Là Ai Nợ Ai: Chân Tình


"Vì nơi này có anh Hàn."
***
Đổng Tây chống tay lên trán mình rồi tìm đến phòng bệnh của mẹ Từ Tâm Di. Từ Tâm Di vừa mở cửa định đi mua ít gì ăn đã trông thấy Đổng Tây mệt mỏi tựa người vào tường mà bước đi, cô hoảng sợ đến đỡ ngay Đổng Tây.
"Cậu sao thế hả?"
"Cứu mình... Di Di..."
"Dâu Tây! Dâu Tây! Cậu tỉnh lại đi mà..."
Sau khi Đổng Tây tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng bệnh của mẹ Từ Tâm Di. Cô vừa mở mắt thì Từ Tâm Di đã lo lắng hỏi ngay: "Cậu khỏe chưa vậy?"
"Ừm... Không sao rồi..."
"Xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao cậu ra nông nổi này?"
Nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp mình vừa trải qua, Đổng Tây liền tái xanh mặt. Cũng may cô đã thoát khỏi tay của tên quỷ dữ đó, nếu không... nếu không hiện giờ chắc chắn cô chỉ còn đường chết. Nghĩ đến đây, nước mắt Đổng Tây lăn dài. Sự im lặng cùng biểu hiện ấy càng làm Từ Tâm Di không thể kiềm chế được.
"Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Ai dám bắt nạt cậu?"
"Trần Thắng Ninh..."
Cái tên ấy càng làm Từ Tâm Di kinh ngạc: "Trần Thắng Ninh? Làm sao?"
"Ông ta... định cưỡng bức mình."
"Cái… Cái gì hả?"
Điều không thể nghĩ ra lại đến nhanh như vậy, Đổng Tây nói tình hình lúc đó và việc mình chạy trốn khó nhọc như thế nào cho Từ Tâm Di nghe. Cô ấy tức giận đến mặt mày đỏ bừng, cả bàn tay trắng noãn cũng nổi cả gân xanh.
"Vậy ai đã cứu cậu vậy?"
"Mình không biết, khi tỉnh lại đã thấy nằm trong phòng bệnh, nhưng mình sợ quá, chỉ nhớ rằng cậu cũng đang ở bệnh viện nên mới qua đây..."
"Ngày mai chúng ta đến sở cảnh sát kiện ông già đáng chết đó."
Đổng Tây lắc đầu thở dài, chính cô đã nghĩ ngay việc đó khi tỉnh dậy, nhưng cũng chính cô nhận ra rằng, hiện tại, cô chỉ là kẻ trắng tay: "Dù sao ông ta vẫn chưa làm gì mình, mình cũng đánh vỡ đầu ông ta rồi, bỏ qua vậy."
"Gì hả Dâu Tây? Cậu làm thế là sao, nhém tí nữa thôi là cậu bị hắn ta hại rồi mà bỏ qua là bỏ qua như thế nào đây?"
"Không có chứng cứ để kiện, mà dù có kiện thì kiện cũng không thắng. Trần Thắng Ninh bây giờ rất có quyền lực, mấy ông cục trưởng không xua theo sao?"
Cả ánh mắt của Từ Tâm Di cũng giận đến đỏ ngầu, cô suy nghĩ thấu đáo lời Đổng Tây nói, đúng thật là Trần Thắng Ninh vẫn chưa làm gì Đổng Tây, muốn kiện cũng không thể được, ngược lại chính Trần Thắng Ninh còn kiện lại Đổng Tây đánh người. Xưa nay ai cũng biết Đổng Tây vô cùng ghét người bố dượng này, Trần Thắng Ninh lại được mang danh tiếng là người rất mực yêu thương vợ và con riêng của vợ. Đổng Tây có muốn kiện cũng không thể kiện được kẻ có tiền, có quyền, lẫn có danh.
"Hay là cậu tìm nơi khác sống đi, ông ta dở trò một lần thì chắc sẽ có lần thứ hai."
Từ Tâm Di nói vậy, Đổng Tây chỉ nghiêng đầu nhìn ra bầu trời đã hừng đông ngoài kia. Cô có thể trốn đi đâu đây? Mọi thứ trên vũ trụ đều ở nơi này thì Đổng Tây còn có thể đi đâu?
"Mình không thể đi nơi khác."
