Nhưng Đổng Tây đâu biết, ở trong nhà tù nhìn ra, Ngụy Hàn cũng thấy một ngôi sao rất sáng, anh tin rằng, đó chính là cô, cô là ngôi sáng chiếu sáng cả bóng đêm tâm hồn anh.
*****
Đến tận tối Đổng Tây vẫn chưa tìm được việc, cô dừng lại bên đường, đứng nhìn dòng xe qua lại rồi lại thở dài. Đến giờ mà việc làm cũng chưa có, tiền chi trả mọi thứ không đơn giản chỉ là quẹt thẻ như Đổng Tây đã từng làm, cô bỗng phát hiện ra bản thân mình thật ấu trĩ, từ nhỏ không bao giờ lo chuyện tiền bạc, tận đến hôm nay cô mới biết rằng, cuộc sống này tiền là tất cả.
Tình cờ lúc nhìn bên kia đường lại thấy một bảng thông báo tuyển nhân viên, lập tức Đổng Tây nhang chóng băng qua đường đến nơi bảng thông báo đấy. Lúc cô đi đến thì phát hiện nơi này là một quán bar, cô đứng ngoài cửa nhìn vào, bar Kyl, nghe cái tên đã biết chẳng phải loại bar thường, hẳn là hạng sang, nhìn dòng xe hơi đỗ ở bãi giữ xe là khẳng định được ngay điều đó. Đứng phân vân một lát, cô quyết định đến hỏi bảo vệ.
"Chú ơi, cho cháu…" Những từ tiếp theo lập tức bị nuốt ngược vào trong, cô chớp mắt lại lần nữa, cứ sợ mình nhìn nhầm, sau đó lên tiếng gọi lớn: "Di Di!"
Từ Tâm Di nghe gọi tên mình thì quay lại, bất chợt thấy Đổng Tây đứng đó, cô ấy hết kinh ngạc rồi chuyển sang hoảng hốt, cuối cùng là nhìn thấy bảng thông báo tuyển nhân viên, sau đó lại nhìn sang Đổng Tây. Khi hiểu ra mọi chuyện, Từ Tâm Di liền đi đến kéo tay Đổng Tây rời khỏi đó.
"Đi theo mình!"
Hai cô gái đứng ở công viên cách quán bar không xa. Không ai lên tiếng cả, Đổng Tây muốn hỏi Từ Tâm Di đến đó làm gì, nhưng khi bản thân đã tự có câu trả lời thì Đổng Tây lại không dám hỏi nữa. Cuối cùng Từ Tâm Di là người lên tiếng trước.
"Cậu biết đó là đâu không mà lại đến xin việc."
Đúng là người bạn này rất hiểu Đổng Tây, chẳng cần hỏi thì đã biết sự tình. Đổng Tây không trả lời vấn đề đó mà hỏi ngược lại bạn mình.
"Vậy cậu biết đó là đâu không mà lại đến đó làm việc."
"Dâu Tây! Cậu không hiểu đâu, cậu khác mình khác."
"Chúng ta có gì khác nhau? Di Di, cậu là người mình cũng là người mà." Thoáng chốc thẫn thờ, như hiểu ra cái khác mà Từ Tâm Di nói, Đổng Tây mới nói thêm: "Nếu cậu muốn nói về gia thế thì mình muốn cho cậu biết rõ, Đổng Tây mình giờ đây chỉ là đứa con gái mồ côi phải tự kiếm tiền để sống mà thôi. Không có gì khác cả, à… cậu may mắn hơn mới đúng chứ, cậu còn mẹ… còn mình… thì không."
Câu nói này thốt ra cũng giống như bảo Đổng Tây tự dùng dao cắt da thịt mình vậy, đau không gì diễn tả được. Từ Tâm Di hạ giọng, nắm lấy tay Đổng Tây mà nói: "Dâu Tây à, cậu không hiểu đâu, trong cái thế giới đó toàn là cặn bã, chỉ có tiền với tiền, thực chất không có tình người. Cậu thánh thiện trong sáng như vậy, không phù hợp với nơi đó. Hay là vậy đi, ngày mai mình cùng cậu đến nơi khác xin việc được không? Thành phố Tân Nam rộng lớn bao nhiêu, chẳng lẽ không có việc gì để cậu làm."
