Ngụy Hàn hứa với Đổng Tây, điều tra vụ án của bố cô. Cô biết vụ án hơn mười năm trước rất khó điều tra, nên chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Đến cuối cùng, trong khi ăn tối, Ngụy Hàn cũng chủ động nhắc về vấn đề đó.
"Tiểu Tây! Vụ án của bố em có tiến triển mới rồi."
Nghe thế, Đổng Tây liền ngẩng đầu nhìn anh như đợi câu tiếp theo. Ngụy Hàn gắp thức ăn bỏ vào chén cô, nói cho cô biết tình hình cụ thể: "Ban đầu anh nghi ngờ thư kí của bố em, vì ông mất tích ngay sau đó. Nhưng sau này anh mới biết, ông ta cũng qua đời sau bố em không lâu. Không thể là ông ta được."
"Tại sao không thể?" Cô tỏ ra thắc mắc, ban đầu ông ta đột nhiên mất tích không rõ ràng, rất có thể là có liên quan.
"Người đó là bố của Ứng Nhiên." Ngụy Hàn bỏ đũa xuống, trịnh trọng nói.
Lần này Đổng Tây kinh ngạc, cô bỏ luôn cả chén cơm xuống, hỏi lại lần nữa: "Bố của… anh Lương?"
"Đúng vậy. Khi anh và Ứng Nhiên gặp nhau, anh mới loại bỏ hoàn toàn khả năng ông ta là hung thủ. Lương Ứng Phong, ông ta bị bệnh suy gan cấp tính nên che giấu gia đình sang Mỹ điều trị, bố em có thể xem là ân nhân của ông ta. Lúc bố em gặp nạn có gửi một số tài liệu mật cho ông ta, do lúc đó ông ta không có ai có thể tin cậy nên chỉ còn cách trốn đến nơi an toàn rồi tính tiếp. Nhưng kết cục vẫn bị sát hại."
Đổng Tây vẫn chưa thông suốt, cô ngây người hồi lâu, lại nhớ đến trước kia, bên cạnh Ngụy Hàn bỗng dưng xuất hiện một Lương Ứng Nhiên làm trợ thủ, cô hỏi: "Anh và anh Lương không phải tình cờ quen biết sao?"
"Là sau khi anh ra tù, có nhờ người tìm Ứng Nhiên. Chuyện bọn anh hợp tác không phải tình cờ. Bố Ứng Nhiên không chết vì bệnh mà là bị người ta hại chết trong bệnh viện khi ông đang điều trị. Mẹ Ứng Nhiên không chịu nổi cú sốc cũng qua đời vào mấy tháng sau. Cậu ấy mất cả bố lẫn mẹ, suy sụp tinh thần thời gian rất dài, từ một sinh viên ưu tú của Đại học luật trở nên cùng cực, sống người không ra người, ma chẳng ra ma." Thấy cô kinh ngạc không nói nên lời, Ngụy Hàn bổ sung thêm: "Sau đó anh tìm thấy cậu ấy, mọi chuyện sau đó em đều biết rồi. Cậu ấy và chúng ta có cùng kẻ thù."
"Còn tài liệu mật đó?"
"Mất rồi."
Nghe thấy kết quả, Đổng Tay hơi thất vọng. Ngụy Hàn thấy vậy chỉ nhìn cô, có nhiều chuyện, anh không thể nói rõ cùng cô, sợ cô lại hành động nông nổi.
"Lần trước anh nói với em là anh biết kẻ giết bố em. Trước đó chỉ là nghi ngờ, nhưng hôm nay lại chắc chắn hơn, hắn ta là sát thủ được người khác thuê."
"Vẫn chưa bắt được sao?"
"Vẫn chưa. Chú Tàu vẫn đang giúp anh tìm người, sẽ mong chóng tìm thấy thôi."
Đổng Tây gật đầu đồng tình, cô chẳng còn tâm trạng ăn uống, cứ ngồi ngây ra. Ngụy Hàn thấy thế liền gắp thêm tôm bỏ vào chén cô, nhắc nhở: "Em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt thì mới có đủ sức chờ kẻ ác đền tội chứ."
Lần này Đổng Tây nghe lời, lại cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm. Nhưng trong đầu lại nghĩ mãi về chuyện của bố mình.