"Nơi này có gì tốt mà cậu cứ một mực ở lại chứ?"
"Vì nơi này có anh Hàn."
Nhắc tới chuyện này, Từ Tâm Di càng bực tức, cô ấy đứng phắt dậy giữ chặt hai vai Đổng Tây: "Ngụy Hàn! Ngụy Hàn! Cậu chỉ biết có Ngụy Hàn thôi sao? Vì anh ta mà cậu thành ra như thế này, giờ cận kề nguy hiểm cũng nghĩ tới anh ta. Rốt cuộc cậu làm nhiều như thế thì anh ta có biết không hả? Được rồi, ngày mai mình sẽ đến tìm anh Hàn của cậu mà nói cho anh ấy biết cậu đã vì anh ta mà hy sinh những gì."
Sự kích động ấy của Từ Tâm Di làm Đổng Tây vô cùng cảm động, cô bỗng dưng ôm lấy cô bạn thân của mình, làm Từ Tâm Di cũng im bặt không nói được tiếng nào. Đến giờ, Đổng Tây mới an ủi ngược lại Từ Tâm Di: "Mình không sao cả. Cậu đừng nói cho anh Hàn biết có được không? Mình chỉ muốn được ở bên anh ấy thôi, nếu bây giờ mình bỏ trốn, liệu trốn được bao lâu? Bị mình đánh như thế rồi, mình nghĩ Trần Thắng Ninh sẽ không dám làm gì nữa đâu. Mình sẽ cẩn thận hơn mà."
"Dâu Tây! Cậu đúng là đứa con gái ngốc nhất thế gian mà... Đồ si tình bệnh hoạn, cậu hết thuốc chữa rồi."
Đổng Tây bật cười trong khi Từ Tâm Di thì bật khóc. Cả hai ôm chầm lấy nhau, mẹ của Từ Tâm Di vẫn còn ngủ say ở giường bên cạnh. Trong căn phòng không còn tiếng nói, Đổng Tây lại chỉ biết mỉm cười động viên mình, cơn đau rát thịt ở lòng bàn tay cũng mặc kệ, cô đã kiên quyết thì nhất định sẽ làm được. Còn Trần Thắng Ninh, từ nay nếu gặp ông ta, Đổng Tây sẽ tránh sang đường khác. Cô hiểu hơn ai hết, mình hiện tại không bao giờ đấu thắng ông ta, bởi vì cô chẳng còn bố để bảo vệ, chẳng còn là Đổng tiểu thư ngày nào núp sau cái vỏ bọc của Đổng gia nữa. Bằng mọi giá, Đổng Tây phải sinh tồn trong cái xã hội chết chóc này.
Ở bệnh viện một ngày, Đổng Tây sợ làm phiền đến mẹ Từ Tâm Di nên về nhà. Sau khi đưa Đổng Tây về nhà, Từ Tâm Di lại phải chạy đến quán bar làm việc, xin Fio cho Đổng Tây nghỉ làm vài ngày. Đổng Tây nằm trên giường chưa kịp ngủ thì đã có điện thoại, là số của Cao Thụy Nghiêng. Cô phân vân một lát nhưng rồi cũng bắt máy: "Chuyện gì?"
"Tiểu Tây! Sao con lại quá đáng như thế, dù sao ông ấy cũng đã là dượng của con. Con định giết ông ấy thật sao hả?" Giọng người đàn bà quát mắng bên kia truyền đến tai Đổng Tây làm mọi dây thần kinh của cô căng lên. Đổng Tây hít thở sâu vào, nhắm nghiền mắt nghĩ xem mình đã làm gì quá đáng. Cao Thụy Nghiêng đang nổi giận lại không nghe bên kia lên tiếng giải thích nên càng phẫn nộ hơn: "Đổng Tây! Mẹ nói con có nghe không? Mau đến đây xin lỗi dượng con nhanh!"
"Tôi không giết ông ta là may lắm rồi."
"Con... Con điên rồi sao? Ai dạy con cái thói côn đồ đó vậy, là cái thằng máu lạnh kia đúng không? Nó dạy con giết người sao hả?"
"Cao Thụy Nghiêng... Bà biết ông ta đã làm gì tôi không?"