"Lúc sáng cậu nói dối mình chỗ cậu không tuyển người cũng là nguyên nhân này đúng không?"
"Ừm… Mình không muốn cậu như mình."
Đổng Tây ôm lấy Từ Tâm Di, chưa khi nào cô thấy bạn mình yếu đuối như hôm nay. Trong kí ức, Từ Tâm Di là một cô gái hoạt bát, tự tin và yêu đời, nhưng dấu vết thời gian và sức mạnh của đồng tiền từ bao giờ đã khiến một cô gái như thế trở nên bi oan vào cuộc đời đến vậy. Nhưng cuối cùng, Đổng Tây cũng phải suy nghĩ đến chuyện của mình, cô chậm rãi mà phân tích rõ ràng.
"Di Di, cậu có biết không? Hiện tại mình không phải sống cho mình mà là sống vì anh Hàn. Mình ở nơi này cũng vì anh ấy, hiện tại anh Hàn không biết tình trạng của mình, nếu mà để anh ấy biết thì chắc chắn anh ấy sẽ rất lo lắng. Mình chỉ muốn lo cho anh ấy thôi chứ không phải muốn anh ấy lo cho mình."
"Vậy cậu có nghĩ nếu anh Hàn của cậu biết cậu vào làm ở bar thì anh ấy sẽ thế nào không?"
Cô biết đây là chuyện Ngụy Hàn không thể nào chấp nhận được. Nhưng chuyện việc làm hiện nay là vấn đề cấp bách nhất, cô còn rất nhiều chuyện phải lo, tiền nhà, tiền ăn, tiền học, mọi thứ đều là tiền. Đợi cô tìm một công việc có thể lo đủ mọi thứ tiền như thế thì chắc chắn cô đã bị bà chủ cho thuê nhà đuổi khỏi cửa rồi.
"Hay là mình làm tạm, dù sao nơi đó còn có cậu, đợi thời gian sau có công việc khác thì mình và cậu sẽ chuyển chỗ làm. Được không?" Đổng Tây đưa ra kiến nghị.
"Cậu đã nói vậy rồi thì mình còn khuyên được sao?"
Từ Tâm Di vỗ nhẹ lên lưng Đổng Tây, chẳng biết nói gì. Còn Đổng Tây lại nhìn lên bầu trời đêm đen mịt, cô không biết, thực sự không biết tương lai của mình có tăm tối thế kia không.
Duy nhất trong bầu trời đêm có một vì sao vừa lóe sáng, Đổng Tây nhìn chăm chú, môi cô hơi mỉm cười, cô tin rằng, ngôi sao ấy chính là anh Hàn của cô. Nhưng Đổng Tây đâu biết, ở trong nhà tù nhìn ra, Ngụy Hàn cũng thấy một ngôi sao rất sáng, anh tin rằng, đó chính là cô, cô là ngôi sáng chiếu sáng cả bóng đêm tâm hồn anh.
*****
Về tới nhà Đổng Tây cứ nhớ đến lời của Từ Tâm Di, từ nhỏ Đổng Tây đã ít tiếp xúc với thế giới ngoài xã hội nhưng cũng đủ khả năng biết Bar là cái gì, là nơi nào. Bây giờ cô đến con đường cùng rồi, có nên đến đó làm không? Từ Tâm Di nói chưa hẳn đến đó đã bán thân, có thể làm người dọn dẹp vệ sinh hoặc rót rượu mời khách hai ba ly. Đổng Tây thở dài nhìn sang tấm ảnh của bố mình, rồi lại ủ rũ nhìn ảnh của Ngụy Hàn, cô ôm đầu nằm xuống giường. Nếu hai người họ mà biết cô đến nơi phức tạp đó làm, chắc sẽ rất tức giận.
Biết là họ sẽ tức giận mà hôm sau Đổng Tây vẫn điện thoại đến tìm Từ Tâm Di. Tối đó, Đổng Tây cùng Từ Tâm Di đến Bar Kyl, họ đi vào từ cổng sau. Từ Tâm Di cũng không biết việc mình làm hôm nay là đúng hay sai, không biết đang giúp hay hại Đổng Tây. Nhưng đã đến mức này rồi thì chỉ còn cách bảo vệ tốt Đổng Tây để cô khỏi bị nơi tàn khốc này chà đạp. Vào gặp mặt người quản lí quán bar, đó là một người đàn ông rất trẻ, dáng người cao ráo. Thấy Đổng Tây đứng trước mặt mình, anh ta lại giữ thói quen đưa tay lên bóp cằm Đổng Tây, cô hoảng sợ lùi lại. Từ Tâm Di liền xen ngay vào.
"Fio. Bạn tôi chỉ đến đây làm người dọn dẹp thôi."
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt Fio: "Lao công sao? Lãng phí nhân tài thế?"
"Tôi có thể dọn dẹp được mà, tuyệt đối không làm anh thất vọng." Đổng Tây kiên quyết đứng nghiêm chỉnh lại.
Fio lại lần nữa thở dài: "Đúng là lãng phí. Mà thôi! Dù sao lời mỹ nữ nói là thiên lệnh."
"Cảm ơn anh!"
Từ Tâm Di dẫn Đổng Tây vào phòng thay đồ rồi dặn dò nơi nên đến và không nên đến. Còn Từ Tâm Di thì quay vào thay đồ bắt đầu công việc của mình, cô làm việc pha rượu ở đây được nửa năm, trước kia mẹ cô cũng là người pha rượu nên việc này Từ Tâm Di làm rất thuần thục, công việc này cũng là do một người bạn của mẹ Từ Tâm Di giới thiệu, tạm thời vẫn không gặp bất kì khó khăn nào.
Từ thời gian làm việc buổi chiều chuyển sang làm việc về khuya, quán bar này mở cửa lúc bảy giờ tối đến hai giờ sáng. Đổng Tây thì phải đến sớm và về muộn hơn giờ đó, cô phụ trách việc lau dọn bàn ghế trước khi mở cửa và sau khi đóng cửa, trong thời gian bar làm việc, cô ở phía sau rửa ly, làm hết phải dọn dẹp luôn nhà vệ sinh, đây là lần đầu cô phải dọn dẹp nhà vệ sinh nam, lúc chùi rửa, cô đã khóc, chưa bao giờ sự tủi thân lại dâng cao đến điểm này. Mọi chuyện cũng dần dần thích ứng, mỗi lúc như thế, cô liền tâm niệm Ngụy Hàn trong lòng, chỉ có khi nghĩ đến anh, cô mới có thể vượt qua mọi thứ.
"Dâu Tây. Cậu chịu được không?" Từ Tâm Di vào phòng thay đồ thấy Đổng Tây một mình ngồi khóc nên vô cùng xót xa.
Đổng Tây gạt nước mắt rồi mỉm cười: "Không sao đâu, chỉ là nhớ anh Hàn thôi."
"Thật ra có chuyện này mình muốn nói với cậu lâu rồi. Anh Hàn của cậu còn tới sáu năm mới ra tù, cậu định đợi anh ấy thật sao, tuổi xuân của cậu thì thế nào, rồi lỡ như anh ấy tự do rồi mà vẫn không hiểu tình cảm của cậu, cậu tín sao hả?"
Không phải Đổng Tây chưa từng nghĩ đến việc này, chỉ là mỗi lần có ý nghĩ, chưa kịp phân tích thì ngay lập tức bị xua đi. Cô cúi đầu, giọng nhỏ dần: "Mình không thích người khác được. Với lại mình cũng không muốn thích ai ngoài anh Hàn hết, dù anh ấy không hiểu tình cảm của mình cũng không sao, mười năm không hiểu thì hai mươi năm, mình không tin cả đời anh ấy đều xem mình là em gái."
"Cậu đúng là… hết thuốc chữa rồi. Chắc kiếp trước cậu nợ anh ấy."
Đổng Tây với tay lấy áo khoác rồi đứng dậy vỗ vai Từ Tâm Di: "Đi ăn khuya đi!"
Làm việc ở Bar tuy phức tạp nhưng mức lương cũng đủ để Đổng Tây sống từ tháng này sang tháng khác. Chỉ có thời gian làm việc thay đổi đột ngột, hai giờ sáng tan làm, về nhà đã gần ba giờ, ngủ chưa tới ba tiếng lại phải đi bộ đến trường. Ngày càng ngày Đổng Tây lại gầy hơn, mặt cũng xanh xao hơn.