"Để một lúc dượng sẽ lưu lại cho chúng ta vài tấm ảnh kỉ niệm, sau đó đem gửi cho Ngụy Hàn có được không?"
***
Bên đây, Trần Thắng Ninh đã cởi xong mọi thứ, hắn ta đầy hứng thú đứng từ trên nhìn xuống Đổng Tây đang nằm trên sô pha, dáng vẻ ấy như một con yêu tinh đang dẫn dụ đàn ông.
"Quả thật con đẹp hơn dượng tưởng tượng nhiều đấy Đổng Tây..."
Nghe tiếng hắn, Đổng Tây lại cố mà mở mắt, nhưng vừa nhìn thấy bóng người trước mắt, cô đã nghiêng đầu sang nơi khác, nhắm chặt mắt mình, mặc cho nước mắt đã ướt đẫm gương mặt. Cô nghĩ, nếu mình tỉnh lại mà bị hắn ta cưỡng bức rồi, cô sẽ chết, vậy tại sao hiện giờ lại không chết đi cho xong, thà giữ thân trong sạch mà chết, ít ra còn mặt mũi gặp bố cô, Ngụy Hàn cũng sẽ không ghê tởm bởi sự dơ bẩn của cô. Nhưng trước khi cô chết, cô muốn đẩy hắn xuống địa ngục.
Trong khi cô vẫn đang bên bờ vực thẳm, Trần Thắng Ninh đã không thể chịu đựng được nên đưa bàn tay kia xuống, nâng cằm cô lên, cô run rẩy sợ hãi, hắn ta càng khoái chí, tiếp đến di chuyển bàn tay từ ngực đến eo, cuối cùng dừng lại ở khóa quần của cô. Bỗng dưng nghĩ đến chỉ cần cởi thứ này ra, những suy nghĩ tiếp theo đã làm tay hắn run run, nhịp thở đã không đều đặn, không biết vì sao hắn lại hồi hộp, cơ thể này khiến hắn mê muội, tràn ngập sức xuân.
"Anh... Hàn..."
Nghe thấy tiếng thì thầm qua kẽ miệng của cô, Trần Thắng Ninh càng chế giễu: "Anh Hàn sao? Để một lúc dượng sẽ lưu lại cho chúng ta vài tấm ảnh kỉ niệm, sau đó đem gửi cho Ngụy Hàn có được không? Chắc chắn rất thú vị... Để xem... Rất thú vị..."
Đổng Tây nghe hắn nói, tim cô lại bị rạch một nhát dao, đau đớn vô cùng, cảm nhận khóa quần mình bị hắn chạm vào, lúc này hắn đã cúi đầu hôn lên bụng cô một cách điên cuồng, chẳng cần quan tâm đến cô đang làm gì nữa, bàn tay cô tìm kiếm mọi thứ xung quanh có thể cầm được, miệng cô không ngừng nguyền rủa.
"Tôi... sẽ... giết ông..."
Không ngờ cô còn có thể nói câu ấy, lời nói đó làm Trần Thắng Ninh giật mình, hắn bật cười, nhưng vẫn không ngẩng đầu, tay dứt khoát cởi khóa quần cô ra: "Giết tao... Để coi ai sẽ giết ai trước... Tao sẽ... Á...."
Trần Thắng Ninh ngã xuống sàn ôm lấy đầu mình, cái gạt tàn thuốc chỉ còn là những mảnh vỡ thủy tinh ghim vào đầu ông ta, vài mảnh rơi xuống, lại có mảnh vẫn ghim chặt vào lòng bàn tay của Đổng Tây, máu theo đó cũng chảy ra. Xung quanh mùi máu tanh bốc lên, vì động tác phản kháng vừa rồi thành công nên mọi mầm sống của Đổng Tây đã vực dậy.
Tên khốn đó vẫn ôm đầu nằm dài dưới sàn, lại chỉ bàn tay đầy máu vào mặt Đổng Tây: "Mày... Dám..."
