Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

"Làm người của tôi."
***
Lời thề ấy, có ai nghe được? Đổng Tây hết lần này đến lần khác cầu xin, chỉ cần Ngụy Hàn còn sống, bảo cô làm gì cô cũng làm. Có lẽ nhờ sự chân thành của Đổng Tây mà vài giờ sau đó, Ngụy Hàn được đưa ra khỏi cái chết. Vừa trông thấy gương mặt kia, Đổng Tây đã chạy ùa đến, cô không biết mình có nhìn nhầm không, bởi mặt anh giờ chỉ đầy màu than. Nhưng lúc đến gần, Đổng Tây mới hạnh phúc mà bật khóc khi biết đó chính là anh. Cô định nhào đến ôm anh nhưng cảnh sát và bác sĩ đã lại cản, họ đưa Ngụy Hàn lên xe cấp cứu, Đổng Tây dùng tay che đôi môi không ngừng run rẩy. Nước mắt trực trào khi họ nói anh còn sống, Ngụy Hàn vẫn còn sống.
"Cảm ơn! Cảm ơn Người!" Cảm ơn Thượng đế đã nghe lời thỉnh cầu của cô.
Đứng trước phòng cấp cứu, Đổng Tây đi qua đi lại, hai tay cứ đan chặt vào nhau rồi chỉ biết cầu nguyện, cầu nguyện mà thôi. Mấy người cảnh sát cũng đến cùng Đổng Tây, mục đích của họ là trông chừng phạm nhân.
"Cô là người nhà của Ngụy Hàn?"
"Vâng. Anh ấy có sao không bác sĩ?" Đổng Tây gấp rút hỏi ngay khi người bác sĩ bước ra.
"Qua tình hình nguy hiểm rồi, nhưng tay anh ta bị thương rất nặng, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, người nhà đi đến quầy đóng tiền viện phí lẫn tiền phẫu thuật đi. Khi nào hồ sơ xong, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật."
"Tôi đi đóng tiền ngay..."

Cô hối hả chạy đến quầy thu phí đóng tiền, đến giờ mới phát hiện mình quên đem tiền. Đổng Tây chạy ngay về nhà gom góp tất cả số tiền mình có mà mang đến bệnh viện, cô trả xong tiền viện phí. Nhưng lại không ngờ tiền phẫu thuật lại nhiều đến thế, Đổng Tây đi ra khỏi quầy thu phí với gương mặt buồn rầu, cô đi đến phòng Ngụy Hàn, nhưng cảnh sát đã ngăn không cho cô vào trong. Đổng Tây chỉ biết đứng ngoài cửa kính nhìn vào, cô vô cùng đau lòng khi thấy anh nằm đó, gương mặt đầy vết thương, cả bàn tay trái đều băng bó lại. Bác sĩ nói gân tay Ngụy Hàn đã bị đá đè lên trong thời gian khá lâu, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng nếu không phẫu thuật thì sẽ tàn phế suốt đời, vĩnh viễn không thể cử động được nữa. Đổng Tây chạm tay vào tấm cửa kính, cô đã ngăn nước mắt mà sao nó không ngừng rơi thế này. Là cô vô dụng, không cứu được anh. Trước đây, anh nói anh sẽ làm bác sĩ, nếu anh tàn phế rồi, làm sao mà trở thành bác sĩ đây?
"Anh Hàn... Đợi em, em sẽ cứu anh, nhất định sẽ cứu anh..."
Vợ chồng bác sĩ Dư chỉ kịp biết Ngụy Hàn đã an toàn giữ được mạng sống thì đã bị điều đi cứu hộ cho đồng bào đang gặp lũ lụt tại tỉnh khác, họ là bác sĩ tình nguyện nên chỉ có thể nghe theo sự phân công của Nhà Nước. Cảnh sát Chu gia đình không khá giả nên chẳng giúp được gì, còn Tàu Dũng, ông ấy cùng bị nạn với Ngụy Hàn, nhưng hiện tại vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Trở về thành phố An Lạc, Đổng Tây liền đến ngay nhà họ Ngụy. Người giúp việc bảo cả nhà họ đều ra ngoài, Đổng Tây đã ngồi đợi suốt hai tiếng mà vẫn chẳng thấy ai. Đến một lát sau, có người về, Đổng Tây đã vui mừng thầm cảm ơn ông trời đã không phụ lòng người. Nào ngờ, người bước vào là Ngụy Tâm, con trai Ngụy Lâm và hiện là anh trên danh nghĩa của Ngụy Hàn.
"Ai đây?" Ngụy Tâm thoáng nhìn Đổng Tây một lượt từ trên xuống dưới, hỏi mà không cần câu trả lời đã tiến đến nâng cằm Đổng Tây lên: "Ôi chao. Hôm nay mỹ nhân tìm đến nhà cơ à?"
Đổng Tây nghe danh vị công tử ăn chơi này đã rất lâu, nên khi anh ta vừa chạm vào cằm cô, cô đã cảnh giác lùi lại: "Xin lỗi... Tôi đến tìm bà Ngụy."
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt anh ta: "Không phải tìm tôi? Vậy tìm mẹ tôi có việc gì?"
"Con trai của bà ấy đang nằm trong bệnh viện, tôi muốn báo cho bà ấy biết."
"Con trai bà ấy?"

"Ý... ý tôi là Ngụy Hàn."
Biểu hiện trên mặt Ngụy Tâm liền thay đổi, anh ta ngồi bắt chéo chân trên sofa đắc tiền, tỏ vẻ không quan tâm: "Cô là ai?"
"Tôi tên Đổng Tây."
Ngụy Tâm có chút ngạc nhiên, lại bằng cái nhìn dò xét mà đối chiếu vào người Đổng Tây, sau đó anh ta thản nhiên hỏi: "Nó bị gì?"
"Hầm mỏ bị sập. Anh ấy mất tích suốt mười ba tiếng, hiện giờ đã qua tình trạng nguy hiểm... Chỉ là..."
"Sao?"
"Tay anh ấy bị thương rất nặng, tôi đến đây là xin bà Ngụy nể tình anh ấy cũng là con của bà mà cứu anh Hàn."
Ngụy Tâm bật cười: "Thì ra cần tiền nên mới đến đây..." Anh ta đứng dậy đối diện cùng Đổng Tây, cô cúi đầu, còn Ngụy Tâm lại nheo mắt nhìn cô gái trước mặt mình: "Nếu tôi cứu được nó thì sao?"

Nghe đến đây, Đổng Tây liền ngẩng đầu, bằng ánh mắt tha thiết van xin, cô chỉ không thể cầm lấy tay anh ta mà thể hiện nỗi xúc động của mình: "Xin anh cứu anh Hàn! Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh!"
"Làm trâu ngựa? Tôi đã có rất nhiều, nên bây giờ muốn cô làm một thứ thôi. Không biết cô Đổng đây có đồng ý không?"
"Làm gì? Làm gì tôi cũng có thể làm cho anh."
"Làm người của tôi."
Nỗi thất vọng tràn ngập khắp ánh mắt Đổng Tây, cô lại lùi xa Ngụy Tâm ra một chút, kiên quyết lắc đầu: "Xin lỗi anh. Riêng chuyện này tôi không thể làm được."
"Vậy thì phí công cô Đổng đến đây rồi, mẹ tôi bà ấy cùng bố tôi đi nước ngoài du lịch không muốn ai làm phiền cả. Hiện tại nhà này do tôi quản."
Cảm giác như có cơn sóng cuộn trào trong lòng ngực, cô nắm lấy hai tay mình, cố kiềm chế cảm xúc, thẳng thắn nhìn vào mặt Ngụy Tâm, anh ta nhếch môi cười trước cái nhìn căm phẫn của Đổng Tây. Còn cô, cô gạt bỏ luôn cái tự tôn cuối cùng mà khụy chân rồi quỳ hẳn xuống trước mặt anh ta, cúi đầu: "Làm ơn cứu anh Hàn, dù sao anh ấy cũng là em họ của anh! Tôi xin anh, nể tình máu mủ mà hãy cứu anh ấy lần này. Nếu tay anh Hàn mà tàn phế, thì anh ấy sẽ mất tất cả."
"Máu mủ?" Anh ta cười lớn: "Sao cô có thể nói hai từ đó ra khi biết rõ giữa tôi và Ngụy Hàn không cùng quyết thống chứ. Bố tôi không phải con ruột nhà họ Ngụy, bố tôi chỉ là con nuôi của dòng họ này thôi. Bởi thế nên tôi không có nghĩa vụ gì với việc cứu nó."
Mọi thứ như đổ vỡ khi chính Đổng Tây tận mắt thấy cái khinh ghét hiện ra trong sắc mặt Ngụy Tâm. Cô cố nói thêm gì nữa nhưng đã không thể lên tiếng khi Ngụy Tâm đã nói trước: "Khi nào làm được điều tôi muốn thì hãy đến."
Bước chân ấy xa dần, Đổng Tây ngồi chơi vơi giữ phòng khách rộng xa hoa của nhà họ Ngụy. Cô đau xót khi nhận ra rằng trong thế giới của đồng tiền không hề có hai từ 'tình thân', có phải cô quá ngu ngốc khi đặt chân đến nơi này, để bị chà đạp, để nhận ra sự thật phũ phàng thay cho Ngụy Hàn.

Đổng Tây trở về thành phố Tân Nam thì gặp được Từ Tâm Di ở bệnh viện, nghe Đổng Tây nói lại mọi chuyện, Từ Tâm Di căm ghét đến tận xương tủy cái gì gọi là gia tộc quyền quý, cả bỏ một số tiền nhỏ như hạt cát đối với gia tài nhà họ Ngụy bây giờ để cứu chính người thân mình mà cũng đưa ra điều kiện bỉ ổi đến thế. Nhưng họ chỉ có thể hận, chỉ có thể trách chứ hoàn toàn mất đi quyền phản kháng, bởi vì, trong xã hội, họ không còn tiếng nói. Sau đó, Đổng Tây đến thăm Ngụy Hàn ngay, anh đã tỉnh lại nhưng còn rất yếu, cảnh sát vẫn canh giữ không cho cô đến quá gần. Hai ánh mắt chỉ vô tình chạm vào nhau, vẫn qua tấm kính trong suốt.
"Anh Hàn. Cố lên!" Đổng Tây giơ tay mình làm động tác như đang động viên anh. Anh gật đầu mà gắng chịu cơn đau ở cánh tay để cười với cô. Không hiểu vì sao mỗi khi nhìn anh, cô đều khóc, anh trở nên như vậy là do ai, người tốt như anh sao phải gánh chịu sự bất công ấy, anh là thiên thần của lòng cô, tại sao không thể cất cánh bay được nữa. Cô gạt đi nước mắt khi thấy sắc mặt anh trở nên trầm ngâm, thế là Đổng Tây lại mỉm cười để anh an tâm dù là lòng cô đang rỉ máu.
Tối đó, Đổng Tây đến bar, nhưng không phải là phục vụ mà chuyển sang ngồi rót rượu hầu hạ khách. Cô chỉ mau chóng muốn kiếm thêm tiền, nếu hôm nay không đủ thì ngày mai, ngày mai không đủ, lại ngày tiếp theo, mong muốn duy nhất của cô là kiếm đủ tiền để cứu Ngụy Hàn. Từ Tâm Di chỉ biết nín nhịn ngồi bên cạnh trông sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc của Đổng Tây khi mấy người đàn ông kia liên tục vuốt ve người cô ấy. Tất cả số tiền khách bo, Đổng Tây đều không dám đọng đến, chỉ cất vào một chỗ hy vọng rằng có thể đủ để làm nên kỳ tích.
Tối ngủ bên cạnh Đổng Tây, Từ Tâm Di không thể chịu đựng được cái âm thanh bên cạnh mình, tiếng khóc không dám bật lớn cũng không thể cố chịu được.
"Cậu không muốn thì đừng làm nữa. Tay Ngụy Hàn tàn phế thì liên quan gì đến cậu, chẳng lẽ mọi thứ cậu làm cho anh ta mấy năm nay còn chưa đủ sao hả?"
Đổng Tây ngồi dậy, lấy tay lau đi nước mặt, lại nhìn tấm ảnh Ngụy Hàn cười tươi dưới ánh nắng sớm. Cô chỉ muốn giữ lấy nụ cười này, nếu anh mà biết tay mình tàn phế, anh sẽ ra sao đây? Đổng Tây nói một cách vô thức, không biết để xoa dịu cơn giận của Từ Tâm Di hay để an ủi chính mình: "Anh Hàn là người tốt, anh ấy bị người khác hại ngồi tù, giờ mà tàn phế nữa thì sao anh ấy chịu được. Mình tin những gì mình làm hôm nay đều không vô nghĩa, chắc chắn sẽ không..."
"Trời ơi! Dâu Tây à... Số tiền lớn như thế thì làm sao mà kiếm đủ đây? Chẳng lẽ cậu định bán thân sao hả? Mình tuyệt đối không để cậu làm thế. Không thể!" Từ Tâm Di gào lên như cảnh cáo những ý nghĩ đang mập mờ trong đầu Đổng Tây: "Cậu nhìn mình đi, nếu mẹ mình đến đường cùng, mình có thể không bận tâm mà làm thế? Mình sẽ không hối hận vì người để mình hy sinh là mẹ mình, còn cậu, cậu lại vì một người không máu mủ ruột thịt mà làm thế. Cậu sẽ hối hận..."
Cô gái ấy gục đầu vào gối, không phải cô chưa nghĩ đến chuyện bán thân, nhưng cô không thể, cô không thể để người đàn ông mình không yêu chạm vào mình. Điều ấy, đồng nghĩa với cái chết. Sự im lặng ấy làm Từ Tâm Di càng phát điên, cô ấy kéo chăn ném ra chỗ khác, lớn tiếng quát ầm ĩ cả căn phòng: "Cậu nói đi, cậu muốn thế nào hả? Cậu nói đi!"
"Mình sẽ không bán thân, mình không muốn... mình không thể..."
Lại một đêm nữa hai cô gái ấy ôm chầm lấy nhau nghẹn ngào trong nước mắt. Chẳng biết cuộc đời này trớ trêu hay ông ấy đang đùa cợt con người yếu đuối chẳng thể gắng gượng chống chọi với bão giông. Đổng Tây vẫn có thể vì Ngụy Hàn mà trụ vững vượt qua tất cả. Anh giờ là tất cả của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận