"Tiểu Tây em thấy không? Cái này gọi là quy luật, thời gian, tiền tài, quyền lực làm thay đổi tất cả."
***
Khi trở lại thành phố An Lạc đã là trưa hôm sau, Ngụy Hàn dẫn Đổng Tây về nhà họ Ngụy. Cô đứng nhìn cái cổng màu xanh phân vân không dám bước nữa. Ngụy Hàn đang nắm tay cô bỗng dưng cô dừng lại nên anh cũng không thể bước tiếp, anh quay sang hỏi khẽ: "Em sao thế?"
"Anh... Không vào có được không?"
"Tại sao?"
Có thể nói với anh hay không? Đổng Tây lại lần nữa tự đưa ra câu trả lời, không thể, không thể cho anh biết cô đã đến đây van xin Ngụy Tâm như thế nào, cũng không thể cho anh biết cái điều kiện quá đáng kia của Ngụy Tâm đưa ra. Cô đành nuốt nước bọt, cố viện lí do: "Thật ra... Mẹ anh... À... bà Ngụy... À không, cô Thái cũng không thích em, từ nhỏ đã vậy rồi, hay là anh vào đi, em đứng đây đợi anh."
"Không được!"
Cô thua Ngụy Hàn, thái độ kiên quyết đó lại khiến Đổng Tây lùi bước. Thế là theo sau anh mà đường đường chính chính bước vào nhà họ Ngụy. Ngôi biệt thự đang sống trong sự lừa dối, phản bội. Vừa trông thấy Ngụy Hàn, Thái Tố Ngọc ngạc nhiên tới mức không nói lên lời. Cả Ngụy Lâm đang uống nhà cũng phải trợn to mắt nhìn hai con người đang đứng ở cửa.
"Tôi về đây lấy những thứ đáng lẽ thuộc về tôi!" Không đợi ai trả lời, anh đã kéo theo Đổng Tây đi lên lầu, Đổng Tây nhẹ nhõm biết mấy khi không thấy mặt mũi của Ngụy Tâm. Vào phòng cũ của Ngụy Hàn, cả anh và cô đều đứng chôn chân tại cửa. Đổng Tây bị bụi bay thẳng vào mặt nên ho vài tiếng, Ngụy Hàn liền quan tâm: "Em không sao chứ?"
"Em không sao... Nhưng anh Hàn... anh..."
Anh không nói gì, đi thẳng vào căn phòng của mình, chỉ trong một thời gian nhất định mà nó đã thay đổi đến tốc độ chóng mặt, từ căn phòng sạch sẽ ngăn nắp giờ đã trở thành cái nhà kho chứa những dấu ấn của quá khứ. Anh sờ lên tủ sách, lớp bụi dày dính vào tay anh. Ngụy Hàn nhếch môi cười, cái cười khinh bỉ: "Tiểu Tây em thấy không? Cái này gọi là quy luật, thời gian, tiền tài, quyền lực làm thay đổi tất cả."
Nghe anh nói, Đổng Tây bước đến đứng sau lưng anh. Cô nhìn anh hồi lâu, lại định nói cho anh biết nhưng rồi lại thôi. Cô nhìn thấy một khung ảnh đang nằm ở một góc tủ, Đổng Tây bước đến nhặt lên rồi dùng tay áo lau sạch bụi. Trong đó là ảnh của Ngụy Dân chụp cùng Ngụy Hàn, năm ấy anh vừa tốt nghiệp phổ thông, ông tự hào đến dự lễ tốt nghiệp của con trai, trong ảnh, bố anh đặt tay lên vai anh đầy tự hào. Ngụy Hàn nhìn lại bức ảnh ấy rồi đặt ngón tay lên gương mặt bố mình. Rất nhanh sau đó, anh thu dọn trong ngăn tủ tất cả giấy tờ tùy thân, lúc mở tủ, anh lại lấy thêm một cái hộp giấy to, cô tò mò mở nắp ra, rồi kinh ngạc đứng ở đó. Anh thấy cô ôm cái hộp đến ngẩn người nên quơ nhẹ tay trước mặt cô, khẽ gọi.
"Tiểu Tây..."
"Dạ?"
"Em sao thế?"
"Anh Hàn... Anh... còn giữ cái này sao?"
Anh lúc này mới hiểu cô nói cái gì, thế là anh hơi mỉm cười, xoa xoa tóc cô rồi lại tiếp tục sắp xếp lại giấy tờ của mình. Đương nhiên cô cũng mỉm cười đầy hạnh phúc, ôm chặt cái hộp trong tay. Trong đó là chiếc gối hình dâu tây cô đã may cho anh năm anh tròn mười tám tuổi, vẫn tưởng anh đã quên, đã vứt bỏ nó từ rất lâu rồi, nhưng đâu ngờ, anh còn giữ, ngược lại còn trân trọng nó như món quà quý giá.
Chỉ một mình anh mới biết, mình trước nay luôn luôn trân trọng những thứ thuộc về cô.
Che giấu niềm hạnh phúc, Đổng Tây quay sang lấy bức ảnh vừa rồi bỏ vào ba lô của mình, giúp anh sắp lại những thứ cần thiết. Lúc rời khỏi căn phòng, cô quay đầu nhìn lại không gian đó lần cuối, còn Ngụy Hàn thì không. Anh đi một mạch chẳng chút tiếc thương.
"Con ra tù khi nào vậy?"
Ngụy Hàn dường như không nghe đến lời hỏi thăm giả tạo của Ngụy Lâm mà đi lướt ngang ông ta. Đổng Tây đi phía sau, không biết có nên chào hay không. Ông ta đã vội nói: "Đổng tiểu thư?"
"Xin ông đừng gọi tôi như thế." Cái gọi đó làm sao Đổng Tây dám nhận nữa.
"Nghe nói cô trở mặt với mẹ ruột của mình?"
Người đã đi đến cửa kia nghe vậy liền quay người lại, đi về phía Đổng Tây, nắm tay cô định đi. Thái Tố Ngọc liền xen ngang: "Con không về nhà sao?"
"Bà nghĩ tôi sẽ về đây?"
"Hàn..."
Không để Thái Tố Ngọc nói tiếp, Ngụy Hàn cắt đứt cái giảng văn dài dòng giả tạo đó: "Bà Ngụy, có cần tôi nói cho biết địa vị của bà hiện tại không?" Trước lời nói đó, Thái Tố Ngọc lặng im, thật ra bà ta cũng không còn mặt mũi nào mà kêu Ngụy Hàn ở lại bên cạnh bà. Ngụy Hàn lại chuyển hướng sang Ngụy Lâm: "Bác hai!" Tiếng gọi này khiến Ngụy Lâm lạnh người, Ngụy Hàn nhận ra sự khác lạ đó, anh lại cười: "Đây là lần cuối cùng tôi gọi ông như thế. Nếu sau này mà tôi có gọi ông thêm lần nữa thì xin ông lúc ấy hãy chuẩn bị quan tài cho mình."
Cả phòng khách yên tĩnh lạ thường sau câu nói của Ngụy Hàn. Đổng Tây kinh ngạc ngước mặt nhìn anh, cô còn cảm thấy sợ bởi ánh mắt chết chóc của anh lúc này, lạnh giá vô cùng. Ngụy Hàn lại nhìn lại Thái Tố Ngọc, anh cố tình nhấn mạnh từ 'Mẹ': "Mẹ cũng thế đấy. Hãy nhớ, nếu có giỏi thì đừng để tôi đứng lên, nếu tôi đứng lên được thì cái ngày các người phải trả lại những thứ đã nợ tôi đến rồi. Tạm biệt!"
Rời khỏi căn biệt thự đó, giữa Đổng Tây và Ngụy Hàn không còn nói thêm từ nào nữa. Cô cứ im lặng mà đi theo anh, cho đến lúc lên tàu điện về thành phố Tân Nam, cả hai ngồi vào ghế, lúc này cô mới dám quay sang lén nhìn anh. Ngụy Hàn chống tay lên cửa rồi nhìn ra từng cảnh vật đang lướt nhanh, ánh mắt xa xăm không có đáy.
"Anh làm em sợ à?"
Phải mất mấy giây Đổng Tây mới biết anh đang nói chuyện với mình, cô lắc nhẹ đầu: "Em biết họ tổn thương anh khiến anh rất đau lòng. Nhưng anh Hàn, anh còn em mà."
"Đúng vậy... Vì anh còn em..." Vì anh còn em nên thứ ánh sáng cuối cùng trong trái tim anh vẫn còn, nếu không có em, chỉ e rằng anh đã biến thành ác quỷ từ rất lâu rồi.
Đổng Tây tựa đầu mình vào vai anh, những ngón tay nhỏ nhắn cũng đan chặt vào bàn tay to lớn của anh, Đổng Tây luôn tin rằng, anh vẫn là anh, sự ấm áp này chẳng bao giờ thay đổi. Cô ngây thơ ngỡ rằng ngày hôm nay rời khỏi thành phố An Lạc này để anh và cô bắt đầu cuộc sống mới, chôn vùi quá khứ tàn nhẫn kia để hướng tới một tương lai thật tốt đẹp. Chỉ cần cố gắng, cô sẽ làm được, Đổng Tây hạnh phúc biết bao khi có anh, giọng cô đầy dịu dàng lại trong trẻo: "Anh Hàn, em không hiểu được cái quy luật gì đó của cuộc sống, em chỉ biết quy luật của em, dù tất cả người trên thế gian đều tổn thương anh, nhưng mãi mãi em sẽ không tổn thương anh đâu. Em sẽ bên anh, ủng hộ anh..."
Người ngồi bên cạnh cô cúi đầu, anh chỉ nhìn thấy mái tóc đen huyền, hít thở mùi hương thoang thoảng của tóc cô. Bàn tay anh co lại, nắm lấy tay Đổng Tây, anh tin cô, tin rằng Đổng Tây sẽ không bao giờ tổn thương anh.
Thời gian sáu năm mà Ngụy Hàn lãng phí trong tù đã bỏ lại anh rất xa sự phát triển của xã hội. Nhìn thành phố đầy các cao ốc, các xe hơi sang trọng lái đầy đường, người người ồn ào tấp nập. Anh phải tập thích nghi để có thể đứng lên và làm lại từ đầu từ hai bàn tay trắng này.
Trước đây tuy Ngụy Hàn học chuyên ngành y nhưng các bằng về kinh doanh anh đều có đủ. Ngày thứ ba sau khi ra tù, anh đến một công ty bất động sản xin việc làm, họ xem hồ sơ của anh, thành tích học tập xuất sắc, bằng tiến sĩ, thạc sĩ đều thuộc loại tốt, hơn nữa lại là học sinh của một trường nổi tiếng nhất nước Mĩ. Thế là Ngụy Hàn được vào làm nhân viên nhỏ trong phòng nhân sự, ngày mai có thể đi làm. Anh vui vẻ đón taxi về nhà để báo cho Đổng Tây biết, cửa không khóa, có lẽ Đổng Tây ở nhà. Ngụy Hàn bỏ cặp táp xuống rồi đi vào trong, anh mở cửa phòng ngủ đã thấy Đổng Tây đứng ở ngoài ban công, cúi đầu trong sóc chậu cây. Nét mặt tập trung của cô quả thực rất thu hút người khác, cái nhìn nghiêng nghiêng như thế này càng khiến Ngụy Hàn thấy rõ được sự tinh khiết trong ánh mắt đó.
"Anh Hàn! Anh về rồi sao?" Cô mỉm cười rồi chạy lại kéo tay anh: "Anh xem em vừa mua cái gì nè."
Ngụy Hàn bước ra ban công cùng Đổng Tây, nhìn chậu cây vừa được tưới nước, anh chăm chú nhìn bông hoa duy nhất trên thân thể gai góc ấy: "Xương rồng?"
"Vâng. Lúc em qua nhà Di Di, đi ngang một cửa hàng hoa tình cờ thấy nó nên mua về một chậu. Đẹp lắm đúng không?" Thấy anh trầm tư, cô lay lay tay anh: "Sao thế anh?"
"Em thích nó sao?"
"Chỉ là thấy nó đẹp vậy thôi. " Đổng Tây lại cúi đầu lấy tay chạm vào mấy cánh hoa của cây xương rồng. Còn Ngụy Hàn đứng đó nhìn cô, có lẽ cô giống như đóa hoa, còn anh là thân xương rồng, thân anh đầy gai nhưng vẫn xuất hiện một cành hoa bên cạnh, là cô. Mãi mãi bên nhau...
Khi Đổng Tây nghe Ngụy Hàn đã xin được việc làm, cô còn kích động hơn cả anh. Đang ngồi xem ti vi liền bổ nhào đến ôm lấy anh: "Thật sao anh? Anh tài giỏi thật. Anh là số một!"
Lát sau trong cái không gian yên tĩnh lạ thường, Đổng Tây mới sực nhớ rằng mình đã lớn, không thể ôm anh như thế này được, cô ngượng ngùng trèo xuống. Ngụy Hàn không nói gì, cũng không có phản ứng, anh ngồi dậy cầm lấy điện thoại đang reo rồi bắt máy: "Alô?" Không biết trong điện thoại nói gì mà sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức, anh tắt máy khi bên kia chưa nói xong.
"Xảy ra chuyện gì vậy anh?"
"Công ty anh mới xin vào vừa gọi đến nói không thể nhận anh."
Đổng Tây ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Tại sao chứ?"
"Anh từng là tội phạm giết người."
"Họ... Sao... họ... biết được?"
"Có hai người có thể nghi ngờ, một là Ngụy Lâm, hai là Trần Thắng Ninh. Ngụy Lâm vì sợ anh sẽ làm hại đến địa vị của ông ta mà tìm cách cản trở anh, còn về Trần Thắng Ninh..."
Bỗng Ngụy Hàn ngừng lại làm tim Đổng Tây cũng muốn ngừng đập. Không lẽ anh đã gặp Trần Thắng Ninh: "Ông... ta sao biết anh đã ra tù được?"
"Lúc sáng anh có gặp ông ta ngoài cửa của công ty xin việc."
"Sao ông ta lại ở đây chứ? Ông ta có nói gì không?"
Anh nhớ lại cái nhìn khinh rẻ của Trần Thắng Ninh dành cho mình. Sẽ có một ngày, anh để cho tên đó không còn cơ hội nhìn người khác như thế nữa. Ngụy Hàn quay sang Đổng Tây, trả lời dứt khoát: "Không."
"Vậy à..." Cô lại như trút được gánh nặng, lấy được bình tĩnh. Đổng Tây sợ rằng Trần Thắng Ninh, lão già đó lại đến nói linh tinh với Ngụy Hàn. Với lại, con người đó cô không hề muốn nhìn thấy nữa, tốt nhất là cắt đứt mọi quan hệ với ông ta thì tốt nhất.
Ngụy Hàn không phải không nhìn ra thái độ sợ hãi của Đổng Tây. Nhưng anh lại không nghĩ được rằng cô đang lo cho mình, chỉ ngỡ rằng Đổng Tây còn ám ảnh việc Trần Thắng Ninh định làm hại mình nên hoang mang. Anh nhìn cô, đưa tay vuốt tóc Đổng Tây: "Đừng sợ, sau này có anh rồi. Ngày mai anh sẽ tìm chỗ khác xin việc, em cứ yên tâm đi học đi!"
Khi nhìn thấy sự dịu dàng này, tim Đổng Tây dường như tan chảy. Cô cố nín nhịn để không nói ra sự thật, đành cúi đầu như đồng ý.
Sau đó, dù Ngụy Hàn có xin đến công ty nào cũng đều bị từ chối. Bằng cấp có giỏi thì họ đều tìm hết lí do này đến lí do khác không thể nhận anh. Ngày nào Đổng Tây cũng nhìn thấy gương mặt hiền từ che giấu sự thất vọng nơi anh, cô đau lòng biết mấy. Đổng Tây lại lo lắng nhìn lại số tiền ít ỏi không thể qua được thêm bao lâu nữa, cô cũng nên đi tìm việc làm.