Cô cố ngồi dậy, bàn tay vẫn nắm chặt mảnh vỡ thủy tinh đầy máu đang ghim vào tay mình. Đổng Tây nhìn ra phía cửa, cô phải cố đến đó, thoát khỏi đây. Phải cố gắng hết sức Đổng Tây mới chao đảo đi ra đến gần cửa, cô nhặt lại cái áo đã bị rách tả tơi mà chật vật mặc vào, cài bừa hai ba nút phía trên, cũng không quên cài lại khóa quần, sau đó nhặt chùm chìa khóa, mọi thứ mơ hồ mà tra vào cửa. Giọng Trần Thắng Ninh kêu la vẫn phía sau.
"Mày... không được chạy.... Đổng Tây!" Máu ra càng nhiều khiến Trần Thắng Ninh cũng chẳng thể đứng dậy. Chỉ có Đổng Tây là vẫn chưa hết sợ, cô ngỡ rằng hắn ta sẽ đến nữa nên quay đầu, mơ màng chỉ miếng thủy tinh vào hắn: "Ông dám bước đến... Tôi sẽ... sẽ giết ông..."
Nhìn mảnh thủy tinh sắt nhọn đó, Trần Thắng Ninh lại đau đến không chịu được nên chẳng dám lên tiếng nữa, hắn ta bò đến bàn cố tìm điện thoại. Đổng Tây không còn quan tâm, cánh cửa vừa mở chốt cô đã lao ra ngoài, dãy hành lang chạy dài trở nên càng mông lung, nhưng Đổng Tây vẫn cố bước, cô men theo vách tường rồi đi,
"Anh... Hàn... Anh... Hàn..." Giọng nói thều thào yếu ớt ấy vang lên, cô đang cần anh cứu. Cô đang rất cần Ngụy Hàn, Đổng Tây quên mất việc giờ này anh chẳng thể nào cứu giúp cô được nữa. Thế là đầu ngày càng quay cuồng, cả chân tay cũng rã rời, Đổng Tây khụy xuống rồi nằm dài trên sàn mơ màng không ngừng gọi tên Ngụy Hàn.
"Cứu... em... Anh... Hàn... Cứu em..."
Cánh cửa phía sau lưng Đổng Tây mở ra, mấy người vệ sĩ vội chặn trước mặt người đàn ông. Anh ta chau mày nhìn bàn tay bị thủy tinh cắm trúng, máu đã không ngừng chảy ra.
"Còn đứng đó sao? Cứu người nhanh!"
Nghe cậu chủ nói vậy, người vệ sĩ mới đến đỡ lấy Đổng Tây, nhìn vết máu trên khóe môi và chiếc áo rách không thành hình thấm đầy máu đã bị cởi ra quá nửa, liền ngước dậy hỏi người đàn ông kia.
"Cậu chủ... Cô ấy bị..."
Người vệ sĩ chưa nói hết câu thì đã thấy cậu chủ của mình tự động cởi áo vest ngoài ra rồi khụy xuống che lên người cô gái đó. Chẳng cần người vệ sĩ hành động, anh bế cô lên rồi rời khỏi. Vừa rồi chỉ cần nhìn thoáng qua, anh không cần động não đã biết rằng chuyện gì vừa xảy ra với cô ấy, may là lúc ấy chỉ có hai người vệ sĩ và anh, với lại chiếc áo cô mặc, cũng có thể miễn cưỡng che chắn cơ thể kiều diễm ấy. Trên đường đến bệnh viện, anh cứ cúi xuống nhìn người đang run rẩy ôm chặt lấy mình mà không ngừng lẩm bẩm trong miệng tên của một người khác.
Ở bệnh viện, y tá vào thay cho cô bộ quần áo bệnh nhân mới, bác sĩ vừa khám và băng bó vết thương trên người cô. Chàng trai đứng bên ngoài đợi, thấy bác sĩ cầm bệnh án bước ra, anh liền đứng dậy.
"Cô ấy không sao chứ?"
"Vết thương trên mặt không có gì đáng ngại, có lẽ do bị đánh mạnh nên mới rỉ máu. Nhưng anh yên tâm, chỉ cần thoa thuốc thường xuyên thì máu sẽ tự tan, cũng không để lại vết tích gì cả. Ngược lại vết thương ở lòng bàn tay khá nặng, tuy chưa cắt đứt động mạch chủ nhưng nếu sau này muốn dùng lực thì không thể."
"Tàn phế sao?" Anh lo lắng hỏi.
"Không hẳn là vậy, những hoạt động thông thường thì không sao, ý tôi là dùng lực mạnh hay làm những việc có tần suất cử động tay cao, hoặc giả như đánh đàn, leo núi, luyện võ... À còn nữa, trên người cô ấy xuất hiện rất nhiều vết bầm khác, ở cổ, ngực, đùi đều có vết thương, chúng tôi nghi ngờ cô ấy trước đó bị xâm phạm tình dục." Thấy mặt anh chuyển biến xấu, cô bác sĩ vội bổ sung: "Tôi đã kiểm tra rồi, màn trinh không bị tác động gì cả, anh yên tâm."
Rõ ràng anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật nhẹ đầu: "Cảm ơn cô."
"Không có gì, là trách nhiệm của chúng tôi, tôi đã tiêm cho cô ấy ít thuốc, có lẽ một lát sau sẽ tỉnh, anh có thể vào trong."
Anh bước vào trong, để vệ sĩ bên ngoài, bên trong y tá vừa chỉnh lại dây truyền dịch, thấy anh vào thì cũng đi ra. Vừa rồi anh cố tình yêu cầu bác sĩ nữ kiểm tra vết thương cho cô, nhìn thấy dáng vẻ cô lúc đó, chắc chắn là chống cự bỏ trốn, anh nghe thấy cô vẫn chưa bị tổn hại gì, lòng bỗng dưng cũng nhẹ đi rất nhiều. Đứng gần như thế, bấy giờ mới nhìn rõ được gương mặt này, đúng là một vẻ đẹp không vương chút bụi trần, mặc dù mặt cô có vết thương, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến từng đường nét hoàn hảo trời ban kia. Anh ngồi xuống bên cạnh, bỗng dưng cảm thấy khâm phục cô, một người con gái trông mảnh mai yếu ớt như thế mà lại sức phản kháng mạnh đến vậy, dám cầm khư khư mảnh thủy tinh sắc nhọn dù nó ghim chặt vào lòng bàn tay cô.
"Cậu chủ. Bà chủ đang tìm cậu." Người vệ sĩ vào đứng phía sau, nói vừa đủ nghe.
"Ừ." Anh đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô đang ngủ say: "Xem chừng cô ấy, tôi đi một lát về ngay."
"Vâng."
"Còn nữa, đến khách sạn vừa rồi điều tra xem, kẻ nào lại bỉ ổi đến vậy." Nói câu này, nét mặt anh liền u ám. Trước khi rời đi, anh lại nhìn cô lần nữa, môi hơi cong lên thành nụ cười dịu dàng.
Nào ngờ lát sau khi trở vào, anh giật mình khi phát hiện cái giường đã trống không, liền quay lại giận dữ hỏi người vệ sĩ: "Cô ấy đâu?"
"Tôi... tôi cứ tưởng cô ấy chưa tỉnh nên vừa mới đi vệ sinh... Không ngờ..."
"Vô dụng! Còn không mau đi tìm!" Chưa kịp biết tên họ gì của cô ấy mà bị lạc mất như thế thì làm sao anh cam tâm. Anh lại càng sợ bọn người vừa rồi đến làm hại cô, người anh phái đi điều tra ở khách sạn trở về không tìm được chút manh mối, bọn họ nói đã đi kiểm từng phòng, nhưng một chút tìm cũng không ra, chắc chắn bọn người xấu xa đó đã rời khỏi từ sớm. Nhìn lại cái giường trống không, anh mím môi mình, thở dài rồi quay lưng rời khỏi.