"Mẹ không cần biết ông ấy đã nói gì với con, mọi chuyện Thắng Ninh đều lo lắng cho cái gia đình này. Con mà làm như thế nữa thì đừng trách mẹ! Mẹ sẽ bắt con trở về nhà để..."
Tút tút tút... Cao Thụy Nghiêng nhìn lại điện thoại của mình, đã ngắt kết nối. Bà càng giận hơn, nhưng lại nhìn sang Trần Thắng Ninh đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng trắng, bà bước đến nắm lấy tay ông ta, vẻ mặt vô cùng ân hận: "Thắng Ninh, xin lỗi... Là em không biết dạy con."
Cái tên Trần Thắng Ninh vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, trông bộ dạng vô cùng thảm hại. Mọi chuyện mà Cao Thụy Nghiêng biết đều qua lời kể từ người đối tác làm ăn của Trần Thắng Ninh, lão Mã. Hắn ta nói Trần Thắng Ninh lo sợ Đổng Tây ở thành phố Tân Nam một mình không ai chăm sóc nên cố tình hẹn Đổng Tây ra để khuyên nhủ, không ngờ chưa nói được gì thì Trần Thắng Ninh đã bị Đổng Tây đánh vỡ đầu. Vậy mà Cao Thụy Nghiêng cũng tin, hiện tại bà ta chỉ biết vết thương trên đầu của Trần Thắng Ninh là thật chứ không hề biết chuyện gì khác. Nếu bà ta mà biết được Trần Thắng Ninh hẹn Đổng Tây đến nơi nào, bị đánh trong bộ dạng trần trụi ra sao thì không biết bà ta còn có suy nghĩ đó không.
*****
Đáng lẽ ngày Chủ nhật Đổng Tây sẽ đến thăm Ngụy Hàn, đã qua một ngày, vả lại vết thương trên khóe môi vẫn còn gớm máu nên cô chỉ đành cuộn chăn nằm ở nhà tịnh dưỡng cho sức khỏe thật tốt.
Trưa hôm sau, Ngụy Hàn vừa ra khỏi phòng chờ gặp mặt. Cảnh sát Chu đi phía sau trông sắc mặt cậu trai này không tốt lắm nên hỏi han: "Cậu không sao chứ?"
"Cháu không sao..." Vừa nói xong, Ngụy Hàn đã vội quay lại nhìn thẳng vào cảnh sát Chu: "Chú! Có thể nhờ chú đến tìm Tiểu Tây hộ cháu hay không?"
Vậy mà cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, cảnh sát Chu phì cười: "Hôm qua con bé không đến tìm đã nhớ rồi sao? Mà kể cũng lạ, mấy năm nay tuần nào nó cũng đến, sao hôm qua lại không thấy bóng dáng đâu hết thế? Nhưng tôi có biết nhà con bé đâu mà tìm."
"Cô Dư biết. Khi nào gặp được Tiểu Tây, nhờ chú nói với cô ấy cháu đang bệnh rất nặng, cần gặp cô ấy ngay."
"Hả?" Cảnh sát Chu xem xét lại cái dáng người khỏe mạnh trước mặt mình, không có bất kì biểu hiện nào chứng tỏ là đang mang bệnh trong người. Nhưng rồi ông cũng nghĩ ra, chắc nhớ nhung con bé nên viện lí do để gặp mặt, ông cười cười vỗ lên vai Ngụy Hàn: "Được rồi, tôi sẽ tìm mọi cách đưa Đổng Tây đến cho cậu gặp mặt."
Trước thái độ trêu chọc của cảnh sát Chu, Ngụy Hàn chỉ lặng thinh đi tiếp về phòng giam. Anh không còn tâm trạng nào để nghĩ đến những chuyện khác sau những lời Cao Thụy Nghiêng chửi vào mặt mình, vấn đề không phải những lời chửi ấy, chỉ là Ngụy Hàn cảm thấy không yên tâm trước Đổng Tây, cô có chút trẻ con nhưng không thể vì Trần Thắng Ninh khêu khích đã ra tay đánh ông ta vỡ đầu phải may đến mười hai mũi. Ngụy Hàn ngồi thừ trên giường mà suy nghĩ, nghĩ mãi cũng tìm ra được mấu chốt nhưng vẫn không thể nào chắc chắn.
Đúng như Ngụy Hàn dự đoán, Đổng Tây vừa nghe anh bị bệnh nặng phải nằm liệt giường đã bỏ mặt tất cả mà theo cảnh sát Chu đến ngay trại giam. Còn mặt mũi của cảnh sát Chu cũng không còn tươi tắn như ban đầu, từ lúc nhìn thấy Đổng Tây khi cánh cửa nhà cô vừa mở thì ông không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Đến trại giam, Đổng Tây lo lắng bồn chồn không yên mà hết đứng rồi ngồi trong phòng thăm. Khi cánh cửa bên kia mở, Đổng Tây mới cảm thấy tim mình đã đặt vào chỗ, nhưng ngược lại, khi ai đó thấy mặt cô thì quả tim bắt đầu không yên vị.
Cầm ngay ống nghe lên, Đổng Tây hỏi dồn dập: "Bị sốt rất nguy hiểm, hay là để em xin quản lí trại giam cho anh đến bệnh viện kiểm tra có được không? Mà anh có uống thuốc gì chưa? Anh Hàn! Anh Hàn! Anh nghe em nói gì không?" Cô rối quá mà quên mất ánh mắt người đối diện cứ dán chặt vào vết thương ở lòng bàn tay còn đang rỉ máu thấm vào lớp băng trắng của mình. Đổng Tây không thấy Ngụy Hàn phản ứng thì nỗi lo này lại chất chồng nỗi lo khác, mấy năm qua chưa khi nào anh chủ động tìm cô, cũng không bao giờ ngồi im với gương mặt không biểu cảm, cô liền dùng tay còn lại gõ nhẹ vào tấm kính: "Anh Hàn! Hay là anh bị đau đầu, nghẹt mũi, đau họng? Rốt cuộc anh bị gì vậy? Làm ơn lên tiếng đi!"
"Từ Tâm Di đến nói cho anh biết hết mọi chuyện rồi."
"Sao... sao?"
Không ngờ câu đầu tiên Ngụy Hàn nói lại nhắm trúng vào mục tiêu. Đến giờ Đổng Tây mới phát hiện vết thương trên tay mình đã được anh 'chú ý' đến suốt thời gian cô tập trung quan tâm cho bệnh tình của anh.
"Em... em... không phải cố tình giấu anh... Chỉ... là... sợ anh lo..."
Ngụy Hàn rời mắt khỏi vết thương ấy, vết thương không chỉ của riêng Đổng Tây mà còn là con dao đang đâm từng nhát vào da thịt anh. Anh ngẩng đầu bắt đầu săm soi mọi thứ trên mặt Đổng Tây, vết thương ở khóe môi đã chuyển sang màu tím, cả má phải và má trái cũng chẳng đồng đều nữa. Anh càng hiểu rõ lí do gì mà ngày hôm qua Đổng Tây lại không đến khiến anh cứ ngỡ cô đã thất hứa với mình.
Sau sự im lặng và cái nhìn đó của Ngụy Hàn, Đổng Tây liền bị mắc vào cái bẫy khôn ngoan của người thợ săn. Cô mím môi, cố gắng nhìn vào mắt anh, đối mặt với anh rồi mới nhỏ giọng: "Em không sao thật mà. Trần Thắng Ninh cũng bị em đánh vỡ đầu rồi, chắc hắn không dám dở trò nữa đâu."
Dở trò? Ngụy Hàn cảm giác mọi chuyện đang tiến triển theo mọi suy đoán của anh. Anh vẫn giữ mặt mày lạnh nhạt mà hỏi: "Sao không bỏ chạy mà còn giằng co với ông ta. Em có biết như thế là rất ngốc không?"
"Lúc đó em có chạy ra mở cửa nhưng ông ta khóa mất rồi... Anh Hàn, xin anh tin em, vào thời điểm đó em chỉ có suy nghĩ là bảo vệ tốt mình, nếu ông ta cưỡng bức em, thà em chết còn hơn, vì em nghĩ đến anh, em còn muốn gặp anh, nên mới cố thoát khỏi được nơi đó..."
Mũi tên cuối cùng cũng nhắm trúng vào tâm. Nó như bắn đứt mọi nghi ngờ của anh, Ngụy Hàn cúi đầu không nói, tóc mái rũ xuống trán che đi ánh mắt chết chốc của anh lúc này, bàn tay còn lại cũng bị siết chặt đến máu dường như khó mà lưu thông. Đổng Tây cứ ngỡ là mình nói sai nên vô cùng sợ hãi, cô tiếp tục giải thích: "Anh Hàn... Đừng như vậy mà, em biết em vô dụng, em xin lỗi, em xin lỗi... Sau này em sẽ tránh xa ông ta, anh Hàn à, anh đừng như vậy mà..."
Ngụy Hàn không thể tưởng tượng được cái cảnh tượng ấy, mà lí trí của anh cũng không ngừng bảo anh đừng nghĩ đến, nếu cứ nghĩ, anh không biết mình sẽ làm chuyện gì đây. Cứ mỗi khi hình ảnh Tiểu Tây bé nhỏ của anh bị tên đê tiện kia đánh ra nông nổi này, cảnh cô không ngừng gọi anh mà anh thì không thể đến cứu, cảnh cô vùng vẫy bỏ trốn khỏi hang hổ để bảo vệ tốt bản thân trong sạch mà có thể đứng trước mặt anh. Ngụy Hàn không chịu được, anh không thể chịu được nữa. Và thế, con quỷ dữ đang từng ngày đánh mòn bản tính con người nơi anh.
"Tay em còn đau không?"
Khó khăn lắm Đổng Tây mới thấy Ngụy Hàn ngước mặt nhìn mình, nhưng trong đáy mắt đó, Đổng Tây nhìn vào càng hoảng sợ, không có chút ánh sáng. Cô cố gạt bỏ mọi cảm giác bất an, lại mỉm cười với anh, còn cố cử động bàn tay đau buốt của mình: "Em mà làm sao được, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Anh xem, tháng sau em có thể ra sau cánh đồng kéo violin cho anh nghe đấy."
Ngụy Hàn cười, cái cười cay đắng ẩn sau ánh mắt dần dịu dàng hơn: "Không sao là tốt rồi, Tiểu Tây, sau này đừng lừa dối anh nữa, có chuyện gì cứ nói với anh, tuy anh vô dụng chưa thể giúp em, nhưng sẽ có một ngày anh có thể giải quyết cho em."
Anh nói thế càng làm Đổng Tây chột dạ, trước kia cô hứa là không gạt anh, nhưng gần đây, hình như chuyện cô nói dối anh ngày càng nhiều. Cô không có lựa chọn, nếu có thể, chuyện Đổng Tây không muốn làm nhất là lừa anh. Để Ngụy Hàn yên tâm, Đổng Tây đành gật đầu, anh thở dài hỏi cô: "Cao Thụy Nghiêng thì sao? Bà ta có đến tìm em không?"
"Không có, à... hôm qua bà ta có gọi điện đến mắng em, em cũng không giải thích, có lẽ vết thương của Trần Thắng Ninh nặng lắm."
"Vẫn chưa chết."
Nghe anh nói thế, cô ngơ ngát hỏi lại: "Sao anh biết?"
"Bà ta còn gọi điện mắng em thì chắc là ông ta vẫn còn sống..."
Cô như hiểu ý, gật đầu, cũng không nghi ngờ điều gì sau câu nói của anh, cô nào biết, vừa sáng Cao Thụy Nghiêng đã đích thân đến đây. Ngược lại khi biết Trần Thắng Ninh còn sống, bỗng cô có chút hoang mang, ngẩng đầu nhìn anh, cô lại gạt bỏ mọi thứ, có anh rồi, cô không cần sợ gì cả.
Để Trần Thắng Ninh chết sao? Làm sao để ông ta chết dễ dàng như thế được. Ông trời chỉ đang kéo dài sự sống đó để ông ta cảm nhận được cái đau khổ không xa trong tương lai phía trước mà thôi.
Nghĩ thế, anh lại cười. Sau đó, chăm chú nhìn gương mặt mà từ nhỏ anh hôn lên như viên ngọc quý giờ nhợt nhạt xanh xao, anh đặt ngón tay lên tấm kính, nơi nhìn xuyên qua vết thương trên khóe môi cô. Đổng Tây lại lần nữa ngạc nhiên bởi gương mặt này, tự dưng anh thay đổi trạng thái mau đến thế, cô chẳng thể hiểu được anh, tức không tức, bình tĩnh không bình tĩnh. Sao mà đọc được suy nghĩ của anh lại khó khăn vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui